Sáng hôm sau, Tô Đại Hào quả thực ngoan ngoãn trả lại những kỳ trân dị bảo mà hắn đã “Mượn”, hành động khác thường này làm cho dân chúng vô cùng kinh ngạc, sau đó là những cuộc bàn luận riêng tư nhộn nhịp. Đều cảm thấy đây là việc vô cùng khó tin.
Sau giờ ngọ (giữa trưa), một bóng dáng lặng lẽ lén lút vào phủ đệ Tô gia, chỉ chốc lát sau không tiếng động trèo tường nhảy ra, nhanh chóng đi đến trước ngõ tắt nhỏ không người, ở chỗ ấy cùng hội ngộ với Lãnh Hương Nhi.
Cùng lúc hắn cởi khăn che mặt xuống, Lãnh Hương Nhi liền hỏi: “Đã đặt chưa ?”
“Ừh.” Hoàng Phủ Đình Ngạn gật gật đầu. “Người của Tô gia hẳn là rất nhanh sẽ phát hiện tờ giấy kia đặt trên bàn ở thư phòng.”
“Vất vả cho ngươi, thực ra chuyện này phải tự ta làm mới đúng.” Lãnh Hương Nhi nói.
Dù sao, lúc đầu là nàng sẽ đối phó với Tô Đại Hào, kết quả ngược lại hắn ra sức so với nàng còn nhiều hơn.
“Không thể nói vậy, ta làm sao có thể để cô nương một mình làm chuyện nguy hiểm, bản thân lại khoanh tay đứng nhìn ?” Mặc dù bản lĩnh của nàng bất phàm, nhưng loại chuyện này vẫn để hắn làm là được.
“Chẳng qua chỉ là đem tờ giấy vào trong thôi, chưa được xem là chuyện nguy hiểm gì ? Chuyện nguy hiểm hơn ta đã từng trải qua !” Lãnh Hương Nhi lơ đễnh cười cười.
Bởi vì chân của sư phụ nàng không tiện hành tẩu khắp nơi, mỗi khi có chuyện gì muốn làm, đều giao cho hai đồ đệ —- nàng hoặc Thượng Quan Như Vũ làm thay.
Thân là sư tỷ của nàng. Bình thường sẽ giành những việc ấy cho bản thân, bởi vì giúp sư phụ làm rất nhiều việc, còn có thể đi khắp nơi một chút, loáng một cái, thậm chí ngẫu nhiên lo chuyện bao đồng, xem như điều hoà cuộc sống.
“Căn cứ vào phản ứng sợ chết như vậy của Tô Đại Hào, khẳng định sẽ làm theo những gì ta viết trên tờ giấy, vậy có thể hắn đã nhận được !” Lãnh Hương Nhi cười khẽ, đôi mắt long lanh xuất hiện một tia giảo hoạt ý xấu đã đạt được.
Trên tờ giấy ấy, nàng muốn Tô Đại Hào phải ăn chay liên tục bốn mươi chín ngày, trong thời gian này một ít rượu thịt cũng không được chạm qua, còn phải mỗi ngày ba bữa cơm đều dùng Hoàng Liên (vị thuốc Đông y), mới có thể loại bỏ “Kịch độc” trong cơ thể.
Ngoại trừ việc đó, trên tờ giấy cũng không quên cảnh cáo hắn không được ức hiếp dân chúng, nếu không lần sau sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy.
Vừa nghĩ đến có thể ra chút sức lực giúp dân chúng bị hại, Lãnh Hương Nhi cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Hiện tại chỉ còn lại tên cẩu quan Huyện thái gia kia, tuyệt đối không thể để cho hắn tiếp tục làm hại dân chúng ! Chỉ có điều…. nên đối phó với hắn như thế nào mới tốt ?” Nàng nghiêm túc suy nghĩ đối sách.
Hoàng Phủ Đình Ngạn nói: “Việc đó cô nương không cần lo lắng, mũ ô sa kia của hắn mang không lâu, rất nhanh sẽ nhận được sự trừng phạt.”
“Thật sao ?”
“Đương nhiên.”
“Ngươi làm sao có thể khẳng định như vậy ?” Lãnh Hương Nhi vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc hỏi.
Nàng biết sáng sớm hôm qua, hắn đã lệnh cho tuỳ tùng quay về Kinh Thành trước, chẳng lẽ có liên quan đến việc này ?
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh kia của hắn như nắm tất cả mọi thứ trong tay, Lãnh Hương Nhi nhịn không được hỏi: “Ngươi… rốt cục là ai ?”
Hắn tại sao lại khẳng định mũ ô sa của Huyện thái gia mang không được lâu nữa ? Lại làm như thế nào biết tên kia rất nhanh sẽ nhận được sự trừng phạt ?
Giờ phút này ngẫm lại, nàng ngoại trừ biết nhà hắn ở Kinh Thành, đối với thân phận của hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Mặc dù hắn có võ nghệ cao cường, trông cũng không giống hiệp khách hành tẩu giang hồ, ngược lại cả người lộ ra hơi thở cao quý xuất thân bất phàm, vả lại hắn đến từ Kinh Thành, lại dường như rất nắm chắc có thể đối phó với Huyện thái gia… Nguy có thể nào hắn là hoàng thân quốc thích ?
“Ta chỉ là người làm ăn, buôn bán ở Kinh Thành.” Hoàng Phủ Đình Ngạn nói.
“Chỉ là người làm ăn, nhưng có võ nghệ cao cường, không chỉ thế lại có biện pháp đối phó với Huyện thái gia ?” Lãnh Hương Nhi vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn.
“Dù là mua bán hay luyện võ, đều là hứng thú của ta.” Hoàng Phủ Đình Ngạn cười đáp.
Thân là con trai Cẩn An tướng quân, từ nhỏ hắn đã theo cha tập võ, bởi vì có thiên phú, cha còn mời vị cao nhân đã thoái ẩn giang hồ đến dạy hắn kiếm pháp, ngay cả sư phụ cũng khen ngợi hắn có tính lĩnh ngộ cao, tư chất tốt, là nhân tài luyện võ khó gặp.
Mấy năm trước, sư phụ biết hắn không thích làm võ tướng, quyết ý làm thương nhân, còn vì thế mà tiếc nuối không thôi.
Ngược lại với sự tiếc nuối của người bên ngoài, Hoàng Phủ Đình Ngạn vẫn chưa từng hối hận hay hoài nghi qua quyết định của bản thân.
Trong lòng hắn rất rõ chính bản thân muốn điều gì huống hồ đây là việc sau hơn mười năm hắn muốn làm, cuối cùng không có chủ kiến, mù quáng mà theo sự kỳ vọng của người khác ?
“Về việc ta như thế nào lại có biện pháp đối phó với Huyện thái gia…” Hoàng Phủ Đình Ngạn không nghĩ sẽ lừa gạt nàng, liền đem bối cảnh xuất thân của chính mình thành thật nói ra.
Nghe thấy hắn chính là con trai của Cẩn An tướng quân, Lãnh Hương Nhi kinh ngạc trong lòng cũng không quá lớn, dù sao trên người hắn quả thật toả ra một khí thế cao quý khó có thể xem nhẹ.
“Hôm qua ta đã lệnh cho tuỳ tùng của ta mang theo thư của ta trở về Kinh thành trước, tin rằng cha ta cũng sẽ không dung túng cho tên cẩu quan Trương Chí Mẫn tiếp tục làm hại dân chúng như vậy, nhất định sẽ báo lên triều đình xử lý.” Hoàng Phủ Đình Ngạn trong lòng đã có dự tính mà nói.
Lãnh Hương Nhi nghe vậy hai mắt sáng lên, vui vẻ cười nói: “Vậy thật sự là quá tốt, tin rằng dân chúng nơi này cũng sắp có những ngày tháng yên lành !”
Hoàng Phủ Đình Ngạn nhìn dáng vẻ tươi cười của nàng, có thể cảm thấy được nàng là tự đáy lòng mà cảm thấy vui sướng, mà ánh mắt của hắn cũng nhịn không được dừng lại trên lúm đồng tiền sáng lạn xinh đẹp kia của nàng.
Rõ ràng là người với nàng một chút quan hệ cũng không có, nàng lại nhiệt tình như thế, lúc trước ở Tô Châu, Dương Châu cũng như thế. Quả thực giống như bạn tốt thân nhất của hắn cùng nhau lấy lại công lý.
Nàng như thế, đặc biệt như thế, rạng rỡ như thế, mặc dù nàng có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp kiều mỵ, nhưng hắn lại cảm thấy được lòng của nàng so với dung mạo của nàng còn tốt đẹp mê người hơn, khiến người khác động tâm….
Tầm mắt Lãnh Hương Nhi lơ đãng hướng về phía hắn, con ngươi thâm thuý chuyên tâm kia của hắn làm cho lòng ngực nàng rung động một trận, trên khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên nhuộm một trận nóng bỏng. Vì che giấu phản ứng khác thường của bản thân, nàng cố ý thẳng thắn cười nói: “Được rồi, tên ác nhân cũng đã trừng phạt, vậy chúng ta cũng nên tiếp tục lên đường !”
Nàng trước tiên xoay người rời đi, Hoàng Phủ Đình Ngạn cũng lập tức đi theo.
Bởi vì trước kia người phụ trách điều khiển xe ngựa là Trương Đức đã ra roi thúc ngựa mà trở về Kinh Thành, lúc này Hoàng Phủ Đình Ngạn chỉ còn lại một chiếc xe ngựa, mà Lãnh Hương Nhi lại chỉ cưỡi con ngựa trước kia của nàng.
Sau khi Hoàng Phủ Đình Ngạn cân nhắc tình huống trước mắt, dứt khoát đem xe ngựa bán đi, hơn nữa lại mua cho mình một con ngựa tốt, hai người cùng nhau cỡi ngựa lên đường.
Bọn họ sóng vai mà cưỡi ngựa, lúc sau ra khỏi thành, sau đó bước vào một cánh rừng um tùm xanh thẩm.
Bên trên đường, hai người cưỡi ngựa nhẹ nhàng tiến bước đi tới, gió mát từ từ thổi vào mặt họ, làm cho họ cảm thấy thấm lạnh vui vẻ, dễ chịu vô cùng.
Lãnh Hương Nhi tâm tình tốt giơ đôi môi đỏ mộng lên, đột nhiên nhất thời hưng phấn, quay đầu nhìn Hoàng Phủ Đình Ngạn bên cạnh.
“Hoàng Phủ công tử, không bằng chúng ta tỷ thí đi ?”
“Tỷ thí gì ?” Hoàng Phủ Đình Ngạn cười hỏi.
Hắn phát hiện tâm tình của nàng đang vui vẻ, cặp mắt trong suốt kia lại lộ ra vẻ vô cùng rực rỡ xán lạn, làm cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng toả ra một loại thần thái hồng hào, mê người vô cùng.
“Chúng ta tỉ thí với nhau, xem ai cưỡi ngựa nhanh hơn, có thể đến thị trấn kế tiếp trước tiên.”
“Được !” Hoàng Phủ Đình Ngạn sảng khoái đáp ứng.
“Nếu là tỷ thí, sẽ có thắng thua, như vậy…. Người thắng, lát nữa phải đảm nhận việc dắt ngựa, giúp chăm sóc ngựa, ngươi thấy như thế nào ?” Lãnh Hương Nhi cười đề nghị.
“Tại sao người thắng ngược lại phải bị phạt ?” Hoàng Phủ Đình Ngạn cười hỏi lại.
“Người thắng cũng đã được mặt mũi, đương nhiên phải an ủi người thua một chút !”
“Cũng đúng. Được, vậy quyết định như thế.” Hoàng Phủ Đình Ngân mỉm cười đáp ứng: đồng thời trong lòng nghĩ đợi lát nữa muốn hay không nhường cho nàng vài phần, nhưng hắn lại thật sự không nghĩ để nàng bị phạt làm người dắt ngựa.
Lãnh Hương Nhi dường như nhìn ra tâm tư của hắn, mở miệng nhắc nhở nói: “Nếu tỷ thí, phải xuất ra bản lĩnh thật sự, đợt lát nữa không được nhường dù chỉ là một chút, nếu không đối với ta chính là sỉ nhục !”
Hoàng Phủ Đình Ngạn nghe vậy có hơi khiêm tốn, ý cười trên khuôn mặt anh tuấn càng sâu thêm.
Nàng quả thật là một cô nương khá đặc biệt, không giống những cô nương bình thường khác nũng nịu yêu cầu đối xử đặc biệt, ngược lại yêu cầu đối xử công bằng.
Trên đời này, e rằng cũng không tìm được vị cô nương thứ hai có tính cách như nàng.
“Được, một lát nữa cô nương tuyệt đối không được nhường, phải dựa vào bản lĩnh thật sự.” Hoàng Phủ Đình Ngạn nghiêm túc nhận lời.
“Vậy bắt đầu đi !”
Bọn họ nhìn nhau liếc mắt một cái, vô cùng ăn ý thanh âm đồng thời quát lên, hai người lẫn ngựa dường như chỉ trong nháy mắt cùng bước nhanh hơn, hăng hái vút chạy.
Hoàng Phủ Đình Ngạn rất nhanh phát hiện, Lãnh Hương Nhi ngoại trừ có được một thân công phu thật tốt ra, ngay cả cưỡi ngựa cũng không thể xem thường.
Mặc dù hắn không có một chút nhường, nàng cũng thể một mạch cưỡi ngựa theo sát bên cạnh hắn, hai người hoàn toàn không có khoảng cách.
Bọn họ cứ như vậy đón gió cùng nhau giục ngựa vụt chạy, hai bên đều có trước sau lẫn nhau, mà mỗi khi ngựa của hai người sắp đến gần nhau thì, ánh mắt của bọn họ lại nhất thời giao nhau, đáy mắt hai người đều hiện ý cười vui vẻ.
Trải qua một đoạn rượt đuổi sôi nổi, cuối cùng mặt trời cũng lặn trong ánh chiều tà, Hoàng Phủ Đình Ngạn lấy hơi kém chút dẫn đầu vào thành, mà Lãnh Hương Nhi cũng theo sau đến.
Hai người ghìm cương ngựa, Lãnh Hương Nhi cười dài khen ngợi: “Hoàng Phủ công tử thật sự là cưỡi ngựa giỏi !”
“Kỹ thuật cưỡi ngựa của Hương Nhi cô nương cũng không kém a !” Hoàng Phủ Đình Ngạn tự đáy lòng mà nói.
Ý cười bên môi Lãnh Hương Nhi càng sâu. Thoải mái nhận lời khen ngợi của hắn, bởi nàng biết bản thân quả thật rất có bản lĩnh. =.=
“Phía trước có gian khách điếm, ta thấy thời gian cũng không còn sớm, chúng ta không bằng ở phía trước dùng bữa, tìm nơi ngủ trọ !” Hoàng Phủ Đình Ngạn đề nghị nói.
“Được !”
Bọn họ đến khách điếm sau đó xuống ngựa, Hoàng Phủ Đình Ngạn nguyện đánh cuộc chịu thua, lấp tức nắm ngựa của hai người đi vào chuồng ngựa thu xếp, Lãnh Hương Nhi đi trước bước vào khách điếm.
Lúc nàng bước vào khách điếm, chỉ thấy hơn mười bàn ghế gần như đã ngồi đầy, mà những người đang dùng bữa nhìn lướt qua thấy nàng vừa bước vào cửa, một đám, tất cả đều quên tiếp tục dùng bữa, ánh mắt trực tiếp ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm nàng.
Cũng không thể trách phản ứng của bọn họ thái quá như vậy, dù sao tuyệt sắc mỹ nhân kiều mỵ vô song như thế nói không chừng cả đời cũng chỉ có một lần cơ hội có thể nhìn thấy, làm sao có thể không mở to hai mắt nhìn thật tỉ mỉ ?
Khách điếm nhỏ cần phải từ trong phòng bếp mang ra vài bàn thức ăn nóng hổi phải đưa đến các bàn trong một lúc không còn cách nào khác tiếp đón người đến, một bên vị công tử áo trắng trẻ tuổi lập tức tận dụng thời cơ, liền tiến đến ra vẻ nịnh bợ.
“Chỗ này còn có bàn trống, cô nương bên này mời.”
“Đa tạ công tử.”
“Đừng khách khí. Cô nương từ nơi khác đến ư ? Trông rất lạ mặt.”
“Ta từ Tô Châu đến.” Lãnh Hương Nhi thẳng thắn đáp, không cho là có gì cần che giấu.
“Thì ra là thế. Cô nương là khách từ xa tới, nếu có gì cần, cứ việc mở miệng, tại hạ bất cứ lúc nào cũng chờ đợi cô nương sai bảo.” Công tử áo trắng trên mặt ngập tràn quý mến, rõ ràng bị sắc đẹp của nàng làm cho điên đảo.
Lãnh Hương Nhi nhìn ra ý đồ của hắn, mi tâm hơi hơi chau lại.
Nàng khéo léo mở miệng nói: “Đa tạ lòng tốt của công tử nhưng ta không chỉ một mình, mà là đi cùng tướng công, nếu có chuyện gì, tướng công ta đương nhiên giúp ta thu xếp tốt.”
Hoàng Phủ Đình Ngạn vừa bước vào khách điếm, chợt nghe thấy lời nói này.
Đột nhiên trong lúc đó trở thành “Tướng công” của Lãnh Hương Nhi, làm cho hắn nao nao, thế nhưng khi hắn liếc xem sự ái mộ rõ rệt trên mặt vị công tử áo trắng kia, lập tức đã hiểu.
Hắn đến bên người Lãnh Hương Nhi, mỉm cười mà nhìn “Nương tử” của hắn.
Vừa thấy Hoàng Phủ Đình Ngạn, đáy mắt Lãnh hương Nhi xẹt qua một tia xấu hổ.
Vừa rồi vì làm cho công tử áo trắng hết hy vọng, nàng mới cố ý nói như vậy, muốn cho hắn biết khó mà lui, nào ngờ Hoàng Phủ Đình Ngạn vừa lúc từ phía sau bước vào, chắc chắn đã nghe thấy được lời nói của nàng.
Hắn có hay không cảm thấy nàng quá mức dày mặt, khoe khoang (nv: thiếp vàng, ví với khoe khoang, làm đẹp) đối với khuôn mặt chính mình ?
Hoàng Phủ Đình Ngạn sau khi liếc Bạch Nông công tử [ý nói công tử áo trắng này làm nông hay sao ấy=.= ta cũng chẳng hiểu >’’
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...