Đại đa số thời điểm, Lệ tần đều trầm mặc.
Thỉnh thoảng nàng sẽ gọi hắn là “Cố đại nhân”, cảm ơn hắn đã chăm sóc nàng một cách tỉ mỉ.
Thịnh vương mưu nghịch, chuyện này gây nhục nhã to lớn.
Thậm chí vì chuyện này mà Tấn đế còn bị bệnh một trận.
Con trai tấn công vào cung, cướp đàn bà hậu cung ra ngoài.
Nhục nhã lớn như thế, Tấn đế không chịu nổi.
Tuyên bố với bên ngoài Lệ tần qua đời, âm thầm cách chức huynh trưởng của nàng.
Đằng sau đó, Tấn đế vẫn luôn ôm nghi ngờ rằng Lệ tần thân bất do kỉ, là Thịnh vương cho mình là đúng, khăng khăng làm theo ý mình.
Dáng vẻ của nữ nhân kia khắc thật sâu trong đầu ông ta, lần đầu tiên trông thấy nàng, Tấn đế đã biết mình sống bao nhiêu năm như vậy cũng chỉ coi là uổng phí.
Lúc nàng đến bên cạnh ông ta đã không còn là ngọc nguyên, nàng trầm mặc, từ chối không giải thích, ông ta nhìn ánh mắt của nàng, nó giống như không có bất cứ cảm tình gì, mỗi lần nhìn vào cặp mắt lạnh lùng buốt giá đó, quân vương cao quý như ông vừa không dám hỏi vừa không dám để ý.
Từ ngày mất đi nàng, mỗi đêm tỉnh lại từ trong giấc mộng, cái cảm giác đau xé lòng ấy chỉ mình ông hiểu rõ.
Rất nhanh, hành tung của Thịnh vương bị bại lộ.
Một đám người có liên quan đều bị nghiêm trị.
Cố Trường Sâm cũng bị dính líu.
Mặc dù đêm tấn công cung thành hắn không lộ mặt, thậm chí không nắm bất cứ một cái chuôi chủ chốt nào trong chuyện Thịnh vương mưu nghịch, nhưng hắn thân là quan chiêm sự của phủ đệ, lại không thể khuyên can Thịnh Vương dẫn tới tổn thất lớn.
Chuyện đêm đó liên quan đến cửa thành Tây và cái chết của Mạnh phó tướng cứ vắt ngang lòng Cố Trường Quân tựa như một ngọn núi lớn ép hắn tới không thở được.
Có một số việc người ngoài không biết nhưng hắn lại biết.
Hắn có thể tố giác đại ca của mình có liên quan tới việc Thịnh vương mưu phản hay sao?
Cố lão phu nhân nhận nhiệm vụ tới gặp hắn, bà khóc lóc kể lể những năm nay mình sống chẳng dễ dàng, kể đại ca cố gắng chu toàn cái nhà này cũng không dễ dàng gì.
Mục đích là hy vọng hắn có thể giữ bí mật cho đại ca.
Lòng Cố Trường Quân vô cùng hốt hoảng, hắn không thể tiếp tục ở lại kinh thành nữa, chờ lệnh chủ soái, hắn đi Bắc cương trấn thủ, đi chuyến này một lần năm năm.
Hắn trốn khỏi căn nhà ép mình không thể thở nổi kia, trốn tránh người đại ca thiếu quyết đoán nhưng vẫn được thuận buồm xuôi gió kia.
Mà trong thời gian này, Cố Trường Sâm dối gạt tất cả tin tức liên quan tới Thịnh vương, ngày nào cũng tranh thủ bớt thì giờ tới tiểu viện chú tâm chăm sóc hai mẫu thân con Lệ tần.
Lệ tần đợi Thịnh vương, đợi liền năm năm.
Nàng hận Chu Oanh, tại Chu Oanh tồn tại mà nàng bỏ lỡ cơ hội chạy trốn với Thịnh Vương.
Hận sự tồn tại của nàng, khiến cho giữa nàng ta và người yêu có một cái hào rộng không thể nào vượt qua.
Cố Trường Sâm mãi tới lúc ấy cũng chưa từng nói với nàng thân phụ của Chu Oanh rốt cuộc là ai, hắn trơ mắt nhìn Lệ tần hiểu lầm chân tướng, dần dần dằn vặt mình tới mức mất đi thần trí.
Hắn nguyện để nàng như vậy, để nàng ngã vào địa ngục sau đó chính hắn tới đóng vai người cứu rỗi nàng.
Chuyện được che giấu rất tốt cho tới khi có người đánh lén tiểu viện vào ban đêm.
Cố Trường Sâm kinh hãi, hắn không biết ai đứng đằng sau sắp xếp, nếu để người khác biết được hắn âm thầm thu nhận Lệ tần đã “chết bất đắc kì tử” thì kết cục như thế nào đang chờ hắn đây?
Nếu như Lệ tần biết được chân tướng, sự cảm kích mà những năm nay nàng dành cho hắn, sự phụ thuộc của nàng vào hắn, mọi thứ sẽ bị lật đổ hóa thành hận thù hay sao?
Cũng may chỉ là sợ bóng sợ gió, dường như có tử địch trong quan trường coi mẫu thân nhi nữ Lệ tần là thê thiếp bên ngoài và con gái riêng của hắn.
Đêm trước khi Lệ tần quyết định tự vẫn, Cố Trường Sâm đã trải qua đêm đẹp nhất trong đời.
Nàng xõa mái tóc dài, khẽ kéo lại tay áo vải điều, nàng ngồi dậy sau lớp giường màn, chỉnh trang lại sương áo.
Nàng cười với hắn, trên môi nàng còn lưu lại giọt nước mắt hắn từng hôn, dán sát tai hắn thì thầm: “Ta biết, chàng sớm đã chết.”
Cố Trường Sâm thoáng cái toát một lớp mồ hôi lạnh.
“Oanh Oanh, là con của chàng đúng không?”
Cố Trường Sâm muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng chẳng thốt ra được.
Hắn giấu diếm chân tướng không nói cho nàng, sau đó hắn mời thầy thuốc, suy đoán chuẩn xác xem ai đã cùng nàng thai nghén ra đứa trẻ.
Cha đẻ của Chu Oanh là Thịnh vương, người trong lòng duy nhất của Lệ tần.
Nàng là đứa trẻ được kết tinh từ tình yêu của cha mẹ.
Nàng chưa từng là nghiệt chủng mà Lệ tần thống hận.
Nhưng biết cũng đã quá muộn.
Lệ tần hối hận đến mức đau đớn khôn cùng, cũng không có cơ hội bồi thường gì cả.
Cố Trường Sâm không hiểu nàng biết từ đâu.
Nàng sống như một cái bóng, im hơi lặng tiếng suốt nhiều năm.
Hắn sớm đã quen với việc nắm hết thảy của nàng trong tay, nhìn nàng ngày ngày bơi giữa hận thù, đau tới mức không muốn sống nữa, sau mỗi lần nàng phát điên phát cuồng chính hắn lau nước mắt đi cho nàng, nói với nàng thế gian này trừ hắn không ai xứng đáng với nàng.
Đêm đó hắn được đền đáp mong muốn, lần đầu tiên hắn muốn có nàng, cũng vĩnh viễn mất đi nàng.
Ngày hôm đó mưa rơi như thác, nàng mặc bộ quần áo vải điều đêm qua dắt tay Chu Oanh đứng ra trước cửa.
Nàng đẩy Chu Oanh ra ngoài, nàng nói không cần Chu Oanh nữa.
Chu Oanh kêu khóc, nắm lấy vạt váy vải điều đỏ như máu liên tục bị đẩy ra nhưng cũng không hề muốn buông tay.
Nàng ngước đầu lớn tiếng kêu khóc gọi “mẫu thân”, nàng không muốn đi, không muốn rời khỏi tiểu viện mà nàng và mẫu thân đã nương tựa nhau sống qua ngày suốt năm năm qua.
Nhưng nàng vẫn bị đẩy ra.
Cố Trường Quân giơ dù ôm nàng lại, dùng giọng trầm thấp trước sau như một vỗ về nàng.
Thoáng cái nàng lao vụt từ trên xe xuống, dựa theo đường đi trong trí nhớ chạy như điên về tiểu viện mẫu thân ở.
Nàng thấy một biển lửa.
Lần thứ hai trong đời nàng gặp biển lửa ùn ùn xô tới như thế.
Bóng người màu đỏ biến mất khỏi cuộc đời nàng từ đó cũng không xuất hiện nữa.
…
Cố Trường Quân dùng giọng chậm rãi nói lại chuyện năm đó.
Nước mắt sớm đã làm đôi mắt Chu Oanh trở nên mơ hồ.
Cố Trường Quân muốn thay nàng lau nước mắt nhưng Chu Oanh đã giơ tay lên tránh né sự tiếp xúc mang tính an ủi của hắn.
Nàng nghẹn ngào, chậm rãi đứng lên, lui về phía sau, lại tiếp tục lui ra sau nữa, kéo giãn khoảng cách với hắn.
Sự chiếu cố của nghĩa phụ nàng nhất mực cảm tạ.
Vì ân tình của nghĩa phụ, nàng có chịu nhiều ủy khuất hơn cũng cắn răng chịu đựng.
Nơm nớp lo sợ sống dưới mái nhà của người khác hóa ra không phải vì nàng vốn không còn lựa chọn nào khác.
Là nghĩa phụ có tư tâm muốn chiếm mẫu thân nàng làm của mình mới khiến cho mẫu thân đau khổ nhiều năm như vậy, cũng khiến nàng chịu khổ lâu như vậy.
Tất cả không bắt nguồn từ nghĩa phụ, nhưng những điều thống khổ kia đều liên quan tới hắn.
Hắn dối lừa về thân phận sinh phụ của nàng, muốn mẫu thân tưởng rằng nàng là con của Tấn đế, từng bước của hắn đều vì để lại đường lui cho mình.
Không phải chăm sóc nuôi dưỡng nàng vì từ bi gì, chân tướng làm người ta sợ hãi như vậy đấy.
Cố Trường Quân đứng lên theo nàng, đi tới chỗ nàng: “Chu Oanh, ta biết nàng nhất thời khó mà tiếp nhận, ta cũng từng suy tính, có nên thông báo cho nhà ngoại của nàng về thân phận của nàng hay không.”
“Nhưng nàng biết mà, chuyện này có thể liên quan tới chuyện Thịnh vương mưu nghịch, ta cũng không chắc chắn những người đằng ngoại nhà nàng có thể vì có chung máu mủ mà đối xử tử tế với nàng hay không.
Chỉ cần có chút liên hệ với nghịch thần cũng có thể khép vào tội chết.
Cố Trường Quân không dám đánh cược, chuyện năm đó Cố Trường Sâm có dính dáng, nếu có người giữ được cái chuôi này có lẽ cả Cố gia đều mang tội.
Mà nàng thân là hậu nhân của nghịch thần, có thể bình an sống sót hay không?
Hết thảy đều không chắc chắn, sao hắn có thể tự tiện quyết định cái gì đây.
Vô số đêm hắn tỉnh lại từ trong giấc mộng có nàng, hắn giãy dụa trăn trở, trà không uống cơm không ăn đêm không ngủ, những nỗi đớn đau mang sau lưng không ai hay biết.
Cho đến trận chiến với Bắc Mạc này, cuối cùng hắn mới nắm chắc được mấy phần, phần bảo vệ nàng, phần bảo vệ tất cả mọi người.
“Chu Oanh.” Hắn thấp giọng gọi tên nàng.
Mẫu thân nàng họ Chu, tên Phù, sống ở Giang Nam, là tài nữ nổi danh Tô Châu.
Nếu không phải do năm ấy phụ huynh nhậm chức vào kinh, có lẽ tất cả đã không xảy ra.
Nàng cũng có thể sống bình an, giúp chồng dạy con, sống lâu trăm tuổi.
Có thể số mạng trêu đùa nàng như vậy, để nàng gặp người khi còn sống mình yêu nhất nhưng lại không thể ở bên nhau lâu dài.
Khi nàng còn sống, bi thương, thân bất do kỷ cả đời, khổ vì tình, bị quyền thế ràng buộc, bị số mạng trêu đùa.
Cố Trường Quân muốn ôm nàng, chôn nàng thật chặt vào trong ngực mình, xóa sạch nước mắt của nàng.
Nhưng Chu Oanh không chịu.
Nàng lùi từng bước về phía sau.
Phải tiếp nhận thế nào đây? Phải tiếp nhận thân thế của nàng và những chuyện hắn mới nói như thế nào đây?
Nghĩa phụ không phải nghĩa phụ mà nàng biết, mẫu thân không phải mẫu thân mà nàng biết.
Sự ưu ái tổ mẫu dành cho nàng biến thành một loại lợi dụng.
Ai ai cũng nói nàng có phúc, được danh môn cao như vậy nhận nuôi, được lão phu nhân thương yêu như cháu ruột.
Nhưng nếu phần tình cảm này ngay từ đầu đã là giả dối thì sao?
Muốn mượn những dính líu huyết mạch giữa nàng và Tấn đế để bảo toàn một phần bình an cho gia tộc lúc cần thiết.
Tam thúc… ngay cả tam thúc cũng biết thân thế của nàng, hắn nói hắn thích nàng, nói muốn ở bên cạnh nàng.
Hắn rõ ràng có nhiều cơ hội nói rõ chân tướng với nàng nhưng hắn lựa chọn im lặng!
Lòng Cố Trường Quân đau vô cùng.
Hắn cũng là thân bất do kỉ.
Nhưng Chu Oanh không chấp nhận sự bất đắc dĩ này cũng là hợp tình hợp lý.
Hắn quyết tâm nói ra chân tướng vào lúc này nên đã chuẩn bị xong tình huống nàng không tha thứ không chấp nhận.
Cuộc đời còn rất dài hắn có thể chờ.
Nhưng hắn không đành lòng nhìn Chu Oanh vì thế mà chịu thống khổ.
Hắn sai phái người đi Tô Châu, gương mặt của đám người Chu gia khiến hắn cảm thấy may là Chu Oanh không thấy.
Hắn phải dùng mọi cách nói phải nói trái, đe dọa các kiểu, đảm bảo rằng mình nhất định sẽ bảo vệ Chu gia, lại có Chu lão thái quân khóc lóc sụt sùi nước mắt nước mũi, lấy mạng mình ra ép, cái người Chu Oanh phải gọi là thúc phụ mới miễn cưỡng đồng ý nhận Chu Oanh về.
Hắn đã từng thấy mặt tối trong tính cách của rất nhiều người.
Biết bao loại tình hình khó chịu được hắn cũng đã gặp.
Nhưng nếu có thể chọn, hắn hy vọng Chu Oanh không phải trải qua tất cả những điều này.
Không muốn nàng phải nhìn thấy chân tướng xấu xa không chịu nổi kia, không phải nghe những thứ dối trá khiến người khác muốn nôn mỉa đó.
Thứ hắn cho nàng cũng chính là gánh vác chuyện như này.
Hứa hẹn phải che chở cho nàng vĩnh viễn.
Hắn chưa bao giờ nuốt lời.
Cố Trường Quân đi từ Thanh La uyển ra, sắc trời đã tối sầm lại.
Hắn nhận ra từ trong ánh mắt kì quái của bọn hạ nhân.
Quan hệ của bọn họ chỉ cần vẫn còn bị giam chặt trong hoàn cảnh chú cháu, bọn họ vĩnh viễn không có cơ hội quang minh chính đại ở cạnh nhau.
Chu Oanh bị chiếu tướng dưới ánh mắt như vậy cả đời.
Nhận lấy sự chế giễu của cả thiên hạ…
Sao hắn có thể nhẫn nhịn.
Trước khi nói chuyện kề cận cả đời, hắn phải bố trí đường đi nước bước xong, từ từ dỗ dành nàng lại, từ từ chu toàn bên phía Tấn đế, bảo toàn nàng, cũng là bảo toàn mình.
Luồng sáng đầu tiên chiếu vào nhà.
Cả đêm Chu Oanh không ngủ, cũng không có ý đến Cẩm Hoa Đường hầu hạ.
Lạc Vân chăm sóc cho nàng, tuy vậy nàng ấy không biết có chuyện gì đã xảy ra.
Cố Trường Quân đã vào triều từ sáng sớm.
Ngày hôm qua ở Chánh Dương điện, hắn nói Chu Oanh là huyết mạch của Chu gia, những bí ẩn về cặn kẽ thân phận của cha mẫu thân nàng, hắn muốn thương nghị với Tấn đế sau.
Người khác cũng hiểu được dù sao thân phận của Chu gia cũng lúng túng, Lệ tần chết bất đắc kỳ tử đó cũng kỳ lạ, Thịnh Vương làm ra chiêu bài mưu nghịch không đánh mà chỉ nhắm cướp Lệ tần, cùng lắm là hắn bất ngờ đe dọa chốn cung nghiêm, thấy không đánh lại được liền rút khỏi kinh thành.
Những người biết chuyện Lệ tần năm đó sớm đã chết sạch.
Cố Trường Quân ở bên ngoài ngự thư phòng bị Tấn đế lạnh nhạt không để tâm hai canh giờ.
Thời tiết rất lạnh, gió mạnh tháng chạp há có thể khinh thường.
Mấy hoạn quan hầu hạ ngự tiền vốn quen thuộc với Cố Trường Quân, An Bình Hầu nói năng thận trọng nhưng ra tay hào phóng, xưa nay được tặng phẩm được ban khi có công cán bên ngoài chưa từng phát thiếu cho bọn họ.
Tổng quản nhìn Cố Trường Quân, cúi thấp đầu nói: “Bên cạnh hoàng thượng còn vài vị đại thần, thảo luận rất nhiều chuyện nhỏ tỏ.
Long nhan còn đang giận dữ, chưa muốn gặp Hầu gia.”
Cố Trường Quân gật đầu, nói “Đa tạ.” Hắn vốn đã biết, chuyện này đối với Tấn đế là một đòn giáng vô cùng mạnh.
Vì bọn họ lừa gạt mà Tấn đế thậm chí còn có ý nghĩ đáng sợ là nạp Chu Oanh vào hậu cung.
Sao có thể không trách cứ hắn che giấu lâu như vậy.
Cách đó không xa, một vài cung nhân đang cúi đầu đứng sau một mỹ nhân tuyệt đẹp đi về phía này.
La quý phi mặc áo lông cáo, mang nặc ngạch màu đỏ, chiếc kiệu nhấp nhô giữa gió rét, đi từng bước từng bước về phía trước một cách khó khăn.
Cố Trường Quân, bóng dáng ấy, gương mặt ấy, nàng đã chưa thấy bao lâu rồi.
Lần trước hắn xuất hiện, dường như là trong giấc mộng của nàng.
Biết bao lần nàng vì người này mà khóc ướt gối.
Mặt hắn lạnh tanh, thậm chí không có ý hành lễ.
La quý phi đi qua bên cạnh hắn, dừng bước lại, ngửa đầu cười ý nhờ nội giám tổng quan bên trong vào truyền lời, đợi người đi, nàng ta liền giơ tay ra hiệu cho người hầu hạ bên cạnh lui về sau.
Nàng ta đến gần Cố Trường Quân, đôi mắt đẹp quyến luyến trên gương mặt hắn, thấp giọng nói: “Bổn cung nghe nói An Bình hầu cầu kiến bệ hạ không được, nếu ngươi cầu xin bổn cung một câu, có lẽ bổn cung có thể giúp ngươi đấy.”
Hắn quá hồ đồ, sao lại muốn cưới cháu gái mình cơ chứ! Tiền đồ tương lai hắn chỉ vì vậy mà không cần nữa sao? Thậm chí còn chọc Hoàng Thượng tức giận, liệu có đáng không?
Ban đầu, nàng ta cũng chỉ thấy kỳ quái, từ lúc nào mà Cố Trường Quân bắt đầu quan tâm tới tiểu bối.
Sau đó từ trong ánh mắt của cô nương kia, nàng ta nhận ra chút manh mối.
Ánh mắt thẹn thùng ngậm đầy ý cười lúc nghe tên người yêu đó, cái sự vui vẻ nhảy nhót muốn giấu mà không giấu được đó, nàng quá rõ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...