Ngải Đông Đông vẫn canh cánh lo nốt mụn dưới mép, ai dè cái giống mụn càng lo chúng càng làm dữ, hôm sau ngủ dậy soi gương mới thấy trên đầu mụn bắt đầu bọc mủ trắng, bên cạnh lại còn nảy thêm một nốt bé bé nữa.
Thế là Ngải Đông Đông cứ ôm nỗi lòng phấp phỏng trở về huyện Cố Thành.
Đi đường xa mệt nhọc nên về đến nhà nó vùi đầu vào ngủ không biết trời trăng gì cả. Trưa hôm sau trở dậy, lại soi gương, ôi cha mạ ơi, chí nguy chí nguy, chùm “mụn trứng cá” dưới mép nó giờ đã thành ba nốt, nốt nào nốt nấy sưng vù, đỏ tấy.
Nó vội vàng dán băng lên, Chu Cương trông thấy thế lại thắc mắc: “Sao lại đụng vào đâu nữa à?”
Ngải Đông Đông gật đầu, rồi lại lắc lắc… cuối cùng sốt ruột quá nhịn hết nổi nó thở hắt ra, bảo Chu Cương: “Thôi xong rồi ba nuôi ạ, khéo mặt con hỏng mất.”
Nói rồi nó nhăn nhó bóc miếng băng cá nhân dưới mép ra, than thở: “Ba xem này, con bị mụn trứng cá rồi.”
Chu Cương bắt cằm nó lên, săm soi một lúc rồi bảo: “Đi viện xem nào, ba trông như mụn nóng thôi.”
“Mụn nóng thật thì tốt quá!” Ngải Đông Đông lo lắng nói: “Ba nuôi ơi, nếu không phải mụn nóng mà là trứng cá thật thì làm thế nào bây giờ?”
“Làm thế nào nữa, thì đi chữa thôi. Thị trấn có một ông lang chữa bệnh da liễu hay lắm, hồi trước Chu Phóng bị trứng cá cũng ổng chữa khỏi đấy.”
“Nhưng con thấy bảo bệnh này tùy cơ địa cơ. Nhỡ con không chữa được hỏng mất mặt thì ba còn yêu con không?”
“Yêu.” miệng nói Chu Cương lôi nó đi xuống nhà: “Đi đến chỗ ông lang Lưu khám xem thế nào.”
Ngải Đông Đông hoang mang quá thành ra lần đầu tiên Chu Cương thản nhiên nói “yêu” nó nó cũng chẳng nhận ra. Chỉ có chính Chu Cương nói xong hình như gã thấy ngượng ngượng nên cứ cắm đầu lôi thằng nhỏ đi xuống, không dám ngoảnh lại nhìn nó.
Ông lang họ Lưu ở huyện Cố Thành rất nổi tiếng về các bệnh da liễu. Bệnh trầm trọng đến mấy vào tay ông ta cũng lành, còn bản thân ông ta thì có một điểm đặc trưng, ấy là rất xấu.
Xấu thật luôn, ông Lưu vừa đen vừa gầy, người lùn hơn cả Ngải Đông Đông. Lúc thấy ông lang Ngải Đông Đông nghĩ bụng thợ cắt tóc phải nhuộm tóc bảy màu thời thượng, người bán mỹ phẩm cũng phải dưỡng da láng mịn cho khách ngắm thích mắt, thế mới là nghề tiếp thị chứ. Một ông mặt mũi xám ngoét thì bệnh nhân nào dám mua thuốc của ông bôi lên mặt hả trời?
Ngay ấn tượng ban đầu Ngải Đông Đông đã không ưng ông lang Lưu này lắm rồi, nó đang nghĩ nếu giỏi trị bệnh da liễu thế sao ổng không chữa cho cái mặt ổng trắng ra một tí?
“Mụn nóng đây mà, trông khá nặng rồi đấy. Tốt nhất là truyền nước biển đi.”
Ông lang Lưu vừa bắt cằm nó săm soi vừa phán: “Hormone sinh dục trong cơ thể có vẻ dồi dào quá, nói thật xem nào cậu nhỏ, dạo này yêu đương rồi phải không?”
Ngải Đông Đông trố mắt, thoắt cái mặt nó đỏ lựng.
Ông lang này là thánh hả, chuyện ấy mà cũng khám ra được hay sao??!
Ngải Đông Đông ấp úng cười gượng không dám trả lời, nó vừa xấu hổ vừa sợ thật, ở đây mà bị phát hiện là lớn chuyện chứ đâu như ở Lệ Giang.
“Bệnh này uống thuốc Bắc có khỏi không chú?” Chu Cương lên tiếng.
“Thuốc Bắc là đúng bài đấy, chịu khó thì khỏi được tận gốc.” Ông lang Lưu vui vẻ cười nói khoe hàm răng trắng bóc so với cái mặt đen: “Lâu lắm không gặp anh, dạo này thế nào?”
“Vừa đi chơi xa một chuyến, cháu mới về hôm qua.”
Nghe thế Ngải Đông Đông mới biết hóa ra Chu Cương quen ông lang Lưu này, biết rồi nó lại càng hoảng tợn. Ông lang này mắt tinh như cú vậy, thế là ổng nhận ra quan hệ của nó với ba nuôi rồi còn gì. Giờ phải làm sao đây, người quen mới hỏng bét chứ!
Trong khi nó đang rối hết cả ruột thì Chu Cương lại cứ dửng dưng như không, gã vẫn thản nhiên nói cười với ông lang, chẳng có vẻ hoang mang gì cả.
Lúc truyền nước Ngải Đông Đông rất muốn hỏi Chu Cương xem có phải gã chưa nhận ra vừa xong ông Lưu đã đoán được quan hệ của bọn họ không? Nó muốn đánh động cho Chu Cương một tí nhưng gã cứ ngồi ì tại chỗ, nó húng hắng ho mấy tiếng, nghĩ bụng phải làm sao cho ông lang kia thấy nó với Chu Cương không thân thiết gì hết, thế là nó bảo: “Ba không phải đợi đâu, con ngồi đây một mình cũng được, ba về đi.”
“Về cũng có việc gì đâu, mày xong đi rồi hai ba con mình về.” nói rồi Chu Cương đứng dậy chỉnh lại dây treo bình nước biển cho nó, vừa chỉnh gã vừa cúi đầu hỏi: “Có đau không, hình như nước chảy hơi nhanh hả?”
“Ngứa ngứa là.” Ngải Đông Đông kéo tay áo lên để lộ cổ tay lúc này hơi mẩn đỏ. Chu Cương liền chỉnh chốt cho dịch truyền chậm bớt rồi đưa tay sẽ sẽ gãi cho nó. Ngải Đông Đông đưa mắt nhìn quanh, tự dưng ngượng ngượng nên nó khẽ gạt tay tránh đi. Chu Cương nhận ra ngay thái độ kỳ quặc của nó, gã hỏi: “Sao thế?”
Xung quanh đông người nên Ngải Đông Đông làm sao dám nói, nó đứng dậy, bảo: “Con muốn đi vệ sinh.”
Chu Cương liền giúp nó đẩy giá truyền dịch vào khu vệ sinh, đến trước cửa nhà vệ sinh Chu Cương đứng lại, Ngải Đông Đông đi vào rồi ngoắc tay với gã, ý là gọi gã vào cùng.
Dè đâu Chu Cương đỏ mặt, bảo: “Đừng nghịch.”. truyện xuyên nhanh
Nhận ra Chu Cương hiểu lầm ý mình Ngải Đông Đông cũng đỏ mặt theo, trong đầu gã nghĩ gì về nó không hiểu, bộ trông nó thèm khát dữ vậy hả?
“Không phải thế!” Ngải Đông Đông vội phân bua: “Ba vào đây con nói cái này.”
Bấy giờ Chu Cương mới chịu đi vào, gã đứng tựa khuông cửa, hỏi nó: “Không phải định đi vệ sinh à?”
“Bộ ba quen ông lang này lắm hở, ba nói với ổng quan hệ của tụi mình hở? Sao mới nãy ổng lại hỏi con yêu đương gì ấy, rõ ràng là ổng kháy con mà…”
Chu Cương phì cười, hỏi ngược lại: “Con tưởng ông Lưu hỏi con yêu ai à?”
“Chứ lại không nữa?”
“Không phải đâu.” Chu Cương vẫn chưa thôi cười, “Ý ổng là gần đây con đang trong giai đoạn dậy thì, ổng hỏi cái việc kia ấy, nhưng người ta nói trại đi thôi.”
“Hả?” Ngải Đông Đông lại càng đỏ mặt tợn: “Ý là con ấy ấy nhiều quá hả?”
Chu Cương gật đầu. Ngải Đông Đông hỏi: “Cái đấy thì liên quan gì?”
“Thì chắc là thấy hormone tiết nhiều quá thôi, đại khái thế.” nói rồi Chu Cương cười cười: “Thế rồi mày có định đi vệ sinh không, không thì ba đi ra đây, trong này mùi quá.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...