Gả Tam Thúc


Chu Oanh vừa mới mấp máy miệng, Tấn Đế đã giơ tay đánh gãy lời nàng: “Nếu ngươi muốn cầu xin cho Cố Trường Quân thì không cần.

Sự chịu đựng lớn nhất của trẫm là không động đến Chu gia, không thể nào để bọn họ lừa trẫm hơn mười năm mà không trả bất cứ cái giá nào.”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói kéo dài của thái giám: “Thái hậu nương nương tới.”
Tấn Đế đứng dậy sau đó xốc màn lên, thái hậu nhanh chóng bước vào.
Đi được hai bước, bà đã dừng lại trước cửa, ánh mắt nhìn chăm chú trên người Chu Oanh, nước mắt bà rơi xuống.
Tấn Đế nói: “Mẫu hậu, người đây là…”
Thái hậu không để ý tới hắn, mắt đỏ hồng vẫy tay với Chu Oanh, Chu Oanh bước tới hai bước sau đó ngồi xổm xuống hành lễ, thái hậu ôm lấy Chu Oanh, tay bà vỗ đầu nàng, nâng nàng dậy sau đó kêu nàng ngẩng đầu lên.
Thái hậu nhìn gương mặt cảm thấy giống như đã quen biết từ trước, rồi khóc nói: “Chính Hoằng, tôn nhi của ta.”
Cái tên này lâu lắm rồi không nghe thấy ở trong cung.

Vẻ mặt Tấn Đế thay đổi bất chợt nhưng cuối cùng vẫn rũ mắt xuống, không nói gì.
“Mũi miệng giống hắn, cũng giống với mẫu thân hắn, con có vài phần giống với hắn.

Hơn nữa lúc nói chuyện thì hay mím môi, nhìn rất ngượng ngùng… Ta đã có cảm giác con không giống với những người khác, thì ra thì ra, đúng là cốt nhục của Chính Hoằng chúng ta.” Thái hậu vừa nói vừa đưa tay vỗ mặt Chu Oanh.
Lần gặp mặt thứ hai, vị thái hậu cao cao tại thượng kia từng muốn chọn nàng làm Linh vương phi, bây giờ đã trở thành tằng tổ mẫu* của nàng.
*Tằng tổ mẫu: bà cố
Trong lòng Chu Oanh đắng chát, mở miệng muốn gọi “Tằng tổ”, nhưng cuối cùng đầu lưỡi ngập ngừng đôi chút lại cay đắng hô “Thái hậu”.
Thái hậu giật mình, trong mắt tràn đầy cô đơn.

Bà chua xót nở nụ cười: “Thôi, còn nhiều thời gian.”
Bà lau nước mắt rồi quay lại nói với Tấn Đế: “Hoàng thượng, để nha đầu tiến cung, nàng sẽ ngụ tại Thọ Phương cung với ta.”
Cách đối nhân xử thế của Thịnh vương rất khiêm tốn, lại vô cùng dịu dàng, trước kia thái hậu thương nhất là tôn nhi này.

Sau khi y tạo phản rồi bỏ chạy không lâu sau tin y chết đã truyền tới, hoàng hậu thì phát điên, còn thái hậu thì đau lòng mãi không thôi, bà bắt đầu một lòng hướng phật, hiện tại đã ăn chay được mười năm.
Những đau khổ kia không thể tiêu tan, chỉ có thể thắp đèn tụng kinh nhờ vào Thần Phật.

Cốt nhục đời sau của Thịnh vương vẫn còn tồn tại, khiến bà nảy ra một ý nghĩ mới.
Trên đời này vẫn lưu lại bóng dáng y, cho dù xuất thân của đứa nhỏ này không phải là người ngoài, nhưng thân thế vĩnh viễn không được phơi bày trước ánh sáng.

Tấn Đế vuốt cằm: “Nhi tử cũng có ý như vậy.”
Thái hậu đã qua tuổi thất tuần*, còn có thể hưởng bao nhiêu phúc đây? Bên người có đứa nhỏ này làm bạn, nghe nói cũng là một vị cô nương tốt tính lại cẩn thận, cũng xem như an ủi thái hậu được một chút.
*Thất tuần: 70 tuổi.
Cũng an ủi cho chính bản thân hắn.
Chu Oanh rũ mắt xuống, nhịn xuống đắng chát trong lưỡi, thấp giọng nói: “Đa tạ thái hậu nâng đỡ, thần nữ đã bàn bạc với nhà ngoại, sang năm sẽ trở về Tô Châu, chỉ sợ không thể ở trong cung hầu hạ thái hậu nương nương.”
Nàng vội quỳ xuống: “Xin thái hậu nương nương thứ tội.”
Thái hậu có chút khó xử, lại có chút đau lòng: “Hài tử, chúng ta mới là người thân cận với con nhất, còn nhà cậu con… nhà cậu con nằm tít tận Giang Nam, chẳng lẽ sau này con không muốn gặp chúng ta nữa sao?”
Chu Oanh nắm chặt tay áo, nói: “Cũng không phải thần nữ vô tình, thật sự là…”
Chuyện kia quá khó mở miệng, nàng phải nói sao đây? Phụ thân sai người treo cổ tổ phụ, mẫu thân lúc đầu còn là phi tần của tổ phụ.

Nàng rõ ràng là cháu gái của Tấn Đế, lại phải trở thành công chúa nuôi dưới danh nghĩa La quý phi.
Chu Oanh mím môi nói: “Thần nữ đã qua mấy lần nhận phụ mẫu, thật sự không muốn thay tên đổi họ nữa…”
Làm Cố tiểu thư, lại biến lại thành Chu cô nương.

Vào cung, lại được ban thưởng quốc họ, cả đời này của nàng đã trở thành một chuỗi truyện cười.

Ai thương hại nàng là có thể cho nàng theo họ của mình liền sao?
Thái hậu nói: “Chuyện này đơn giản, con vẫn là Chu Oanh, cùng lắm là do bổn cung thích con, phong con làm công chúa, bên ngoài ai dám nói gì, bổn cung xé miệng họ ra!”
Chu Oanh lắc đầu, cười khổ nói: “Vậy ta gọi thái hậu là tổ mẫu hay là tằng mẫu?”
Thái hậu há hốc miệng, luận chuyện vai vế, ở dân gian không quan trọng, nhưng đối với hoàng gia, lại là một loại gièm pha.
Tấn Đế bước tới bên cạnh, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi nói là đã bàn với nhà ngoại rồi? Sao trẫm lại nghe nói, người cậu kia đã mua viện tử ở ngõ Xuân Hoa, gần đây nhất còn đi coi mấy cửa hàng ở mặt tiền, giống như đang muốn làm ăn buôn bán vậy.”
Hắn dừng một chút rồi cười nói: “Cố Trường Quân đã nhìn trúng ngươi, hắn sẽ cho phép ngươi đi sao? Người này kiêu căng đã quen, mấy năm nay ỷ vào công lao trong quá khứ mà một tay che trời, hiện tại đã dẹp xong Bắc loạn, sao có thể cho phép cô nương hắn đã nhìn trúng gả cho người khác?”
Chu Oanh quỳ trên mặt đất, gạch đá dưới đầu gối mang lại cảm giác lạnh lẽo.

Quả nhiên Chu Chấn nghe theo lời của Cố Trường Quân, chuyện sang năm quay về Tô Châu cũng chỉ là kết quả cuộc nói chuyện giữa nàng và ngoại tổ mẫu.

Cậu không có cách nào để ép nàng, nhưng sẽ lấy cớ nào đó để níu kéo ngoại tổ mẫu.

Đến lúc đó nàng không về được Tô Châu thì không thể cắt đứt hoàn toàn với Cố Trường Quân.

Thái hậu kéo nàng dậy, cầm tay nàng nói: “Hài tử, trước kia ở Cố gia, Cố Trường Quân đối với con…” Thái hậu không nói tiếp, lại dùng ánh mắt đánh giá thân thể nàng, Chu Oanh hiểu được, trên mặt tràn đầy sự lúng túng thiếu tự nhiên: “Không có, Tam… Cố hầu gia rất tôn trọng người khác, người sẽ không…”
Hắn từng nói, sẽ không để nàng ở bên hắn một cách không minh bạch.
Thái hậu yên lòng, vỗ mu bàn tay nàng: “Nếu hắn dám, bổn cung lấy cái đầu của hắn.

Con yên tâm, sau này con không còn là hài tử không có người thương nữa, con không thể đi, con phải lưu lại, tằng tổ sắp sống không được bao lâu nữa, mong con có thể ở bên cạnh…”
Chu Oanh muốn tránh hai bàn tay kia, quá nặng nề rồi.
Từ lúc nàng biết được thân thế của mình, nàng đã không thể trở về cuộc sống yên lặng như trước kia được nữa rồi.

Thanh danh nàng đã bị phá hư, nàng cũng không muốn liên quan tới Cố Trường Quân, nhiều ân oán như vậy, nàng không thể không có khúc mắc với hắn.

Nàng muốn chạy trốn.
Rời khỏi kinh thành thật xa, một lần nữa sống những ngày yên bình.

Nàng không ngờ mình lại là công chúa của hoàng thất, đã từng sống trong cung.

Nàng muốn đi Giang Nam, tìm một khoảng sân nhỏ kín đáo để sống yên tĩnh vài năm, nàng muốn rời đi để hiểu rõ hơn, hiểu rõ mình là ai, hiểu rõ mình nên thuộc về nơi nào.
Đã tới lúc hoàng hôn, phía chân trời rực lên những đám mây xanh tím.

Trong hành lang chính điện của Trung cung, cung nhân bày ra một cái ghế, sau đó một lão phụ có mái tóc trắng bạc bước ra, ngồi xuống ghế nhìn ngắm trời chiều buông xuống.
Nàng là người kết tóc với Tấn Đế, là Hoàng hậu của Trung cung, Sở thị.
Khuôn mặt nàng khoan thai, nhìn vào dung mạo mơ hồ có thể nhận ra được phong thái năm đó.
Nàng và Tấn Đế đã là phu thê từ thuở thiếu niên, nàng mang thai đứa trẻ đầu tiên của bọn họ, chính là Thịnh vương Chính Hoằng.

Y thông minh hơn người, rất được yêu thích.

Năm y mười lăm tuổi, Tấn Đế lặng lẽ viết chiếu thư, lập y làm thái tử.

Ai cũng không ngờ được, năm y hai mươi tuổi đã làm phản ngay trước lễ cập quan.

Giang sơn này vốn sẽ thuộc về y nhưng lại không bằng tình yêu trong tim y.

Y khóc lóc cầu xin Tấn Đế trả lại người y yêu, sau đó y điên cuồng phất cờ làm phản.

Vì một nữ nhân không đáng, y đã ném đi tiền đồ sáng lạn, tuổi trẻ và cả sinh mệnh của mình.
Sở hoàng hậu nuối tiếc không nguôi.

Nàng hận Tấn Đế nỡ giết cả cốt nhục thân sinh của mình nhưng nàng lại càng hận bản thân mình hơn, vì đã không dạy con phải có dã tâm xây dựng bá nghiệp của mình mà lại dạy hắn trở thành người vô dụng chỉ biết sa lầy vào tình yêu.
Lại càng hận nữ nhân đã ly gián phu quân và con mình, là nguyên nhân xảy ra tất cả bi kịch này.
Sở hoàng hậu điên rồi.

Từ khi biết Thịnh vương chết đi, chỉ trong nháy mắt nàng đã trở nên điên loạn.
Nàng bị nhốt trong cung điện rực rỡ này.

Mười sáu năm, Tấn Đế chưa từng đặt chân tới cung điện này nửa bước.
Hiện tại “hoàng hậu” cũng chỉ là hư danh, người chân chính chấp chưởng lục cung sớm đã đổi thành người khác.
Cung nhân của nàng đứng sau lưng, bà mặc cung trang đã cũ đến nỗi không rõ màu sắc.

Bà ấy nhìn khoảng chừng bốn mươi tuổi, búi kiểu tóc phu nhân, sau khi cung này bị đóng thì bà cũng đã làm bạn với Điên hậu được mười năm.
“Nương nương, nghe nói hôm nay Hoàng thượng nổi giận với quý phi, kêu người đóng cửa Tú Dục cung lại.

Yêu tinh kia cũng có ngày hôm nay, xem như ông trời có mắt.”
Sở hoàng hậu lắc đầu, ánh mắt híp lại, vô lực nhìn mặt trời.

Nàng mấp máy môi, đang nói gì đó, cung nhân cúi sát vào mới nghe rõ.
“…Yêu nữ còn sống, giết, giết…”
Chu Oanh từ trong cung bước ra, trước mặt chỉ thấy một chiếc xe ngựa xanh đen của Hầu gia ở trước cửa cung.
Nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, chiếc xe của Chu gia đưa nàng tới đây đã sớm không thấy đâu.
Màn xe được xốc lên phân nửa, thoáng nhìn thấy sườn mặt nghiêng đầy lạnh lùng của Cố Trường Quân: “Lên xe.”
Trong cung bốn phía đều là thị vệ, phía sau còn có thái giám và cung nữ dẫn đường.

Chu Oanh mím môi, nghe lời lên xe ngựa.
Màn hạ xuống, nàng lọt vào một cái ôm ấm áp.
Cố Trường Quân ôm lấy nàng, nắm lấy cằm nàng nói: “Nói chuyện gì thế? Sợ nàng bị hại, ta vẫn luôn đợi nàng ở đây không dám rời đi.”

Chu Oanh nhắm mắt lại: “Cố hầu gia vẫn nên lo lắng cho mình đi…” Nàng hơi mệt, lúc này không muốn dây dưa với hắn một chút nào.
Cố Trường Quân cười giễu, sau đó lại gần hôn một cái vào khóe miệng nàng: “Vật nhỏ…”
Nàng lại gọi hắn như vậy, trước kia cứ luôn miệng kêu “Tam thúc tam thúc”, không biết có bao nhiêu ân cần, thì ra nha đầu đáng thương này cũng biết nói bóng nói gió sao?
Cố Trường Quân giữ chặt phía sau đầu nàng, sau đó ngậm lấy hai cánh môi hắn khát khao đến đau khổ.
Rất lâu sau đó, hắn hơi thở gấp mới buông nàng ra.

Tay vỗ về trên mặt nàng, yêu thích không buông tay.
Chu Oanh vẫn rũ mắt không nhìn hắn, giọng nói có chút lạnh lùng: “Cố hầu không thể cứ trói buộc ta như vậy mãi được, tương lai ta còn phải quay về tổ gia, còn phải lập gia đình.”
Dừng một chút lại nói: “Dù không xuất giá, hoàng thượng cũng sẽ không chuẩn tấu cho hai ta ở bên nhau.

Sau này vẫn nên…”
“Thánh chỉ đã hạ xuống rồi.” Cố Trường Quân cười chua xót.
“Nàng vừa mới sang Thọ Phương cung làm bạn với thái hậu thì ta đã bị gọi tới Ngự thư phòng.”
Đến tận lúc này Chu Oanh mới đưa mắt nhìn về phía hắn.
Hắn gầy đi nên đường nét khuôn mặt còn lạnh lẽo và cứng rắn hơn trước kia.
“Chu Oanh, ta bị giáng chức rồi, năm sau phải đi nhậm chức ở Lưỡng Giang.”
Chu Oanh ngẩn người, hắn xoay người sau đó đặt nàng lên vách xe.
Hắn dùng đôi môi mỏng hôn xuống, lướt qua thái dương, chóp mũi và cằm của nàng.
Gương mặt hắn ẩn trong tia sáng chiếu hắt qua bất chợt càng trở nên nặng nề.
“Chúng ta bỏ trốn đi.” Hắn cười nói.
Nàng nhìn hắn, đáy lòng từng chút từng chút một tràn ngập sự đau khổ.
Bỏ qua những chuyện không đáng có kia, người này đã từng cứu nàng rất nhiều lần, thật sự không đáng để tha thứ sao?
Hắn chỉ lừa nàng, làm công việc của một dưỡng phụ, hắn vì chuyện này mà làm náo loạn trong nhà, lại còn phải ở bên ngoài nhiều năm như vậy.
Mấy năm nay, hắn không khổ sao?
Vì để cho nàng nhận tổ quy tông, hắn mạo hiểm cả tính mạng lôi lại những chuyện năm đó.
Quân công đầy trong tay, rõ ràng có thể mang tới quyền quý một tay che trời cho hắn, nhưng lại vì chuyện này mà hắn mất đi chức quan.
Hắn liều mạng nhiều năm như vậy, ở trên chiến trường dùng máu đổi lấy vinh dự.
Hiện tại đã mất sạch hết.
Nàng có một giấc mơ, rất nhiều năm trước, là cảnh tượng hai người lần đầu tiên quen nhau.
Hắn trong ngọn lửa hung thần ác sát mà ném văng kẻ thù.

Đôi vai rộng lớn, thân nhiệt nóng rực, đôi môi cợt nhả dịu dàng của hắn khi hôn…
Cố Trường Quân vỗ về gương mặt nàng, nghiêm mặt nói: “Ta đang hỏi nàng, Chu Oanh, nàng có muốn cùng ta bỏ trốn không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui