Sáng sớm khi trang điểm, Chu Oanh ngắm Lạc Vân qua gương.
Mấy ngày nay nàng ấy gầy gò, khi làm việc cũng luôn thất thần.
Lạc Vân không giống những người khác, đã đi theo nàng từ nhỏ, tình cảm giữa hai người còn thân thiết hơn cả quan hệ chủ tớ.
Có chuyện gì Chu Oanh cũng sẽ không lừa gạt nàng ấy.
Hôm nay rõ ràng là Lạc Vân có tâm sự nhưng lại không nói với nàng.
Lạc Vân đứng chải đầu sau lưng nàng, ghim một chiếc kẹp tóc bằng vàng được khảm hồng ngọc lên búi tóc nàng: “Được rồi phu nhân.” Lạc Vân xoay người lại muốn đi.
Chu Oanh kéo lấy cổ tay nàng ấy: “Ngươi chờ một lát.”
Lạc Vân cau mày lại, Chu Oanh nói: “Lạc Vân, có phải là ngươi có tâm sự gì hay không? Đã xảy ra chuyện gì, gần đây ngươi rất khác lạ, còn thường xuyên trốn ta nữa.”
Lạc Vân miễn cưỡng nở một nụ cười: “Phu nhân, ta không sao đâu.” Đi đến gần nói: “Là do đến tháng cộng thêm trời lạnh nên có chút không thoải mái thôi.”
Chu Oanh nói: “Vậy ta kêu Trương đại phu đến xem cho ngươi được không? Chờ lát nữa là ông ta đến rồi.”
Lạc Vân gật đầu một cái: “Dạ, phu nhân, người đừng lo lắng cho ta nữa, nếu ta có chuyện gì thì làm sao lại không nói với người được kia chứ?”
Chu Oanh thoáng yên tâm, quả thật là sắc mặt Lạc Vân rất kém, nàng lại vội nói thêm: “Mấy ngày nay ngươi đừng trực nữa, kêu Doãn ma ma sắp xếp người khác đến thay cho ngươi.
Giữa ngươi và ta không phải giống người khác, nếu thật sự có chuyện gì khó xử thì nhất định phải nói với ta, biết chưa?”
Lạc Vân đáp ứng rồi nhanh chân lui xuống.
Trong lòng Chu Oanh bất an, giơ tay lên gọi Như Yên đến: “Ngươi bảo Thúy Liễu chú ý hơn đến Lạc Vân mấy ngày này, nếu có gì không ổn thì lập tức báo lại cho ta.”
Vừa ăn cơm xong thì lang trung đã đến, vẫn giống như mọi ngày, đi đến phòng Chu Oanh bắt mạch, nói: “Phu nhân không được ngừng uống thuốc này, cứ uống như bình thường, khó khăn lắm mới bồi bổ tốt hơn được một chút, không thể bị thất bại trong gang tấc được.”
Lang trung cất hòm thuốc lại, Chu Oanh kêu người nhét thêm cho hắn một nén bạc: “Trương đại phu đã vất vả vì ta rồi, đa tạ.
đây là một chút tâm ý, còn có một chuyện khác muốn làm phiền đại phu nữa.”
Lang trung khoát tay lia lịa: “Không được, Cố hầu gia đã sớm đưa xong tiền xem bệnh rồi, phương thuốc thì cũng là do thầy thuốc trước kia để lại, tiểu nhân không dám nhận thêm tiền thường của phu nhân nữa.”
Chu Oanh hé miệng cười, nói qua tấm rèm: “Đại phu đừng vội từ chối, muội muội của ta mấy ngày nay cũng không được khỏe, muốn mười đại phu giúp xem qua một chút, đợi xem xong rồi thì cảm phiền đại phu báo lại cho ta một tiếng.”
Lang trung vội vàng đáp ứng: “Vậy thì không cần phí đâu, thỏi bạc này phu nhân lấy lại đi, tiểu nhân đi ngay đây.
Làm phiền các cô nương dẫn đường cho rồi.”
Như Yên dẫn theo lang trung đi, vén tay áo của Lạc Vân lên, Lạc Vân ho khan nói: “Muội muội Như Yên, ta đang khát nước, trong phòng lại không có nước nóng, ngươi có thể giúp ta chắt một ly nước hay không?”
Như Yên cười đáp ứng, nàng ta vừa mới đi ra khỏi phòng thì nàng ấy đã rụt tay lại.
“Trương đại phu, có phể phiền người nói với tỷ tỷ của ta là ta đau bụng vì lạnh, không có việc gì được không?”
Lang trung ngơ người: “Cô nương, người phát sốt là bị thương ở chỗ nào vậy? Cần phải nhanh chóng bôi thuốc mới được.”
Lạc Vân rũ mắt, thoáng cười một cái: “Trương đại phu, cơ thể tỷ tỷ ta yếu đuối, chuyện của ta cũng không muốn nàng phải bận tâm.
Người giúp ta một tay, chỉ cần nói với tỷ tỷ ta là ta không bị gì khác, có được không?”
Nàng ấy móc ra một cái bao nhỏ bằng vải bố dưới gối: “Bên trong có chút bạc vụn, là do ta tích góp được.
Người cứ coi như là không có chuyện này, có được không?”
Nàng ấy nhét cái bao vào trong tay Trương đại phu, Trương đại phu từ chối lia lịa: “Cô nương, không thể như vậy được.
Ta nhận lệnh Cố hầu gia đến đây là để chăm sóc cho thân thể của phu nhân, vốn dĩ cũng không muốn dính vào những chuyện bên lề khác trong phủ, người yên tâm đi, ta sẽ không nhiều lời đâu.”
Như yên đi từ bên ngoài vào: “Làm sao vậy?”
Mặt Trương đại phu đỏ bừng, buông tay không nói.
Lạc Vân miễn cưỡng cười một tiếng: “Ta không sao, đại phu đang dặn dò ta mấy câu thôi.”
Như Yên để bình trà lên bàn, rót ra hai ly rồi đưa tới: “Đại phu, người cũng uống một ly nước đi.”
Trương đại phu nhận lấy rồi lại để xuống ngay: “Ta còn muốn đi báo cáo lại cho phu nhân, ta đi trước đây hai vị cô nương.”
Như Yên ngạc nhiên nói: “Làm sao vậy?”
Lạc Vân lo lắng bất an, đẩy Như Yên một cái: “Ngươi mau đi cùng nhìn xem đi.”
Đến phòng Chu Oanh, Trương đại phu cúi đầu nói: “Vân cô nương chỉ bị nhiễm lạnh, mấy ngày nay cần được tĩnh dưỡng, nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng đừng gọi nàng ấy ra…”
Buổi tối Chu Oanh nói chuyện của Lạc Vân cho Cố Trường Quân nghe: “Trong lòng ta vẫn luôn bất an, sức khỏe nàng ấy vẫn luôn rất tốt, từ trước đến nay chưa từng bị như vậy.”
Cố Trường Quân không không thường chú ý đến Lạc Vân, trấn an Chu Oanh: “Vậy lại kêu Trương đại phu đến xem cho nàng ấy, từ từ điều dưỡng là được rồi, có lẽ là do trời lạnh, không thích ứng được với khí hậu ở phương nam.”
Ở dãy nhà sau, những thị tỳ không phải làm nhiệm vụ đều đang ngủ bên trong.
Lạc Vân là chưởng sự bên người Chu Oanh nên có một gian nhà riêng.
Bây giờ trên giường nàng ấy lại trống không.
Trong rừng đằng sau nhà bị màn đêm bao phủ không thấy rõ năm đầu ngón tay, có một người lại đang ở đây xách một cái lồng đèn mờ tối chậm rãi bước đi trong màn đêm yên tĩnh.
Xa xa thấy một thiếu nữ ngồi trên phiến đá, nghe được tiếng bước chân cả người nàng ấy phát run, run rẩy vô cùng mạnh.
Chiếc đèn lồng càng ngày càng tới gần, chiếu sáng khuôn mặt của thiếu nữ, thanh tú, non nớt, làn da trắng nõn.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân thì lại càng run rẩy hơn.
Nam nhân buông đèn lồng xuống, cúi đầu nắm lấy cằm nàng: “Sao vậy, có kêu lên người ta cũng chẳng có ai biết đâu.”
“Uông… Uông tiên sinh…”
Nam nhân cười cười, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Lạc Vân vội vàng sửa lại lời nói: “Hạc Linh…”
Nam nhân có một đôi con ngươi sáng như sao, khi nhìn vào người ta sẽ lộ ra sự sắc bén vô cùng.
Hắn ta quỳ một chân xuống, vén từng tấc váy của thiếu nữ lên.
Lạc Vân cũng không dám động đậy.
Nàng ấy nhắm chặt mắt lại, thật giống như là không nhìn thấy thì sẽ không cảm thấy khuất nhục nữa.
…
Dãy nhà sau thượng viện, nửa đêm Như Yên tỉnh lại, nghĩ đến Lạc Vân đang không khỏe nên xách đèn đi ra ngoài, muốn đến phòng Lạc Vân nhìn một chút.
Đẩy cửa ra thấy chăn hơi nhô lên, Như Yên đến gần, để đèn ở một bên, đưa tay lên muốn sờ thử trán Lạc Vân.
Trống không.
Trong chăn chỉ có mỗi cái gối.
Lạc Vân không có ở đây.
Như Yên đi ra ngoài, đến nhà vệ sinh nhìn thì cũng không có ai.
Người trực tối nay là Nguyệt Lan, mấy ngày này Lạc Vân cũng ở trong phòng nghỉ ngơi.
Đã trễ vậy rồi nàng ấy còn đi đâu nữa chứ.
Có nên thông báo cho Doãn ma ma hay à trực tiếp nói với phu nhân đây?
…
“Hạc Linh…”
Âm thanh của thiếu nữ hơi cao lên, trong màn đêm yên tĩnh lại vô cùng cao.
“Kiên nhẫn một chút.” Uông tiên sinh nắm lấy chân phải của nàng ấy, cầm chai thuốc trong tay rắc rắc lên.
Máu chảy đầy uốn lượn xuống dưới váy, Lạc Vân đau đến nỗi sắc mặt tái nhợt, ngửa đầu nhìn vầng trăng trên trời, không phân biệt được sự lóng lánh nơi đáy mắt kia là ánh trăng hay là nước mắt.
Hồi lâu sau Uông tiên sinh lấy vải ra quấn lấy chỗ bị thương giúp nàng ấy.
“Còn dám cậy mạnh không?” Hắn ta cắn răng nghiến lợi.
Lạc Vân đưa tay lên che đi tầm mắt, không muốn để cho hắn nhìn thấy nước mắt của mình.
Hắn cau mày lại, nghiêng người nắm lấy cằm nàng ấy: “Ta đang hỏi ngươi!”
“Ta… không dám nữa.” Giọng nói của nàng đang run rẩy, hình như vô cùng sợ hãi: “Sẽ không…”
Hắn nhấc chân đá văng chai thuốc rỗng đi, nhìn nàng ấy chậm rãi ngồi thẳng người lên, chỉnh trang lại váy.
“Tối mai còn phải bôi thuốc một lần nữa, vẫn là ở đây.”
Lạc Vân mím môi, hồi lâu sau mới nói: “… Biết rồi.”
Nàng ấy đứng dậy, thử đi hai bước, người lảo đảo muốn ngã, run rẩy vô cùng.
Uông tiên sinh cau mày, đi đến bế ngang nàng ấy lên.
Lạc Vân vô cùng kích động, tay chân sùng sức giãy giụa: “Buông ta ra, buông ta ra!”
“Im miệng!” Uông tiên sinh tức giận nói, cái đèn lồng kia vẫn nằm nguyên đó, hắn ta bế nàng ấy, bước nhanh đi ra khỏi rừng cây, đi về phía thượng viện.
Phía sau phòng có một cái thang.
Như Yên đứng yên dưới chân tường một lúc.
Nàng ta không dám nghĩ đến nếu Lạc Vân trốn ra ngoài từ chỗ này thì nàng ấy sẽ đi đâu được chứ? Trong phủ có thị vệ đi tuần đêm, vì sao lại không phát hiện ra Lạc Vân mất tích?
Nghe thấy có tiếng nam nhân nói chuyện bên kia bức tường, Như Yên kinh hãi trợn to hai mắt.
“Nghỉ ngơi cho tốt, nếu ngươi không nghe lời thì ngày mai ta sẽ nói với người kia giúp ngươi.”
“Đừng…” Giọng nói yếu ớt của Lạc Vân vang lên.
Như Yên ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lạc Vân đang lo sợ leo lên tường.
Hai người giật nảy mình.
Như Yên cắn môi, hồi lâu sau mới chỉ vào nàng ấy rồi nói: “Ngươi… Ngươi đang làm gì vậy?”
…
Uông tiên sinh bước nhanh về phía viện.
Bên trong viện đã sơm khóa cửa rồi, nhưng không sao, trong nhà này hơn nửa đều là người hắn ta ra mặt mua về, tất cả mọi người đều biết địa vị của hắn ta ở bên cạnh Cố Trường Quân.
Rất nhiều người tình nguyện nịnh hót lấy lòng hắn ta, ra vào viện càng không phải là việc gì khó khăn cả.
Hắn ta đi rất nhanh, băng qua gió lạnh bước nhanh về phía trước.
Đã quen thuộc đường đi gác của thị vệ tuần đêm nên cũng không cần lo lắng bị người ta phát hiện ra.
“Tiên sinh.”
Sau lưng có một giọng nói trầm thấp vang lên, khiến sống lưng hắn bỗng nhiên tê rần.
Trong lòng tràn ngập sự sợ hãi, giọng nói này không thể quen thuộc hơn nữa.
Trên đầu hắn toát ra mồ hôi lạnh, chậm rãi xoay người lại, khom người chắp tay: “Hầu gia…”
Cố Trường Quân khoanh tay đứng một bên, trên người khoác một chiếc áo choàng màu xanh nhạt, quần áo chỉnh tề.
“Đã trễ thế này rồi lại đi ra từ phía nội viện, có chuyện quan trọng gì sao?”
“Không…” Theo bản năng muốn tránh né đề tài này.
Cố Trường Quân nhàn nhạt mở miệng: “Tiên sinh vẫn luôn đúng mực, nhiều năm như vậy mà cũng chưa từng bước chân vào nội viện.”
Danh sĩ coi trọng danh dự, hắn ta sẽ không bao giờ làm chuyện tổn hại đến danh tiếng cả.
Uông tiên sinh im lặng.
Cố Trường Quân tiến lên hai bước, kéo gần khoảng cách, từ trên cao nhìn xuống người phụ tá đã đi theo mình hơn mười năm này.
Hắn dùng sự chân thành để đối đãi, hắn ta cũng đã bằng lòng là lấy sự trung thành để báo đáp lại.
“Chắc hẳn đây không phải là lần đầu nhỉ?”
Cố Trường Quân rất hiểu hắn ta, cũng giống như hắn ta hiểu Cố Trường Quân vậy.
Uông tiên sinh ngước lên, nở một nụ cười: “Hẳn là hầu gia đã biết đây không phải là lần đầu tiên ta đi vào nội viện.”
Cố Trường Quân mím môi, không trả lời.
Uông tiên sinh nói: “Nếu như hầu gia tin tưởng ta vậy thì mong ngài đừng truy hỏi chuyện này nữa, không biết là có được hay không?”
Hắn ta nhìn thẳng vào mắt Cố Trường Quân, người này đã tử lao ra ngoài, giúp hắn thoát khỏi cái mác là người “Tàn dư của Thịnh Vương”.
Hắn ta đã thề rằng suốt đời tận trung với ân nhân.
Dù phần đa hắn đều không chịu nghe theo phụ tá.
Nhưng không thể chối cãi rằng người này đã có ân tái tạo lại hắn.
Ơn tri ngộ có thể liều chết để báo đáp.
Nhưng hắn đã đáp ứng tỳ nữ thô tục kia rồi, sẽ không nói việc này cho người thứ ba biết.
Trung thành và chữ tín, hắn ta nên chọn như thế nào đây?
Cố Trường Quân mím môi, nhìn Uông tiên sinh đang im lặng ở bên cạnh.
Hắn là một người có thể dùng miệng lưỡi sắc bén để thoát khỏi kẻ thù, cứ im lìm không lên tiếng như vậy không giống phong cách của hắn ta chút nào cả.
Im lặng hồi lâu Cố Trường Quân mới buông tiếng thở dài: “Vậy được, không hỏi nữa.
Nhưng ta phải cảnh cáo ngươi, làm chuyện bất lợi với ta thì ta có thể sẽ rộng lượng tha thứ cho.
Nhưng bất lợi với nàng thì tất nhiên sẽ không có kết quả tốt đâu.
Ngươi hãy nhớ lấy.”
Uông tiên sinh cười một tiếng, chắp tay: “Hầu gia yên tâm…”
Cố Trường Quân xoay người rời đi.
Trời đã sáng, trong phòng đốt địa long nên ấm áp dễ chịu, Cố Trường Quân đứng dậy muốn đến nha môn để xử lý công việc nên mới dậy sớm như vậy.
Chu Oanh co người lại trong màn trướng, nhìn hắn đang soi gương cài nút áo.
Cố Trường Quân liếc nhìn nàng: “Dậy rồi sao? Trời lạnh, nằm thêm một lúc nữa đi.
Khoảng chạng vạng tối ta sẽ về, buổi tối ăn cơm cùng nhau.”
Chu Oanh hừ một tiếng, nhìn hắn thông qua màn trướng mờ ảo.
Mũi của hắn rất cao và thẳng, độ cong của khóe môi cũng rất đẹp.
Chắc hẳn khi Cố lão phu nhân còn trẻ cũng là một mỹ nhân nhỉ? Cha nuối Cố Trường Sâm khi còn sống cũng là ngọc thụ lâm phong.
Nhưng lại không cao to như Cố Trường Quân.
Trước kia nàng ở trong khuê phòng, nghe Quách Chỉ Vi ở bên ngoài nói chuyện với hắn qua bức bình phong, nói hắn hung ác thích giết chóc, lãnh khốc vô tình, cũng có không ít người thích gương mặt đó, nhưng lại ngại vì tính tình kia nên chỉ có thể dừng bước rồi buông một câu: “Đáng tiếc.”
Trước đây nàng cũng sợ hắn y như vậy.
Dường như Cố Trường Quân phát hiện ra tầm mắt của nàng, quay mặt lại: “Nhìn cái gì mà mất hồn như vậy?”
Chu Oanh thu hồi tầm mắt, thấp giọng nói: “Không có gì, sao chàng không ăn sáng rồi đi?”
Cố Trường Quân đi đến, vén màn trướng lên hôn lên má nàng một cái: “Không được, ta đi ra ngoại viện ăn.
Nàng ngủ một lát nữa đi.”
Chu Oanh gật đầu một cái, đưa mắt nhìn Cố Trường Quân đi ra ngoài.
Doãn ma ma dẫn Nguyệt Lan đi vào, Chu Oanh nhìn ra phía sau bọn họ, đều là những tỳ nữ không hay hầu hạ bên cạnh, Chu Oanh nói: “Như Yên đâu?”
Doãn ma ma tiến lên đáp: “Như Yên đau bụng nên bảo nàng ta đi nghỉ ngơi rồi, phu nhân tìm nàng có việc gì không?”
Chu Oanh ngồi dậy: “Không có chuyện gì cả.
Lạc Vân sao rồi, đã đi xem chưa?”
“Đã xem rồi, Vân cô nương vẫn còn đang ngủ, không dám đánh thức nàng ấy.”
Cố Trường Quân lên ngựa, đi được hai bước lại nghĩ đến một chuyện, quay đầu dặn dò Bắc Minh: “Thông báo cho Ngụy Khuynh chú ý đến Hạc Linh.”
Bắc Minh sợ run lên, cho rằng mình nghe nhầm, Cố Trường Quân lạnh lùng liếc qua thì hắn mới khẩn trương đi làm.
Từ trước đến này hầu gia đã dùng người thì không nghi người, làm sao lại… Huống hồ đây lại còn là Uông tiên sinh!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...