May sao nhờ kiêng khem bền bỉ mà cuối cùng vấn nạn mụn trứng cá trên mặt Ngải Đông Đông cũng được giải quyết triệt để. Cái mặt nó đã lại trắng trẻo mịn màng như xưa. Chu Cương bảo ấy là nhờ được tình yêu tưới tắm.
“Mày biết vì sao những người phụ nữ có đời sống tình dục hài hòa da đều rất đẹp và trông trẻ hơn hẳn không?” Chu Cương lên giọng dạy dỗ nó: “Sinh hoạt tình dục điều độ rất có lợi cho da, hồi trước ba bảo mày còn không tin. Sao, giờ kết quả rõ ràng đấy, tin chưa?”
Ngải Đông Đông nghe mà nóng hết cả mặt, nhưng mà cũng tin thật.
Năm đó có một bộ phim điện ảnh tên là “1937” của đạo diễn lừng danh Tôn Trác Lập rất được chú ý. “1937” chiếm trang bìa hàng loạt đầu báo suốt một thời gian dài, nhân tiện lăng xê luôn diễn viên Chung Minh từ một tay vô danh tiểu tốt trở thành minh tinh sáng giá.
Ngải Đông Đông rất thích anh chàng Chung Minh này vì nó cảm thấy nó với Chung Minh rất giống nhau. Thật ra đấy cũng chỉ là cảm giác tự sướng của nó một tí thôi chứ nó biết mình không thể đẹp trai bằng Chung Minh được. Chung Minh được truyền thông tán tụng là gương mặt điện ảnh trăm năm có một, nhan sắc phải nói là ai thấy cũng chỉ biết tấm tắc trầm trồ mà thôi.
“1937” trở thành bộ phim nổi nhất trong năm, vừa ra mắt đã tạo được tiếng vang lẫy lừng, kéo theo đó là chuỗi tin tức nóng hổi liên tu bất tận về ngôi sao mới Chung Minh. Truyền thông đào bới hăng say cuối cùng đào ra cả xu hướng giới tính của Chung Minh và phong phanh những tin đồn về Mr. Right của anh chàng.
Thời thanh niên ai chẳng có một vài thần tượng, bây giờ thần tượng của Ngải Đông Đông chính là Chung Minh. Ngoài điểm tương đồng về xu hướng giới tính nó còn cảm thấy Chung Minh có gì đó rất gần gũi với nó, theo dõi miết dần dà nó trở thành fan cứng luôn.
Lúc này nó ngồi vắt vẻo trên sô pha, vừa cắn hạt dưa vừa xem tiết mục “Giải trí thời đại mới” trên đài Đông Phương, nó thở dài bình luận: “Trương Ái Linh nói đúng thật, nổi tiếng sớm vẫn hơn nhỉ.”
Chu Cương vừa ra ngoài nghe điện thoại trở vào, gã liếc qua TV rồi bảo: “Thằng này trông quen nhỉ, dạo này hay lên TV thế.”
“Ba biết ạ?” Ngải Đông Đông chồm dậy ngay, mắt sáng rực: “Thần tượng của con đấy, tên là Chung Minh nha. Ba thấy ảnh có ngầu không, hơn con có mấy tuổi mà là ngôi sao màn bạc rồi đấy!” nói rồi nó vứt đĩa hạt dưa xuống, nhảy ra đứng trước TV uốn éo theo tư thế chất lừ của người mẫu đi sàn catwalk.
Chu Cương nhíu mày: “Làm cái gì đấy…”
Ngải Đông Đông hai tay chống nạnh, vênh mặt lên hỏi gã: “Ba thấy ảnh đẹp hơn hay con đẹp hơn?”
Hỏi câu này thật ra nó cũng không thấy tự tin lắm nhưng hứng chí lên thì nó cứ hỏi vậy thôi. Nói xong nó mới chột dạ nghĩ mình vạ miệng lại chuẩn bị chuốc bực vào người đây.
“Thôi thôi khỏi trả lời, con tự biết rồi, con làm sao đẹp bằng ảnh được.”
“Ừ, không bằng thật.” Chu Cương lại còn xát muối vào lòng nó nữa.
Ngải Đông Đông giận tím mặt, nó đang định lên lớp Chu Cương một bài về cái sự tốt gỗ hơn tốt nước sơn thì Chu Cương đã tiếp lời: “Diễn viên nghệ sĩ thì phải đẹp thôi, mày so bì gì cái ấy. Đẹp mấy thì cũng không sinh động bằng những người thân xung quanh mình được. Với lại đã yêu thì củ ấu cũng tròn, trong mắt ba mày không đẹp bằng diễn viên điện ảnh nhưng ba yêu mày nhất.”
Ui chu choa, nói một câu tình tứ mà Ngải Đông Đông nghe sướng tỉnh cả người, nó lập tức chạy lại, nhảy phóc lên quắp hai chân quanh hông Chu Cương, vòng tay ôm cổ gã hôn chụt chụt: “Cưng ba nuôi quá!”
Chu Cương cười ẵm nó đến sô pha, thả nó xuống rồi bảo: “Với lại đâu phải cái gì mày cũng kém người ta, có cái này ba đảm bảo mày hơn đứt.”
“Cái gì thế?”
Chu Cương ghé miệng sát bên tai nó, rì rầm: “Đảm bảo mày dâm hơn nó.”
Ngải Đông Đông giãy nảy lên xô gã ra, Chu Cương lảo đảo suýt ngã rồi phá lên cười: “Ô kìa ba nói thật mà, thật mà không cho người ta nói nữa đấy.”
“Chuyện gì không cho nói thế?” đang cười cợt thì Chu Minh sang, vừa đi vào vừa cười hỏi.
Chu Cương vẫn chưa thôi cười, hỏi gã: “Về rồi đấy à, bên xưởng thế nào?”
“Bình thường anh ạ.” Chu Minh vẫy tay với Ngải Đông Đông: “Đông Đông ra đây với chú một tí.”
“Dạ.” Ngải Đông Đông đứng dậy đưa mắt nhìn Chu Cương, nó thấy là lạ không hiểu sao phải gọi nó ra nói chuyện riêng, như là đang tránh Chu Cương thì phải.
Nó theo Chu Minh ra tận ngoài sân, bấy giờ trời đang nắng to, ve sầu kêu râm ran, Chu Minh dừng lại dưới bóng râm rồi bảo nó: “Con biết sắp sinh nhật anh cả chưa?”
Ngải Đông Đông sửng sốt, nó không biết thật. Nó chỉ nghe nói đại khái là Chu Cương sinh nhằm mùa hè thôi.
“Mùng 3 tháng sau là sinh nhật ảnh đấy.” Chu Minh bảo: “Còn độ chục ngày nữa thôi. Anh cả thì không thích làm sinh nhật đâu, mọi năm cả nhà muốn tổ chức nhưng ảnh đều gạt đi, bảo là không thích rườm rà. Trước giờ sinh nhật bà chỉ nấu mỳ trường thọ cho ảnh thôi.”
“Thế năm nay…”
“Chú tính thế này, anh cả không thích chú thím làm sinh nhật nhưng có khi mấy đứa con tổ chức ảnh lại vui đấy. Không phải quà cáp gì long trọng đâu, con cứ tấm lòng thôi. Nếu thiếu tiền thì bảo chú đưa cho.”
Ngải Đông Đông vui vẻ gật đầu: “Được ạ!”
Nói xong Chu Minh đi về bên nhà, Ngải Đông Đông còn đứng lại trong sân một lúc nữa. Nó nghĩ bụng may có chú hai nói chứ không nó cũng quên bẵng sinh nhật Chu Cương. Nếu thế thật dù Chu Cương không nói ra nhưng chắc sẽ phật ý lắm.
Lúc nó vào nhà Chu Cương đã thay áo may ô, quần đùi nằm thảnh thơi trên sô pha: “Nói chuyện gì với Chu Minh thế?”
“Chú bảo con ở nhà suốt làm gì, rảnh rỗi thì dắt bọn Hâm Hâm với bé bi đi chơi…”
Chu Cương mỉm cười, ra vẻ biết tỏng: “Có thế thôi mà phải lôi ra ngoài nói à?”
Ngải Đông Đông thừa lanh trí, nghe gã nói thế nó cười gian liền: “Ba thính thế nhỉ, thật ra chú hai cho con tiền nè…” nó làm bộ vỗ vỗ túi quần: “Tiền của con nhá, không nộp cho ba đâu.”
Nghe thế Chu Cương nhỏm dậy, hỏi lại: “Chu Minh vẫn cho con tiền tiêu vặt à?”
Ngải Đông Đông gật đầu: “Chứ gì nữa, ba có nhớ cho con tiền đâu. May có chú hai để ý, toàn chú cho con với bé bi tiền tiêu vặt.”
Chu Cương thở hắt ra: “Trước kia ba cho mày mấy lần, mỗi lần cả cục còn gì? Xài hết rồi à?”
“Con để dành chứ bộ.” Ngải Đông Đông vênh mặt: “Con có đầu óc kinh tế lắm đấy.”
Chu Cương bật cười, bảo: “Được lắm, chịu khó học hỏi kiến thức kinh tế vào, ít nữa tiền ba kiếm được bao nhiêu cho mày quản hết.”
Hai mắt Ngải Đông Đông sáng rực, nó mừng rỡ nói: “Thế thì mai con sẽ mua sách kinh tế về đọc, đợi đó con sẽ kiếm bộn tiền cho ba coi!”
TV vẫn đang chiếu tiết mục giải trí, chủ đề kỳ này lại xoay quanh Chung Minh, lúc này đang nói về chuyện yêu đương bên lề: “Một nghệ sĩ nổi tiếng từng tiết lộ với chúng tôi rằng việc Chung Minh là người đồng tính hoàn toàn không phải là bí mật trong giới nghệ sĩ. Người yêu của anh là một nhân vật có địa vị rất cao, đó cũng là một trong những lý do khiến chuyện tình cảm của hai người chưa từng được tiết lộ trên mặt báo. Tuy nhiên về câu chuyện này phóng viên của đài chúng tôi đã tiếp xúc và có cuộc phỏng vấn với Chung Minh, quý vị hãy cùng theo dõi xem anh trả lời thế nào nhé…”
TV chuyển sang gương mặt đẹp không góc chết của Chung Minh, khi nghe câu hỏi này của phóng viên anh chàng khá bình tĩnh chứ không có vẻ bối rối như mọi lần, tuy vậy người trợ lý ngồi cạnh vẫn lên tiếng từ chối: “Vui lòng chỉ đưa ra câu hỏi liên quan đến công việc, chúng tôi sẽ không trả lời tất cả các câu hỏi về đời tư nghệ sĩ.”
Sau đó chính Chung Minh lại cướp lời trợ lý, anh ta nhìn thẳng vào ống kính và điềm đạm nói: “Vấn đề này quả là khó nói, tôi đã không phải nghệ sĩ mới hoạt động một vài năm, nói chung thời gian qua tôi cũng được trải nhiều. Những tin đồn xung quanh tôi có nhiều điều là sai, cũng có những điều đúng, tôi không xác nhận thì các bạn phóng viên vẫn theo đuổi. Có lẽ tôi được nổi tiếng như hôm nay cũng nhờ các bạn đấy, ha ha ha.”
Ngải Đông Đông tấm tắc khen: “Đáp hay quá!”, trả lời câu hỏi khó của phóng viên bằng cách trào phúng rất hài hước.
Phóng viên trên TV cũng mỉm cười: “Vậy lần này anh sẽ trả lời chứ?”
Chung Minh hơi nhướn mày, cười đáp: “Nói thật là tôi còn muốn được nổi tiếng ít lâu nữa. Xin cảm ơn mọi người rất nhiều.”
Ánh đèn huỳnh quang loang loáng rọi khắp toàn thân Chung Minh, anh chàng đóng bộ đồ tây giày da lịch lãm trông đẹp muốn xỉu.
“Không chỉ mỗi Chung Minh là nhân vật sở hữu câu chuyện tình lãng mạn bí ẩn trong giới nghệ sĩ đâu, thưa quý vị, còn một nam diễn viên của 1937 cũng đang rất được yêu thích là Thẩm Tuấn ạ. Gần đây có thông tin anh có mối quan hệ thân mật trên mức bạn bè với một chàng công tử nhà quan chức. Xem ra làn sóng đồng tính từ Âu Mỹ cũng đã rất thịnh hành trong giới giải trí hiện nay.”
Đó là câu kết của chương trình giải trí hôm đó, Ngải Đông Đông ngồi nghe mà ấm lòng. Thì ra không chỉ có mình nó như vậy, tự dưng nó thấy thật vững dạ, mong sao có một ngày thế giới sẽ thực sự tiếp nhận những người như nó. Có lẽ ngày đó còn ở rất lâu trong tương lai nhưng rồi sẽ đến, ánh mặt trời sớm muộn cũng sẽ chiếu soi nơi này.
Ước ao rồi sẽ thành hiện thực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...