Trừ bỏ vì Ngụy Thiền có chút mất mặt xấu hổ, hôm nay hành trình Ngụy Nhiêu hồi môn còn tính viên mãn, Lục Trạc biểu hiện ra ngoài ôn nhuận khiêm tốn cho nàng đủ thể diện, cũng làm tổ mẫu yên tâm.
Ở Thừa An bá phủ ăn qua cơm trưa, Ngụy Nhiêu cáo biệt tổ mẫu, bá phụ, cùng Lục Trạc bước lên xe ngựa hồi Anh quốc công phủ.
“Thế tử mệt nhọc nửa ngày, thân thể như thế nào?”
Ngồi xong, Ngụy Nhiêu nhìn về phía Lục Trạc, vẫn là có chút lo lắng vị Thế tử gia bệnh nặng mới khỏi này.
Lục Trạc dùng vai cổ dựa vào thành xe, rũ mắt nói: “Không ngại.”
Thân thể xác thật không có gì không khoẻ, chỉ là Lục Trạc cũng không thích loại xã giao vô vị này.
Trước khi đi biên quan rèn luyện, hắn vẫn luôn dưỡng ở bên người tổ mẫu, tổ mẫu dạy dỗ hắn phải làm cái quân tử khiêm tốn, Lục Trạc xác thật cũng làm được rồi, nhưng mà có chút thời điểm, Lục Trạc hâm mộ Thích Trọng Khải, có thể làm theo ý mình, hỉ nộ hiện ra ngoài mặt.
Ngụy Nhiêu thấy hắn lộ vẻ mặt mệt mỏi, chỉ nghĩ do hắn mệt mỏi rồi, an tĩnh mà ngồi ở một bên, không hề quấy rầy hắn nghỉ ngơi.
Xe ngựa dọc đường hướng về Anh Quốc Công phủ, Ngụy Nhiêu nhìn bức màn hơi hơi đong đưa bên cạnh, suy nghĩ trước năm mới nhất định phải tìm một cơ hội ra khỏi thành đi gặp bà ngoại, nàng gả tiến vào Lục gia, vướng bận của bà ngoại đối với nàng không ít hơn so với tổ mẫu.
Còn có mẫu thân ở Tây Sơn hành cung, chỉ sợ đều không có biện pháp biết nữ nhi đã gả cho người rồi?
.
Lục Trạc giai đoạn hiện tại vẫn là muốn dưỡng thương, vài vị đường đệ đường muội biểu muội mỗi ngày đều sẽ lại đây thăm hắn, ngồi một lát liền đi rồi, sợ quấy rầy đến trưởng huynh nghỉ ngơi.
Thân thể Lục Trạc càng ngày càng tốt, Anh quốc công phu nhân đã không lo lắng trưởng tôn bị thương nữa, bà càng lo lắng Ngụy Nhiêu ở Quốc công phủ buồn bực.
Vốn dĩ chính là vậy, mỗi cái cô dâu mới gả đến nhà chồng đều phải trải qua một đoạn thời gian từ xa lạ đến quen thuộc, Ngụy Nhiêu càng đáng thương, trượng phu thế nhưng không muốn cùng nàng viên phòng, chỉ nghĩ làm phu thê giả, kể từ đó, Ngụy Nhiêu càng khó đem Quốc công phủ thành mái nhà chân chính, khó an tâm ở lại.
Ngụy Nhiêu là bà làm chủ cưới vào Lục gia, Anh quốc công phu nhân hy vọng Ngụy Nhiêu sống thật tốt, nếu trưởng tôn hỗn trướng, bà làm tổ mẫu liền muốn bồi thường gấp bội cho Ngụy Nhiêu.
Buổi sáng hôm nay, Anh quốc công phu nhân lại đem Ngụy Nhiêu gọi vào noãn các Trung Nghĩa Đường, trừ bỏ Ngụy Nhiêu, ngồi tại đó còn có mẫu thân của Lục Trạc, Hạ thị, Tứ phu nhân, đường muội Lục Trường Ninh cùng với biểu muội Hạ Vi Vũ.
“Nhiêu Nhiêu biết đánh bài lá không? Nhị thẩm, tam thẩm ngày thường bận rộn, cũng không chơi bài với ta.” Anh quốc công phu nhân cười tiếp đón Ngụy Nhiêu ngồi vào bên người bà, thái độ thập phần thân mật.
Ngụy Nhiêu cười nói: “Biết một chút, ở nhà cũng thường xuyên bồi lão thái thái chơi.”
Anh quốc công phu nhân liền nói: “Biết là được, hôm nay ngươi bồi chúng ta chơi, bài kỹ của Trường Ninh, Vi Vũ không tốt, ngày thường đều là hai chị em các nàng cùng nhau đánh, tốc độ ra bài so với ta một cái lão bà tử còn chậm hơn.”
Hạ Vi Vũ mặt đỏ, Lục Trường Ninh hừ nói: “Ta căn bản không thích đánh bài, tổ mẫu một hai phải kêu ta lại đây.”
Anh quốc công phu nhân trừng mắt nhìn nàng nói: “Ta không gọi ngươi, ngươi lại đi tới luyện võ trường quấy rối, tiểu cô nương gia, cả ngày nhắc mãi luyện võ thành cái gì, về sau còn có muốn gả chồng không?”
Ngụy Nhiêu ngoài ý muốn nhìn về phía Lục Trường Ninh.
Lục Trường Ninh cũng bởi vì chuyện gả chồng mà đỏ mặt, nổi giận đùng đùng nói: “Không gả liền không gả, ai muốn gả đâu?”
Xong miệng, Lục Trường Ninh lôi kéo Hạ Vi Vũ chạy mất.
Anh quốc công phu nhân xoa xoa cái trán, hướng Ngụy Nhiêu giải thích nói: “Nhà chúng ta ca nhi nhiều cô nương ít, Trường Ninh cả ngày cùng bọn ca ca đệ đệ xen lẫn một nhóm chơi, thế nhưng cũng dưỡng thành tính tình tranh cường háo thắng, một hai phải học công phu, nếu không phải sau có Vi Vũ lại đây, ít nhiều phân tâm nàng đi, hiện tại không biết đã biến thành cái dạng gì.”
Ngụy Nhiêu cười nói: “Trường Ninh muội muội xuất thân binh gia, trong cốt nhục kế thừa nhiệt huyết tổ tiên Lục gia, tổ mẫu ngài nên kiêu ngạo mới đúng, hơn nữa luyện võ cường thân kiện thể, Trường Ninh muội muội học võ nghệ, đối với nàng cũng là có chỗ có lợi.”
Anh quốc công phu nhân kinh ngạc nói: “Nhiêu Nhiêu thế nhưng tán đồng nữ nhi gia luyện võ?”
Ngụy Nhiêu chỉ chỉ chính mình, thẹn thùng nói: “Không dối gạt tổ mẫu, ta cũng biết chút công phu, đã kiên trì luyện bốn năm, từ khi luyện võ, ta liền phong hàn đều ít nhiễm, ngay cả thời điểm mấy ngày cô nương gia không thoải mái kia, ta cũng thấy thoải mái hơn.”
Anh quốc công phu nhân khiếp sợ nói không ra lời.Bà vì sao không muốn cháu gái luyện võ, là lo lắng cháu gái luyện võ, sẽ giống nhóm tôn tử mọc ra một thân rắn chắc cơ bắp, nữ hài tử chú ý nhu mỹ, cao lớn thô kệch còn có thể đẹp sao?
Nhưng hôm nay, một cái tiểu cô nương nũng nịu so với hoa thược dược đều diễm mị hơn nói cho bà, nàng cũng luyện võ.
“Nhiêu Nhiêu lời này là thật sự?” Anh quốc công phu nhân một bên hỏi, một bên kéo lại cánh tay trái của Ngụy Nhiêu, xoa bóp cổ tay, vẫn rất tinh tế tựa hồ không có cơ bắp gì, nhìn xem tay nhỏ, mu bàn tay tuyết trắng, lòng bàn tay…… Quả nhiên có một tầng kén hơi mỏng, ngày thường hẳn là được bàn tay xinh đẹp che giấu.
“Ngài hỏi chính là ta biết công phu, hay vẫn là luyện võ có thể cường thân kiện thể?” Ngụy Nhiêu nghịch ngợm nói.
Anh quốc công phu nhân: “Đương nhiên là công phu, ngươi nói ngươi luyện bốn năm, vậy ngươi luyện cái gì?”
Ngụy Nhiêu đúng sự thật nói: “Ta chỉ biết luyện kiếm, còn biết cưỡi ngựa, mỗi lần ta đi Nhàn trang thăm bà ngoại, đều phải phi ngựa tận hứng.”
Nàng không nghĩ bởi vì xuất giá liền thu liễm bản tính, nhân cơ hội này nói cho lão phu nhân biết nàng thích phi ngựa, đầu xuân nàng muốn đi phi ngựa, liền không cần lại tốn tâm tư tìm lấy cớ che giấu.
Lão phu nhân nếu tiếp thu được, Ngụy Nhiêu sẽ càng thêm kính trọng vị lão phu nhân khai sáng này, lão phu nhân nếu phản đối, Ngụy Nhiêu liền chính mình sống theo cách bản thân muốn, không muốn lãng phí thời gian lại đây xã giao.
“Ngươi là một cái tiểu cô nương, như thế nào nghĩ đến học võ?” Anh quốc công phu nhân tương đối tò mò điểm này, Ngụy lão thái thái là đương gia chủ mẫu như vậy, không giống như sẽ chủ động an bài cô nương trong nhà luyện võ.
Ngụy Nhiêu cúi đầu, cười khổ nói: “Khi còn nhỏ ham chơi rơi xuống nước, lại vào giữa đông, hồ nước lạnh băng thấu xương, ta bị đông lạnh đến bệnh nặng một hồi, nếu không luyện võ, ta khả năng đời này đều phải triền mien trên giường bệnh.”
Hạ thị nghe xong, tưởng tượng một cái tiểu mỹ nhân như đóa hoa chỉ có thể nằm ở trên giường làm cái ấm sắc thuốc, một bên đau lòng con dâu tao ngộ, một bên cảm thấy luyện võ khá tốt, nếu Ngụy Nhiêu không có luyện võ, bà mẫu liền không có cơ hội ở bữa tiệc Đoan Ngọ chứng kiến Ngụy Nhiêu anh dũng cứu người, nếu bà mẫu không quen biết Ngụy Nhiêu liền sẽ không đi cầu hôn, nếu Ngụy Nhiêu không gả lại đây, nhi tử khả năng liền sẽ không tỉnh.
Tứ phu nhân lại là nghĩ nguyên nhân Ngụy Nhiêu bệnh, năm đó Lệ quý nhân sủng quan hậu cung, chuyện Ngụy Nhiêu rơi xuống nước, ở trong vòng quyền quý truyền khắp.
Nàng nhìn về phía bà mẫu.
Anh quốc công phu nhân tự nhiên cũng nghĩ đến điểm này, biết được tiền căn hậu quả, bà càng thêm thương tiếc Ngụy Nhiêu.
Trong cung có Thái Hậu nương nương, Anh quốc công phu nhân trước nay liền không có thích quá, khi tuổi trẻ tâm cơ thâm trầm một lòng tranh sủng, tuổi già ỷ vào làm Thái Hậu tùy ý chèn ép người từng đắc tội qua, vạn hạnh Nguyên Gia Đế còn tính anh minh, việc tiền triều chưa từng cho Thái Hậu nhúng tay, bằng không triều đình khẳng định sẽ sinh loạn.
“Nghe Nhiêu Nhiêu vừa nói như thế, học võ đích xác chỗ tốt nhiều hơn, vậy đi, về sau Trường Ninh lại muốn luyện võ, ta để cho nàng đi tìm ngươi thỉnh giáo, nữ hài tử vẫn là học kiếm sẽ tú khí hơnchút.” Anh quốc công phu nhân đánh nhịp nói.
Ngụy Nhiêu cười gật gật đầu, kiếm pháp của nàng có bảy chương, nếu Lục Trường Ninh muốn học, nàng có thể đem ba chương đầu dạy lại, mặt sau có truyền thụ hay không, còn phải thỉnh giáo sư phụ.
Nói xong chuyện luyện võ, bốn người bắt đầu đánh bài.
Ngoài dự kiến của Ngụy Nhiêu, vị mẫu thân của Lục Trạc kia, Hạ thị thoạt nhìn nhu nhược không có chủ kiến, đánh bài thế nhưng giống như thay đổi thành một người khác, ra bài ăn bài mau chuẩn tàn nhẫn, thắng nhiều thua ít, thua cũng không giận, thắng thì mặt mày hớn hở.
Anh quốc công phu nhân, Tứ phu nhân đều là thái độ hống tiểu hài tử, chỉ muốn vui vẻ.
Ngụy Nhiêu mới đến, có ý định ẩn giấu, chơi một buổi sáng, thua năm lượng bạc.
Tứ phu nhân đi về trước.
Nàng đi rồi, Hạ thị mới từ chính túi tiền của mình lấy ra hai cái tiểu nguyên bảo, cười đưa cho Ngụy Nhiêu: “Nương thắng hơn hai mươi lượng, phân cho ngươi một chút dính không khí vui mừng.”
Anh quốc công phu nhân còn ở bên cạnh ngồi đâu, nghe vậy hừ nói: “Ngươi như thế nào chẳng phân cho ta một chút không khí vui mừng?”
Hạ thị lập tức che lại túi tiền: “Chúng ta cả nhà này, ngài lag có tiền nhất, nào còn cần ta phân?”
Anh quốc công phu nhân cười lắc đầu, cái người con dâu này a, nhà mẹ đẻ nghèo, khi gả lại đây không có cái của hồi môn gì, ngày thường thích nhất đánh bài thắng tiền các nàng.
Là không tiền đồ, bất quá tâm tư đơn thuần, cũng không gây loạn, cũng khá tốt.
.
Ngụy Nhiêu mang theo năm lượng bạc bà mẫu phân cho trở về Tùng Nguyệt đường.
Lau sạch tay, Lục Trạc cũng lại đây, Ngụy Nhiêu kêu bọn nha hoàn chuẩn bị cơm trưa.
“Thiếu phu nhân hôm nay vận may như thế nào?”
Lục Trạc là hũ nút, thời điểm Bích Đào hầu hạ Ngụy Nhiêu, tò mò hỏi, cũng không thể bởi vì Thế tử gia ở chỗ này, mọi người liền không nói lời nào, vậy cũng quá buồn.
Ngụy Nhiêu cười nói: “Thua năm lượng, đại phu nhân thắng được nhiều, thưởng ta năm lượng.”
Ngụy Nhiêu thuần túy là cùng nha hoàn của chính mình nói chuyện phiếm mà thôi.
Bên kia Lục Trạc nghe xong, môi mỏng nhấp nhấp, lại cảm thấy Ngụy Nhiêu lời nói có ẩn ý, cố ý ngay ở trước mặt hắn trào phúng hắn mẫu thân thích đánh bạc tham tài.
Lục Trạc tuy rằng là thế tử Anh Quốc Công phủ, tương lai là quốc công gia, nhưng trước mắt trong Lục gia tứ phòng, Lục Trạc đại phòng nơi này là nghèo nhất, nguyên nhân căn bản liền ở chỗ của hồi môn của Hạ thị ít, của cải phu thê hai bên tổng hợp lên, tài sản để lại cho Lục Trạc liền so ba phòng khác ít hơn phân nửa.
Lục Trạc không bao lâu lại đi biên quan, ăn mặc cùng tướng sĩ trong quân doanh giống nhau, cũng không để ý vật ngoài thân, trở lại Quốc công phủ, trong tay hắn có bạc, tiền lương mỗi tháng cùng với Anh quốc công phu nhân ngầm trợ cấp hắn, cũng hoàn toàn đủ để hắn tiêu dùng.
Kỳ thật chỗ để mẫu thân dùng tiền cũng không nhiều lắm, nhưng mẫu thân chính là thích chơi bài, thích từ trong tay tổ mẫu các thẩm thắng tiền, điểm này làm Lục Trạc hổ thẹn lại bất đắc dĩ.
Nhóm thẩm thẩm sẽ không vì thế xem thấp mẫu thân hoặc hắn, không nghĩ tới còn có Ngụy Nhiêu mới gả lại đây.
Dùng qua cơm trưa, Ngụy Nhiêu tự đi đông phòng nghỉ ngơi.
Lục Trạc đi theo tiến vào.
Bích Đào đang thu thập cái bàn, cùng Liễu Nha đều sợ ngây người, Thế tử gia muốn làm cái gì?
Ngụy Nhiêu nghe được tiếng bước chân, ngừng ở đông thứ gian, dò hỏi mà nhìn Lục Trạc.
Lục Trạc nhàn nhạt hỏi: “Bài kỹ của ngươi như thế nào?”
Ngụy Nhiêu không thể hiểu được: “Còn được, xảy ra chuyện gì?”
Lục Trạc nói: “Mẫu thân ta mười cuộc chín thắng, ngươi nếu không muốn thua tiền, về sau tùy tiện tìm lấy cái cớ miễn chơi thôi.”
Ngụy Nhiêu mặt nhìn Lục Trạc thanh lãnh không vui, nhíu mày nói: “Ai nói ta sợ thua tiền? Ta làm cái gì để thế tử cảm thấy ta thua không nổi?”
Lục Trạc dời đi tầm mắt, nhìn cửa sổ nói: “Ngươi với ta chỉ là phu thê trên danh nghĩa, lẫn nhau vẫn là ít thiếu nhau chút tiền bạc thì tốt hơn.”
Ngụy Nhiêu cẩn thận suy nghĩ lời hắn nói một phen, khí cười: “Thế tử rốt cuộc là lo lắng ta thua không nổi, hay vẫn là lo lắng ta thắng bạc của Lục gia trưởng bối các ngươi? Nếu là vế trước, ngài cứ yên tâm đi, ta dám đánh cuộc liền dám thua, của hồi môn đều thua hết cũng là ta chính mình nguyện ý.
Nếu là vế sau, ngài lo lắng lão phu nhân các nàng thua tiền, kia ngài trực tiếp khuyên các nàng đừng gọi ta, nếu không chỉ cần các nàng kêu, ta liền đáp ứng, thắng nhiều thắng ít là bản lĩnh của chính ta.”
Nàng nói thật dài một đoạn, thanh âm ngọt thanh lại ẩn chứa chút lửa giận.
Lục Trạc trong lòng bực bội, yên lặng đứng đó một lúc lâu, thế nhưng không lời nào để nói.
Liền xoay người đi rồi.
Hắn đi rồi, sự tình còn chưa có xong, Ngụy Nhiêu nuốt không được khẩu khí này.
Ngày hôm sau Anh quốc công phu nhân lại phái nha hoàn lại đây thỉnh Ngụy Nhiêu, Ngụy Nhiêu tránh ở trong nội thất, kêu Bích Đào chạy một chuyến đến Trung Nghĩa Đường.
Bích Đào đơn độc đáp lời Anh quốc công phu nhân, quỳ trên mặt đất ủy khuất mà nói: “Lão phu nhân, bởi vì hôm qua cô nương chúng ta lại đây chơi bài, Thế tử gia không hiểu sao đã phát một hồi lửa giận, cũng chưa nói rõ ràng, chỉ nói không muốn cô nương chúng ta lại qua bên này……”
Anh quốc công phu nhân nghe xong, lửa giận dâng lên, bay thẳng đến Tùng Nguyệt đường!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...