Gã Độc Thân Vàng Mười

Tiếng di động đột ngột vang lên đánh tan bầu không khí yên tĩnh trong trạm xá, bác sĩ ra ngoài nghe, Ngải Đông Đông thấy hơi lạnh nên định mặc áo vào thì Chu Cương bảo: “Đừng mặc vội, đợi thuốc khô rồi mặc không dính hết ra áo đấy.”

“Nhưng mà con lạnh.”

“Lạnh cũng phải chịu.”

Ngải Đông Đông chép miệng, đành phải nghe lời tuột cái áo mới quàng vào phân nửa vứt xuống giường, nó rùng mình một cái rồi quay sang ngơ ngáo nhìn Chu Cương.

Chu Cương bật cười, lại ngồi xuống cạnh nó, dang hai tay ra. Ngải Đông Đông lập tức xáp tới, rúc vào lòng gã, cố lắm nó mới kìm được nụ cười vừa ngượng ngùng vừa đắc ý, nó nói: “Ba nuôi ơi ba tốt thật ấy.”

“Còn đau không?”

“Đau ạ.” Ngải Đông Đông đáp, “Nhưng mà lúc bị đánh con chẳng đau gì cả, chỉ sợ thôi.”

Chu Cương nói: “Trịnh Dung không tử tế gì đâu, từ sau mày để ý vào.”

“Liệu nó có bị héo luôn cái ấy không ba, nhỡ bị thật có khi về nó lột da con mất?” Ngải Đông Đông rầu rĩ nói, “Lúc đó con hoảng quá có nghĩ gì đâu.”

Chưa biết rõ kết quả nên Chu Cương cũng không bình luận gì mà chỉ xoa xoa bờ vai nó rồi cúi đầu xem những vết thương trên lưng nó.

Bác sĩ nghe điện thoại xong trở vào phòng, hơi sửng sốt khi thấy Chu Cương đang ôm Ngải Đông Đông nhưng bà chỉ cười, bảo: “Bị thương ngoài da thôi không sao đâu, mấy ngày tới chú ý giữ vệ sinh, chiều tối đến bác bôi thuốc cho.”

Lúc Ngải Đông Đông trở về buồng giam thì mọi người đã đi làm hết, trong phòng chỉ còn mình nó, lưng đau nên nó nằm sấp trên giường, đang nghĩ ngợi linh tinh thì nghe thấy tiếng chân người đến. Nó ngẩng lên, thấy Chu Cương bê máy tính sang, gã vừa vào vừa hỏi: “Nghĩ gì mà thẫn thờ vậy?”


“Con nghĩ về sự đời… nghĩ xem vũ trụ có tận cùng hay không.”

Ngải Đông Đông đáp rồi phì cười, nó bò dậy, hí hửng hỏi: “Ba sang thăm con à?”

Chu Cương cười đẩy vai nó: “Xê ra tao ngồi với.”

Ngải Đông Đông lập tức xích vào trong, thấy giường mình bừa bộn nó vội kéo phẳng lại tấm trải giường, cuộn chăn vào một góc để chừa chỗ cho Chu Cương. Chu Cương đặt máy tính xuống giường rồi ngồi xuống bên cạnh, bảo: “Sợ mày nằm một mình buồn, chú sang xem phim với mày.”

Ngải Đông Đông mừng rơn, nó nhanh tay gấp chăn lại nhồi sau lưng Chu Cương: “Ba dựa vào đây cho êm.”

Chu Cương liền ngả lưng dựa đống chăn, một tay gối đầu, bắt đầu xem phim.

Họ xem một bộ phim săn bắt tội phạm, phim chắc cũng lâu đời rồi nên nước hình khá tối, cách quay cũng thô hơn phim hiện đại. Ngồi khoanh chân trên giường một lúc Ngải Đông Đông thấy hơi lạnh, nó lén liếc sang Chu Cương, ý đồ muốn xích lại gần gã.

Chu Cương nằm dựa chăn, nó nằm dựa Chu Cương, ui nghĩ mà thích!

Tưởng tượng thôi mà nó đã thấy ngứa ngáy lắm rồi. Thế là nó chẳng để tâm đến phim nữa, nó khẽ nuốt nước miếng, mắt lé xẹ liếc từ cái góc mặt nghiêng nghiêng xuống toàn thân Chu Cương.

Nó ngắm rất là chậm, không biết tại sao tim cứ thấp thỏm như đang làm việc gì xấu xa lắm. May mà Chu Cương chỉ mải tập trung vào màn hình máy tính chứ không để ý gì đến nó. Nó nín thở, cảm giác như có cục gì nghẹn nghẹn nơi cuống họng chực thập thò thọt lên. Nó bấu tay xuống lớp ra trải giường trơn láng, mon men muốn xích lại gần Chu Cương.

Đột nhiên Chu Cương phá lên cười vì một cảnh phim, tiếng cười của gã trầm trầm vang làm Ngải Đông Đông sợ hết hồn, nó vội cười bồi theo rồi nhân cơ hội dán vào người Chu Cương, thế là khoảng cách giữa Chu Cương và nó đã gần như bằng không, nó thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra từ thân thể Chu Cương như đang thiêu đốt bờ vai nó.

Nó muốn cứ ngồi thế này mãi nhưng lại thấy hơi ngượng, sợ Chu Cương phát hiện ra ý đồ của nó. Ừ nhưng mà nó có ý đồ gì đâu, chẳng qua ngồi không có chăn lạnh quá thì nó dựa tí cho ấm thôi mà? Thế nhưng mà nó vẫn ngại, thật sự sợ Chu Cương phát hiện ra ý đồ của mình. Đương lúc nó nghĩ rất lung không biết nên tới hay lui thì đột nhiên Chu Cương giơ tay quàng vai nó, kéo nó vào lòng.


Ngải Đông Đông suýt ngưng thở, nó nghĩ thôi rồi Chu Cương hiểu lòng nó mất rồi.

Nó nghẹn nữa, nghẹn nữa, nghẹn hồi lâu vẫn không thấy Chu Cương chòng ghẹo gì mình, nó ngẩng lên nhìn mới biết Chu Cương lại chăm chú xem phim từ bao giờ, hình như gã chẳng để tâm gì cả. Gã kéo nó vào chỉ là tiện tay mà thôi. Ý thức được mình vừa nghĩ quá đà làm Ngải Đông Đông ngượng ngượng, nó cúi xuống bắt đầu tập trung vào màn hình.

Có vòng tay của Chu Cương nó thấy ấm hơn nhiều lắm, mùi hương trên người Chu Cương cũng rất dễ chịu, vừa thơm vừa thoang thoảng mùi thuốc lá. Ngải Đông Đông chợt nhận ra là nó vẫn không xem phim được, tay nó còn mải mân mê cánh tay Chu Cương, đầu nó thì vơ vơ vẩn vẩn, lúc sực tỉnh ra nó càng thấy ngượng tợn. Thế là một lần nữa nó lại ép mình phải chăm chú vào bộ phim.

Màn ảnh bắt đầu đến đoạn đua xe gay cấn, cảnh quay loang loáng hết sức đẹp mắt, Ngải Đông Đông bắt đầu bị cuốn hút thực sự, nó vịn tay Chu Cương và há hốc mồm xem nam chính cạnh tranh kịch liệt với phản diện chính. Cuối cùng nam chính thua trong tích tắc, để phản diện thoát được đúng phút gay cấn nhất.

“Cái đi.t!” Chu Cương văng tục, gã nằm vật xuống chăn từ tư thế đang nhỏm dậy để theo dõi đoạn phim, đoạn gã mỉm cười quay sang nhìn Ngải Đông Đông.

Ngải Đông Đông thì thấy Chu Cương chửi thề cũng thật là nam tính, không đáng ghét một tí nào. Nó đỏ mặt cựa quậy, Chu Cương liền nạt: “Nằm yên, không lạnh nữa à?”

Ngải Đông Đông lập tức nằm im thin thít, nó hỏi: “Con nằm thế này ba có mỏi tay không?”

Chu Cương lơ đễnh cào cào tóc nó, Ngải Đông Đông bật cười, nó nghe lòng ngọt lạ, đó là thứ cảm giác an tâm mà lâu lắm rồi nó chưa được có, Chu Cương thực sự là một người đáng để người ta dựa dẫm.

Nó lại ra vẻ thân mật dựa đầu lên vai Chu Cương, đầu cọ cọ tóc nơi cổ gã như con mèo con, phim chiếu đến khúc chuyển cảnh, tự dưng màn ảnh trở thành một phòng ngủ thắp đèn vàng rất quyến rũ.

Điện ảnh Hồng Kông thập niên 90 đang phục hồi sau kỷ nguyên phim cấp 3 nên thể loại phim hình sự nếu liên quan đến xã hội đen hầu hết đều có rất nhiều cảnh nóng. Ngải Đông Đông nhận ra sắp tới là cảnh giường chiếu thì hai mắt sáng rực, nó tò mò muốn xem cực kỳ.

Tầm tuổi này của nó là đặc biệt hiếu kỳ với những cảnh giường chiếu, nó không hề che giấu sự phấn khích trước cảnh nóng và cũng không thấy ngượng ngùng chút nào. Có điều xem xem một hồi nó bắt đầu nóng mặt vì phim phẻo gì mà bạo hơn xa tưởng tượng của nó. Hai diễn viên hôn nhau từ ngoài cửa hôn lên tận giường, vừa hôn vừa cởi quần áo… mà Ngải Đông Đông kinh hồn nhất là nữ diễn viên để lộ cả bộ ngực, ui cha cặp nhũ mỹ miều dựng đứng, hai cái đầu ti cũng rất là tươi màu. Vai nam thì mò mẫm từ eo vai nữ lên tận chân ngực, rồi rờ rẫm nắn nắn bầu vú.


Ngải Đông Đông cảm thấy đầu mình sắp bốc khói, mà đáng ngượng nhất là nó cương lên rồi.

Nó ngồi im thin thít, mắt cũng không dám nháy, chỉ sợ hễ cựa một cái thì quả bom xấu hổ nổ cái bùm. Cảnh giường chiếu thì càng lúc càng kịch liệt, nữ diễn viên rên rỉ hăng say, uốn éo giãy giụa trên cái giường trải ra trắng toát, nam diễn viên thì đã tụt quần từ bao giờ, lúc này anh ta đang hùng hổ nhấp nhô trên người vai nữ.

Người Ngải Đông Đông đã ướt nhẹp mồ hôi nhưng nó tự hỏi lúc này mà dời mắt khỏi màn hình có khi nào chỉ càng xấu hổ hơn không? Tự dưng quay mặt đi thì khác gì nó chột dạ?

Nhưng mà cứ xem tiếp thế này thì quẫn cho nó quá, liệu Chu Cương có nghĩ nó là thằng oắt con dâm tặc không nhỉ?

Giữa lúc đấu tranh tư tưởng dữ dội, nó lén đưa mắt về phía Chu Cương và thế là nó nhận ra… Chu Cương đang nhìn nó chằm chằm chứ có xem phim phẻo gì nữa đâu.

Tai nó nghe đùng một tiếng, lòng nó nhộn nhạo quắn quéo hết cả lên, nó nghiến chặt hai hàm răng, mắt trợn trừng hướng vào màn hình không dám chớp, cố làm bộ không hay biết gì. Ánh sáng từ màn ảnh loang loáng đập vào mặt nó, chiếu rọi màu hồng rạo rực từ hai má lan đến tận mang tai Ngải Đông Đông.

Cuối cùng nó nhịn hết nổi, nó quay sang nhìn Chu Cương, mặt đỏ bừng, hai mắt hoe hoe ướt, nó vặn hỏi: “Ba không xem phim đi nhìn con làm gì?”

“Cảnh nóng thì xem mặt người bên cạnh hay hơn xem phim.” Chu Cương đáp, “Chưa xem bao giờ à?”

“Sao lại chưa xem.” Ngải Đông Đông hùng hồn đáp, “Bảy tám tuổi là con xem chán rồi, từ A đến Z luôn.”

Chu Cương phì cười: “Thế sao vẫn kích động vậy? Coi chú mày kìa, nuốt nước miếng đồ, coi chừng lòi con mắt ra nghen.”

“Làm gì có…” Ngải Đông Đông hơi chột dạ, không biết Chu Cương nói có thật không nhưng nó vẫn thấy ngượng chết đi được, tức khí quá nó chồm sang mò háng Chu Cương.

Chu Cương giật mình tránh đi nhưng không kịp, vẫn bị nó mò được, Ngải Đông Đông cười đắc ý, nó rụt tay lại, nhướn mày hỏi: “Ba thì không đấy?”

Chu Cương có vẻ hơi xấu hổ nhưng rồi gã toét miệng cười, gã ngả người ra giường, thảnh thơi giạng hai chân, ngắm nghía Ngải Đông Đông. Ngải Đông Đông nói: “Con trai thấy con gái trần truồng thì phải có phản ứng thôi, làm sao đâu.”

“Tao có phim từ A đến Z đấy, xem không?”


Ngải Đông Đông sửng sốt: “Dạ?”

“Chú có phim Nhật đấy, muốn xem không?”

Ngải Đông Đông bĩu môi: “Không thèm!”

“Làm sao?” Chu Cương cười càng đểu tợn, “Chú mày cũng đến tuổi phổ cập kiến thức rồi còn gì, tầm tuổi mày chú chẳng xài đôi em rồi.”

Ngải Đông Đông trợn mắt, nó quỳ dậy: “Không phải là con không dám xem mà là không muốn xem.” nó làm ra vẻ bất cần, nói tiếp: “Làm qua làm lại có một kiểu hà. Ba có phim trai với trai thì được, con xem!”

Nghe thế Chu Cương lại càng vui, gã co cẳng đạp trêu Ngải Đông Đông một cái, Ngải Đông Đông cười hì hì né được, bầu không khí đang xấu hổ cũng cứ thế dịu hẳn, Ngải Đông Đông leo khỏi giường, bảo: “Thật ra con cũng cửng lên nè, ba coi coi!”

Miệng nói nó ưỡn luôn cái bụng dưới ra cho Chu Cương thấy, Chu Cương vẫn nằm nhìn nó, gã cười: “Dâm gớm vậy?”

Ngải Đông Đông đã quen lối ăn nói thô tục của Chu Cương nên nó chẳng sợ gì hết: “Ba nào con nấy, ba dâm thì có con nuôi dâm.”

“Ra đây!” Chu Cương ngồi dậy ngoắc tay với nó, miệng gã vẫn cười nhưng giọng đã hơi nghiêm lại.

Ngải Đông Đông lập tức nhũn nhẹo, nó cười khì sán lại: “Ba ơi con giỡn mà… ái ui…”

Chu Cương kẹp cổ nó lôi về phía gã, Ngải Đông Đông vừa la vừa bò lên giường, đầu nó bị Chu Cương dúi xuống háng gã. Ngải Đông Đông nghe mặt nóng bừng, trong phút chốc đầu óc nó rối beng lên, có điều quái dị nhất là nó không chỉ thấy sợ hay xấu hổ mà hình như còn hưng phấn nữa.

Trong lòng rối ren nên phản ứng của Ngải Đông Đông lúc đó thực sự là vừa như giãy ra lại như mơi vào, Chu Cương thì vẫn dúi cổ nó mà hỏi: “Nào, đứa nào dâm hơn?”

Ngải Đông Đông đỏ mặt đáp: “Con dâm!”

Hai mắt Chu Cương tức thì tối lại, Ngải Đông Đông quả đúng là dâm từ trong trứng, mới tí tuổi đã bắt đầu nhộn nhạo lên rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui