Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. (Ý là người có duyên thì dù có ở xa mấy cũng có cơ hội gặp nhau)
Diện mạo thạch yêu ngăm đen, miễn cưỡng chỉ có thể nhìn ra chút hình dáng, thật sự rất khó nhận biết dung mạo, chỉ là âm thanh gọi hắn vô cùng nhiệt tình, Phong Thanh Dương chần chờ mở miệng:
"Ngươi là người phương nào?"
"......"
Thạch yêu ngẩn người, tựa như nghĩ đến gì đó, tiện tay lấy một ít cỏ dại, bôi loạn trên mặt, đợi cỏ xanh biến thành màu đen, diện mạo thạch yêu dần dần lộ ra.
Lau đi nước bùn, hai mắt vẫn sáng trong có hồn, gương mặt đã lâu không gặp hiện rõ, thần sắc hơi tái nhợt. Người nọ cực kỳ mừng rỡ, nhào người tới, trong miệng không ngừng la ầm lên:
"Thanh Dương huynh đệ."
Thấy người kia nhào qua, bùn đen trên người rơi rớt, Phong Thanh Dương cau mày lắc mình tránh thoát, người nọ thất bại, mạnh mẽ ngã quỵ trên đất.
"Phong Thanh Dương!!!!"
Lâm Hoa ngửa tứ chi lên trời nằm trên mặt đất vô cùng chật vật, hồi lâu mới giãy giụa động thân thể, u oán liếc mắt Phong Thanh Dương. Lâm Hoa phẫn nộ đứng dậy, ngồi xếp bằng một bên, ai oán nói: "Dầu gì cũng là người quen cũ, sao lại đối với ta như vậy?"
Phong Thanh Dương không trả lời, lạnh lùng lướt qua hình tượng lấm lem bùn đất ngồi trên mặt đất, tiện tay hóa ra chiếc giường, đem người trong ngực cẩn thận đặt lên trên, lại cúi người hái ít cỏ xanh, hóa thành chăn gấm đắp lên.
Thấy hắn không để ý đến mình, tất cả nhiệt tình của nàng đều biến mất hơn nửa, lúng túng sờ lỗ mũi một cái, Lâm Hoa dời tầm mắt, nhìn người đang được hắn che chở người.
Đợi đến khi nhìn rõ mặt mũi quen thuộc, Lâm Hoa chỉ cảm giác trái tim chợt co lại, dời mắt xuống dưới, liền thấy vết thương vô cùng dữ tợn.
Lâm Hoa cảm thấy ngực như bị ai dùng chùy nện mạnh, trước mắt tối sầm, cổ họng có một cỗ khí ngai ngái dâng lên, Lâm Hoa há mồm, "Oa" một tiếng phun ra một ngụm máu.
Cùng lúc với ngụm máu phun ra, sắc mặt Lâm Hoa đại biến, cái miệng anh đào nhỏ nhắn há to như trái trứng vịt. Nàng kinh hoàng, không ngừng nhìn chằm chằm những vệt máu lấm tấm trên cỏ, trong lòng xoay chuyển, chỉ cảm thấy thiên địa biến sắc, trước mắt tối thui, nàng khi nào thì vô dụng như vậy? Chỉ mới liếc mắt nhìn thôi mà, không đến mức như vậy chứ? Những thứ kinh khủng hơn nàng đã từng thấy qua, nếu lần nào cũng phun huyết, nàng đã sớm cạn máu mà chết rồi, sao còn có thể sống vui vẻ đến bay giờ.
Phong Thanh Dương thấy thế, chân mày khẽ nhíu lại, hai mắt như hồ nước trầm tĩnh vô cùng, phối hợp với bộ dáng ưu sầu cùng đường nét tinh xảo, dưới ánh trăng mờ ảo càng them xinh đẹp động lòng người.
Lâm Hoa nháy mắt biến thành hoa si, cặp mắt sương mù càng lúc càng gần với bóng dáng màu tím.
Mỹ nhân như ngọc.
"Ngươi không mặc y phục!"
Đang phiêu diêu bên ngoài chín tầng mây, đột nhiên nghe một tiếng sét bên tai, Lâm Hoa không hiểu ngẩng đầu, nhìn gương mặt đang cực kỳ tức giận.
Chậc chậc, vừa mở miệng thì tất cả ảo giác đều bị đánh vỡ, Lâm Hoa tiếc nuối than thở, mỹ nhân luôn có một vài điểm thiếu sót, dù sao cũng không có ai hoàn hảo, ách...... Huống chi người vẫn là động vật......
Mặt mũi Phong Thanh Dương khẽ vặn vẹo, nhìn Lâm Hoa vẫn ngơ ngác, trầm giọng quát lên: "Ngươi không phải là nữ nhân? Ở nơi hoang sơ vậy mà cứ trần truồng, ngươi ngươi ngươi......"
Thấy nàng còn mờ mịt, Phong Thanh Dương hít sâu một hơi, đè xuống tức giận đang sôi trào, cởi áo choàng ném tới đỉnh đầu Lâm Hoa, bao lại cơ thể nàng.
Trước mắt Lâm Hoa tối sầm, tấm áo còn hơi ấm đã rơi lên đầu nàng, đem y phục kéo xuống ôm vào ngực, vuốt lại mái tóc mềm mại, Lâm Hoa kinh ngạc nhìn Phong Thanh Dương đang quay lưng lại với nàng, trong lòng bách chuyển thiên hồi, nhu tình tràn đầy. Từ ngày Yêu Hoàng Già Nam rời đi, nàng ở trong kết giới, không mảnh vải che thân ba trăm năm, gió thổi nắng chiếu dầm mưa, nàng chỉ toàn dựa vào Hắc ngọc đoạn tục cao, sớm quên mất trên đời này còn có cái gọi là y phục.
Hắn rất dịu dàng, Lâm Hoa thầm nghĩ, môi son hé mở, muốn biểu đạt ý cám ơn của mình, bên tai liền nghe Phong Thanh Dương nhỏ giọng thầm nói: "Đáng tiếc không có gì đáng xem......"
"......"
Cầm thú cuối cùng vẫn là cầm thú, không hiểu được thưởng thức.
Lâm Hoa tự an ủi, đứng dậy phủi sặch bùn đất đã cứng ngắc trên người, cho đến khi lộ ra da thịt mới đem y phục khoác lên người.
Tay áo dài, xắn lên cao, vạt áo chạm đất, xé bớt hai vạt dưới làm thành đai lưng, nhìn một lần nữa đến khi không có gì bất ổn, Lâm Hoa mới thong thả đến bên người Phong Thanh Dương, lên tiếng cắt đứt lo lắng về Yêu Hoàng của hắn: " Sao ngươi ở chỗ này?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Hoa liền hối hận, Yêu Hoàng trọng thương, sống chết không rõ, người Thần giới lại mang hắn trở về Yêu Giới, tình hình như thế thật quỷ dị, nhất định là có âm mưu. Nàng thật ngu ngốc khi hỏi như vậy, không phải dư thùa sao? Lâm Hoa cẩn thận liếc nhìn Phong Thanh Dương, thấy hắn không có phản ứng nào, giống như không nghe thấy mới hạ lo lắng xuống.
Giờ phút tha phương mới nhớ tới quan hệ của Phong Thanh Dương và Phượng Thần, bất luận Phượng Thần và Thần Đế huyên náo thế nào, chiến đấu với Yêu Giới không thể không có hắn. Mà Phong Thanh Dương là thủ hạ của Phượng Thần, nhưng bây giờ lại thâm tình nhìn chằm chằm vào thủ lĩnh phe đối đầu của họ —— phản chiến? Vứt minh theo ám? Hay là vì yêu nên hận?
Dù là nguyên nhân gì, Phong Thanh Dương ở cùng Yêu Hoàng Già Nam tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt. Lâm Hoa rối rắm hồi lâu, cuối cùng cảm thấy nếu cứ vứt bỏ Già Nam như vậy, mặc cho hắn bị người ta sát hại, thì đúng là đã phụ ơn cứu mạng của hắn. Tuy hắn còn nhiều điểm ghét bỏ nàng, nhưng chung quy lại vẫn cứu nàng một mạng, huống chi còn gương mặt giống hệt Bạch Dạ, nàng không thể bỏ đi được.
Mặc dù dùng thân thể nhỏ bé của nàng mà đối phó với Phong Thanh Dương đúng là bọ ngựa đấu xe, nhưng dầu gì cũng là người quen, cùng lắm là không để ý tới chứ chưa đến mức sẽ giết nàng a?
Chần chừ hồi lâu, lời muốn nói vòng qua vòng lại trong đầu, Lâm Hoa rốt cuộc lắp bắp mở miệng, hỏi "Yêu Hoàng như vậy, chưa biết có sống được không, ngươi thả hắn a?"
Phong Thanh Dương rốt cuộc thu hồi tầm mắt trên người Yêu Hoàng, nhìn Lâm Hoa đang cuống cuồng "Ngươi nói cái gì?"
"Ách......"
Mặt Phong Thanh Dương cực kỳ đen, mấy chữ này rít ra từ kẽ răng, Lâm Hoa len lén nuốt nước miếng, dũng khí vất vã mới có được hoàn toàn biến mất trong nháy mắt, nàng hốt hoảng lui về phía sau, nặn ra một cười khó coi: "Không có...... Không có gì......"
Đang lui về phía sau, dưới chân không biết vấp phải cái gì, Lâm Hoa lảo đảo ngã xuống.
"A......"
Sau tiếng thét chói tai, Lâm Hoa không còn phát ra âm thanh nào nữa, nàng cảm giác rõ ràng, tay phải của nàng, giờ phút này đang chạm phải nơi máu thịt be bét nào đó......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...