“Đây là Kỷ phủ vì nữ nhi gả vào vương phủ mà chuẩn bị hồi môn, ai gả vào vương phủ chính là của người đó.
Tôn ma ma, ngươi đem các rương hồi môn này mở ra toàn bộ, dựa theo danh sách đối chiếu một lượt, ngày mai cùng quản sự của vương phủ ghi chép lại, thuận tiện để nhập kho.”
Tôn ma ma nghe vậy liền luống cuống.
Cái này còn phải vào kho vương phủ sao?
Nếu là vậy thì tất cả đều sẽ thành tài sản riêng của Kỷ Sơ Hạc sao!
Đừng nói là Nhị tiểu thư, liền xem như cả quận trưởng phu nhân đến cũng không thể lấy lại a!
“Thế tử phu nhân, chìa khoá đang ở trên người của Nhị tiểu thư, nàng tự mình bảo quản, hiện tại không có trên người nô tỳ trên.”Tôn ma ma làm ra một bộ dáng ngưoi không làm gì được ta.
Nhị tiểu thư đã giao phó nhất định phải giữ được chìa khoá, nàng sẽ nghĩ biện pháp đem những rương hồi môn còn nguyên này mang về cho Nhị tiểu thư.
Kỷ Sơ Hạc có biết xấu hổ hay không? Vậy mà dám đánh chủ ý lên những rương hồi môn này.
Là của nàng sao? Nàng liền muốn đoạt!
“Nếu đã không ở trên người của ngươi thì cũng không cần phiền phức đi một chuyến đến Thẩm phủ tìm nhị muội muội lấy chìa khóa đâu.”Kỷ Sơ Hạc nói xong, quay người nhìn về phía Thanh La: “Thanh La cô cô, làm phiền ngươi tìm mấy người đến đem khóa trên rương phá đi, sáng mai liền ghi chép rồi nhập kho, để tránh làm trễ nải gây thêm phiền phức cho người của Vương phủ.”
Thanh La ngơ ngác một chút sau đó cung kính trả lời: “Phu nhân chờ một lát, nô tỳ lập tức gọi người đến.”
“Không! Đây là của nhị tiểu thư! Ngươi không thể động!”Tôn ma ma giống như một bát phụ chạy lên ôm chặt rương hồi môn.
“Người đâu, đem cái lão tiện tỳ này lôi ra cho ta!”Kỷ Sơ Hạc ra lệnh một tiếng.
Mấy gã sai vặt vừa đến lập tức tiến lên, đem Tôn ma ma kéo ra.
Tôn ma ma vẫn còn muốn giãy dụa đã bị đè xuống đất, không thể động đậy.
Những người còn lại, không còn ai dám đi bảo vệ rương đồ nữa.
Chưa đến thời gian một nén nhang, tất cả khóa của các rương hồi môn đều bị cạy mở.
Tôn ma ma quỳ trên mặt đất, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Kỷ Sơ Hạc như đang nhìn cường đạo.
Kỷ Sơ Hạc đi đến một cái rương nhỏ hơn cái rương trước, lấy ra các loại khế đất cùng khế ước bán thân của những người này.
Đếm sơ qua thì thấy cũng không ít.
Cảnh thị đem khế ước bán thân của những người này giao tất cả cho nữ nhi, muốn để bọn họ phải luôn luôn trung thành với nữ nhi.
Bên người nàng cũng có một ma ma đã chăm sóc nàng từ nhỏ cùng với một tiểu nha hoàn, khế ước bán thân cũng đều ở trong tay của Cảnh thị.
Khác biệt thật lớn!
Sau khi nhìn thấy khế ước bán thân, Tôn ma ma cùng Xuân Chi mặt xám như tro.
“Thế tử phu nhân, những hồi môn này đến cùng đều là tài sản của Kỷ phủ, ngươi làm như vậy mà không muốn cùng lão gia, phu nhân thương lượng một chút sao?”Tôn ma ma cứng đầu hỏi.
Kỷ Sơ Hạc ngước đầu lên, ánh mắt rơi vào người Tôn ma ma.
Còn nghĩ mang Cảnh thị tới dọa nàng?
Thật sự là xuẩn không có thuốc chữa.
Bây giờ Cảnh thị nhìn thấy nàng còn phải hành lễ.
“Đừng nói những rương hồi môn này ta không cần cùng nhà mẹ đẻ thương lượng, ngày mai ta đem Tôn ma ma bán ra, cũng là do ta có quyền định đoạt.”Kỷ Sơ Hạc đáp lại.
Vừa nói vừa đem khế ước bán thân của Tôn ma ma tấm rút ra.
Tôn ma ma hô hấp trì trệ.
Bình thường, đại tiểu thư lạnh lùng nhu nhược, sau khi gả vào vương phủ tựa như biến thành người khác, thật sự là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!
“Tôn ma ma cùng Xuân Chi trước mắt vô chủ, đều đi ra ngoài quỳ ngoãn ngoãn suy ngẫm lại!”
Tôn ma ma còn muốn nói chuyện, Xuân Chi vội vàng kéo nhẹ vạt áo và hướng về phía nàng lắc đầu.
Hai người quỳ gối ngoài viện trong lòng tràn đầy tức giận.
“Nhìn nàng ta làm ra dáng vẻ tiểu nhân đắc chí kìa!”
“Xuỵt! Tôn ma ma, trước tiên nên nhịn một chút, nhị tiểu thư nhất định sẽ đem chúng ta cùng hồi môn lấy trở về.”Xuân Chi nhỏ giọng khuyên một câu.
Trong phòng, mấy nha hoàn khác vẫn quỳ, đến thở mạnh một tiếng cũng không dám.
Kỷ Sơ Hạc ánh mắt rơi vào người của nha hoàn nhỏ tuổi nhất.
“Ngươi gọi là Thải Nguyệt?”
“Thưa thế tử phu nhân, nô tỳ là Thải Nguyệt.”
“Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ hầu hạ bên cạnh ta.”
“Vâng!”Thải Nguyệt một mặt mừng rỡ, nàng ở trong đám nha hoàn gả cùng có địa vị là thấp nhất.
Thấy Thải Nguyệt được lưu lại, mấy người khác cũng liền bận bịu phô ra lợi ích của mình.
“Thế tử phu nhân, nô tỳ tên Thu Sen, đây là muội muội củ nô tỳ Thu Oánh, chúng nô tỳ về sau nhất định sẽ trung thành bên cạnh thế tử phu nhân!”
“Thế tử phu nhân, nô tỳ là Thải Dung, nhất định sẽ tận tâm tận lực hầu hạ phu nhân!”
“Đều đứng lên đi.”Kỷ Sơ Hạc giơ tay lên.
Mấy người lúc này mới chậm rãi đứng dậy, cung kính đứng ở một bên.
Bây giờ, Kỷ Sơ Hạc cầm khế ước bán thân của các nàng, chẳng khác nào nắm giữ tính mạng của các nàng .
Kỷ Sơ Hạc nhìn về phía Thanh La, lộ ra một nụ cười yếu ớt, “Đêm nay, làm phiền Thanh La cô cô rồi.”
“Phu nhân không cần phải khách khí.”Thanh La quy củ đáp lại.
“Sáng sớm ngày mai, ta liền để Thải Nguyệt mang theo danh sách hồi môn đến đem đến ghi chép nhập kho tất cả của hồi môn của ta, còn mong Thanh La cô cô hỗ trợ cùng quản sự vương phủ xử lý một chút.”
Của hồi môn dù thuộc quyền sở hữu của Kỷ Sơ Hạc, nhưng vẫn nên cất giữ trong kho vương phủ, quản sự vương phủ cũng phải có một tờ danh sách tất cả mọi thứ để ngày sau dễ dành kiểm tra.
“Được.”Thanh La gật đầu đáp lại.
“Đa tạ cô cô.”
......
Hôm sau trời vừa sáng, Vương phi ngồi trước bàn trang điểm, Tứ ma ma đang giúp nàng trang điểm.
“Vương phi, đêm qua, thế tử phu nhân trừng phạt ma ma cùng đại nha hoàn theo gả, để ma ma cùng nha hoàn kia quỳ trong sân cả một đêm.”Tứ ma ma tranh thủ nói cho Vương phi biết những chuyện đã nghe ngóng được.
“Chỉ phạt hai hạ nhân?”
“Không chỉ có như thế, phu nhân còn đem ổ khóa của tất cả các rương hồi môn đều phá ra.
Sáng sớm hôm nay, Thanh La đã mang theo quản sự vương phủ kiểm kê lại một lượt rồi đem tất cả nhập kho.”
Vương phi đáy mắt hiện ra một chút ý cười: “Nhìn nàng nhã nhặn ôn nhã còn sợ nàng là quả hồng mềm.”
“Chuyện nhấc nhầm kiệu hoa này cũng vẫn có uẩn khúc, là Lúc Kỷ Thanh Viễn bên kia lên sai kiệu hoa, nha hoàn thiếp thân của nàng ta vậy mà đều không phát hiện, chỉ sợ là do Kỷ Thanh Viễn cố ý! Hơn nữa từ trong miệng hạ nhân của Thẩm phủ bên kia, thời điểm động phòng lại không có một chút động tĩnh khác lạ nào.
Rõ ràng đâm lao phải theo lao, vô cùng nóng vội muốn gạo nấu thành cơm!”
Vương phi sắc mặt lạnh xuống: “Nói như vậy, Kỷ Thanh Viễn kia chính là không để mắt đến vương phủ, vội vàng muốn gả vào Thẩm gia!”
“Thế phu nhân khẳng định cũng đã sớm nhận ra nhưng mãi đến khi thế tử gia làm loạn tân phòng mới để lộ thân phận của mình.”Tứ ma ma lại nhỏ giọng bổ sung thêm.
“Vương phủ cùng Thẩm gia, phàm là có chút đầu óc đều biết nên chọn bên nào! Người thường đi lên chỗ cao, nước chảy xuống chỗ trũng, nàng có thể dựa vào cơ hội tốt đó gả vào vương phủ, cũng là cái mệnh của nàng.”Vương phi tự nhiên mà vậy coi như Kỷ Sơ Hạc đang tham luyến địa vị cùng phú quý của vương phủ
“Vương phi nói đúng.”Tứ ma ma vội vàng phụ họa.
“Bản cung thích nữ tử thông minh, nhưng nếu như thông minh nhầm chỗ thì bản cung tất nhiên dung không được nàng!”
“Vâng, mọi thứ đều không chạy khỏi mắt nhìn của Vương phi.
Kỷ Thanh Viễn kia, Vương phi muốn xử trí như thế nào?”Tứ ma ma nhỏ giọng xin chỉ thị.
“Tạm thời cứ giữ lại nàng ta.”
Tân đế đăng cơ đã mấy năm, còn chưa buông lỏng cảnh giác đối với các Phong vương.
Nếu như không phải nhà ngoại nàng là Vinh gia đã có công phò tá tân đế thì cuộc sống của nàng cùng Hoài Dương vương cũng sẽ không thể tốt như vậy.
Những tên quận trưởng lại nhận mệnh của hoàng thượng sẽ cùng các phong vương kiềm chế lẫn nhau.
Nàng không động vào Kỷ Thanh Viễn, bên ngoài cùng Kỷ gia giải quyết xong xong, cũng là cùng Hoàng Thượng giải quyết xong.
Nàng muốn cưới nữ nhi Kỷ gia ngoại trừ con của nàng ngỗ nghịch, một lòng thắt bên người con tiện tỳ bên cạnh thái phi, còn cân nhắc đến một nguyên nhân khác.
Nếu như cùng quý nhữ đế đô kết thân, sợ rằng trong lòng Hoàng Thượng sẽ có nghi ngờ.
Thân phận địa vị của thế tử phu nhân không thể quá cao cũng không thể quá thấp, nữ nhi quận trưởng liền trở thành lựa chọn tốt nhất, cũng là hướng Hoàng thượng tỏ thái độ rằng Hoài Dương vương tuyệt không có dị tâm.
Về phần Kỷ Thanh Viện kia, ngày tốt lành cũng chấm dứt!
Lúc này, một cái nha hoàn tiến vào thông báo.
“Vương phi, thế tử phu nhân tiến đến thỉnh an ngài.”
“Để cho nàng vào đi.”
Kỷ Sơ Hạc được triệu kiến, chậm rãi đi vào trong phòng.
Dựa theo quy củ bình thường, hôm nay, người mới đếu hướng kính trà cho phụ mẫu.
Thế nhưng nàng căn bản đến mặt thế tử cũng không thấy, thế tử cũng không có khả năng cùng nàng kính trà.
Nàng sớm rửa mặt, hỏi Thanh La về thời gian Vương phi rời giường sau đó sẽ đến bái kiến Vương phi.
Nếu như kính trà xong, nàng sẽ nghe theo Vương phi an bài.
Nếu như được miễn kính trà, nàng cũng sẽ thỉnh an Vương phi, quy củ cùng lễ nghi đều cần có đủ.
Bây giờ, nàng muốn đặt chân tại vương phủ chỉ có thể dựa vào mình.
Tình hình củaVương phủ có thể phức tạp hơn Thẩm phủ nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...