Trịnh Dung trở thành khán giả bất đắc dĩ cho Chu Cương và Ngải Đông Đông, Ngải Đông Đông bị cay chảy nước mắt thì gã cũng thấy cay chứ, nhưng Chu Cương đâu có gắp đồ ăn cho gã, gã lẳng lặng uống miếng nước trà, lòng nghe đắng chát.
Thế rồi Chu Cương bảo: “Uống chén rượu rồi thì hiềm khích của chú với Đông Đông cũng bỏ qua chứ?”
Đây là lần đầu tiên Ngải Đông Đông nghe Chu Cương gọi tên nó, gã không gọi Ngải Đông Đông mà là Đông Đông nghe thân mật hơn nhiều lắm. Trịnh Dung thì còn bận phiền muộn, gã đáp lấy lệ: “Anh Chu đã có lời, em chấp nhận từ hôm bữa rồi đấy thôi?”
“Tính anh thẳng, anh cũng thích ai tính thẳng, nếu chú không muốn bỏ qua cho nó anh cũng không ép, dù sao hai bên trở thành như bây giờ nó cũng có lỗi. Nhưng nếu chú đã đồng ý cho qua thì nói được phải làm được, anh ghét nhất là người bằng mặt không bằng lòng. Một khi chú quyết định không bỏ qua cho nó, chú nói thẳng ra, anh không vui nhưng anh vẫn nể chú là đàn ông. Nhưng nếu trước mặt anh chú nói thế này, sau lưng anh chú làm kiểu khác thì anh thấy không được. Chuyện Trần Hổ sáng nay là thế nào?”
Chu Cương bất thần đổi giọng nghiêm nghị, gã không nói to nhưng vẫn toát lên vẻ quyền uy lấn át làm cả Trịnh Dung và Ngải Đông Đông đều giật mình, bấy giờ Ngải Đông Đông mới biết nó nghĩ oan cho Chu Cương rồi, gã mời Trịnh Dung ăn uống là để tính sổ nha.
Trịnh Dung đỏ bừng mặt, đôi đũa vừa cầm lên tay lại đặt xuống bàn.
“Anh Chu bảo thế là thế nào ạ?” Trịnh Dung nhìn sang Ngải Đông Đông với vẻ căm ghét lộ liễu: “Em không biết Ngải Đông Đông nói thế nào với anh, em với nó quan hệ cá nhân không tốt nên có thể em làm gì nó cũng nghĩ theo chiều hướng xấu.”
Ngải Đông Đông chưa từng thấy Chu Cương nghiêm khắc với Trịnh Dung như thế nên nó cũng hoảng, nó vội phụ họa: “Nếu quả là thế thì em hiểu lầm rồi ạ, lỗi tại em ạ. Thôi thôi, chuyện cũ mình bỏ qua đi, quan trọng là từ bữa nay em với anh Trịnh là bạn bè rồi.”
“Tao không làm bạn với mày.” đột nhiên Trịnh Dung gằn giọng, có vẻ gã đã không kiềm chế được sự căm ghét với nó: “Vừa xong anh Chu nói một câu đúng đấy, không giải quyết được thì thôi, nhìn thấy mày là tao khó chịu rồi, tao không thể nể mặt anh Chu để giả vờ anh anh em em với mày được, làm thế không những anh Chu không thích mà tao cũng thêm bực mình. Đã thế thì từ sau thấy nhau tự biết lối mà tránh đi, đừng có trêu ngươi nhau. Tao với mày đều được yên, bao giờ mày ra tù thì thôi.” Nói rồi Trịnh Dung đứng dậy, quay sang bảo Chu Cương: “Bữa cơm này chắc anh Chu cũng không chủ ý mời em ăn, thôi em hiểu, em chào anh.”
Nói xong gã quay đầu đi thẳng ra cửa nhà ăn làm người xung quanh cũng phải sửng sốt, Ngải Đông Đông thì há hốc miệng hồi lâu, đến khi Trịnh Dung đi khuất nó mới bật cười quay sang Chu Cương: “Ba nuôi nè, ba tốt bụng thật.”
Chu Cương chẹp miệng đáp: “Giờ mới biết à, mới nãy đứa nào sưng mặt rót tràn cả rượu của tao?”
Nói rồi Chu Cương hất hàm về phía vũng rượu trên bàn, gã nhấc chén của mình lên làm rượu bắt đầu loang ra chực chảy xuống cạnh bàn. Ngải Đông Đông lập tức chồm đến, gục đầu xuống trước mặt Chu Cương húp rột rột mấy cái sạch trơn rượu vương vãi. Uống xong nó ngẩng lên, cười toét miệng với Chu Cương, rượu cay quá hay sao mà môi nó cũng đỏ tươi óng ánh, hơi thở thành khói mờ thoang thoảng mùi rượu, hàm răng trắng bóc lại thêm cái lưỡi hồng nho nhỏ thè ra liếm giọt rượu đọng nơi khóe miệng, Chu Cương trố mắt nhìn nó, gã lại nghe thái dương rần rật.
“Thế này là khỏi phí nhé?” Ngải Đông Đông cười khì ngồi thẳng lên nhưng Chu Cương đã túm gáy nó kéo nó lại gần, gã hành động nhanh như chớp, đúng là đàn ông quyết đoán chính hiệu.
Ngải Đông Đông sửng sốt nhìn Chu Cương, thoáng cái đầu óc nó trống rỗng, Chu Cương giơ tay lên khẽ mơn man khóe môi nó làm nó quên cả thở, máu trong người nó như dập dờn sôi lên. Nhưng Chu Cương chỉ cười mơ hồ, thấp thoáng lộ ra hàm răng trắng rồi gã ngoảnh đi: “Chú mày chưa chùi miệng này.”
Bấy giờ Ngải Đông Đông mới hiểu ra là Chu Cương vừa chùi miệng cho nó.
Nó còn tưởng gã sắp hôn nó chứ. Được tại ~ trùmtruyệ n. CO M ~
Ngải Đông Đông ngượng thật, Chu Cương vừa buông nó ra nó vội cười gượng ngồi xích về chỗ. Nhưng hành động bất ngờ tiếp theo của Chu Cương lại làm máu nó sôi lên tập hai.
Chu Cương thản nhiên đưa ngón tay cái vừa quẹt rượu trên môi nó lên miệng liếm rồi nói: “Thơm nhỉ.”
Chẳng biết thơm là người hay là rượu. Chu Cương vô lại mà gợi cảm nhường này, Ngải Đông Đông cảm thấy nó cũng cửng lên mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...