Giờ hợi Cố Trường Quân ra khỏi nhà.
Chu Oanh đứng ở hành lang nhìn sắc trời một lát, oi bức, âm u, hẳn là sắp mưa rồi.
Trời đã khuya như vậy rồi mà hắn còn phải đi ra ngoài làm việc, cũng không biết thiên tai có nghiêm trọng lắm không, nàng luôn ở trong nhà nên không nhanh nhạy với việc ở bên ngoài, việc có thể làm được thì chỉ là chờ hắn trở lại rồi chăm sóc sức khỏe của hắn cho tốt thôi.
Chu Oanh quay lại căn dặn Lạc Vân: “Đi bảo phòng bếp làm trà sâm ấm, đợi gia trở về thì sẽ uống.”
Ở cửa nam thành Giang Ninh, Cố Trường Quân xuống ngựa, thống lĩnh thủ thành xuống lầu đón hắn.
Trên trời đã xuất hiện những hạt mưa nhỏ, vạt áo cũng bị nước mưa thấm ướt hết, đứng trên cổng thành, thống lĩnh chỉ chỉ ra bên ngoài nói: “Hầu gia, ngài nhìn xem.”
Dưới tường thành có vô số chấm đen chi chít, tất cả đều là lưu dân.
Nghe nói trong thành có phân phát lương thực nên tất cả đã từ xa chạy đến đây, ban ngày có một nhóm người mạnh mẽ xông vào thành, Cố Trường Quân dẫn theo người giải tán đâu ra đấy, không ngờ nửa ngày sau lại có nhiều người lao đến như vậy.
Thống lĩnh Vương Trung nhíu mày nói: “Ngoại trừ cửa bắc thì bên ngoài ba cửa thành còn lại đều là tình hình như thế này.
Nếu đều cho tất cả vào trong thì lương thực của phủ Giang Ninh chống đỡ không được bao lâu.”
Cố Trường Quân trầm ngâm không nói gì, Vương Trung lại tiếp tục nói: “Nếu như mưa vẫn rơi thì tình hình thiên tai sẽ còn nghiêm trọng lên rất nhiều, hôm nay đường thủy và đường bộ cũng đều bị tê liệt rồi, tạm thời viện trợ của triều đình không đến nơi được, nhưng nếu ngay cả khi lương thực cứu trợ của triều đình đến được nơi thì cũng chỉ có thể chu cấp trong một thời gian được thôi, đến sau này phải làm như thế nào thì cũng khó mà nói được.”
Cố Trường Quân không nói gì một hồi lâu, Vương Trung không nắm bắt được ý tứ: “Hầu gia, phải làm như thế nào mới tốt đây?”
Chuyện phân phát lương thực trong thành là việc của phủ doãn, còn sắp xếp dân bị nạn đâu vào đấy là việc của thủ thành Cố Trường Quân.
Hắn trầm giọng nói: “Dân bị nạn thì cần cứu, an nguy của dân chúng trong thành cũng không thể không để ý đến, sáng ngày mai ngươi bố trí những cái lều che nắng ở ngoài thành, để cho nạn dân được nghỉ ngơi.
Còn việc cứu tế như thế nào thì ta sẽ thương lượng với Lục đại nhân.”
Vương Trung nói: “Chỉ sợ lưu dân mạnh mẽ xông vào, đa số người của chúng ta đều đi cứu trợ cho các huyện khác rồi, lực phòng thủ đã bị giảm xuống rất nhiều.”
Cố Trường Quân chắp tay đi xuống: “Chuyện này thì ngươi không cần quan tâm, ngày mai sau khi mở cổng thành, ngươi mang theo các huynh đệ canh giữ cửa thành cho thật kỹ, chuyện của lưu dân thì để ta làm.”
Nói xong hắn đã đi xuống bậc thang cuối cùng, phi thân lên ngựa, đi tuần tra những công việc phòng vệ ở các cửa thành khác.
Mưa rơi rất lớn, Vương Trung kia đứng trên cổng thành dõi mắt nhìn Cố Trường Quân đi xa, như cười như không nói với thuộc hạ bên cạnh: “Người vàng ngọc sống trong nhung lụa ở kinh thành, đã bao giờ nhìn thấy cảnh khi đói kém mọi người đều vì miếng ăn mà điên cuồng đến mức nào đâu.”
Tên thuộc hạ kia cũng cười khổ: “Đại nhân, nghe nói chiến công của An Bình hầu kia rất hiển hách, chắc hẳn là cũng nếm trải nhiều khổ cực rồi.”
Vương Trung cười nhạt: “Quan lớn hơn một bậc đã có thể đè chết người rồi, ai bảo hắn bây giờ lại đi quản thúc chuyện của phủ chúng ta, ngày mai các ngươi đều canh giữ tại vị trí không được làm gì cả, ngược lại ta muốn nhìn thử xem hắn dùng thủ đoạn gì để tổ chức cho đám lưu dân vào thành.”
“Nhưng mà, nếu như phòng vệ không hết mình, vậy thì chúng ta cũng không…”
“Trời sập vẫn còn có núi cao chống đỡ, chúng ta chỉ là nghe lệnh làm việc, đâu có liên quan gì đến chúng ta?”
Sau khi Cố Trường Quân đi xem xét mấy cửa thành còn lại xong thì cũng đã qua giờ dần, vó ngựa của hắn không ngừng lao về phía phủ doãn.
Sắc trời âm u, lại đang mưa, lúc này Lục Chiêm vẫn còn nghỉ ngơi trong phòng của thị thiếp, nghe nói Cố Trường Quân đến thì vừa mặc quần áo vừa chửi mẹ nó: “Từ khi tên họ Cố này đến Giang Ninh, lão tử đã mấy ngày không được ngủ ngon rồi! Ôn thần này, mắng cũng không được mà quản cũng chẳng xong, giao cho hắn việc nặng thì sợ hắn không vui, việc nhẹ thì lại sợ hắn cảm thấy ta coi thường hắn.
Mẹ nó! Ngược lại là ta xui xẻo nên mới gặp một đại tôn phật như vậy!”
Thị thiếp dùng mọi cách để an ủi: “Lão gia, hoàng thượng vì để cho hắn thành thân danh chính ngôn thuận nên mới phong thê tử của hắn thành quận chúa, tuy nói là giáng chức nhưng lại không đoạt tước vị, có thể thấy sớm muộn gì cũng phải quay về, ngài nên dỗ dành thật tốt mới phải, cứ coi như là đang chơi diễn kịch với hắn đi, ngài đừng để trong lòng.”
Lục Chiêm thở hồng hộc đi đến chính điện, Cố Trường Quân chắp hai tay: “Lục đại nhân, số lưu dân đã lên đến gần ba ngàn người rồi, ngày mai sẽ thu xếp tại chỗ ở ngoài thành, mỗi ngày cần đưa bữa cơm từ trong thành ra, ông cứ phân phối theo số lượng hiện có đi.”
Lục Chiêm thất kinh: “Vậy… Phủ Giang Ninh chúng ta chỉ sợ sẽ không chống nổi nhiều lưu dân như vậy, đừng nói đến không đủ lương thực, ngay đến cả nhân công cũng không đủ, lại nói…”
Cố Trường Quân đứng lên: “Lục đại nhân vất vả rồi.” Hắn không nói hai lời đã khoác áo choàng lên rồi đi ra ngoài.
Lục Chiêm đuổi theo hai bước: “Cố… Cố hầu gia! Ngài xem chuyện này cũng không…”
Cố Trường Quân đã ra khỏi phòng khách đi ra ngoài.
Lục Chiêm tức giận đến giậm chân: “Ở đâu ra cái kiểu đến đây để nghị sự với ta rồi lại ra lệnh cho ta như vậy hả?”
Tiếng vó ngựa vang xa, trên con đường vắng lặng lại trở nên vô cùng lảnh lót.
Mưa đã tạnh được một lúc, trong không khí cũng ẩm ướt, cả bên trong và ngoài áo choàng đều là hơi nước.
Hắn trực tiếp đi đến Lưu Tuyết các, Bắc Minh nghênh đón, nhỏ giọng nói: “Phu nhân đã đến rồi.”
Lại bổ sung thêm: “Chờ ngài cả một đêm rồi.”
Cố Trường Quân gật đầu: “Ngươi đi ra ngoài đi.”
Hắn vừa cởi bỏ áo choàng đã ướt vừa đi vào trong.
Chu Oanh vốn đang nằm trên thư án, nghe thấy tiếng động thì nhìn ra phía cửa.
Những sợi tóc trên trán Cố Trường Quân nhỏ nước xuống, giày cũng đã ướt sũng nước, Chu Oanh đi đến đón lấy áo choàng của hắn, cau mày nói: “Hầu gia vẫn luôn ở ngoài trời sao?”
Cố Trường Quân cười một tiếng, ngón trỏ nâng cằm nàng lên: “Nàng ở đây làm gì? Nhớ nhung ta rồi hả?”
Chu Oanh mím môi: “Ta không yên tâm, trễ vậy rồi mà chàng còn đi ra ngoài.”
Nơi đây dù sao cũng là địa phận của người khác, thế lực của Cố Trường Quân cũng không ở đây, làm sao lại có thể không lo lắng cho hắn cơ chứ?
Ánh đèn mờ tối che giấu lỗ tai đang ửng đỏ lên của nàng, Cố Trường Quân cởi dây lưng, đi tới sau tấm bình phong, trên đất có một thùng nước, tắm qua một lần.
Chu Oanh giúp hắn mang đến một bộ đồ mới, chờ hắn ở bên ngoài, thấy hắn khoác một cái khăn dài đi ra, cơ bắp trên ngực rắn rỏi, cánh tay cường tráng, to khỏe, eo nhỏ, cơ bụng hiện lên rất mạnh mẽ, Chu Oanh liếc mắt một cái liền quay đầu ngay sang chỗ khác, không dám nhìn nữa.
Cố Trường Quân nhận lấy quần áo trong tay nàng rồi ném qua một bên, ánh mắt trầm thấp đi về phía nàng.
Chu Oanh lùi về phía sau theo bản năng, hắn từng bước áp sát, Chu Oanh chỉ đành phải miễn cưỡng cười gượng nói: “Đã chuẩn bị trà sâm cho chàng rồi…A!”
Một tiếng hét chói tai này như lưỡi câu nhỏ câu lấy trái tim người ta.
Bên ngoài có ánh ban mai chiếu rọi qua cửa sổ bằng giấy, đổ bóng tạo nên những ô sáng trong phòng.
Mà trong bóng tối, nàng đang bị hắn ôm lấy, ngồi dựa lên cái bàn nhỏ cạnh tường, tay hắn hất tung cái váy rộng lớn của nàng… Chu Oanh nghiêng đầu, khó khăn đè nén để không phát ra âm thanh trong yết hầu.
Bên cạnh cửa sổ sáng rực, chỗ của nàng thì lại là bóng tối, giống như là hai thế giới tách biệt.
Trong bóng tối hắn bế nàng lên người mình, đứng đó mà hành động.
Làm chuyện tình thú bí mật như vậy khiến hắn có chút nghiện.
Những nhiệt tình bao năm tháng trước kia không có được cũng đều dành hết cho nàng.
Chu Oanh cắn môi, nhìn bát canh nhân sâm ấm nóng trên bếp đất nung ở đằng kia, chẳng biết là đã được hầm trong bao lâu rồi.
Ngày hôm sau, dưới tường thành ở cửa nam, lưu dân đập cửa thành lớn tiếng kêu cứu, thuộc hại đi đến hỏi: “Vương thống lĩnh, có nên để nạn dân vào trong thành hay không?”
Vương Trung nhìn sắc trời một hồi: “Chờ một chút nữa đi, còn phải chờ chỉ thị của An Bình hầu Cố hầu gia của chúng ta nữa.”
Mấy tên thuộc hạ vây quanh hắn ta ai ai cũng buông lời giễu cợt.
Bên ngoài thành là những tiếng ồn ào tan nát cõi lòng, bên trong thành lại là mấy tên máu lạnh vô tâm.
Khi Cố Trường Quân đi đến thì Vương Trung đã hạ lệnh muốn bắn tên rồi.
Cửa thành đã sắp không giữ được nữa, các tướng sĩ thì có chút nhếch nhác.
Cố Trường Quân đi lên thành quan sát tình hình một hồi, khoanh tay đứng đó nhưng không lên tiếng.
Vương Trung nhìn hắn không nhanh không chậm thì thúc giục: “Hầu gia, ngài nói sắp xếp lưu dân ở ngoài thành, nhưng ngài nhìn xem, những người này có giống như chịu nghe lời không? Còn đang muốn xông vào kia kìa!”
Cố Trường Quân không nói gì, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn dưới thành.
Vương Trung còn muốn nói tiếp thì chợt nghe có người nói lớn tiếng: “Vương, Vương thống lĩnh, người mau nhìn kìa!”
Đập vào mắt là rất nhiều kỵ binh ở phía trước đang lao đến.
Có người nói: “Chẳng lẽ là viện binh của triều đình đã đến? Quá tốt rồi!”
Vương Trung nheo mắt lại, khoảng cách quá xa, hoàn toàn không nhìn rõ được, chờ khi kỵ binh đến gần thì Vương Trung đã biến sắc: “Đó không phải là… Đó không phải là quân kỳ của Tây Bắc sao?”
Ngàn quân vạn mã ở phía trước đã khiến cho những lưu dân đang khóc nháo không ngừng kia cũng phải kinh sợ.
Có một giọng nói lanh lảnh nói vọng lên tường thành: “Trên thành nghe đây! Bọn ta phụng mệnh đến bố trí lưu dân, Vương thống lĩnh thủ thành ở cửa nam có ở đây không? Xin yên tâm, bọn ta nhất định sẽ đảm bảo bên ngoài thành không rối loạn nữa.”
Vương Trung chần chừ tiến lên: “Dám hỏi vị tướng quân này là?”
Phía dưới vang lên một tiếng cười rồi nói: “Ngu Thừa Vũ ở Yến Châu phụng mệnh đến chi viện.” Nói là phụng mệnh, nhưng thật ra là tự động xin ý chỉ.
Lại nói tiếp: “Hầu gia chớ trách, trên đường khó đi nên có chút chậm trễ.”
Vương Trung tái xanh cả mặt, xoay người nhìn Cố Trường Quân: “Vậy là hầu gia đã sớm đi mượn viện quân rồi sao?”
Cố Trường Quân như cười như không, chẳng trả lời, xoay người đi xuống cổng thành, nói với cận vệ đi theo: “Đi đi, đến cổng thành bắc nhìn xem.”
Vương Trung quay đầu lại, cắn răng nhìn phía dưới thành, Ngu Thừa Vũ đã để cho người tháo dỡ lương khô mang theo xuống, vạch ra một vùng đất trống, kêu lưu dân xếp hàng nhận lấy.
Lều vải được dựng lên rất nhanh, tình hình loạn lạc bên ngoài đã được kiểm soát.
Chốc lát sau lại có tin truyền đến, nói lương thực viện trợ trong hai ngày đã được An Huy ở Vân Nam đang vận chuyển trên đường rồi, đợi Tứ Thành xác minh thân phận rồi mới cho đi.
Tên thuộc hạ nói chuyện với Vương Trung hôm đó ảo não đi lên: “Vương thống lĩnh, vậy… Ngu Thừa Vũ kia là người quen cũ của Cố Trường Quân, bây giờ dẹp được loạn, không phải công lao sẽ là của hắn sao?”
Vương Trung hung hăng nhổ một cái: “Sùy! Những người làm quan trong kinh thành đều lõi đời cả, bản thân không phải mất công lao, ngược lại là làm quen được với không ít người hữu dụng.
Hóa ra đại thần của hoàng thượng lại để cho hắn điều khiển sao? Vân Nam mới đánh giặc xong, vẫn còn lương thực dự trữ hả? Đây là lấy mạng của dân chúng ở Vân Nam để cho hắn dành lấy chiến công!”
Cố Trường Quân đã hai ngày liền không trở về phủ, Chu Oanh bảo người chú ý tin tức ở bên ngoài, biết lưu dân không tràn vào thành, không tạo nên tai họa lớn thì nàng thoáng chút yên tâm.
Chỉ là trời cứ mưa mãi không ngừng, hắn canh giữ bên ngoài thành, nếu bị phong hàn thì làm sao đây.
Canh hai hôm sau Cố Trường Quân mới trở về, tắm ở Lưu Tuyết hiên, lần mò đi trong bóng tối tiến vào, Chu Oanh vẫn chưa ngủ, đang thức đêm để thêu, Cố Trường Quân lấy thứ trong tay nàng bỏ xuống, đè nàng lên mép giường, lăn qua lộn lại một phen rồi mới dừng lại.
Chu Oanh cũng không có cách nào với hắn, đầu gối cọ vào mép giường trầy da mà cũng không tiện lên tiếng, ngọ nguậy kêu chuẩn bị nước và điểm tâm để hắn ăn thêm cho ấm bụng.
Hắn rất đói, ở bên ngoài cả ngày trời, cũng chẳng có cơ hội ngồi xuống nghỉ ngơi một chút nào.
Nhưng hắn vẫn ăn rất từ tốn.
Cho dù rơi vào hoàn cảnh khó khăn hơn nữa, điều kiện khổ có khổ cực hơn nữa thì những gì thế gia dạy dỗ ra cũng đã in sâu vào trong máu xương hắn rồi.
Chu Oanh ngồi đối diện chống cằm nhìn hắn, Cố Trường Quân uống một ngụm canh hoa lê trắng, rũ mắt nói: “Nàng có biết là nhìn ta như vậy thì sẽ rất nguy hiểm không?”
Chu Oanh quẫn bách mặt đỏ bừng lên, tại sao nam nhân sau khi thành hôn lại biến thành bộ dạng như vậy cơ chứ.
Nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe Cố Trường Quân nói tiếp: “Ta phải đi Ninh Châu trị thủy.
Đó là thượng nguồn, bắt đầu đầu từ đó nên mấy huyện trấn ở hạ lưu mới tử thương vô số như vậy.
Nếu không chặn lại ngọn nguồn tai họa thì sẽ là trở ngại lớn.”
Chu Oanh ngẩn ngơ: “Mưa vẫn đang rơi, lũ lụt ở đó còn chưa rút, làm sao mà chàng lên đường được? Phải đi mất bao lâu?”
Cố Trường Quân lãnh đạm nói: “Nhanh thì hơn hai mươi ngày, chậm thì khoảng một, hai tháng.”
Chu Oanh nghĩ đến sau khi thành hôn, thời gian hai người sống chung còn chưa đếm hết năm đầu ngón tay, lại nghĩ đến hắn phải đi đến một nơi nguy hiểm như vậy thì trong lòng nàng vô cùng khó chịu.
Đứng dậy đi vào gian phòng trong.
Cố Trường Quân đuổi theo, ôm nàng từ phía sau: “Oanh Oanh, ta sẽ về sớm thôi.”
Chu Oanh không phải người có tính cách gây sự vô lý nhưng vừa nghĩ đến phải xa nhau thì tâm trạng nàng rất không tốt.
“Chàng cần gì phải cưới ta về sớm như vậy? Nếu như ở Tô Châu thì còn có ngoại tổ mẫu có thể ở bên cạnh ta…” Giọng nói nghẹn ngào, mang theo một vài tiếng khóc.
Cố Trường Quân sợ nhất là nghe những lời như thế này, ôm thật chặt nàng từ phía sau: “Oanh Oanh, chờ lần này ta trở về rồi sẽ ngày ngày ở bên cạnh nàng.”
Chu Oanh biết chuyện này không thể nào xảy ra, hắn là người làm việc lớn, có bao nhiêu người còn dựa vào hắn mà sống, dựa vào hắn để mưu cầu tương lai, sao có thể vì tư tình nhi nữ mà chỉ ở trong nhà được?
Nàng cũng chỉ vì đau lòng, luyến tiếc mà thôi.
Nàng luôn sợ hãi vì một người.
Cố Trường Quân nói: “Ngu Thừa Vũ ở ngoài thành, có chuyện gì thì hắn ta có thể che chở cho nàng.
Ta cũng đã có kinh nghiệm trị thủy rồi, trước kia lũ lụt ở Dự Châu, chính ta là người đã chỉ huy để ngăn lại, cho nên lúc này ta phải đi.
thu xếp ổn thỏa cho nàng thì ta mới không còn vướng bận, nhị ca còn chưa đến đất Thục đã bị ta gọi trở lại, hắn ta ở ngoại viện, trông nom những chuyện trong phủ.
Còn nữa, ta đã mời lang trung tốt nhất ở Giang Ninh đến để chăm sóc sức khỏe cho nàng, cứ cách ba ngày sẽ đến bắt mạch cho nàng một lần, nàng chú ý điều dưỡng, không được coi thường.”
Chu Oanh xoay người tựa vào ngực hắn: “Ta có thể đi cùng chàng không? Ta sẽ không gây thêm phiền phức cho chàng đâu, ở yên một chỗ chờ chàng, biết mỗi ngày chàng đi những đâu, có an toàn hay không, chỉ vậy thôi, có được không? Mọi người cũng cần người nấu cơm mà, ta sẽ nấu ăn, ta có thể chăm sóc cho chàng.”
Cố Trường Quân nâng mặt nàng lên, hôn hai cái: “Nàng ngoan ngoãn đi, đừng làm loạn.”
Chu Oanh lắc đầu: “Không phải ta đang làm loạn, ta… ta, ta không nỡ xa chàng.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...