Ngải Đông Đông nghĩ rất nhiều về ngày sinh nhật sắp tới của Chu Cương.
Nó tính quà sinh nhật của nó chắc chắn phải có ý nghĩa hơn hẳn của mọi người. Ý nghĩa ở đây nó muốn là phải làm sao vừa hoàn hảo vừa tình cảm ấm áp, đương nhiên nó cũng nghĩ đến việc gói mình làm quà thắt nơ con bướm tặng cho Chu Cương. Nhưng mà đấy là tráng miệng thôi, ai lại xài làm món chính.
Nhưng mà quà đắt tiền thì nó không mua được, mà chắc Chu Cương cũng chẳng cần. Thật là nhức đầu.
À mà mấy bữa nay ngoài sinh nhật Chu Cương thì còn một chủ đề nữa khiến Ngải Đông Đông quan tâm. Ấy là thần tượng Chung Minh của nó lọt vào danh sách đề cử hạng mục Nghệ sĩ mới xuất sắc nhất giải Kim Mã, lại còn đang là cái tên được kỳ vọng nhiều nhất nữa.
Thật ra hồi “1937” mới ra rạp nhiều nhà bình luận đã cho rằng diễn xuất của Chung Minh trong phim sẽ giúp anh ta gặt hái được nhiều giải thưởng trong mùa trao giải sắp tới. “1937” được cầm trịch bởi vị đạo diễn người Hoa đang nổi như cồn Tôn Trác Lập nghiễm nhiên trở thành bộ phim nhựa trong nước được chú ý nhất mấy tháng gần đây. Hiện nay phim đã được đề cử tổng cộng 12 hạng mục, có thể nói là đứng đầu trong danh sách các phim được đề cử của giải Kim Mã.
Trong khi Thẩm Tuấn phải cạnh tranh kịch liệt ở hạng mục Nam chính xuất sắc nhất thì giải Nghệ sĩ mới xuất sắc nhất gần như đã thuộc về Chung Minh.
Làm người hâm mộ lúc này ai chẳng thấy phấn khởi, một lễ trao giải quan trọng sắp diễn ra và ngôi sao mình thích lại có hy vọng được xướng tên. Ngồi xem buổi lễ này chẳng khác gì được chia vui cùng thần tượng, hầu như chẳng phải lo bị cảm xúc tiêu cực gì cả.
Đương nhiên Ngải Đông Đông sẽ không bỏ qua buổi truyền hình trực tiếp lễ trao giải hôm đó. Ăn cơm xong nó vội vàng về bật TV ngồi canh me từ đoạn đi thảm đỏ.
So với những ngôi sao nữ bận váy vóc hở ngực hở vai thì sao nam ăn mặc chẳng có gì đặc sắc, ấy thế mà khi Chung Minh bước xuống từ ô tô Ngải Đông Đông cũng phải rú lên kích động. Đang hứng chí quá nên nó muốn tìm người đã chung vui ngay, nó chạy vù ra mở cửa sổ, hét to gọi Chu Cương đang đứng hóng mát ngoài sân: “Ba nuôi ơi lên đây, lên nhanh nhanh!!”
Chu Cương ngẩng đầu lên hỏi nó: “Cái gì đấy?”
“Ba lên đây, lên đây xem thì biết!”
Tiếc là Chu Cương chẳng hứng thú gì với các ngôi sao màn bạc, gã lên đến nơi thì màn ảnh đã chiếu qua Chung Minh rồi, Ngải Đông Đông đành tả lại cho gã nghe: “Mới nãy ba không lên mà xem, Chung Minh với Thẩm Tuấn cùng xuống xe đẹp trai dã man luôn. Hai ảnh đi cạnh nhau được khán giả hoan hô to nhất nhé, đèn huỳnh quang cũng chiếu hai ảnh lâu nhất cơ!”
Rõ ràng là Chu Cương không thể thấu hiểu được tâm trạng sung sướng khi thần tượng quá đẹp của nó. Ngải Đông Đông quýnh quáng hoa tay múa chân một hồi rồi cũng nhận ra mình chẳng được Chu Cương hưởng ứng gì cả, nó đành ỉu xìu ngồi lại xuống ghế, tiếp tục dán mắt vào màn hình.
Chu Cương ngồi xuống cạnh nó, hỏi: “Sao không kể nữa à?”
“Còn gì hay mà kể, ba có thích nghe đâu.” Ngải Đông Đông nằm bò ra bàn, bảo: “Nói mỏi cả mồm ba cũng chẳng thèm nghe con.”
Chu Cương bật cười, tiện tay cầm cuốn tạp chí trên bàn lên: “Ai bảo thế, ba cũng thích xem mà.”
Ngải Đông Đông nghĩ bụng Chu Cương chịu ngồi với nó là tốt lắm rồi, nó cũng không vô lý đến mức bắt Chu Cương phải xem cùng nó tiết mục gã không thích. Thế là nó xích sát lại gần Chu Cương rồi ngả ngớn ngồi dựa cả vào lòng gã.
Đấy, thế này cũng sướng.
Sau đoạn đi thảm đỏ và một lèo quảng cáo là bắt đầu vào lễ trao giải. Giải nghệ sĩ mới được xếp ở tầm giữa chương trình, mở đầu sẽ là một số hạng mục không quan trọng lắm. Chu Cương ngồi bên cạnh giở tạp chí xem, thỉnh thoảng đến đoạn liệt kê danh sách các bộ phim lọt vào hạng mục này kia gã cũng ngẩng đầu lên, còn bình phẩm: “Phim này có mấy diễn viên được đấy, tên gì thế?”
Hoặc là: “Diễn viên này hay đấy, hồi trước ba xem phim của bà này rồi. Hồi đó bả là người tình trong mộng của cả nước ấy chứ, lâu không thấy xuất hiện bây giờ già nhỉ?”
Ngải Đông Đông ngứa miệng đáp: “Người ta hơn năm mươi rồi còn gì, ba thấy ngoài đời có mấy người hơn năm mươi mà còn trẻ như bả đâu?”
“Trông trẻ thế này là nhờ trang điểm thôi, mày nhìn tay với cổ bả kìa. Xem phụ nữ già hay không là phải nhìn tay với cổ mới biết được.”
Ngải Đông Đông tập trung nhìn theo Chu Cương chỉ, úi cha đúng thật. Ngôi sao nữ mà nó đang thấy xinh đẹp quá trời hóa ra cổ lại rất nhiều nếp nhăn. Không bảo thì ai biết mà soi kĩ, nhỉ?
Nhưng thôi, cuối cùng cũng đến tiết mục quan trọng nhất: công bố kết quả hạng mục nghệ sĩ mới. Tuy rất tự tin nhưng tim Ngải Đông Đông vẫn đập thình thịch, trong khi đó tất cả những nghệ sĩ được đề cử trên màn hình thì đều đang cười rất tươi, cứ như giải thưởng chẳng liên quan gì đến họ ấy.
“Người chiến thắng ở hạng mục nghệ sĩ mới xuất sắc nhất là…” người trao giải cố tình nấn ná đúng khúc quan trọng làm Ngải Đông Đông phải ôm ngực nín thở.
“Chung Minh, với tác phẩm 1937! Xin chúc mừng!”
“Yes!” Ngải Đông Đông nhảy dựng lên, mừng còn hơn chính mình được giải!
Chung Minh bước lên bục nhận giải, phát biểu: “Thật ra rất lâu trước khi bước chân vào nghiệp diễn tôi cũng như nhiều người khao khát được trở thành diễn viên khác, cũng mơ đến một ngày có thể đứng trên sân khấu của lễ trao giải này để gửi lời cảm ơn đến một ai đó. Tôi nghĩ có khi lúc đó mình sẽ khóc vì hồi hộp mất… giờ này xem ra mình đoán đúng thật…” anh ta mỉm cười rạng rỡ dưới ánh đèn huỳnh quang chói lọi, “Có lẽ không cần phải nhắc lại tầm quan trọng của “1937” đối với tôi, tôi chân thành cảm ơn đạo diễn Tôn đã quyết tâm sử dụng một người chỉ có kinh nghiệm diễn xuất ít ỏi như tôi, tôi biết lúc đó ông đã phải chịu rất nhiều áp lực. Tôi cũng xin cảm ơn tất cả thành viên trong đoàn làm phim. Từ những ngày đầu mở máy bộ phim cho đến nay đã có nhiều chuyện xảy ra, đương nhiên mọi người cũng biết cả rồi nhưng thật may mắn là tôi đã được sự ủng hộ, yêu quý của rất nhiều người. Cũng nhờ một niềm tin vững vàng trong lòng tôi mới có thể kiên trì cố gắng như bây giờ. Tôi không biết mình có thể đi tiếp con đường diễn xuất bao lâu nữa nhưng chỉ cần còn một phút được cống hiến cho khán giả, tôi xin cống hiến hết mình. Tôi là Chung Minh, xin cảm ơn mọi người.”
Ngải Đông Đông quay sang bảo Chu Cương: “Kiểu này chắc người hâm mộ với phóng viên ăn quả lừa rồi ba ạ. Trước lễ trao giải ai cũng nghĩ có khi ảnh sẽ gửi lời cảm ơn đến nửa kia của ảnh giống hồi Trương Quốc Vinh cảm ơn Đường Hạc Đức trong đêm nhạc ấy.”
Nó vừa nói đến đó thì màn ảnh chuyển sang cảnh đám đông phóng viên nhốn nháo, Chung Minh thì đang cúi chào cả khán phòng, ống kính lại lia xuống hàng ghế khán giả, giữa những người đang vỗ tay rõ ràng màn ảnh cố tình dừng lâu hơn một chút tại một người đàn ông.
Người này trông vừa đẹp trai vừa rất nghiêm nghị, anh ta ngồi ở góc khán phòng, cũng đang vỗ tay cổ vũ Chung Minh. Ống kính lia tới bắt được khoảnh khắc anh ta khẽ mỉm cười đầy khí chất vương giả.
Ngải Đông Đông “Á” lên một tiếng: “Đấy đấy… ông đấy là… là…” nhất thời nó nhớ không ra tên người đó nhưng mặt nó đã đỏ bừng vì kích động.
Chu Cương cười cười nhưng không buồn ngước lên nhìn TV mà vẫn tiếp tục đọc tờ tạp chí. Đối với gã tin tức tài chính, thể thao hấp dẫn hơn tin giải trí nhiều. Riêng điểm này thì phải thừa nhận là gã và Ngải Đông Đông “không có tiếng nói chung”. Có điều Ngải Đông Đông vẫn tự tin là vì nó chưa hoàn toàn trưởng thành thôi, đợi nó thành người lớn hẳn rồi nó cũng sẽ không còn hứng thú với tin tức giải trí buôn dưa nữa, rồi nó cũng sẽ thích máy móc, quân sự, thỉnh thoảng cũng sẽ muốn tìm hiểu tin tức chính trị đương thời như ai.
Nhưng tạm thời hiện nay thì nó vẫn phải phấn khởi tưng bừng rú rít: “Hay quá hay quá!”
Tin rằng trên đời này không chỉ có mình nó đang vui vẻ chúc phúc cho đôi tình nhân này.
Với Chung Minh mà nói đây là một thời khắc rất đặc biệt, chắc hẳn không chỉ có mừng rỡ bởi vì con đường đi tới hôm nay anh ta cũng đã trải qua đủ buồn vui, sướng khổ. Nhiều người đều đặt câu hỏi rốt cuộc điều gì là động lực thúc đẩy anh ta phấn đấu, thì ra là tình yêu.
Có lẽ nếm cả ngọt bùi đắng cay mới thấy càng quý giá chăng?
Ngải Đông Đông nghĩ ông trời đối đãi với mỗi người rất khác nhau, không hề có chuyện thế gian bình đẳng. Nhưng trên đời đã có một Chung Minh vừa có tài vừa có sắc, lại còn viên mãn trong tình cảm thế thì như nó đây chỉ xin một điều nho nhỏ là được sống yên bình bên cạnh ba nuôi chắc là sẽ được thôi, nhỉ?
Tình yêu có trăm ngàn màu sắc, có thứ tình mãnh liệt trào dâng, cũng có thứ tình âm thầm như suối, có mối tình của thanh xuân sôi nổi lại cũng có những cuộc tình lặng lẽ chín muồi. Chỉ là tất cả đều là tình yêu, đều chân thật, sinh ra từ trái tim, đậm sâu vào máu thịt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...