Cũng nhờ có những chuyện cả hai đều biết nên cái nhìn đối với vài chuyện tự nhiên cũng ngầm hiểu một cách ăn ý.
Sự ăn ý này có thể nhắc đến bất cứ chuyện nào có thể đảo lộn bình an một đời của Hầu phủ, cũng có thể là điều không thể nói xoay quanh thân phận của Chu Oanh.
Nó cũng có thể là mấu chốt khiến anh em bất hòa, lại cũng có thể là một lời nói dối duy trì trước giờ để rồi tự mình tin đó chính là chân tướng.
Xuất thân của Chu Oanh cho tới tận lúc này vẫn không ai nói ra.
Không phải không biết mà là không thể nói, nếu không vạn bất đắc dĩ thì phải giấu bí mật này cả đời.
Biểu cảm trên gương mặt Cố lão phu nhân từ kích động chuyển sang tức giận, tới từ từ bình tĩnh lại, thậm chí còn có chút yếu ớt.
“Trường Quân, con biết cả rồi sao?”
Mặt Cố Trường Quân toát ra vẻ lạnh lùng trào phúng: “Sau khi đại ca qua đời, con đã nghĩ sẽ buông tay.
Những năm nay con cả thẹn trong lòng thậm chí còn không dám đi gặp Chu Oanh, con ở bên ngoài né tránh vài năm như vậy còn nghĩ có thể vì mắt không thấy mà lòng thanh tịnh.”
Cố Trường Quân buông tiếng thở dài: “Mẫu thân, Chu Oanh có tội gì?”
Mặt Cố lão phu nhân có hơi run run, hồi lâu bà mới nói: “Những năm nay chúng ta đối xử với con bé tốt cũng đâu phải giả vờ.
Ta đối xử với nha đầu này như vậy chẳng lẽ lại không thật lòng?”
Cố Trường Quân cười: “Đúng rồi, người thật lòng, khi nàng không cản trở tiền đồ của Hầu phủ thậm chí có thể đặt vào một mối hôn phối có chút lợi ích, người thật lòng thương nàng.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy nàng có thể gây ra chút trở ngại thì người đây chẳng phải là… dùng người không kể thân thích hay sao?”
“Ầm” Cố lão phu nhân đập mạnh xuống bàn lò: “Ta vì ai? Không phải vì con sao? Trường Quân, con cố tình bẻ gãy tiền đồ của bản thân chỉ vì nữ nhân này hay sao? Ta biết, quá khứ ta và phụ thân con thiếu nợ con, con tức giận trong lòng, việc đại ca làm con cũng nhìn không thuận mắt, con không muốn về nhà.
Con nói hôn sự của con hi vọng không bị chúng ta nhúng tay, tốt, chúng ta cũng theo con, đại ca con cũng đi ba bốn năm rồi, trong lòng con còn bất mãn gì cũng nên buông bỏ rồi, nhưng con hết lần này tới lần khác muốn ở cạnh dưỡng nữ của đại ca con, rêu rao chuyện của hắn đi khắp nơi.
Trường Quân, các con là huynh đệ ruột thịt.
Bất kể đại ca con có làm gì sai thì cũng vì cái nhà này, nó thu nuôi Chu Oanh thực sự là có ý tứ, nhưng đến tận lúc lâm chung nó cũng không mang Chu Oanh ra đánh đổi tiền đồ, cùng lắm là giữ lại một tấm kim bài miễn tử thôi thì có lỗi gì? Chẳng nhẽ phải để nó chết không nhắm mắt con mới an tâm?”
Cố Trường Quân lơ đãng ngắm nhìn lão phu nhân.
Bà cũng lớn tuổi rồi, nếp nhăn trên mặt đã sâu hoắm, tóc mai cũng đã bạc trắng cả.
Từ lúc nào mà bà trở nên già nua tới vậy?
Bà trong trí nhớ của hắn thường xuyên nói: “Đó là đại huynh của con, con phải nghe lời nó, nó sẽ không bao giờ hại con, nó cũng vì nhà chúng ta cả.”
Vì cái nhà này mà ném hắn mới 13 tuổi vào trong quân doanh tự sinh tự diệt.
Vì cái nhà này mà đứng chung phe với nghịch tặc, quay đầu phát hiện mình không có chỗ dựa nên mới mang nữ nhi vô tội về nuôi bên cạnh như tấm bùa giữ mạng.
Vì cái nhà này mà ép phụ thân chứng minh trong sạch bằng cách tự sát trước cửa cung…
Bỏ ra cái giá đắt như vậy, ấy thế mà lão phu nhân hôm nay còn có thể đứng trước mặt hắn nói người nọ làm tất cả chỉ vì cái nhà này.
Vì ai?
Vì bản thân tham lam thôi.
Lão phu nhân khôn khéo như vậy, đã trải qua muôn trùng sóng gió vậy mà bà vẫn không hiểu hay sao?
Không, chỉ là bà cố tình bao che cho người đó, kể cả người đó chết rồi cũng không cho bất cứ ai nói nửa câu không phải với hắn.
Người đó qua đời rồi lão phu nhân mới già nhanh như vậy.
Rõ ràng bà vẫn còn một đứa con trai trên đời đang cố gắng phụng dưỡng, hiếu thuận với bà, nhưng trái tim bà có lẽ đã đi theo người nọ rồi.
Bà một chút cũng không để tâm.
Cố Trường Quân cố gắng cong môi cười nhưng không thể cười nổi.
Hắn cụp mắt xuống, trong giọng nói cũng không còn chút ưu tư nào nữa.
“Mẫu thân, đời này ngoài Chu Oanh ra con trai sẽ không ưng ý ai nữa.
Người đồng ý cũng tốt, không vui cũng được, nếu thấy con trai bất hiếu…”
Nói xong hắn chậm rãi bước ra ngoài.
Trần thị đứng trước cửa nhìn hắn bằng ánh mắt lo lắng, nàng muốn khuyên hắn mấy câu: “Hầu gia, lão thái thái…”
Cố Trường Quân xua tay, không dừng bước.
Hắn sẽ không nghe lời khuyên của bất cứ ai.
Có vài chuyện năm xưa không có cơ hội cũng không có năng lực để làm.
Hôm nay dùng công đức vô biên của bản thân đánh đổi lấy sự an toàn của cả nhà, đánh đổi cả sự tự do cho nàng nữa.
Nếu không dựa vào công trạng đó thì hắn còn chẳng dám tùy tiện vạch trần chân tướng.
Không có tiền đánh cược thì sao có thể nói chuyện điều kiện với hoàng đế chứ?
Hắn đi từng bước từng bước rất chậm rãi.
Không gấp được.
Ngay kể có thích hơn nữa, muốn có hơn nữa cũng không thể gấp gáp được.
Bắc Minh ngập ngừng bước theo, nhìn hướng đi có thể nhận ra Cố Trường Quân muốn đi Thanh La Uyển gặp cô nương.
Không chỉ người ngoài, ngay cả những người trong phủ cũng cảm thấy mối quan hệ của hai người này quá đỗi kinh hãi thế tục.
Bắc Minh không dám đi theo, sâu thẳm trong lòng hắn vẫn cho chuyện này là lén lút.
Thúc thúc và điệt nhi, sao có thể nói không lén lút được chứ?
Thanh La Uyển ở góc phủ phía Tây Nam, có hơi hẻo lánh, chớp mắt một cái nàng đã ở đây mười năm.
Bảy tám năm trước, hắn ở phủ riêng bên ngoài không trở về nhà cũng chưa từng gặp nàng, chỉ có thỉnh thoảng nghe một ít chuyện nhà từ miệng Bắc Minh.
Hai năm trước hắn dọn về, thân thể Cố lão phu nhân ngày một sa sút, hắn không thể không tận hiếu, từ bỏ không ít chức vụ trên người chỉ vì muốn có nhiều thời gian ở nhà hơn.
Chuyện hắn và Chu Oanh đi tới ngày hôm nay hắn chưa từng nghĩ tới.
Hắn kiên quyết tránh tiếp xúc với nàng, hắn không biết nói chuyện gì, cũng không biết nên dùng danh nghĩa gì để nói.
Trong lúc vô thức đã tới bên ngoài Thanh La uyển, gương mặt của bà tử canh ngoài cửa viện run lên, bà ta tiến lên trước rồi ngồi xổm xuống hành lễ: “Hầu gia.”
Giữ cửa là chức trách nhưng nơi này là nhà của Cố Trường Quân, hắn là gia chủ, hắn thích đi đâu thì đi thôi, bà tử cảm thấy mình không có lí lẽ để can thiệp, chỉ có thể ngoan ngoãn nhường đường.
Chu Oanh ngồi trong nhà nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài liền đứng lên.
Lạc Vân đi tới xốc rèm lên, Cố Trường Quân bước vào, Chu Oanh nhổm hẳn dậy.
Đây là lần đầu hắn tới chỗ nàng.
Trong phòng đốt chậu than, xông một mùi hương nhàn nhạt không biết tên, viện này hắn chưa từng đặt chân vào, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có qua lại gì với người ở trong viện này.
Hắn nhìn về phía người nọ.
Nàng đã thay xiêm áo, chuyển qua diễm lệ hơn, còn chải lại tóc, còn thoa một lớp phấn mỏng trên mặt.
Nàng biết hắn sẽ tới nên thay đổi kiểu cách ăn mặc vì hắn.
Qua tối hôm qua mọi chuyện đều đã đổi khác.
Người trong thiên hạ đều đã biết thúc điệt bọn họ cảm mến lẫn nhau.
Điều gì đang đợi chờ nàng? Nàng quyết định vừa cùng hắn đối mặt với mọi chuyện vừa chờ đợi hắn.
Cố Trường Quân chậm rãi tới gần, hắn không bảo nàng hành lễ mà vươn tay trái ra cầm tay phải của nàng, kéo nàng ngồi trên giường la hán.
Ngắm nghía khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của nàng một lúc lâu.
Hắn mới thấp giọng: “Đừng sợ, ta đã an bài xong cả rồi.
Có vài chuyện ta phải nói với nàng nên đã không chờ nàng đồng ý mà chuyển nàng tới viện này.
Hôm nay cũng đi tới đây mà chưa hỏi qua ý nàng.
Ta không chắc nàng nghe chuyện xong còn có thể chấp nhận ta hay không.
Nhưng ta không thể lừa dối nàng, trước khi quyết định ở bên cạnh nàng, ta muốn làm điều này.”
Chu Oanh nghe hắn nói bằng giọng trịnh trọng như vậy đáy lòng không khỏi cảm thấy rối bời.
Nàng mơ hồ cảm nhận được chuyện hắn muốn nói nhất định không bình thường.
Cố Trường Quân nắm tay nàng, ánh mắt vượt qua đôi con ngươi sáng ngời như sao của nàng trở lại buổi tối của mười lăm năm trước.
Khi đó hắn vẫn còn là một thiếu niên bị huynh trưởng vứt vào quân doanh lịch luyện.
Từ ngày nhỏ hắn đã già dặn hơn những người cùng trang lứa, không có chút trẻ con nào chỉ là giọng nói còn hơi non nớt, lúc không mở miệng cũng có thể hù dọa người khác.
Đêm đó hắn canh phòng ở thành Tây, theo thống lĩnh đi tuần cả đêm.
Đại huynh lén bảo người gọi hắn tới, hỏi hắn đêm nay giờ Tý ai chịu trách nhiệm canh phòng cửa Tây.
Trách nhiệm canh phòng các cửa đều là chuyện đã được sắp xếp từ trước, nhưng để phòng ngừa chuyện có người rình rập biết rõ thông tin phòng thủ cửa thành, sẽ làm ra hai bản danh sách phân việc.
Trong những trường hợp đặc biệt cũng có các tướng lĩnh thay nhau túc trực.
Lúc đó Cố Trường Quân còn chưa đoạn tuyệt với đại huynh, hắn ở quân doanh hơn nửa năm cũng nhờ thông mẫn hiếu học mà được Thống soái lúc đó là Hàn tướng quân yêu thích, mang theo bên mình.
Hắn liền nói đúng sự thật rằng hôm nay Mạnh phó tướng trông nom đại doanh, Hàn tướng quân có chuyện quan trọng ngoài thành, tối nay không trở lại trong kinh.
Hắn lại hỏi: “Huynh trưởng có chuyện gì sao?”
Cố Trường Sâm giữ kín như bưng: “Chuyện trong triều đệ không hiểu đâu.”
Cố Trường Quân khi đó còn không biết sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra.
Hắn cho rằng cùng lắm là đại ca quan tâm đến tình trạng trong quân đội của hắn, hắn còn nhỏ tuổi phải vào doanh trại không được tùy tiện trở về nhà chẳng qua cũng vì một câu tán dương của người nhà.
Từ trước đến nay hắn có gia thế tốt, trưởng thành anh tuấn hơn người, học hành không tồi, vốn dĩ không cần chịu khổ nhiều như vậy.
Chỉ vì huynh trưởng muốn hắn lịch luyện, hắn ta nói Cố gia mấy đời đều chỉ là văn thần, trong tay không có binh quyền thì mãi mãi cũng chỉ là một tòa thành trống, phú quý sẽ chẳng dài lâu.
Phụ trách phòng thủ cửa thành là phó tướng Tây doanh Mạnh Thế Lâm.
Nhưng một tiết lộ đơn giản như vậy chỉ cần đại huynh chịu khó tới cổng thành là biết.
Hắn chưa từng nghĩ một tin tức nhỏ như vậy có thể đưa tới mối họa như thế nào.
Khi đó hắn không hiểu, từng giây từng phút trên chiến trường cũng có thể quyết định thành bại sống chết.
Phủ đệ của Mạnh Thế Lâm bị đánh lén ban đêm, một đứa trẻ chạy được khóc như sập trời vỡ đất la ầm ngay dưới cửa thành: “Nhà bị cướp sạch rồi.”
Mạnh Thế Lâm kinh ngạc vội vàng đem theo thuộc hạ chạy về.
Cố Trường Quân nửa đường nhìn thấy bọn họ cưỡi ngựa chạy qua, lúc ấy hắn còn nghi ngờ tướng thủ thành sao lại mang người rời khỏi cổng thành.
Một khắc đồng hồ sao, hai cửa thành Tây cùng thất thủ.
Chẳng biết từ lúc nào đã có mấy ngàn binh sĩ mai phục, thừa lúc đêm khuya đoạt lấy cổng thành.
Chuyện bất ngờ xảy ra, ngay cả quân chi viện cũng không tới kịp.
Sau đó hắn mới biết Mạnh Thế Lâm bị người ta ám sát giữa đường, đêm đó quân lính ở thành Tây bị tổn thất nghiêm trọng.
Khi đó tuy tuổi tác vẫn còn nhỏ nhưng sau đủ chuyện phát sinh, Cố Trường Quân vẫn muốn khơi thông khúc mắc trong lòng.
Thịnh Vương làm phản.
Chỉ cần bình tĩnh đợi thêm 20 năm nữa, ngôi vị hoàng đế chắc chắn là hắn, mẫu thân là trung cung hoàng hậu, là đích tử của Tán đế, các hoàng tử bên dưới xét thân phận hay thiên phú đều không bằng hắn.
Hắn mới hai mươi tuổi sao lại nóng lòng như vậy?
Hỏa hoạn ngập tràn trong thành Tứ Cửu, vì muốn đánh lạc hướng mà các nơi trên đường đều được phóng hỏa để gây trở ngại.
Vừa phải điều quân đi thủ thành, vừa phải đuổi bắt nghịch tặc lại còn phải cứu trợ trăm họ.
Cố Trường Quân nhìn cảnh tượng rối loạn trước mắt, hắn từng tự nhủ với mình: “Không phải huynh ấy, không phải huynh ấy đâu…”
Nhưng khi tin tức Thịnh vương mưu nghịch truyền tới, Cố Trường Quân cũng không thể tự lừa mình nữa.
Người kia, là quan chiêm sự trong phủ đệ, là cánh tay phải cánh tay trái của Thịnh Vương.
Thịnh vương phủ bí mật mưu đồ đại sự như vậy sao có thể qua mắt hắn?
Cố Trường Quân cướp một con ngựa, điên cuồng phi về hướng hoàng thành.
Ánh lửa ngút trời, nơi nào cũng có người đang kêu khóc.
Từng tốp, từng tốp binh lính đánh đuổi bách tính đang tìm cách đến nơi an toàn.
Nơi này vốn là chốn kinh thành bình yên giờ đây lại đổ nát tan hoang.
Xa xa truyền tới tiếng chuông nặng nề, một tiếng rồi một tiếng nối tiếp nhau, gõ đến mười hai tiếng.
Đó là cửa cung đã bị phá, là tín hiệu mà trường hợp khẩn cấp nhất mới có thể đánh.
Cố Trường Quân siết cương ngựa, xé gió chạy như điên tới cửa cung..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...