Dựa theo chỉ dẫn của binh già kia, rất nhanh Cổ Vô Song đã tìm thấy mấy cây liễu và một loạt phòng màu hồng kia.
Xa xa liền thấy có mấy binh lính khác cười cười đi vào Hồng doanh.
Nàng đi theo vài bước, nói cùng một người trong đó “Lão ca, huynh cũng muốn đi Hồng doanh sao?”
“Đúng vậy a, tiểu huynh đệ tuổi còn nhỏ vậy, cũng muốn đến bên đó tìm việc vui sao?” binh lính kia cười hỏi
“Đệ vừa đến Tuyền thành, nghe nói Hồng doanh là nơi thú vị, cho nên lại đây xem sao.”
“Đúng, nếu là nam nhân, không đi Hồng doanh là uổng phí cả đời người.” binh lính kia nói xong, khoát tay lên vai nàng nói nhỏ “Đến nơi đó ngươi mới biết cái gì là nhân gian cực lạc.”
Hứng trí của nàng càng thêm tăng vọt “Thật sự chơi tốt vậy sao? nơi đó có bảo bối gì?”
“Đi sẽ biết thôi.” Binh lính kia lôi kéo nàng vào cửa hồng doanh.
Vừa mới tiến vào, liền thấy hai bóng người nhào lại đây, mỗi người một bên bám vào bọn họ.
“Ai ui, binh ca ca của ta, bao lâu rồi không đến với chúng ta?”
Cổ Vô Song chỉ thấy mũi bị từng làn hương thơm sộc vào, người mình vốn nhỏ gầy, lại treo thêm cái gì đó thật nặng nha, à không, là người, là một nữ nhân trang điểm xinh đẹp, nũng nịu. mà bên phía binh lính đi cùng nàng lại có nhiều thêm một nữ nhân.
“Ta không phải đã đến đây sao. A Lan đâu? Cho ta gặp nàng đi?” nghe binh lính kia nói thế, chắc chắn hắn đã rất quan với nơi này.
Nữ nhân bên cạnh hắn nói “Sao lại thế? Ta không thể hầu hạ ngài sao? A Lan bận rộn nhiều việc.”
“Nàng? Công phu của nàng như thế nào, ta tự nghiệm sẽ biết.” nói xong kéo nữ nhân kia đi về hướng phòng ở, một bên còn xua tay với Vô Song, “Huynh đệ ta không tiếp đãi ngươi, chính ngươi chơi đi.”
Cổ Vô Song đã sợ đếm sửng người, nếu không phải trên mặt nàng có mặt nạ, hiện tại chắc mặt nàng đã sớm hồng đến không thể gặp người khác.
Hiện tại nàng đã biết mình đi đến nơi nào, lúc trước nghe Nguyên Phi Ngạo nói là quân kĩ doanh, cũng chính là nơi cực lạc trong miệng đám người này?
Mà nữ tử bên cạnh nàng còn nũng nụi nói “Binh ca ca tuổi không lớn lắm? lần đầu tới đây sao? để cho ta hầu hạ ngài, công phu của ta so với tỷ muội khác cũng tốt như nhau a.”
Nàng liếc mắt nhìn nữ nhân kia một cái, cho dù trên mặt đã trang điểm thật dày, nhưng nhìn đối phương nhiều lắm là hơn nàng vài tuổi.
“Tỷ tỷ vì sao lại đến nơi này?” đều là nữ nhân, nàng bỗng nhiên hiểu được vì sao Triệu Đông Cúc lại cự tuyệt người khác lại gần, lạnh nhạt là từ đâu mà đến, nàng tựa hồ là đã bước vào nơi bán rẻ tiếng cười mà sống, trong lòng chắc là thật khổ sở?
Câu hỏi của Cổ Vô Song làm cho nàng kia cúi đầu, thoáng rủ mắt xuống, nhưng sau đó lại lộ ra tươi cười “Ngài đối với chuyện của ta có hứng thú, vậy vào trong ta từ từ nói cho ngài biết.”
Bị nữ tử kia dắt đi, nàng vốn muốn từ chối, nhưng lại nghĩ đã đến rồi thì phải tìm hiểu, với lại trong lòng nàng có nhiều nghi vấn, có lẻ đi theo cô gái này sẽ có được đáp án, vì thế theo đối phương vào phòng.
Nàng kia tên là Kim Liên, vừa bước vào phòng đã muốn đây ngã nàng lên giường, bắt đầu cởi áo, Cổ Vô Song vội vàng ngăn lại.
“Hảo tỷ tỷ, chúng ta tâm sự trước không tốt sao?”
“Tán gẫu việc gì a?” Kim Liên đại khái sợ nàng bỏ chạy, nên dáng đôi môi đỏ mọng lại đây “Chúng ta vừa làm vừa tán gẫu không tốt sao?”
“Tối hôm qua ta gác đêm cho Nguyên tướng quân, mệt đến xướng sống và thắt lưng đều đau, hiện tại thật sự không có nhiều sức lực.”
Nàng nói dối, cũng đem một thỏi bạc để trên tay Kim Liên, “Tỷ tỷ, ta mới đến Tuyền thành, có nhiều sự tình còn chưa rõ, muốn thỉnh giáo tỷ.”
Kim Liên thu tiền, tâm cũng thả xuống, không miễn cưỡng “Đệ muốn hỏi gì thì hỏi đi, ta sinh ra ở Tuyền thành, trưởng thành ở Tuyền thành, có chuyện gì mà ta không biết.”
“nếu tỷ tỷ là người Tuyền thành, vì sao lại rơi vào cảnh này?” nàng khó hiểu hỏi
Kim Liên không khỏi thở dài “Trong nhà ta có ca ca và đệ đệ muốn thành thân, nhưng không có tiền làm lễ hỏi, trong nhà chỉ có một nữ nhi, ta không thay bọn họ phân ưu, thì ai làm đây?”
Nàng nghe xong lòng căm giận “Cái gì? Nữ nhân chúng ta không đáng giá như bọn nam nhân kia sao? dựa vào cái gì muốn chúng ta hy sinh cho bọn họ thành thân?”
“nữ nhân chúng ta?” Kim Liên kinh ngạc đánh giá nàng.
Song Nhi lập tức cười nói ‘Ta là đau lòng tỷ, mới cùng đứng một chỗ với tỷ thôi.”
“Ai. Mệt đệ hiểu cho tâm tư nữ nhân như vậy. đúng vậy a, nữ nhân chúng ta trời sinh mệnh hèn, nơi Tuyền thành này nếu sinh nhi tử (con trai) người trong thành sẽ đem một đồng đúc thành cái khóa đồng, nếu là người có tiền sẽ tặng một khóa vàng để chúc mừng, còn nếu sinh nữ nhi sẽ dùng cây mây tre làm thành cái giỏ trúc, đem hoa tươi đặt lên đó, tuy rằng xem thì đẹp nhưng chẳng thể dùng được.”
Từ nhỏ Cổ Vô Song đã chịu đủ đau khổ trọng nam khinh nữ, nghe được những lời này của Kim Liên, trong lòng lại không phục “Nữ nhân sao lại kém hơn nam nhân? Nếu không có nữ nhân sinh đẻ, làm sao mà có nam nhân? Nếu nói đến nấu cơm nấu nước, nấu các loại đồ ăn, nữ nhân kém ở chỗ nào? Chẳng qua nắm quyền là nam nhân, bọn họ sợ nữ nhân đi đến trên đầu bọn họ, nên mới hạ thấp nữ nhân như vậy.”
Kim Liên kinh ngạc trừng Vô Song, ở nơi đây lần đầu tiên nàng nghe được nam nhân vì nữ nhân mà nói như vậy, trong lòng không khỏi cảm động lại càng thêm chua xót, bất giác đã thay đổi xưng hô “Tiểu huynh đệ có lời nói này của đệ, nữ nhân chúng ta cũng thật an tâm. Nhưng ai có thể tahy đổi chứ, đây là mệnh a.”
“Hừ! ta mới không tin số mệnh.” Một tay Cổ Vô Song nện lên giường “Nếu ta là thành chủ của Tuyền thành, ta liền thay đổi luật trọng nam khinh nữ đầu tiên.”
Kim Liên cười khổ “Đáng tiếc đệ không phải a, đa tạ đệ có phần tâm ý này, cẩn thận tay vách mạch rừng, hay là thôi đi nếu để người khác nghe được, không có chuyện gì lại gặp phải phiền toái lớn.”
Đang nói chuyện, bỗng nghe có người nghênh ngang phá cửa đập bàn, tiếp theo có tiếng hô “Hôm nay các cô nương đều trốn ở đâu? Kim Liên đâu? A Lan đâu? Đều đi ra hầu hạ!”
Kim Liên nghe xong, sắc mặt biến đổi “Không xong, là vị gia kia đến.”
“Ai?” cổ Vô Song thấy sắc mặt nàng trắng bệch, không khỏi truy vấn hỏi “Người đến là ai?”
“Là một Thiên Tổng thủ hạ của Nguyên tướng quân, nghe nói đã lập không ít chiến công, ngay cả Nguyên Tướng quân cũng cho hắn chút mặt mũi, tính tính thật khó hầu hạ, mỗi lần tới trả không nhiều tiền nhưng lại đem chúng tỷ muội ở đây hành hạ đến bầm tím vài chỗ.” Kim Liên đem bạc trả lại cho Vô Song “Tiểu huynh đệ hôm nay ta không thể hầu hạ ngươi, lần sau ngươi lại đến đi.”
“Tỷ không đi ra xem hắn có thể làm gì?” nàng vừa nghe nói chút nữa Kim Liên cũng bị người này khi dễ, lại càng không dễ dàng thả nàng ra ngoài.
Kim liên cầu xin “Hảo huynh đệ, ngươi không biết lợi hại của vị kia, hắn gọi người ai không dám không ra chứ? Ta muốn tối nay ra ngoài, chỉ sợ một chút có đánh người, mau để cho tỷ tỷ đi, tỷ tỷ cam đoan lần sao cho đệ vui vẻ được không?”
Cổ Vô Song liều mạng bắt nàng lại không cho nàng ra ngoài
Ngay lúc hai người do dự, cái Thiên tổng kia dá văng cửa phòng ra, xoa thắt lưng mắng, “Khá lắm nhóm kỹ nữ không biết xấu hổ, gia gọi ngươi, ngươi còn dám ở trong này cùng hắn kéo kéo, tình cảm quá. Như thế nào? người ta cho ngươi tiền nhiều hơn gia, bộ dáng so với gia đẹp hơn, cho nên ngươi luyến tiếc đi ra?” nói xong người nọ lại gần, muốn tát lên mặt kim Liên.
Nàng sợ tói mức vội vàng nhắm mắt lại, cũng không dám tránh đi, chỉ là đợi một chút vẫn không thấy bàn tay nào đánh lên mặt, chỉ nghe Thiên tổng kia quát
“Tiểu tử ngươi là ai?”
Nàng mở mắt ra nhìn thấy nam hài gầy nhỏ kia đang nắm lấy cánh tay của thiên tổng cao to như con gấu kia, cũng lạnh lùng nhìn đối phương, loại khí thế này làm nàng khiếp sợ.
Cổ Vô Song hận nhất là loại người lấy mạnh hiếp yếu, hơn nữa là loại khi dễ nữ nhân, nàng tự nhiên cũng không bỏ qua không cứu người. lúc này nàng đẩy cánh tay của đối phương ra, cười lạnh nói “Cho dù ngươi là thiên tổng đại nhân, cũng không thể vô duyên vô cớ đánh người.”
“Những nữ nhân này tính là gì? Một đám kỹ nữ mà thôi.gia muốn đánh thì đánh, ngươi cũng muốn nếm thử tư vị nắm tay của gia sao?” lúc giao thủ, Thiên tổng phát hiện ra đối phương có luyện võ, nhưng thủ hạ theo sau mình nhiều vậy, há có thể để đứa bé này làm cho mất mặt sao?
Song Nhi cười lạnh bác bỏ “Đánh ta? Bản thân ta không nghĩ ngươi có thể đánh được ta, ta liền đứng ở đây cho ngươi đánh ba quyền, nếu đánh chết, coi như ngươi có bản lĩnh.”
“Khẩu khí thật lớn” thiên tổng nổi giận, vừa nói đã xuất ra một quyền hướng ngay mặt Vô Song đánh tới.
Chỉ thấy Song Nhi không chút hoang mang nghiêng người qua bên cạnh, sau đó dùng đầu gối của mình ngán chân thiên tổng đang lao về phía trước, hai tay lại đẩy thắc lưng của hắn, Thiên tổng kia nhất thời ngã mạnh xuống đất.
Tình cảnh phát sinh trước mắt này làm cho mọi người kinh sợ, ai cũng không nghĩ tới một nam hài gầy yếu như vậy, có thể đem một người cao hơn hắn cái đầu lại có nhiều kinh nghiệm sa trường đánh cho té ngã.
Thiên Tổng một bên đen mặt đứng lên, một bên chửi rủa nói “Ở đây lại có yêu nhân? Lại dám dùng yêu thuật? người tới, bắt lấy hắn cho ta!”
Lính dưới tay nghe hắn hét một tiếng, liền bao vây Song Nhi lại.
Nàng vỗ tay cười nói “Ha ha thật xấu hổ đánh không lại liền nói ta yêu nhân.”
Thiên tổng bị nói trên mặt không nhịn được, thủ hạ của hắn có người cầm cây roi, hắn đoạt lấy, liền hướng đến mặt Cổ Vô Song hung hăn đánh tới.
Cổ Vô Song vốn có thể nghiêng mình tránh đi, nhưng nàng đã bị quây ở xung quanh, phạm vi có thể tránh rất nhỏ, tuy rằng tận lực né tránh nhưng vẫn bị roi đánh trúng trên lưng, nơi ấy bỗng đau rát.
“không hay ho rồi..” nàng than nhẹ một tiếng “Cũng không biết ta đụng trứng cái gì không nên đụng hay phạm phải thất sát gì đó, cánh tay này luôn bị thương.”
“Mạng ngươi phạm thái tuế.” Thiên tổng nhe răng cười, nói với hai bên “còn chần chờ gì nữa đem tiểu tử này trói lại cho ta.”
Ngay lúc mọi người đang muốn đồng loạt ấn ngã Cổ vô song, thì phía sau Tiêu Điển vừa vặn đuổi tới, hắn vừa thấy tình hình lộn xộn, cùng bộ dạng bị trói của Song Nhi, vừa giận vừa sợ lập tức hô “Dừng tay! Đều dừng tay!”
Thiên tổng nhận ra Tiêu Điển cười nói “Lão Tiêu, huynh làm sao lại tới đây? Huynh không phải sợ nhất người ta nói huynh uống rượu hoa dạo kỹ viện sao?”
Hắn còn chưa dứt lời, đã thấy Tiêu Điển mặt âm trầm đẩy bọn người họ ra, mắt nhìn thấy mu bàn ta bị thương của Song Nhi, sau đó xoay người lại quát “Là ai đả thương hắn?”
“Là ta, là sao vậy?” Thiên tổng khó hiểu hỏi “Tiểu tử này chống đối ta, bất quá ta chỉ giáo huấn hắn một chút mà thôi.”
Tiêu Điển chỉ tay vào Thiên tổng, ra lệnh với người mình đem theo “Bắt hắn lại cho ta.”
Tình thế xoay chuyển, người ở đây ai cũng chấn động.
Tiêu Điển ngẩng đầu nói “Đem tất cả đến gặp Nguyên tướng quân.” Hắn nói với thiên tổng “Dương đại nhân, không phải tại hạ không cho ngài mặt mũi, nhưng thật sự ngài đã đắc tội với tâm phúc của Nguyên Tướng quân. Tướng quân có lệnh, ta không thể đả thương một cọng lông tơ của hắn, hộ tống hắn hồi phủ kết quả hắn bị ngươi làm cho bị thương, ngươi sống hay chết ta không làm chủ được, tướng quân sẽ tự mình xử lí.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...