Chu Hoan Hoan ngồi chơi hơn một tiếng đồng hồ mới chào ra về, bấy giờ đã đến giờ cơm trưa nên bà Chu giữ cô ta lại: “Ở lại ăn cơm với cả nhà đã.”
“Thôi thím ạ, ở nhà mẹ con đang hầm canh gà đợi con rồi.”
“Ha ha ha, thế thì thôi thím không giữ con, hôm sau lại sang chơi với thím nhé.”
“Con đi một bước là sang nhà mà, thế thôi con về đây, thím giữ sức khỏe nhé.”
Bà Chu vội bảo: “Chu Cương, tiễn Hoan Tử đi con.”
Chu Hoan Hoan vui vẻ đi ra, thấy cây lựu trong góc sân cô ta bảo: “Ồ cây này em tưởng năm ngoái bảo là bỏ đi rồi, sao vẫn còn ạ?”
“Bà không chịu bỏ, bà muốn để cho nhanh có cháu trai.” Chu Cương cười bảo: “Bà bảo cây lựu ý nghĩa là con đàn cháu đống, anh thì thế nào cũng được, không trồng nó cũng phải trồng cây khác mà. Cây lựu này lâu năm rồi, có khi ít nữa lại thành cây quý cần bảo tồn ấy chứ.”
Chu Hoan Hoan miệng cười, mắt liếc sang Chu Cương: “Bà muốn bế cháu thế thì anh nhanh nhanh kiếm lấy một đứa đi thôi.”
“Nhà anh có hai đứa cháu trai rồi đấy thôi, không có anh thì còn Chu Minh. Huống hồ anh cũng hai đứa rồi, một trai một gái, không phải con đẻ nhưng cũng ổn.” Chu Cương cười cười, ra đến cổng gã hỏi: “Thế em thì sao, đàn ông thì không nói chứ em cũng cứng tuổi rồi, sao chưa chịu lấy chồng đi. Đừng kén quá, tàm tạm thôi là được rồi.”
“Thì trách ai bây giờ, từ bé suốt ngày đi theo mấy anh nên giờ em kén thế đấy, tàm tạm làm sao lọt được mắt xanh của em. Mà anh nhớ đấy nhé, anh bảo chúng mình qua ba lăm mà chưa kết hôn là lấy quách nhau cho xong đấy.”
Chu Cương cười phá lên: “Ừ nhớ.”
Nhà Chu Hoan Hoan ngay đầu đường này, rẽ vào một tí là đến. Chu Cương đứng nhìn cô ta đi khuất rồi trở vào nhà, vừa quay đầu lại gã đã thấy Ngải Đông Đông đang đứng ngậm kẹo que nhìn gã chằm chằm.
“Ba nuôi nè, không phải con khó đâu nhưng ba như thế là không được, đã không thích người ta sao còn để người ta lỡ dở thế hả?”
“Lỡ là thế nào?”
“Ba thề hẹn gì với chị Hoan con nghe chú ba kể hết rồi, bả không chịu lấy chồng là để đợi ba chứ gì nữa, không lẽ ba định để người ta đợi đến ba lăm tuổi rồi mới ngã ngửa ra là ba không thích bả à?”
“Thì vốn ba mày có thích đâu, ba lăm tuổi là nói vui vậy thôi ai chẳng biết.”
“Nhiều khi biết rõ nhưng chỉ cần có một tia hy vọng người ta vẫn còn bám víu đấy, phụ nữ có lúc u mê lắm.”
Chu Cương phì cười: “Bé bằng cái tí mà nói chuyện yêu đương cứ như thật.”
“Thì làm sao, chuyện như thế con gặp đầy rồi.”
Chu Cương nhướn mày, bảo: “Thôi mày kệ ba, tự ba biết đường xử lý. Trưa mày muốn ăn gì, mình ra ngoài ăn nhé.”
“Hai ba con mình hay ai nữa?”
“Ba người, dẫn cả bé bi nữa.”
Chu Cương đưa Ngải Đông Đông và Chu Đình vào phố, thật ra thị trấn quanh đi quẩn lại chỉ có thế, Ngải Đông Đông thì lớn lên ở thành phố nên đi đến đâu cũng chỉ thấy đường xá rất quê mùa. Được cái mấy năm trở lại đây kinh tế xã hội phát triển nên huyện Cố Thành cũng đã thay da đổi thịt, siêu thị lớn mọc lên khá nhiều cùng với ba bốn khu bách hóa tổng hợp, chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh Dicos với McDonald’s bắt đầu xuất hiện từ năm kia hiện đã trở thành điểm đến yêu thích của Chu Đình. Chu Cương mua cho hai anh em mỗi đứa một phần nhưng gã thì không ăn, gã bảo không thích đồ ăn nhanh.
Lâu lắm không được ăn hamburger nên Ngải Đông Đông chỉ ngoạm vài miếng đã hết bay cái bánh, ăn xong nó đòi mua thêm nhưng Chu Cương can nó: “Chừa bụng đi, đợi tí ba đưa hai đứa đến một quán trăm năm ăn mì.”
Quán mì Chu Cương dẫn hai đứa đi ăn nghe nói mở từ thời dân quốc, thường ngày họ làm ăn rất phát đạt, giữa trưa nắng hè mà có khi khách xếp hàng dài cả chục thước nói gì mùa rét mướt. Lúc bọn Ngải Đông Đông đến đúng là đã có rất đông khách xếp hàng ngoài cửa, may mà chủ quán quen thân với Chu Cương nên bọn nó được mời thẳng vào trong, Ngải Đông Đông cứ ngại ngại chỉ sợ những người đang xếp hàng có ý kiến. Coi bộ cái sự chen hàng nhờ vả không phải chỉ xảy ra ở mỗi nơi cửa quan.
Cơ mà bảo sao đông người xếp hàng thế, mì của quán này đúng là ngon tụt cả lưỡi, nhất là nước dùng thì phải nói là vừa tươi mát vừa đậm đà, uống đến đâu biết đến đấy.
Ngải Đông Đông ăn no căng bụng, lúc ra về Chu Cương bảo: “Đi dạo một lát hẵng về.”
Ba người thảnh thơi tản bộ trên phần đường dành cho khách bộ hành, mấy bữa nay trời hửng lên một tí nhưng người trên phố không đông lắm, mai là năm mới nên nhiều cửa hàng đã đóng cửa nghỉ lễ. Chu Đình thấy một con gấu đồ chơi bày trên tủ kính trong tiệm nọ nên mè nheo đòi Chu Cương mua, Chu Cương bảo: “Búp bê với đồ chơi của con ở nhà hết chỗ chứa rồi còn đòi mua gì nữa?”
“Tết nhất mà, nó đòi thì ba mua đi, nào vào đây, anh mua cho.”
Chu Cương cười bất đắc dĩ: “Ba không đồng ý mày lại còn hứng ra, làm mất uy tín ba mày thế à.”
Chu Đình nhanh nhảu nói: “Anh Đông Đông là số một!”
Chu Cương cười đi vào theo hai anh em, chủ cửa hàng lúc này đang ăn cơm trưa, thấy có khách vào thì vội bỏ bát xuống, tươi cười chạy ra đón: “Mời cả nhà xem hàng ạ.”
“Cho em lấy cái đấy.” Ngải Đông Đông chỉ con gấu Chu Đình thích, “Bao nhiêu ạ?”
Chị chủ hàng lấy con gấu đưa cho nó rồi cười đáp: “Con này một trăm hai.”
“Đắt thế à?” Chu Cương lên tiếng.
“Đắt đâu mà, papa quên à hồi trước papa đi Quảng Đông mua cho con con búp bê hơn một ngàn cơ mà, cái này mới một trăm hai rẻ ơi là rẻ.”
Ngải Đông Đông cười bảo: “Nhỏ này đúng là chưa biết gạo châu củi quế, một trăm hai mà em bảo rẻ á? Con gấu này chất liệu kém hơn, lại không có nhãn mác thì làm sao so với búp bê của em được.” nói xong nó quay sang hỏi chủ cửa hàng: “Chị ơi bớt cho em đi. Bớt tí ti thôi cũng được, lấy tròn một trăm nhé.”
“Ấy không được, hàng nhà chị bán giá buôn rồi đấy, em cũng cho chị kiếm ít lãi chứ?”
Ngải Đông Đông mỉm cười: “Đâu phải em mua lần đầu, các chị bán mỗi cái được lãi bao nhiêu em không biết chứ em đảm bảo một trăm là lời rồi. Không được thì nhà em đi vậy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...