Không biết qua bao lâu, Lâm Hoa từ từ mở hai mắt, cảm giác đau đớn trên thân thể đều hoàn toàn biến mất, cả người vô cùng nhẹ nhàng như đang nằm trên mây.
Chóp mũi quanh quẩn mùi thơm nhạt, tâm hồn khổ sở chìm trong mùi hương này đều có thể khôi phục an tĩnh, Lâm Hoa giùng giằng muốn đứng dậy, lại cảm giác cả người mềm nhũn không còn hơi sức.
Giãy giụa hồi lâu vẫn không thể đứng dậy, Lâm Hoa đành phải từ bỏ. Sững sờ nhìn chằm chằm đỉnh màn thiên thanh, Lâm Hoa cố gắng nâng tay phải lên, từng ngón tay chậm rãi mở ra, một màu bích lục xuất hiện trong mắt nàng. Ngơ ngác nhìn chằm chằm lọn tóc dài mềm mại một lúc, Lâm Hoa cười khổ một tiếng, tròng mắt rỉ huyết lệ, nói là bạn tốt tri tâm, cuối cùng chỉ là dụ dỗ nàng mà thôi. Nàng thật lòng đợi nàng ấy, nàng ấy lại vẫn đề phòng nàng, thời gian ba năm với nàng dài đằng đẵng, nhưng đối với Thần Thụ sống vạn năm lại chỉ như một cái phẩy tay.
Nàng đơn thuần tin tưởng nàng ấy, tuy nhiên nàng ấy có thể dễ dàng phá vỡ niềm tin của nàng. Nàng cuối cùng đã làm sai cái gì, khiến nàng ấy hận nàng như thế, hận đến muốn giết nàng cũng không sao, tại sao cứ phải hành hạ nàng đau đớn?
Những đau đớn kia cũng không bằng một phần vạn bi thống trong lòng nàng.
Trăm vạn năm trước, nàng chỉ là một khách qua đường, yếu đuối không chỗ nương tựa, may mắn được Phượng Thần mang về Phượng Thần cung, tính tình nàng kiên cường tựa như cỏ dại bền bỉ sinh trưởng, cắm rễ ở đây, nàng tưởng sẽ không bao giờ gặp phải những âm mưu quỷ kế không liên quan đến mình, nhưng nàng lại bị người thân cận nhất ruồng bỏ.
Những này tốt đẹp ở Phượng Thần cung như một vết sẹo sâu tận đáy lòng Lâm Hoa, không thể chạm vào. Những thương tích bên ngoài chỉ là bề nổi, toan tính có ở mọi nơi, Lâm Hoa cảm thấy không còn hy vọng, vô hồn nhìn đỉnh màn, có lẽ, cứ như vậy lặng yên chết đi chính là điều tốt nhất với nàng.....
Tỉnh rồi ngủ, ngủ rồi tỉnh.
Nhiều ngày qua đi, Lâm Hoa cứ thế ngây ngốc một thời gian dài, cho đến một ngày nàng sắp mê mang thì một âm thanh lười biếng vang lên: "Ta nói, ngươi ngủ như vậy, còn chưa đủ sao?"
Lâm Hoa trợn mắt, bộ dáng quen thuộc như thế, tất cả uất ức trong lòng Lâm Hoa nháy mắt xông ra, nước mắt tràn mi, nàng nghẹn ngào kêu: "Bạch Dạ, ngươi rốt cuộc đã tới......"
Đôi mắt đẫm lệ sương, Lâm Hoa nhìn khuôn mặt Bạch Dạ phủ đầy mây đen, âm thanh tức giận đè nén: "Ngu xuẩn, quả thật ngủ tới hồ đồ sao? Ta là Yêu Hoàng Già Nam."
"......"
Lâm Hoa nhanh chóng lau khô nước mắt, kinh ngạc nhìn Yêu Hoàng giống Bạch Dạ như đúc, suy nghĩ hỗn độn nhanh chóng trở về. Nàng đột nhiên nhớ tới, đây là một trăm vạn năm trước, Phượng Thần còn chưa chết, Bạch Dạ còn chưa ra đời, tâm tình Lâm Hoa xuống thấp, sâu kín liếc mắt nhìn Già Nam một cái, hai mắt nhắm lại, đi ngủ.
"Này, vẻ mặt ngươi là sao, lại dám ghét bỏ Bổn hoàng?"
"......"
Đau nhức truyền đến khiến Lâm Hoa đột nhiên mở mắt, chỉ thấy ánh đao rét lạnh lướt qua, áo nát hết, huyết nhục văng tung tóe.
"Ngươi làm cái gì?" Lâm Hoa vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nàng chỉ nhận lầm người, gọi sai tên thôi, có cần phải làm vậy không? Nhìn bộ dáng hắn, rõ ràng róc xương lóc thịt nàng.
"Thương thế của ngươi khiến da thịt bị thối nát, nếu không khoét bỏ, ngươi muốn sống chung với lũ dòi sao." Già Nam không kiên nhẫn vừa giải thích vừa hạ thủ, giơ tay chém xuống, nhanh chóng đem từng mảng thịt thối đen bỏ đi.
Lâm Hoa nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thảm trạng trước mắt.
Hồi lâu sau, đau đớn trên thân thể bị cảm giác mát mẻ thay thế, Lâm Hoa mở hai mắt lại bị tình cảnh trước mắt chấn kinh đến tột đỉnh.
"Ngươi muốn làm gì?"
Lâm Hoa phát hiện mình nằm trên đất, bên cạnh là Yêu Hoàng Già Nam.
"Ai, ta nói tình hình ngươi bây giờ, quả thực là kinh thiên địa khiếp, với cái mặt quỷ như thế ta có thể có ý niệm gì?"
Già Nam khinh thường bĩu môi, lấy từ bên chân ra một chén nước bùn đen thui, thuận tay bôi hết lên người Lâm Hoa.
Thoa xong lại lấy mủi chân khẽ lật người Lâm Hoa tiếp tục bôi mặt sau, đến khi kín mích, Già Nam mới đứng dậy, ghét bỏ nói: "Toàn thân không có một chỗ đáng xem, nếu không phải gương mặt đó, ngay cả phía trước, phía sau ta cũng không phân biệt không được."
"......"
Miệng của ngươi có thể độc ác thêm nữa không?
Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Lâm Hoa im lặng chịu đựng mùi hôi thối gay mũi, khiếp đảm hỏi thăm: "Ngươi bôi cho ta cái gì?"
"Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao."
Già Nam phất tay biến ra bồn nước sạch, tỉ mỉ rửa sạch hai tay, lại bỏ thêm cánh hoa ngâm đến khi đôi tay thơm nức mới thôi.
Lâm Hoa khôi phục chút nguyên khí, trong lòng tò mò: "Ngươi làm sao phát hiện được ta?"
Chẳng lẽ nàng xinh đẹp quá mức kinh người, khiến hắn phải dừng bước, nhìn thấy nàng mảnh mai không chỗ nương tựa ?
"Khi đó ngươi như một bãi thịt vụn trên mặt đất, Thao Thiết tưởng ngươi là mỹ vị, suýt nữa nuốt ngươi vào bụng, mất công ta hiếu kỳ, mới cứu ngươi." Già Nam nói chuyện, phá vỡ suy nghĩ của nàng.
"......"
Tâm tình Lâm Hoa xuống thấp, bộ dáng nàng như vậy, ban đầu bị Thao Thiết ăn vào bụng cũng là một loại hạnh phúc.
"Ngươi vốn là người Thần giới, nếu không phải ngươi có chút cốt khí, ta đã không cứu ngươi, Yêu Giới không nuôi người vô dụng, cũng không lưu người tâm địa bất minh." Già Nam nhàn nhạt nói, giữa hai lông mày toát ra lệ khí: "Nếu là người vong ân phụ nghĩa, ta có thể chữa cho ngươi, cũng có thể biến ngươi trở về bộ dáng ban đầu, ngươi hiểu chứ?"
Cái loại Địa ngục đó, nàng không bao giờ muốn trải nghiệm nữa, nghĩ đến đây, nàng cuống quít gật đầu, giơ tay thề thuần phục Yêu Hoàng, cuộc đời này tuyệt không phản bội.
"Ta cũng chưa bao giờ thử qua mỹ nhân Thần giới......" Nhìn lướt qua Lâm Hoa nằm trên đất run lẩy bẩy, giọng nói Già Nam dừng lại, nghiêm túc nói: "Ngươi hãy yên tâm, mặc dù ta không kén chọn, nhưng ta rất có nguyên tắc, nhất định sẽ không có ý niệm nào với ngươi."
Có cần ghét bỏ nàng vậy không?
Lâm Hoa buồn buồn nằm trên đất, trong lòng uất ức rối rắm, hắn không thể nói năng uyển chuyển một chút sao?
" Gần đây thần - yêu hai giới giao chiến, ta không tiện dẫn ngươi trở về Vạn Yêu Thần điện, nơi này ta đã bày kết giới, người Yêu Giới không thể đến gần, ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi, chờ xong chuyện, ta sẽ tới đón ngươi."
"Ta đi nha."
Vừa dứt lời, Già Nam đã không thấy tung tích.
Lâm Hoa giơ tay giữa không trung, khóe miệng không ngừng co quắp, ít nhất, ngươi cũng đưa cho ta bộ y phục chứ? Giữa ban ngày, chẳng lẽ ngươi bắt ta nằm như vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...