Gả Kiều Nữ


Thịnh Võ mùa xuân năm thứ mười.
Mặt trời vừa ló dạng, thành Trường An phố xá sầm uất vẫn chưa mở hàng.

Cánh cổng được đóng đinh bằng đồng của Nam Thành từ từ được đẩy ra với tiếng cọ xát cũ kĩ và nặng trĩu.
Từ trên chiếc xe ngựa chờ cạnh cổng thành, một thân hình nhỏ nhắn, đầy sức sống nhảy ra ngoài với mái tóc đuôi ngựa gọn gàng, khăn che mặt, mặc một bộ hồ phục màu mận chín, cổ áo gấp nếp phẳng phiu, chân đi một đôi ủng da.

Nàng bước đi thật nhanh, lưu loát xoay người nhảy lên lưng ngựa.
Đúng là một cô gái khí phách.
"Cô nương, cô mau xuống đi, cổng thành đã mở rồi, đừng cưỡi ngựa, rất nguy hiểm." Tỳ nữ Chân Nhi nắm lấy dây cương không chịu buông ra.
Tỳ nữ Thiện Nhi thì trực tiếp ngăn trước ngựa: "Đi về phía Nam còn mười dặm, đi một vòng còn đủ thời gian, cô nương hà tất phải vội vàng như vậy."
Trịnh Vân Hạm thầm thở dài.
Nàng vốn dĩ chẳng muốn cưỡi ngựa.

Cưỡi ngựa giỏi là một chuyện, nhưng mỗi khi cưỡi ngựa xong, chẳng những hai chân bị cọ xát đến đau nhức mà mười lần đi thì chín lần về sẽ ốm nhẹ vì trúng gió lạnh.
"Thiên Mộc Trang trang chủ xuất quỷ nhập thần, mười lần đến nhà thì chín lần không có mặt.

Loại người chuyên đi lùng hàng hoá bên ngoài, vừa về sẽ mở cửa bán ngay, còn có rất nhiều người đến hỏi hàng.

Ta nhìn chằm chằm ông ta ba tháng rồi.

Muộn một khắc thì công sức ba tháng qua coi như tiêu tùng, tránh ra!"
Trịnh Vân Hạm kéo dây cương, con ngựa hí lên, đầu ngựa nguây nguẩy khiến các tỳ nữ hoảng sợ tản ra.
Trịnh Vân Hạm: "Hai ngươi lên xe ngựa, đi theo phía sau, những người còn lại theo ta cưỡi ngựa! Nếu như lần này không mua được hạ lễ, ta trở về sẽ phạt các ngươi!"
Nàng vờ hù doạ, cầm roi dục ngựa, trong nháy mắt phi nước đại ra khỏi thành, phía sau nàng là bốn hộ vệ cùng hai chiếc xe ngựa, một chiếc chở người, một chiếc chở hàng.
Từ Trường An đi về phía nam mười dặm có Thiên Mộc Trang chuyên buôn bán gỗ.
Đúng như tên gọi, hàng hoá ở đây chất lượng hàng đầu, nói ba năm không mở, một khi mở kiếm được ba năm cũng không ngoa.
Chính vì vậy, trang chủ luôn đi tìm hàng bên ngoài và một khi trang chủ quay lại sẽ tung tin, thu hút những người đến cửa mua.
Mấy ngày nữa là đến sinh thần lần thứ bốn mươi phụ thân, Trịnh Vân Hạm nửa năm trước đã đặt mua loại gỗ tử đàn hương tốt nhất ở Thiên Mộc Trang và dự định làm tặng cho cha mình một chiếc giường gỗ tử đàn hương.


Sau đó, do đánh giá thấp giá thị trường, nhiều lần mua hụt, mua bán bị trì hoãn vô thời hạn.
Sau khi được người trong nghề chỉ đường, cuối cùng nàng cũng thăm dò được một cửa, dò hỏi tin tức từ những người mua khác, nhiều lần trả giá mới chốt lại vụ mua bán này.

Hôm nay là ngày trang chủ mang hàng về, nàng không yên tâm về người khác liền đích thân đi.
Nghe nói, gỗ tốt giống như ngọc tốt vậy, dùng lâu là có thể điều dưỡng cơ thể.
Mặc dù hiện tại giường gỗ tử đàn hương không thể làm kịp nhưng chỉ cần hàng về tới tay là hạ lễ sẽ đúng hạn, còn giường thì sớm muộn sẽ làm xong.
Trịnh Vân Hạm phi nước đại suốt quãng đường.

Khi sắp đến Thiên Mộc Trang, chỉ thấy trên con đường dẫn đến gia trang không một bóng người, rất vẳng vẻ, nàng mừng thầm: "Đến sớm thực sự có ích.

Mặc dù chiếu theo đơn hàng làm việc nhưng cũng phân thứ tự trước sau, đến sớm không chừng có thể chọn chỗ trống."
Không ngờ tới, vừa mới nghĩ xong, trước mặt đột nhiên xuất hiện một rào chắn bằng gỗ, Trịnh Vân Hạm vội vàng dừng lại, hộ vệ theo sau lưng cũng dừng theo.
Thế mà có người chặn đường.
Cạnh tranh đến mức hèn hạ như vậy sao?
Quả nhiên, ngoài những rào chắn đó, còn có một vài người trấn thủ nữa: "Hôm nay chủ nhân nhà ta đã đặt bao hết Thiên Mộc Trang này.

Mời các vị quay về, đừng tiến lên phía trước."
Vì sợ Trịnh Vân Hạm sẽ bị thương, mấy hộ vệ đánh ngựa tiến lên vài bước để bảo vệ nàng.
Người luyện võ đều có sát khí.

Mấy tên thủ vệ thấy người đến không có ý tốt, liền lộ thái độ hung hãn.
Trịnh Vân Hạm nhanh chóng phán đoán rằng vị khách đặt bao nơi này hôm nay hẳn là không mời mà đến.
Thương nhân coi trọng sự hòa thuận, Thiên Mộc Trang muốn đuổi khách thì có thể phái người của mình đến giải thích, làm sao lại để người hung tợn như vậy chặn đường?
"Làm càn!" Giọng nữ cắt ngang sự giằng co trong im lặng.

Trịnh Vân Hạm kẹp nhẹ bụng ngựa, từ vòng vây của thị vệ tiến lên vài bước: "Thiên Mộc Trang ta là nơi cho các ngươi làm xằng bậy sao?
Phản ứng của Trịnh Vân Hạm quá nhanh làm cho người khác không nhận ra nàng đang diễn.
Mấy người chặn đường ngẩn người, chần chờ nhìn nhau.
Một người trong số đó cười lạnh nói, "Các hạ là người của Thiên Mộc Trang? Nhưng chủ nhân của Thiên Mộc Trang đã trở về.


Lúc này, ông ấy đang tiếp đãi chủ nhân nhà ta trong trang.

Không biết các hạ là ai?"
Chà, đúng là nửa đường thì chặn, chặn đường gϊếŧ.
Không biết xấu hổ.
Trịnh Vân Hạm nén lửa giận, lạnh lùng nói: "Trang chủ là thúc phụ của ta.

Lần này thúc phụ ta đã ra ngoài mười tháng, phải chia hàng thành mấy đợt mới có thể chuyển về.

Hôm nay là ngày chuyển hàng về trang.

Ta không quan tâm chủ nhân nhà người quyền thế đến đâu, buôn bán quan trọng nhất là chữ tín và công bằng.

Thiên Mộc Trang ta không thiếu quan lại quý tộc đến.

Hôm nay ngươi ngang nhiên chặn đường, cho dù nháo lên công đường thì Thiên Mộc Trang ta cũng không sợ!"
Trịnh Vân Hạm vươn tay, cao giọng nói: "Lấy giấy thông hành đây."
Ngay sau khi nói xong, Chân Nhi bước ra khỏi xe với vẻ khẩn trương, tay cầm một chiếc hộp chạm trổ làm từ gỗ tử đàn có móc khóa.
Trịnh Vân Hạm nhận lấy nó, tay kia từ thắt lưng lấy ra một lệnh bài.

Đúng là một lệnh bài ra vào của trang chủ: "Đây là giấy thông hành những nơi ta cùng thúc phụ đã đi trong mười tháng qua.

Đây là lệnh bài của thôn trang.

Đằng sau còn có hàng chúng ta mang về, ngươi cũng muốn kiểm tra sao? "
Bên kia càng im lặng hơn.
Trịnh Vân Hạm tiếp tục gây sức ép: "Thúc phụ ta làm ăn luôn là người có nguyên tắc.


Từ khi thành lập Thiên Mộc Trang, chưa từng có chuyện đặt bao hết còn đuổi khách như vậy.

Ta thực sự muốn hỏi các ngươi là ai, sao lại dám ở đây hống hách như vậy!"
Sắc mặt bên kia đã thay đổi, thái độ cũng không còn kiêu ngạo như trước.
Thấy đối phương do dự, Trịnh Vân Hạm cười lạnh, cầm lấy chìa khóa mở khóa lấy giấy tờ chứng minh: "Được, khách chắn đường chủ, đúng là chuyện lạ!"
Động tác của nàng lưu loát và không có bất kỳ sự chần chờ nào.

Vào lúc ổ khóa sắp được mở, một trong số họ đã lên tiếng.
"Cô nương không nhất thiết phải như vậy, là do bọn tiểu nhân hành động lỗ mãng, không thấy Thái Sơn.

Cô nương, mời."
Rào cản được gỡ bỏ, Trịnh Vân Hạm không chậm trễ một phút, mang theo xe ngựa phi vào.
Những thủ vệ đứng đó nhìn đám nhân mã đi vào, vẫn có chút lo lắng.
"Đức ca, nha đầu này là thật hay giả? Trương ca nói ai cũng không được vào.

Gia hôm nay nhất định phải mua được hàng.

Nếu thả người mua hàng vào, chẳng phải sẽ gϊếŧ chúng ta sao?"
Người được gọi là Đức ca vẻ mặt gắt gỏng, vỗ vào đầu tên vừa hỏi, vừa vỗ vừa quát: "Ngươi cho rằng nếu chúng ta không cho qua thì chuyện này sẽ không nháo ra sao?"
Thiên Mộc Trang làm ăn với thành Trường An, quen biết bao nhiêu quý nhân!
"Chỉ sợ rằng khi gia rời đi, Thiên Mộc Trang sẽ làm lớn chuyện.

Nếu nữ nhân này thực sự đến từ Thiên Mộc Trang, vừa rồi tra xét nàng ta, tương đương với việc càng làm cho Thiên Mộc Trang tức giận hơn.

Ngươi có dám tra không? Lão tử không dám, được rồi đi thôi! "
Quan trọng nhất là bọn họ chính nghĩa như vậy thật sự không thể làm ra hành vi chặn đường của thổ phỉ cường bạo.
...
Cũng may không có thủ vệ chặn đường, Trịnh Vân Hạm đến cổng sơn trang liền sai người gõ cửa, đưa bái thiếp.
Chân Nhi và Thiện Nhi run run cầm lấy lệnh bài và chiếc hộp, "Cô nương, cô đừng ra bên ngoài nói dối nữa, nô tỳ nghe mà tim muốn nhảy ra ngoài!"
Trịnh Vân Hạm lộ ra vẻ mặt không chút sợ hãi và khẽ "ừm" một tiếng, uy vũ ngang ngược.

Thừa dịp các tỳ nữ không để ý, nàng quay đầu lại, thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt tràn đầy vui mừng khi sống sót sau tai nạn.
Hù chết bản cô nương rồi.

Nàng kêu thị vệ đi gõ cửa.

Không lâu sau, gia nhân trong thôn trang ra mở cửa.
Đột nhiên nhìn thấy người bên ngoài, người hầu hơi sửng sốt.

Trịnh Vân Hạm lập tức thay đổi thân phận: "Chủ nhân nhà ta đã vào thôn trang, mời tiểu ca dẫn đường." Vừa dứt lời, một hộ vệ đi lên đưa cho người hầu một khối bạc vụn.
Người hầu lập tức từ chối, không chịu nhận, "Thì, thì ra cũng là khách quý, các vị xin mời."
Trịnh Vân Hạm để Chân Nhi, Thiện Nhi bên ngoài cùng với một hộ vệ: "Các ngươi ở bên ngoài tiếp ứng." Sau đó nàng cùng các hộ vệ còn lại đi vào trong.
Các hộ vệ của nàng đều là cao thủ khinh công, nếu tình hình không lạc quan có thể mang nàng chạy trốn đều không thành vấn đề.
Cùng lúc đó, Thiên Mộc Trang chính sảnh.
Trang chủ Lý Lâm Mộc ngồi ở ghế chủ toạ, nhìn vị khách bên cạnh, lông mày nhíu lại.
Vào nam ra bắc nhiều năm, Lý Lâm Mục và các quý tộc Trường An cũng có quan hệ dây tơ rễ má với nhau, cho nên Thiên Mộc Trang luôn không thiếu khách đến, thái độ làm ăn cũng rất ngạo mạn.
Nhưng những người đến hôm nay quả thực vượt quá khả năng ứng phó của ông.
Đúng lúc này, người hầu dẫn Trịnh Vân Hạm và các hộ vệ đi vào chính sảnh.
Trịnh Vân Hạm phóng khoáng tiến vào đại sảnh, nhìn thẳng vào trang chủ Lý Lâm Mộc, chắp tay cúi đầu: "Lý trang chủ, tại hạ từng cùng trang chủ ký hiệp ước mua bán, hôm nay là ngày lấy hàng.

Đây là chứng từ mua hàng và số tiền còn lại, cũng đã chuẩn bị xong, làm phiền trang chủ dẫn đi xem hàng ".
Lý Lâm Mộc hiển nhiên biết đường lên núi đã bị phong tỏa, cho nên thấy Trịnh Vân Mục xuất hiện ở đây, kinh ngạc đến suýt nữa trợn trừng hai mắt, "Ngươi......!Ngươi làm thế nào..."
Có người đứng một bên cướp lấy lời nói của Lý Lâm Mộc: "Hàng hóa ở Thiên Mộc Trang hôm nay đã được Hoài Chương Vương thu mua, Thiên Mộc Trang không còn tiếp khách nữa.

Các người dám xông vào!"
Đó là người đàn ông đứng cạnh ghế dành cho khách, người rất vạm vỡ và cường tráng, trên mặt còn có một vết sẹo, trông rất doạ người.
Trịnh Vân Hạm cảm thấy có hai ánh mắt đổ dồn vào nàng, không phải từ khuôn mặt đầy sẹo, mà là từ vị khách không mời mà đến ngồi ở ghế cho khách.
Nàng thầm trấn định tinh thần, quay đầu nhìn sang.
Đại sảnh bày bức bình phong thêu núi non, trúc xanh.

Trước tấm bình phong là một nam nhân chân dài, vai rộng đang ngồi; áo bào đen cổ tròn, có nếp uốn do bị đè bởi tư thế ngồi lười biếng, ngọc quan quấn tóc được buộc gọn gàng, nước da không tính là trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, anh tuấn bất phàm.

Đôi tay có khớp xương rõ ràng đang cầm ước lượng một thỏi vàng, đôi mắt đen sâu không thấy đáy lộ vẻ nghiền ngẫm, nhàn nhạt nhìn Trịnh Vân Hạm.
Người này là ...!Hoài Chương Vương?
Hoài Chương Vương gia nhập quân đội năm mười lăm tuổi, tiến quân bất khả chiến bại, khiến kẻ thù nghe mà sợ vỡ mật?
Mẫu thân trên trời có linh thiêng, nàng vì phụ thân mà tranh đoạt hàng với Hoài Chương Vương đấy...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui