Làm đứa phạm nhỏ tuổi nhất, Ngải Đông Đông nhận được rất nhiều sự quan tâm chú ý, có người cũng chửi bới Triệu Đắc Ý kiểu: “Đ.m thằng chó ỷ có tí quyền coi trời bằng vung, thằng bé bé tí cũng bắt vào đây.”
Ấy là phe đồng tình với Ngải Đông Đông, còn có phe chỉ giễu nó: “Thằng nhãi này trông kỳ khôi thế thôi, dạy dỗ một tí có khi lại ngọt chẳng kém ai, ha ha ha.”
Nói gì thì nói, Ngải Đông Đông đã thành người nổi tiếng, đi đến đâu cũng có người hỏi chuyện nó dăm ba câu. Bề ngoài Ngải Đông Đông tỏ ra cứng đầu lỳ lợm thế thôi, chứ trong thâm tâm thực ra nó rất là bảo thủ, nó cũng biết thiên hạ quan tâm đến nó như thế hầu hết chỉ vì xem nó như trò tiêu khiển, ít nhiều nó thấy xấu hổ nên nó toàn lựa lối nào vắng người mà đi. Sau giờ thể dục đến bữa điểm tâm, Khải Tử hỏi: “Mày lấy quần áo chưa?”
“Chưa ạ, họ bảo là hết giờ sáng sẽ gọi em.”
Khải Tử gật đầu, bảo: “Đi thôi.”
“Đi đâu ạ?”
“Đi làm chứ đi đâu.”. Truyện mới cập nhật
Lúc ấy Ngải Đông Đông mới biết thì ra ở tù không phải thiên đường, nó cứ tưởng vào tù sướng hơn đi bụi nhiều lắm, cho ăn cho ở, cho cả quần áo mặc, giờ mới hay ở đời có làm thì mới có ăn, cái gì cũng có giá của nó, giá ở đây là phải làm, phải lao động.
Phạm nhân trong tù được coi là nguồn lao động giá rẻ, thậm chí là miễn phí, đây là phương pháp quản giáo được cả thế giới công nhận và áp dụng, về phía chính phủ đương nhiên người ta không bảo là cưỡng đoạt sức lao động của phạm nhân, mà phải dùng từ “cải tạo”. Với lại dạy cho phạm nhân cái nghề để ít nữa ra tù không bị xã hội đào thải. Nhưng lối cải tạo này rất bào mòn sức khỏe lẫn tinh thần phạm nhân, thực ra đây chính là biến tướng của sự trừng phạt nên rất nhiều phạm nhân ở tù lâu năm khi được tha không những thể trọng sa sút mà phản xạ cũng ù lì đi, họ toát ra một vẻ uể oải chán chường không thể che giấu được. Đó là hệ quả của những ngày tháng trường kỳ sinh hoạt khô khan và cường độ lao động cực cao trong tù.
Ngải Đông Đông lười biếng quen thân, vừa làm một tí nó đã thấy lưng đau ê ẩm, ấy cũng vì di chứng cuộc hành xác tối qua, hai đùi nó vừa mỏi vừa tê, eo thì nhức nhức. May mà bên cạnh nó còn có người quen để nói chuyện, ấy là Khải Tử, tiếp xúc lâu dần nó mới biết gã là người thân thiện nhất khu 6, tuổi gã cũng gần nó nhất nên hai người có chuyện để nói với nhau. Nó nhớ lại chuyện tối qua, liền hỏi: “Này hôm qua anh bảo em về Chu lão đại ấy, đó là ai thế? Sao mình đều ở tập thể mà người đó lại được ở riêng một buồng lại còn được nghe nhạc? Sáng nay tập thể dục em cũng không thấy ổng, ở đây ổng sướng vậy hả, ổng làm cái gì ghê vậy?”
“Ổng hả…” Khải Tử vừa làm vừa đáp: “Nói thế nào nhỉ, nói chung là người ta ở tù nhưng bọn tao chưa bao giờ coi ổng là phạm cả, người ta vào đây không phải để ở tù mày ơi.”
“Vào tù mà không để ở tù thì vào làm gì?”
Ngải Đông Đông tò mò quên cả làm, nó vừa ngừng tay thì có người thúc liền, nó lại vội vàng cầm kéo cắt một đường ở mép cái quần soóc. Công việc của bọn họ rất tạp nham, mỗi lúc một việc khác nhau, hiện nay là cắt quần soóc nam, nghe nói đợt trước là làm đồ chơi bằng nhung. Hầu Tử bảo toàn là việc của lũ đàn bà con gái, vào đây lại để cánh đàn ông phải làm.
Khải Tử cười cười, hơi nghiêng đầu sang, bảo: “Anh kể cho mày nghe chuyện cái ông Chu Cương này nhé.”
Ấy là lần đầu tiên Ngải Đông Đông nghe đến cái tên Chu Cương, Khải Tử không phải người địa phương, giọng gã hơi lơ lớ khẩu âm, tiếng phổ thông của gã cũng không chuẩn thành ra rất lâu sau đó Ngải Đông Đông vẫn tưởng tên của Chu Cương là Chu Cửng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...