Cho dù đêm đã khuya, Lãnh Hương Nhi vẫn một bên dìu Hoàng Phủ Đình Ngạn, một bên ra sức gõ cửa nhà đại phu, thật là đem đại phu đã nghĩ ngơi làm ầm ĩ dậy.
Đại phu thấy một vết máu lớn trên ngực Hoàng Phủ Đình Ngạn, không có mở miệng oán giận, lập tức giúp đỡ mang Hoàng Phủ Đình ngạn vào trong nhà, cẩn thận xem kỹ thương thế của hắn.
“Chậc chậc, công tử là cùng người nào kết thù? Đối phương ra tay cũng thật độc ác! Nếu là mũi kiếm sâu thêm mấy tấc, chỉ sợ xoay chuyển trời đất cũng hết cách.”
Nghe thấy lời nói của đại phu, Lãnh Hương Nhi tâm hung hăng nắm chặt lại, tự trách hốc mắt lập tức chứa đầy nước mắt.
Thầy thuốc thấy bộ dáng thương tâm khổ sở của nàng, vội vàng an ủi nói: “Cô nương không cần quá lo lắng, cũng may công tử phúc lớn mệnh lớn, thật không có tổn thương đến chỗ hiểm, mà ta thấy công tử thân thể cường tráng, chỉ cần đừng động mạnh đến miệng vết thương, mỗi ngày thật tốt mà bó thuốc chữa thương, dần dần có thể phục hồi như cũ, không có trở ngại.”
Lãnh Hương Nhi nghe vậy mới nhẹ nhàng một thở ra một chút, nghẹn ngào nói: “Đa tạ đại phu.”
“Đừng khách khí.”
Thấy thuốc động tác gọn gàng giúp Hoàng Phủ Đình Ngạn chữa thương bó thuốc, rất nhanh liền băng bó ổn thoả.
Cám ơn đại phu, sau khi thanh toán tiền chuẩn bệnh, Lãnh Hương Nhi thật cẩn thận dìu Hoàng Phủ Đình Ngạn trở về trong phòng của khách điếm, để hắn nằm trên giường.
Nhìn khí sắc Hoàng Phủ Đình Ngạn không tốt, nghĩ tới lời nói vừa rồi của đại phu, tự trách nước mắt đã kiềm không được rơi không ngừng.
Hắn là thật tình muốn thành toàn nguyện vọng của nàng, mà tâm ý như vậy của hắn, nàng còn có hoài nghi gì ?
Thấy nàng rơi lệ, trong lòng Hoàng Phủ Đình Ngạn rất không muốn.
“Hương Nhi, lại đây.” Hắn mở miệng khẽ gọi.
Lãnh Hương Nhi đi đến, thấy hắn vươn tay về phía nàng, nàng lập tức không chút do dự cầm lấy.
Hoàng Phủ Đình Ngạn cùng nàng mười ngón tay đan chéo nhau, vô cùng thân thiết nắm lấy tay mềm mại như cỏ của nàng.
“Đừng tự trách, Hương Nhi.” Hắn nhẹ giọng an ủi.
“Nhưng mà…… Ngươi thiếu chút nữa đã chết trong tay ta.” Nàng nghẹn ngào nói.
“Ngay cả như vậy, ta cũng không hối hận. Cho dù thật sự chết trong tay nàng, ta cũng tuyệt đối không có nửa câu oán hận.”
Trong giọng nói của hắn nghe ra vẻ nghiêm túc, Lãnh Hương Nhi tâm thật sâu bị lay động, nhất định phải yêu sâu sắc không ân hận cỡ nào, mới có thể sống chết cùng hứa như vậy.
Nhưng mà……. Tại sao hắn cùng Lí Bình Bình lại…….
Trong lòng nàng hỗn loạn, nước mắt lại càng rơi không ngừng.
Mắt thấy khí sắc của hắn không được tốt lắm, Lãnh Hương Nhi vội vàng lau đi nước mắt của mình, nhẹ giọng thúc giục nói: “Ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt, mau ngủ đi !”
“Không, Hương Nhi, ta trước tiên nhất định phải đem hiểu lầm giữa chúng ta cởi bỏ. Hãy nghe ta nói được không ? Ta thề tuyệt đối sẽ không có nửa câu nói dối với nàng.”
Lãnh Hương Nhi do dự cắn cắn môi, nhưng không có mở miệng cự tuyệt, xem như ngầm đồng ý hắn nói tiếp.
Hoàng Phủ Đình Ngạn đem chuyện năm đó Lí Bình Bình lọt vào tay ác nhân thiếu chút nữa bị cưỡng hiếp nói ra.
Lãnh Hương Nhi thở hổn hển kinh ngạc, không ngờ được Lí Bình Bình lại trải qua loại đáng sợ này.
Một nữ oa nhi tuổi nhỏ, lại chịu đối xử đáng sợ như vậy, nhất định trong lòng để lại bóng ma cả đời cũng khó xoá đi tan biến.
“Mọi người thông cảm cảnh ngộ của muội ấy, càng lo lắng muội ấy sẽ làm bị thương chính mình, đành phải làm theo ý muốn của muội ấy, kết quả lại dưỡng thành tính cách bốc đồng của muội ấy, động một tý là mượn mệnh mình để uy hiếp, mọi người mặc dù cho rằng như vậy rất không ổn, nhưng cũng bắt muội ấy một chút biện pháp cũng đều không có.”
Nghe xong lời nói của hắn, Lãnh Hương Nhi rốt cục có thể lý giải hắn vì sao phải lựa chọn ở lại an ủi Lí Bình Bình.
Nàng trầm ngâm một lúc, hỏi: “Muội ấy thật sự thích chàng, đúng không ?”
Hoàng Phủ Đình Ngạn vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Từ nhỏ muội ấy thường nói lớn lên phải làm nương tử của ta, nhưng mọi người đều chỉ xem như muội ấy nói đùa, ta cũng luôn luôn xem muội ấy như là muội muội của mình, không ngờ được…….”
Hắn đau đầu lắc lắc đầu, phiền toái thở dài.
“Ta lo lắng dọc đường này không có nha hoàn đi theo bất cứ lúc nào chăm nom muội ấy, muội ấy sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch gì, cho nên mới đành phải dùng hết khả năng trấn an muội ấy, nghĩ rằng, sau khi trở lại Kinh Thành sẽ nói sự thật với muội ấy, đến lúc đó bên cạnh muội ấy sẽ có nhiều người giúp đỡ, trông coi, cho dù muội ấy thật muốn làm hại chính mình, cũng có thể kịp thời ngăn cản.”
Sau khi hắn giải thích xong, Lãnh Hương Nhi thật sự không biết nên làm cái gì mới tốt.
Mặc dù nàng đối với Lí Bình Bình tuổi nhỏ gặp cảnh ngộ cảm giác sâu sắc, nhưng không có cách nào thừa nhận cách nàng ta dùng thủ đoạn làm tổn thương chính mình, uy hiếp người khác để đạt được mục đích.
Chính là sự việc liên quan một mạng người, thân lại là biểu muội của mình, nàng thực có thể lý giải khó xử cùng lo lắng của Hoàng Phủ Đình Ngạn.
Không may thật sự xảy ra chuyện ăn năn không thể bù đắp. trong lòng hắn chắc chắn sẽ —– tự trách hối hận cả đời.
Hoàng Phủ Đình Ngạn thấy nàng trầm mặc nhíu mày, nghĩ nàng không tin lời nói của hắn.
“Hương Nhi, tin tưởng ta, ta vừa rồi nói tuyệt đối là sự thật, nếu có chút nửa câu giả dối, để Thiên Lôi giáng xuống ta —–” Hắn thề độc còn chưa xong, đã bị bưng kín miệng.
“Ai muốn nghe chàng thề độc ?” Lãnh Hương Nhi giận dữ trừng mắt nhìn hắn liếc một cái.
“Như vậy…… Nàng nguyện tin tưởng ta sao ?”
Lãnh Hương Nhi nhìn hắn, lấy tay khẽ che trước ngực hắn vừa mới băng bó tốt miệng vết thương, nhẹ giọng nói: “Chàng đã muốn lấy mạng để “Tử gián” (chết cũng khuyên giải), ta còn có thể không tin sao ?”
Nghe xong câu trả lời của nàng, Hoàng Phủ Đình Ngạn cuối cùng thở nhẹ nhõm một hơi.
Lãnh Hương Nhi hỏi: “Thế thì chàng hiện tại có dự định gì klhông ? Nếu muội ấy cực đoan bướng bỉnh như thế, chàng sao còn có biện pháp thoát thân tới tìm ta ?”
“Ta điểm hôn huyệt của muội ấy, nên sẽ làm muội ấy ngủ một giấc đến hừng đông. Nhưng ngày mai đến, chỉ sợ cũng phiền toái.” Hoàng Phủ Đình Ngạn thở dài, cảm thấy rất khó giải quyết.
Lãnh Hương Nhi suy nghĩ một lát, nói: “Không bằng ta giúp muội ấy ! Tìm khách điếm ngủ trọ khi ta cùng muội ấy một phòng, bất cứ lúc nào trông chừng muội ấy, để tránh muội ấy làm ra việc ngốc nghếch.”
“Việc này……”
Tuy rằng đây quả thật là cách tốt, nhưng Hoàng Phủ Đình Ngạn có chút do dự.
“Nàng lúc trước ra tay đánh muội ấy, ta sợ muội ấy đối với nàng sẽ không có hoà nhã, thậm chí có thể sẽ điên loạn đòi sống đòi chết……”
“Chính là lo lắng muội ấy đòi sống đòi chết, ta mới càng phải ở bên cạnh trông chừng muội ấy, tránh chuyện không may nha ! Về phần muội ấy không hoà nhã với ta, ta thật không quan tâm như vậy, dù sao cũng sắp đến Kinh Thành.” Thấy vẻ mặt hắn vẫn lo lắng, Lãnh Hương Nhi cố ý dùng giọng điệu thoải mái cười nói: “Đừng lo lắng, không có việc gì. Được rồi, cũng đã khuya, chàng mau nghỉ ngơi đi !”
Nàng nghĩ muốn rời đi, Hoàng Phủ Đình Ngạn lại còn không buông tay.
“Làm sao vậy ?”
“Ta không muốn nàng đi, sợ nàng lại rời xa ta mà đi.”
Hắn thằng thắn nói ra lời nói trong lòng khiến khuôn mặt xinh đẹp của Lãnh Hương Nhi đỏ ửng lên, nói: “Ta vậy ở lại là được rồi ?”
Thật ra nàng cũng không yên lòng, mặc dù đại phu nói hắn không có ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng nhìn thấy hình ảnh ngực hắn dính máu quá đau lòng, nếu tình huống nghiêm trọng hơn so với đại phu dự kiến, đột nhiên chuyển biến xấu phải làm sao ?
Lãnh Hương Nhi định lui đến bên cạnh bàn, Hoàng Phủ Đình Ngạn lại lắc lắc đầu.
“Như vậy nàng rất uỷ khuất, muốn ta làm sao an tâm ngủ ?”
“Vậy chàng muốn thế nào ?” Lãnh Hương Nhi không biết nên khóc hay cười hỏi lại: “Trong phòng chỉ có một chiếc giường, cũng không thể tặng cho ta, bảo chàng bị thương thế này nằm trên mặt đất sao ?”
“Ta nghĩ, giường này hẳn là đủ lớn………”
Nghe ra ý nghĩa trong lời nói của hắn, Lãnh Hương Nhi tim đập thoáng chốc rối loạn tiết tấu.
“Vậy chẳng phải là để chàng chiếm hết tiện nghi sao ? Huống hồ, lúc trước là ai từng băn khoăn mãi, rất sợ tổn hại đến danh tiết của ta ?”
“Tổn hại danh tiết của nàng, nàng không thể không gả cho ta.” Ánh mắt Hoàng Phủ Đình Ngạn nóng rực nhìn chăm chú nàng.
Một trận vui sướng thân tình chạy tán loạn trong lòng, Lãnh Hương Nhi mặt đỏ hừ nói: “Thật không hổ là đại tửu thương đỉnh đỉnh đại danh, tính toán của chàng trái lại rất tinh ranh.”
“Thật ra ta chỉ là muốn lẳng lặng ôm nàng, cảm giác nàng quả thật còn đang ở bên cạnh ta.”
“Sau này không cho phép chàng làm loại việc ngốc này.”
“Tuân lệnh, nương tử.”
Cách gọi của hắn làm trong lòng của nàng vô cùng ngọt ngào, nghĩ đến thiếu chút nữa vì hiểu lầm mà đánh mất hạnh phúc, nàng càng quý trọng tất cả giây phút này.
Tràn đầy nhu tình, làm cho nàng không tự chủ tiến đến gần, nhẹ nhàng hôn xuống môi hắn.
Chủ động của nàng khiến Hoàng Phủ Đình Ngạn vừa mừng vừa sợ, nhưng hôn như chuồn chuồn lướt trên nước có thể nào thoả mãn hắn ?
Hắn giữ khuôn mặt của nàng, hôn một cái thật sâu, đến khi hai người đều ý loạn tình mê, cả người nóng lên, hắn rút cuộc mới buông lỏng đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của nàng ra.
Hoàng Phủ Đình Ngạn âm thầm điều chỉnh hơi thở, cố gắng kiềm nén áp lực trong cơ thể dâng lên **
Lúc này trên người hắn mang theo vết thương, thật sự không nên kích động quá mức, mà hắn cũng không nghĩ muốn cùng nàng động phòng trước khi bái đường. Nàng xinh đẹp như thế, đáng để hắn kiên nhẫn chờ đợi.
“Đi ngủ sớm một chút ! Ngày mai còn phải đối mặt với Bình Bình, chỉ sợ có thể lại gây sức ép.”
“Ừh.” Lãnh Hương Nhi gật gật đầu, khẽ tựa vào trong lòng ngực hắn.
Cảm giác hạnh phúc an toàn kiên định, làm bọn họ rất nhanh ngủ say đi, mà cho dù là ở trong giấc mơ, trên mặt bọn họ cũng đều mang theo nụ cười thoả mãn.
Hôm sau, Lí Bình Bình phát hiện bản thân bị điểm hôn huyệt ngủ một đêm, mà biểu ca lại mang Lãnh Hương Nhi tìm trở về, lập tức tức giận quá mức.
Không chỉ có như thế, thấy ánh mắt hai người bọn họ giao nhau, vẻ mặt tình ý ửng hồng cuộn tròn, lại biết Lãnh Hương Nhi định ngồi chung xe ngựa cùng nàng, thậm chí là buổi tuối ở chung một phòng, nàng lại kích động, kháng cự đến cực điểm.
“Tại sao ta không thể không ở cùng ngươi ?” Nàng thở phì phì trừng mắt Lãnh Hương Nhi. Sau khi trải qua ngày hôm qua, nàng cũng không cần phải giả vờ thân thiết, thái độ thân mật trước mặt Lãnh Hương Nhi.
“Đương nhiên là tránh cho cô tự tổn thương chính mình.” Lãnh Hương Nhi giọng điệu bình tĩnh nói.
“Ta tổn thương hay không tổn thương liên quan gì đến ngươi ? Ta mới không cần ngươi đến gần ta ! Ngày hôm qua ngươi đánh ta, ta còn chưa tính nợ này với ngươi !”
Lí Bình Bình giơ tay lên, muốn hung hăng đáp trả Lãnh Hương Nhi một bạt tai, nhưng mà nàng cũng chưa kịp vung xuống, cánh tay đã bị Hoàng Phủ Đình Ngạn bắt được.
“Biểu ca, huynh tại sao muốn cản muội ? Muội chẳng qua chỉ là đòi lại công bằng thôi, nếu không muội phải làm sao nguôi giận ?” Lí Bình Bình reo lên.
“Nếu muội thật muốn ra tay đánh người mới có thể nguôi giận, vậy thì hãy đánh ta đi !”
“Huynh !” Hắn một lòng thiên vị, thái độ bảo vệ Lãnh Hương Nhi, làm cho Lí Bình Bình càng thêm căm phẫn. “Vì sao ? Chẳng lẽ ở trong lòng huynh, muội kém hơn nàng ấy ?” Nàng lớn tiếng chất vấn.
Hoàng Phủ Đình Ngạn nhìn về phía Lãnh Hương Nhi, vẻ mặt kiên định trên khuôn mặt tuấn tú. Nếu hiện tại đã đến tình huống này hắn không định lại có giấu diếm gì.
“Ở trong lòng của ta, không có một cô nương nào so được với Hương Nhi. Nàng là bạn đời ta quyết định phải cùng nắm tay cả đời, cũng chính là thê tử ta yêu duy nhất đời này.”
Nghe thấy lời tuyên bố nghiêm túc mà thâm tình của hắn, Lãnh Hương Nhi mắt đẹp hiện lên giọt lệ cảm động, Lí Bình Bình vì đau lòng tức giận vô cùng.
“Ta không muốn ! Ta không muốn ! Ta không muốn như vậy ! Ta không muốn ! Ta phải gả cho biểu ca, ta mới là thê tử duy nhất đời này của biểu ca !”
Lí Bình Bình không khống chế được thét chói tai, phá huỷ tâm tình cảm động của Lãnh Hương Nhi. Nàng nhíu mi nhìn Lí Bình Bình, đối với tiểu cô nương tuỳ hứng này thật sự là không nhịn được.
Người bên ngoài vì thương hại cảnh ngộ của nàng mà tha thứ cho nàng một cách dễ dàng, vì nàng, kết quả chỉ làm cho nàng thay đổi nghiêm trọng hơn mượn cớ bởi không khống chế được cảm xúc đạt được mục đích, vậy không chỉ gây vấn đề cho người bên cạnh, đối với bản thân cũng không có chút lợi ích a !
Có lẽ, lúc này nàng phải đóng vai người xấu, thật tốt làm cho cô nương bốc đồng này thanh tỉnh một chút.
Lãnh Hương Nhi liếc nàng, hừ nói : “Ngươi không phải đã đến tuổi cập kê rồi sao ? Như thế nào còn giống oa nhi bảy, tám tuổi, nghĩ đến làm ồn thì có kẹo ăn ? Ngươi như thế còn giống tiểu nha đầu chưa dứt sữa, vậy nói chuyện thành thân gì ? Chờ ngươi trưởng thành rồi nói sau !”
“Câm miệng ! Câm miệng ! Ngươi dựa vào cái gì nói như vậy ?”
Trái với Lí Bình Bình thở hổn hển, Lãnh Hương Nhi tâm bình khí hoà, khí định thần nhàn nói : “Ta chẳng qua là nói ra sự thật thôi. Thế nào ? Dám biểu hiện giống như một đứa nhỏ ngây thơ, cũng không dám đối mặt với sự thật ?”
“Ngươi….. Ngươi…..” Lí Bình Bình nói nhưng mà nàng, chỉ có thể giận dỗi cắn răng nói: “Ngươi đừng cho là có thể như ý nguyện gả cho biểu ca, các ngươi nếu dám thành thân, ta nhất định chết cho các ngươi xem !”
Lãnh Hương Nhi mắt đẹp nhíu lại, bị tiểu nha đầu bốc đồng này làm cho lông mao đựng thẳng đứng.
“Động một tí mượn tính mệnh chính mình đe doạ, ngươi không biết là có lỗi với cha mẹ của ngươi sao ? Ngươi cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới, nếu ngươi thật sự chết, người đau lòng nhất chính là ai không ? Là cha mẹ ngươi ! Bọn họ cưng chiều ngươi như vậy, yêu thương ngươi, ngươi cũng như vậy báo đáp bọn họ, ngươi không biết bản thân rất bất hiếu sao ?”
“Ta…….” Lí Bình Bình ấp a ấp úng.
Từ trước cho tới bây giờ vẫn không có người như vậy nghiêm khắc trách cứ qua nàng, mà Lãnh Hương Nhi răn dạy làm cho nàng chột dạ nói không nên lời nửa câu phản bác.
Kỳ thật, mặc dù nàng mỗi lần cảm xúc kích động đều là thật, nhưng lý trí vẫn phải có, bệnh tâm thần cũng không có thật sự đến mức không khống chế được, nếu không năm đó nàng bị giễu cợt mà kích động trở về trong phòng, rất có thể trực tiếp cầm kéo sắc bén đâm vào tim, mà không phải chỉ tìm đến cổ tay bản thân.
Nàng rất rõ mượn cớ tổn thương chính mình, có thể khiến mọi người vội vàng che chở nàng, dỗ dành nàng, mà nàng muốn cũng có thể mượn cớ này vừa ý đạt được, cho nên mới làm như vậy.
Nàng cũng không phải thật tình tìm cái chết, đương nhiên cũng không phải cố ý muốn làm cho cha mẹ đau lòng khổ sở.
Nhưng mà…… Nhưng mà…… Mặc dù không thể phản bác lời nói của Lãnh Hương Nhi, nhưng ở trước mặt của biểu ca bị nghiêm khắc răn dạy như vậy, mặt mũi của nàng không nhịn được, cũng chỉ có thể tuỳ hứng đến cùng.
“Không liên quan chuyện của ngươi ! Dù sao nếu các ngươi dám thành thân, ta sẽ chết cho các ngươi xem !”
Nàng nghĩ thầm, nói không chừng đe doạ như vậy có thể chia rẽ bọn họ, như vậy mục đích của nàng đã đạt được, căn bản là không cần thật sự tổn thương chính mình.
Lãnh Hương Nhi mắt đẹp bốc hỏa, với Lí Bình Bình ngu đần không hiểu biết này giận dữ cực kỳ.
Nàng tuyệt đối không thể tuỳ ý để tiểu nha đầu này tiếp tục tuỳ hứng, làm tất cả mọi người bên cạnh rối lên không được yên lòng, càng không thể cho phép bất luận kẻ nào có ý đồ phả hỏng hạnh phúc thật vất vả mới có của nàng !
“Ngươi muốn chết như thế phải không ? Tốt, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi, để ngươi chết !”
Lí Bình Bình hoảng sợ hút không khí, bị lời nói này doạ cho, lo lắng bất an đi đến hướng Hoàng Phủ Đình Ngạn, mà Hoàng Phủ Đình Ngạn không đoán được nàng sẽ nói như vậy, nghi hoặc nhìn về phía Lãnh Hương Nhi.
Lãnh Hương Nhi hướng hắn thản nhiên cười, hỏi: “Có thể chứ? Ta có thể “giết” nàng ấy không?”
Hoàng Phủ Đình Ngạn nhìn tia xảo quyệt trong mắt nàng, tuy rằng hắn còn chưa biết nàng rốt cục có dự định gì, nhưng rất tin nàng sẽ có đúng mực.
“Nàng nghĩ muốn làm như thế nào, cứ việc mạnh tay làm đi!”
“Biểu ca?”
Lí Bình Bình thở hổn hển vì kinh ngạc, trăm vạn không ngờ được biểu ca lại sẽ nói như vậy.
Hức hức, làm sao bây giờ? Nàng còn chưa muốn chết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...