Ánh sáng trong phòng mờ ảo, cửa sổ đã bị đóng chặt lại.
Lạc Vân ngơ ngác nhìn chăm chú vào ngọn nến đã cháy còn một ít ở trên bàn, giọt nến chảy xuống từng giọt một, ánh sáng gần như bị dập tắt.
Tầm mắt nàng đã không còn tiêu cự, trong mắt chỉ toàn là hư vô.
Bị phát hiện rồi, phải làm sao bây giờ?
Nàng làm tất cả, chỉ vì không để chủ nhân biết được.
Thật ra nàng biết, cha mẹ sớm đã qua đời,thì ra chủ nhân đã luôn thay nàng đi tìm họ nhưng lại quá muộn.
Lúc đó nàng đã quấn quýt với Uông Hạc Linh rồi.
Tới hiện tại, nàng vẫn luôn cố gắng thoát khỏi sự kìm hãm của hắn.
Hiện tại nàng cũng đã được giải thoát rồi, sao còn nhớ tới hắn?
Vết thương trên đùi này, đều là những khuất nhục không chịu nổi, nàng đứng dậy từ giường sau đó cầm lấy bảo kiếm treo trên tường muốn tự sát, nhưng lại bị hắn chặn lại, mũi kiếm bị trật, đâm vào trên đùi.
Xét đến cùng, vẫn là do ý chí của nàng không kiên định nên mới rơi vào trong tay hắn không được tự do.
“Vân cô nương, ngươi có ở đây không?”
Chuyện này cũng tốt, thứ chờ đợi nàng ở phía trước, là được phép chết.
Rốt cuộc nàng cũng có thể được giải thoát, có thể thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Không cần phải tiếp tục sống khổ sở nữa, không cần phải suốt ngày tự xin lỗi bản thân mình.
Trước cửa có một giọng nói đè thấp xuống, là Bắc Minh.
Kết cục của nàng, cũng đã biết trước được, ngược lại Lạc Vân lại dễ dàng chấp nhận, mở cửa ra.
“Vân cô nương.” Bắc Minh cúi đầu đi vào: “Hầu gia có nói vài câu, bảo ta phân phó cho ngươi.”
Lạc Vân cúi đầu: “Được, ngươi nói đi, ta sẽ nghe thật kỹ.” Cùng lắm thì chết, nàng không sợ.
Nhưng nàng lại đau khổ vì cảm thấy có lỗi với Chu Oanh.
“Mấy ngày nữa, Uông tiên sinh sẽ cầu hôn cô nương, Hầu gia nói, mặc kệ cô nương có muốn hay không, cũng phải đáp ứng.
Chuyện hôm nay đều là chuyện của quá khứ, không được tiết lộ một chữ nào với phu nhân.
Nếu dám khiến phu nhân đau lòng, Hầu gia sẽ có biện pháp khiến cả hai người sống không được chết cũng không xong.”
Lạc Vân kinh ngạc nhìn Bắc Minh, hắn nói cái gì? Sao nàng lại nghe không hiểu?
Gả cho ai?
Bắc Minh chắp tay với nàng, khôi phục lại vài phần thân thiết: “Vân cô nương, ván đã đóng thuyền rồi, nếu ngươi có một nơi để đi, phu nhân cũng an tâm được phần nào.
Hầu gia giơ cao đánh khẽ, không phải để trừng phạt cô nương, cô nương chớ hiểu lầm rồi trách sai Hầu gia.”
Lạc Vân há miệng thở dốc, một chữ cũng không nói nên lời.
Cách đó không xa, Như Yên đang cầm một chén thuốc đi tới, nhìn thấy Bắc Minh, nàng ta hoảng hốt nói: “Bắc Minh ca, sao lại ở chỗ này?”
Như Yên biết Lạc Vân có tình nhân ở bên ngoài, ban đêm còn lén gặp nhau, nàng tiến phủ là vì được Lạc Vân mang theo, trong lòng nàng ta muốn giúp một tay, thay nàng gạt mọi người.
Bắc Minh sẽ không dễ gì tiến vào đây, trừ phi là lệnh Hầu gia hoặc phu nhân, chuyện của Lạc Vân đã bị bại lộ rồi?
Bắc Minh xoay người liếc nhìn Như Yên: “Vân cô nương hãy suy nghĩ cho kỹ.
Mấy ngày này, đừng xuất hiện trước mặt phu nhân.”
Bắc Minh gật đầu với Như Yên sau đó rời đi.
Như Yên bước lên trước: “Tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì? Bắc Minh ca sao lại đến đây?”
Lạc Vân kinh ngạc, vẫn chưa hồi phục tinh thần sau cơn khiếp sợ, Như Yên đưa thuốc cho nàng: “Tỷ tỷ uống thuốc nào, phu nhân có hỏi tới tỷ mấy lần, người cũng nhớ tỷ lắm.”
Lúc này Lạc Vân không muốn nghe gì nữa, hốc mắt đắng chát rất muốn rơi lệ, nàng thực sự rất xin lỗi phu nhân.
Uổng công phu nhân vẫn luôn thân thiết, tín nhiệm và che chở cho nàng.
Như Yên đỡ nàng dậy: “Tỷ tỷ, ngươi thật sự không chịu nói cho ta biết người đó là ai sao? Không bằng bẩm báo với phu nhân, kêu phu nhân làm chủ cho các ngươi cũng được, nếu để phu nhân biết, không phải khiến nàng ấy đau lòng sao?”
Lạc Vân lắc đầu: “Ta cảm thấy không thoải mái lắm, Như Yên, ngươi đi đi.”
**
Đã vài ngày Lạc Vân không tới đây, Chu Oanh nói Như Yên không cần tới hầu hạ, cứ ở bên Lạc Vân là được.
Mắt thấy đã tới tháng chạp, ngày tết đã sắp tới rồi.
Hiện tại nàng đã quen thân với các vị phu nhân của quan viên ở Giang Ninh, vội vàng chuẩn bị đưa cháo vào mồng tám tháng chạp, còn phải lo chuẩn bị lễ mừng năm mới nên nhất thời không đi tìm hiểu kỹ chuyện của Lạc Vân.
Đúng lúc này Cố Trường Quân nhận được một phong thư đến từ kinh thành.
Biết được năm nay hắn không về kinh, lão phu nhân trong cơn tức giận mang theo Trần thị rời đi, muốn tới Giang Ninh hỏi hắn cuối cùng còn biết mẹ ruột của mình là ai hay không.
Tính toán kỹ lưỡng một hồi, Cố lão phu nhân đã đi được chừng mười ngày.
Bà đây là đang cố ý lừa gạt không nói cho hắn, khiến hắn không có cách nào khiến bà quay về.
Cố Trường Quân sai người lên đường đi đón mẫu thân, còn bản thân hắn thì trở về nội viện để thương lượng chuyện này với Chu Oanh.
Hôm nay Lưu phu nhân tới chơi, đang ngồi bên cửa sổ Lăng Hoa nói chuyện với Chu Oanh.
Chu Oanh mặc một chiếc quần hoa xòe màu đỏ thẫm, áo kẹp thêu hoa đính thạch thanh, nàng không có ý ăn mặc trở nên già dặn.
Nàng đưa phu nhân trở về thì gặp Cố Trường Quân ở hành lang đang mỉm cười nhìn nàng.
Bước tới, Cố Trường Quân đưa tay đỡ lấy nàng, cánh tay tự nhiên ôm eo nàng.
Các thị tỳ ở trước cửa đều đỏ mặt lui xuống.
Hai người họ ở chung với nhau, không thích người bên ngoài nhìn vào.
Thu Hà tiến vào dâng trà, sau đó đứng canh ở bên ngoài.
Doãn ma ma đi tới, nhìn là biết Cố Trường Quân đã trở lại, bà nở nụ cười xuống bếp chuẩn bị bữa trưa.
“Cái gì?”
Trong phòng, Chu Oanh nghe xong lời Cố Trường Quân nói, hoàng sợ không biết phải làm như nào mới tốt.
Tình cảm của nàng đối với Cố lão phu nhân rất phức tạp.
Trước kia người nàng cảm kích nhất, chính là Cố lão phu nhân.
Lão phu nhân đối xử tốt với nàng, thương nàng, nàng cũng hồi báo gấp bội, cố gắng hiếu kính.
Nhưng từ sau khi biết được thân thế của mình, cách nhìn của nàng với dưỡng phụ và Cố lão phu nhân đã khác đi rất nhiều lần.
Trong mấy phần yêu thương kia có cả âm mưu và lợi dụng, tuyệt không phải là đơn thuần.
Tín nhiệm của nàng đã bị đập đi xây lại, bản thân nàng đã không thể khống chế được nữa rồi.
Huống hồ, đã gọi ‘tổ mẫu’ mười mấy năm, giờ phải sửa miệng như nào, hay thuận theo hắn gọi một tiếng ‘mẫu thân’.
Cố Trường Quân nắm lấy tay nàng: “Nàng đừng sợ, ta sẽ nói chuyện với bà, không để nàng bị ủy khuất.”
Chu Oanh miễn cường cười: “Vậy sao được, đó là mẫu thân của chàng, dù sao cũng dưỡng dục ta nhiều năm như vậy, ta cũng nên hiếu thuận với bà.”
“Ta cũng sẽ khuyên nhủ Nhị tẩu, nàng không cần phải quá ân cần, mẹ ta là loại người gì, ta biết rất rõ.
Xưa nay giống như Bồ tát, ôn hòa với người ngoài.
Nhưng nếu không vừa mắt ai, thủ đoạn cũng rất…”
Hắn ho khan rồi không nói tiếp.
Dù sao cũng là mẹ ruột của mình, phải trách cứ như thế nào đây.
“Tóm lại, nàng yên tâm, ta ở đây, không ai dám xem thường nàng.”
Chu Oanh mím môi: “Chàng đừng vì ta mà khiến người ta nói… Ta sẽ xử lý, những chuyện trong nội trạch, chàng tính nhúng tay như nào? Trước kia ta phụng dưỡng lão thái thái như nào, về sau cũng sẽ như vậy…”
Cố Trường Quân lắc đầu: “Không cần, cũng không phải là không có người hầu hạ.
Nàng là thê tử của ta, không cần làm những việc đó.”
**
Tuổi của Cố lão phu nhân đã không còn trẻ gì, lúc này đi đường lại bị bệnh nặng.
Trần thị gấp đến hoảng, xin thầy thuốc ven đường đến chữa bệnh, họ ở thành Từ Dương gặp được người của Cố Trường Quân phái tới, còn có cả lang trung đi theo.
Bà được khám chữa bệnh cẩn thận suốt cả đường đi nên bệnh tình chậm rãi cũng có chút khởi sắc.
Ngày hai mươi ba tháng chạp, lúc dân gian đang cúng Táo quân, xe ngựa đã từ từ đi tới phủ Giang Ninh, Cố Trường Quân tự mình dẫn người ra cửa thành nghênh đón.
Cố lão phu nhân gầy đi rất nhiều, sắc mặt nhìn cũng khá tốt, Trần thị thì đầy phong trần mệt mỏi, Cố Trường Quân mím môi sau đó nói một câu “Đã vất vả rồi”.
Cố lão phu nhân phát tiết hết bao nhiêu đau khổ suốt dọc đường đi, bà tức giận nói: “Ta đã già rồi mà còn phải đi đường xa như vậy, ta vì ai chứ? Con cái bất hiếu, vì một nữ nhân, ngay cả mẹ ruột ngươi cũng không quan tâm tới.”
Trước cổng thành, xe tới xe đi, đông người qua lại, Cố Trường Quân là người có tước vị, lại là quan trên, bị người làm trò khó dễ như này cũng không tốt lắm.
Trần thị sợ đến nỗi giật ống tay áo của Cố lão phu nhân: “Nương, ở đây nhiều người lắm đấy.”
Cố Trường Quân không nói gì, phân phó xe ngựa đi về phủ.
Sáng sớm Chu Oanh đã mang người đón chào ở ngoài cửa.
Xa xa thấy Cố Trường Quân dáng người cao ngất, cưỡi trên con ngựa cao to, phía sau là đoàn xe đang đi chậm rãi.
Chu Oanh tiến về phía trước hai bước, Cố Trường Quân xuống ngựa ngăn nàng lại: “Mẫu thân, Chu Oanh tới đón người.”
Màn đột nhiên bị xốc lên, lão phu nhân còn chưa lựa lời đã mắng: “Không cần…”
“Mẫu thân!” Cố Trường Quân đột nhiên cất cao giọng, ánh mắt sắc bén quét về phía lão phu nhân: “Người lặn lội đường xa tới đây nên vào nhà nghỉ ngơi thôi!”
Cố lão phu nhân dùng ánh mắt chăm chú đầy nổi giận nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn âm trầm, trong lòng bà cũng không phải là không sợ.
Tính tình của đứa con trai này bà hiểu rõ nhất nhưng hắn đã rời nhà nhiều năm, nên bà cũng không thân thiết như đứa con cả.
Cố lão phu kìm nén lại, thủ hạ đỡ Trần thị xuống.
Chu Oanh thấy Trần thị chần chừ một lúc lâu, chậm chạp nói: “Nhị tẩu…”
Vai vế vừa nói ra đã thêm một bậc, từ Nhị thẩm đã trở thành chị em dâu.
Sắc mặt Chu Oanh đỏ lên, nàng sai người đỡ lão phu nhân vào sau đó cúi thấp đầu nói: “Mẫu thân, ngài đi chậm một chút.”
Cuối cùng cũng đi vào tới nhà, nàng mang theo lão phu nhân và Trần thị an bài ở trong viện, Trần thị đánh giá một lượt, chờ đến lúc ngồi ở chính sảnh, nàng ta mới lấy từ trong ống tay áo ra một cái hà bao, nhét vào trong tay Chu Oanh, mỉm cười nói: “Đệ tức* cực khổ rồi.
Trước đó chưa kịp chào hỏi, đã tùy tiện tới đây, thật không phải phép.”
*Đệ tức: em dâu.
Chu Oanh cười nói: “Ngài khách khí quá rồi, đều là người một nhà cả thôi.”
Trần thị nói: “Hôn lễ của hai người ta không đến dự được vì quá xa, lại hay tin nương lại bị bệnh, thật sự không đến được.
Ngươi và Trường Quân vẫn khỏe chứ? Nương nhớ các ngươi lắm.”
Cố lão phu nhân ở đằng sau hừ lạnh một tiếng: “Đừng có nói những lời khách khí nữa, ta nói nhớ nàng lúc nào?”
Sắc mặt Chu Oanh thay đổi, cúi thấp đầu, bên ngoài nghe được giọng nói của Thu Hà: “Phu nhân, Hầu gia bảo người đến chỗ ngài ấy! Nói có chuyện muốn bàn với người!”
Chu Oanh hành lễ rời đi, Cố lão phu nhân tức đến nỗi đập nát một chén trà: “Đây là sợ ta làm khó nàng? Bây giờ cả nói ta cũng không được nói hay sao?”
Trần thị vội khuyên nhủ: “Nương ơi, có khi Tam đệ thực sự có chuyện cần bàn với em dâu? Người đừng tức giận, nghỉ ngơi cho thật tốt, đợi khi tinh thần tốt hơn, còn được uống trà do con dâu dâng.”
Không nhắc tới đã tốt, vừa nhắc đã khiến sắc mặt của Cố lão phu nhân trở nên khó coi: “Ai muốn uống trà do nàng ta dâng? Đừng nghĩ là ta sẽ chấp nhận con dâu như nàng! Vì nàng mà ta không dám đi gặp những người khác, sợ người ta chê cười Cố gia chúng ta…”
**
Trong phòng khách, Cố lão phu nhân và Trần thị ngồi ở vị trí đầu, ở dưới có mấy vị phu nhân đến tặng lễ, từng tiếng đều khen Chu Oanh, khen Cố lão phu nhân có phúc.
Cố Trường Quân mang theo Chu Oanh bước vào: “Mẫu thân, ta mang thê tử đến, kính trà cho người.”
Mấy vị phu nhân cười nói: “Hôm nay trùng hợp thật, là ngày lành của Hầu gia phu nhân chúng ta.” Bọn họ đứng một bên nhìn Chu Oanh tiếp nhận chén trà từ trong tay thị tỳ bên cạnh.
Nàng đi tới, khom mình hành lễ: “Nương, người uống trà.”
Cố lão phu nhân phụng phịu, chần chờ một lúc lâu, bà đưa mắt nhìn về phía Cố Trường Quân, lại nhìn đám người đang cười khanh khách ở bốn phía.
Bà ho khan, nhận lấy chén trà trong tay Chu Oanh: “Đứng lên đi, Sau này, sinh con hầu hạ Trường Quân cho tốt.”
Bà dừng một chút rồi tiếp tục bổ sung: “Hai người các ngươi, phải hòa hòa thuận thuận với nhau.”
Trần thị đứng một bên đánh mắt với Chu Oanh, Cố Trường Quân nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng lão phu nhân cũng không làm khó Chu Oanh trước mặt người khác.
Rốt cuộc bà cũng đã nghe lọt những lời hắn vừa nói.
Không chấp nhận Chu Oanh thì sẽ mất luôn đứa con, hắn đã nói như vậy, Cố lão phu nhân tức giận khóc một hồi, nhưng cuối cùng cũng có tác dụng.
Cửa này xem như đã qua.
Lão phu nhân ở đây, rõ ràng tinh thần tốt hơn nhiều, không ít người tới nịnh bợ Cố Trường Quân, cứ tới đây thỉnh an lão phu nhân, mỗi ngày đều bận chào đón rồi lại đưa tiễn, ngược lại lại có mấy phần hào hứng giống như Hầu phủ trước kia lúc ở kinh thành.
Chu Oanh vội vã lo mấy chuyện cuối năm, đi quan sát các quản sự rồi lại phải tính toán thu hoạch ở các cửa hàng và điền trang, mỗi ngày đều bớt chút thời gian đến xem lão phu nhân và Trần thị, nhưng chưa nói hết hai câu đã bị Cố Trường Quân gọi đi, không thì cũng có phu nhân của nhà khác đến thăm hỏi, đang chờ Chu Oanh tiếp đãi.
Trong lòng Cố lão phu nhân đã bình tĩnh lại, cũng chấp nhận sự thật.
Hôm kia bà gặp Chu Oanh trong phòng đặt tượng Tống Tử Quan Âm, bà bèn nhớ tới chuyện con nối dòng của Cố gia.
Chu Oanh đã lập gia đình với Cố Trường Quân được bảy, tám tháng rồi, đến bây giờ bụng nàng vẫn chưa có động tĩnh gì.
Đêm giao thừa, một nhà lão phu nhân ngồi trong viện ăn cơm.
Lão phu nhân ngoắc kêu Chu Oanh ngồi bên cạnh mình, từ trong tay áo lấy ra chiếc vòng tay: “Nương không có gì tặng con, vòng tay này, là trước kia mẹ con… chị dâu của con lập gia đình đã cho ta, bây giờ truyền lại cho con.
Con đã là con dâu của Cố gia, nên gánh vác trách nhiệm của Cố gia.
Sáng mai ta sẽ gọi người sắp xếp đồ ăn cho con, để con sớm sinh con cho Trường Quân, sinh con đẻ cái mới là chính đạo của Cố gia chúng ta.”
Cố Trường Quân đưa tay bưng trà, suýt nữa thì nghẹn.
Thấy Chu Oanh đỏ mặt không biết nên nói tiếp như nào, Cố Trường Quân trầm giọng nói: “Mẫu thân, trước đó vài ngày thân thể người không khỏe lắm, vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, đêm nay người cũng đừng nên thức khuya, đi ngủ sớm đi, sáng mai con và Chu Oanh sẽ tới.”
Lão phu nhân còn muốn nói, Cố Trường Quân đã dắt Chu Oanh đi.
Trên hành lang treo một loạt lồng đèn, chiếu sáng cả đêm giao thừa.
Trong phòng đốt vài ngọn nến, nhóm thị tỳ được thưởng đã đi chơi với những người ở cấp dưới.
Chu Oanh nằm trên gối, đưa mắt nhìn ánh đèn ở trước màn trướng.
Cố Trường Quân nằm bên cạnh, thấp giọng nói: “Nàng đừng để ý tới những lời bà nói.
Sáng mai nàng cứ cáo ốm, không cần gặp bà.
Chờ hết ngày Tết, ta sẽ đưa bà trở về.”
Đáy mắt Chu Oanh phản chiếu ngược lại ngọn lửa mông lung kia, giọng nói nàng trống rỗng: “Cũng không thể như thế cả đời…”
“Ta không muốn lừa dối bà.” Chu Oanh nhắm mắt lại, cắn môi nói: “Hay là ta nói sự thật cho bà biết…”
“Đứa ngốc.”
Cố Trường Quân đưa tay ôm người lại, nắm lấy cằm nàng nói: “Để ta đi nói! Là ta có vấn đề, để bà đừng nhắc đến những chuyện này nữa.”
“…Trước đây, bà luôn thích huynh trưởng hơn… Khi đó cha ta nạp thêm di nương, sau đó sinh ra Nhị ca, bà khó khăn lắm mới mang thai ta, tính tình ta trời sinh đã không thích cởi mở, cha không thích ta, ông thích nhị ca hơn, cha luôn lạnh nhạt với bà nên bà cảm thấy là do ta không chịu tranh giành… Hiện tại chỉ còn mình ta, nên bà đành phải lo lắng chuyện của ta.
Thật ra chính ta cũng không quen, không quen nhìn thấy bà ân cần như vậy.”
Hắn thì thào kể lại, Chu Oanh dựa vào người hắn, yên lặng lắng nghe.
“Ở bên ngoài chúng ta là mẹ hiền con hiếu, thật ra bên trong sớm đã có rạn nứt.
Ta không thân thiết với nàng, ta thật sự không quen.”
Chu Oanh thở dài, vuốt ve bụng mình: “Nhưng chàng thật sự không ngại…”
“Ngại cái gì?”
“Ta cái gì cũng có hết.”
“Có thê tử là nàng, hài tử cũng là nàng…”
“Thật ra sống như hiện tại, ta cũng rất thỏa mãn.
Không thấy vắng vẻ.”
“Sai người đến điều trị thân thể, lại sợ nàng không thoải mái, sợ nàng chịu khổ.
Nàng cũng không biết, ta thích ôm nàng như vậy, thích hôn nàng như vậy, thích ở cùng với nàng như vậy nhiều thế nào đâu.”
Chu Oanh đưa tay che mắt, cổ họng đắng chát: “Ta cũng vậy.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...