“Oanh muội muội!”
Diệp Thăng đó kêu lên thất thanh.
Trong chốc lát tình thế cấp bách đã gọi cả xưng hô trước đây.
Tiếng muội muội này làm Chu Oanh nghĩ đến dưỡng phụ, nghĩ đến dáng vẻ ôn hòa mặt mày ngậm cười lúc dưỡng phụ đề cập đến Diệp Thăng, nghĩ đến sau khi dưỡng phụ mất thì vị Diệp cửu gia này mặc đồ tang khiêng áo quan vì dưỡng phụ không có con trai.
Nể mặt chút tình cảm này, bước chân không di chuyển.
Thoáng nén xuống sự hoảng loạn và phẫn nộ nơi đáy lòng, nàng cố gắng bảo mình bình tĩnh lại.
Quách Chỉ Vi thấy cuối cùng nàng cũng bằng lòng ở lại thì thở phào một hơi, thấy hai mắt Diệp Thăng phiếm hồng vẻ mặt kích động, biết có vài lời nếu nàng ấy ở chỗ này thì sợ rằng hai người không tiện nói.
Quách Chỉ Vi bèn muốn lui ra ngoài: “Hai người trò chuyện đi, ta…”
Đột nhiên cổ tay căng cứng, Chu Oanh bắt lấy nàng ấy thật chặt, mắt nhìn chằm chằm nàng ấy không hề chớp mà nói: “Chỉ Vi, muội cứ ở đây!”
Quách Chỉ Vi nhìn về phía nàng, bỗng nhiên giật mình.
Chu Oanh vẫn là Chu Oanh đó, nhưng chẳng biết tại sao lúc này bị nàng nhìn như vậy lại có một cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu làm quanh người nàng ấy đều rét lạnh.
Quách Chỉ Vi không dám đi, khuôn mặt nhợt nhạt nhỏ nhắn cam đoan với Chu Oanh: “Ta sẽ ở đây, không đi đâu cả, tỷ đừng lo lắng, Oanh tỷ.”
Chu Oanh buông lỏng tay ra, Quách Chỉ Vi bước nhanh ra phía sau giá sách kia.
Nàng ấy vừa mới đi, Diệp Thăng đã tiến lên trước một bước.
Chu Oanh vẫn không nhúc nhích, chỉ dùng một đôi mắt trong suốt nhìn hắn ta chằm chằm.
Áp lực của Diệp Thăng đột nhiên tăng lên, lui về phía sau một bước một cách thông minh.
“Oanh… Cố, Cố cô nương, lần trước trong nhà nhờ cậy thím nhà họ Địch tới cửa…”
Chu Oanh cụp mắt, giọng nói hòa hoãn hơn: “Diệp công tử, mọi chuyện đã có trưởng bối trong nhà làm chủ, không tới lượt hai ta nói.”
Diệp Thăng suy sụp siết nắm tay, miệng mấp máy, dùng rất nhiều sức lực mới có thể cố làm ra vẻ bình tĩnh để nói, “Ta chỉ muốn hỏi… Bản thân nàng thì sao? Nàng nghĩ như thế nào?”
“Từ trước đến nay Cố hầu gia mạnh mẽ, ngài không nhìn trúng ta, ta không trách ngài.
Ta chỉ muốn biết, Oanh… tấm lòng của Cố cô nương thế nào? Nàng cũng không tán thành sao? Hay là… nàng bằng lòng giống ta?”
Chu Oanh vừa định nói thì bên ngoài cánh cửa nối liền với thư các và phòng khách nhỏ truyền tới tiếng gõ cửa cốc cốc, có một cô gái lo lắng nói: “Chỉ Vi, Oanh tỷ, các người làm gì thế? Lấy trà mà lâu như vậy?”
Quách Chỉ Vi luống cuống, vội vàng nói: “Đừng! Quỳnh Phương, Oanh tỷ, Oanh tỷ…”
Nàng ấy nhìn về hướng Chu Oanh theo bản năng, đối diện với ánh mắt của Chu Oanh thì vội vàng chuyển đề tài: “Ta, là ta! Váy ta bị bẩn, không thể gặp người khác, các người mau gọi Mạn Nhi trong phòng ta về lấy một cái mới tới để ta thay!”
Bên kia, Diệp Thăng dường như hoàn toàn không nghe được tiếng của người ngoài, đôi mắt đỏ của hắn ta vẫn nhìn chằm chằm Chu Oanh, tiếng nói khàn hơi nghi ngờ: “Nàng giữ đạo hiếu cho sư mẫu và thầy, trước sau hết ba bốn năm, kỳ thực ta vẫn luôn nhớ nàng.
Lần trước ở Địch gia, ta và các ca ca của Địch gia đi qua vườn hoa, xa xa nhìn thấy nàng và các cô nương khác cùng vui đùa, ta liếc mắt đã nhận ra nàng, trái tim của ta…”
Chu Oanh nghe thấy lời này càng nói càng quá đáng, lúc này mặt mày trở nên lạnh lẽo, trách mắng: “Diệp công tử nói năng cẩn thận!”
Lại bảo: “Mặc dù câu hỏi của huynh kỳ lạ nhưng nếu ta không trả lời huynh thì lại có vẻ là ta do dự.
Bây giờ ta sẽ cho huynh đáp án.”
“Từ đầu đến cuối, ta chưa từng có bất kỳ ý nghĩ gì với huynh, chỉ coi huynh là một học trò bình thường của cha ta.”
Nàng nói rất trịnh trọng, Diệp Thăng há miệng, kinh ngạc rồi một lát, không nói được một chữ.
Chu Oanh khẽ cười: “Ta sẽ nhớ kỹ ân tình Diệp công tử chịu tang cha.
Đồng thời công tử chớ nói bừa nữa.
Huynh biết tính khí của tam thúc ta không tốt, nếu để thúc ấy biết…”
Đến đây nàng không còn lời nào để nói nữa, phúc thân rồi đi ra khỏi cửa.
Quách Chỉ Vi sợ đến hoa dung thất sắc: “Chờ chút!”
Lúc này mà mở cửa thì không phải là khiến người bên ngoài đều biết Diệp công tử ở đây ư?
Đầu ngón tay trắng nõn của Chu Oanh phủ ở trên cửa, giọng nói thật thấp, dịu dàng bảo: “Diệp công tử, hành động hôm nay của huynh không thích hợp, trì hoãn tiếp nữa thì mặt mũi của Quách gia để đi đâu?”
Lời nói này rất nặng.
Khuôn mặt của nàng chắc chắn là nghiêm khắc không cần phải nhắc đến nữa.
Mà nếu việc này truyền ra ngoài, thiếu gia và tiểu thư của Quách gia hợp mưu đưa người đàn ông bên ngoài vào trong viện quấy rầy tiểu thư nhà khác thì thanh danh này chắc chắn sẽ không dễ nghe.
Sắc mặt Diệp Thăng thay đổi liên tục, ánh mắt hắn ta uể oải nhìn cô nương trước cửa kia.
Nhìn chân mày lá liễu tinh xảo, gương mặt nhẵn mịn như nước, chiếc mũi xinh xắn và đôi môi đẹp tuyệt trần của nàng, không chỗ nào không đẹp, không chỗ nào không xinh.
Nha đầu quen biết trước kia đã biến thành dáng vẻ diễm lệ vô song như vậy chỉ trong vài năm ngắn ngủi.
Lần trước trên yến tiệc của Địch gia, hắn ta cùng mấy vị công tử đi ngang qua hoa viên, vừa nghe được nàng và các cô gái xúi giục đùa giỡn thì đỏ mặt thì thầm “Có hoa thì hãy cứ ngắt, chờ đợi không hoa mới bẻ cành không…”
Người đó, cảnh đó rơi ở trong đáy lòng, không quên được nữa rồi.
Sau khi trở về, hắn ta trằn trọc, không màng cơm nước.
Cộng với những ký ức đã qua ấy, nhớ tới sự ngoan ngoãn hiểu chuyện của nàng khi còn thơ bé, tính tình dịu dàng e thẹn của nàng, nếu có được người vợ như thế thì há chẳng phải là điều may mắn nhất trong kiếp người ư?
Ánh mắt dần dần mờ nhạt, hắn ta không nhìn rõ khuôn mặt đẹp đẽ như tuyết ấy, sự việc đã đến nước này, hắn còn có gì để hy vọng xa vời nữa?
Ngay trong ánh mắt lạnh như băng của nàng, Diệp Thăng chật vật trèo ra từ cửa sổ.
“Nhị cô nương, nô tỳ mang quần áo tới rồi!”
Chu Oanh quét về phía Quách Chỉ Vi, người phía sau vô cùng xấu hổ túm lấy váy trên người mình.
Chu Oanh không để ý đến sự khó xử của nàng ấy, nhấc tay mở cửa đi ra ngoài.
Các cô gái ở bên ngoài đã chờ đến sốt ruột từ lâu, nhao nhao lại gần hỏi.
Khóe miệng Chu Oanh ngậm nụ cười, chỉ là sự vui vẻ không lan được đến mắt, trỏ về Quách Chỉ Vi tiến thoái lưỡng nan ở phía sau: “Các người hãy hỏi nàng ấy đi.”
Từ trước đến giờ nàng là cô nương dịu dàng, đây là lần đầu tiên Quách Chỉ Vi trông thấy một mặt khác của nàng.
Lạnh như băng, tàn khốc, không nể mặt, cực kỳ giống An Bình Hầu.
Chu Oanh dẫn Lạc Vân quay về thượng viện, tươi cười hầu ở bên Trần thị, mặc cho Quách Chỉ Vi có nháy mắt ra hiệu với nàng như thế nào cũng không để ý tới nữa.
Lúc trở lại phủ An Bình Hầu thì trời đã tối rồi, Trần thị bị mọi người mời không ít rượu nên Chu Oanh tự mình đỡ nàng ấy vượt qua Thuỳ Hoa Môn, gió lạnh thổi làm Trần thị run rẩy.
Chu Oanh vội vàng nghiêng người sang chắn gió cho nàng ấy.
Trong gió lạnh, mùi thơm cơ thể chỉ có ở thiếu nữ tràn vào chóp mũi càng thêm tinh thuần.
Trần thị híp mắt quan sát Chu Oanh, nghĩ đến những lời khen không ngớt miệng của những người đó hôm nay, đáy lòng Trần thị cũng sinh ra ít cảm giác tự hào, lập tức buột miệng nói: “Oanh nha đầu quả thật đã lớn rồi, hiếm có lại còn hiếu thuận.
Tương lai ai có được mỹ nhân biết nóng biết lạnh như con chẳng phải là có phúc bằng trời ư?”
Chu Oanh bị nàng ấy nói thì mặt đỏ tới mang tai, nào dám tiếp lời ngay trước mặt hạ nhân, cúi đầu nói qua loa: “Nhị thẩm chậm thôi, đường trơn lắm.”
Nàng cũng mơ hồ nghe vài thái thái hỏi thăm nàng, lâu không ra khỏi cửa, lần này mới tham gia vài bữa yến tiệc lại gặp phải nhiều phiền phức thế này.
Trong đầu Chu Oanh vô cùng phiền não.
Thực ra nàng vẫn chưa muốn lấy chồng, sự từng trải khi còn bé làm suy nghĩ của nàng nặng nề hơn so với các cô bé khác, nàng rất sợ thời gian lang bạc kỳ hồ, khó khăn lắm mới có cái cảng tránh gió như thế, nàng không muốn nhanh như vậy đã lại phải đối mặt với một hoàn cảnh lạ lẫm khác.
**
Hôm nay Cố Trường Quân trở về sớm, tiết trời lạnh, sắp cuối năm trong thành bắt đầu cấm đi lại ban đêm nên rất ít người còn vòng vo bên ngoài.
Xe ngựa lái vào ngõ Thanh Liên, Bắc Minh đang ngồi đằng trước kêu ngừng xe.
Cố Trường Quân nghe hắn do dự nói: “Hầu gia, Diệp cửu gia ở phía trước.”
“… Nhìn dáng vẻ thì hình như đang say.”
Cố Trường Quân trầm mặt xuống, đưa tay vén rèm xe.
Diệp Thăng chỉ mặc chiếc cẩm bào mỏng manh, trên vạt áo màu xanh nhạt dính bẩn một mảng rượu, mặt hắn ta đầy vệt nước mắt, quỳ phịch một tiếng ở trước xe.
“Cố hầu gia, Cố tam thúc!”
Âm điệu của hắn ta mang theo tiếng khóc nức nở kéo dài.
Mấy chàng thanh niên cách đó không xa chạy tới, vẻ mặt lúng túng hành lễ với Cố Trường Quân rồi bèn kéo Diệp Thăng: “Diệp cửu đệ, đệ say rồi, không được làm loạn, Cố hầu gia đang nhìn đấy!”
Người đang nói chính là Quách Duệ – tam ca của Quách Chỉ Vi.
Hôm nay hắn ta có lòng tốt nhờ muội muội đưa Diệp Thăng vào, vốn muốn tác hợp để người có tình thành một đoạn giai thoại, ai ngờ hoàn toàn không phải vậy, tiểu thư Cố gia chẳng những không cảm động, ngược lại còn trách hắn ta và muội muội.
Diệp Thăng say mèm ở trên yến tiệc, làm trò cười cho thiên hạ.
Bây giờ hắn ta đang hối hận không thôi, nào đoán được Diệp Thăng này bề ngoài là giai công tử nhanh nhẹn mà tửu lượng lại kém đến thế.
Nếu dạy hắn ta nói ra ba chữ “Cố tiểu thư” để người khác nghe thì không phải là làm bẩn danh tiếng khuê nữ nhà người ta một cách triệt để ư?
Vả lại Cố hầu gia đối diện trước mắt chính là hạng giết người không chớp mắt không nói chuyện tình cảm.
Vẻ mặt Quách Duệ khó xử, cùng vài người bạn đỡ lấy Diệp Thăng, cười nói với Cố Trường Quân: “Xin lỗi vì đã cản đường của hầu gia.
Hôm nay Diệp công tử uống nhiều rượu nên đi nhầm đường, bọn ta sẽ dẫn hắn đi.”
Cố Trường Quân lãnh đạm gật đầu một cái, bỏ rèm xuống rồi dặn Bắc Minh lái xe đi.
“Oanh muội muội...!Ta không tin trong lòng nàng thật sự không có ta… Cố tam thúc, vì sao ngài phải khiến nàng chịu ấm ức, chia rẽ uyên ương… Ta…”
Diệp Thăng thật sự đã say, hắn ta đã không phân rõ cảnh trước mắt là mơ hay hiện thực.
Hắn ta có đầy lời không thể nói với người khác giấu trong bụng.
Sau khi bị từ chối việc hôn nhân, hắn ta vẫn một mình cất giấu tâm sự, sợ người nhà không vui, sợ người bên ngoài nhìn thấy sẽ chê cười.
Hắn ta đã nhịn rất lâu, hôm nay nghe thấy Chu Oanh nói mấy câu tuyệt tình như vậy thì hắn ta hoàn toàn sụp đổ rồi.
Hắn ta chỉ vào xe ngựa của Cố Trường Quân, bắt đầu hùng hùng hổ hổ, đám người Quách Duệ hoảng sợ đến mức đưa tay bịt miệng hắn ta lại, khớp hàm của Diệp Thăng ngậm lại, cắn cho bàn tay Quách Duệ máu me đầm đìa.
Cố Trường Quân trong xe dừng lại, con mắt sâu xa chợt tóe ra mấy đốm lửa.
“Bắc Minh.”
Bên trong xe truyền đến tiếng nói rất thấp.
Bắc Minh chấn động toàn thân, biết hầu gia đã không vui rồi.
“Tiễn Diệp công tử đi giúp Quách thiếu gia đi.”
“Đưa danh thiếp của ta tới hỏi xem Diệp đại học sĩ – người đọc sách của nhà họ Diệp đi đâu mất rồi.”
**
Chu Oanh ở bên ngoài phòng khách nhỏ của Cẩm Hoa Đường, nhận lấy áo khoác từ trong tay Lạc Vân, đang muốn cất bước đi ra ngoài thì bên ngoài truyền đến tiếng thông báo, nói là hầu gia tới.
Chu Oanh liền vội vàng quỳ gối hành lễ.
Mành vừa được vén lên, Cố Trường Quân đã mang theo khí lạnh đi vào.
Chu Oanh nói: “Tam thúc…”
Cố Trường Quân “ừ” một tiếng, đi ra hai bước lại ngừng lại.
“Đến sau Bách Ảnh Đường đi.”
Chu Oanh ngây ra, Xuân Hi ở bên nháy mắt ra hiệu với nàng, “Hầu gia bảo cô nương đến Bách Ảnh Đường.”
Trong đầu trồi lên vô số nỗi bất an.
Hôm nay là vì chuyện gì thế?
Chẳng lẽ hắn đã biết chuyện xảy ra ở Quách gia rồi?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...