Đi chơi mấy ngày Ngải Đông Đông thu hoạch được toàn là trái ngọt. Hai người ham vui quá đến hôm gần về mới nhận ra chưa mua quà gì cho người nhà cả.
Thật ra mua đồ ở khu du lịch thường bị hớ, thứ nhất đồ bán cho du khách hầu hết không phải hàng tốt, thứ hai là giá thường đắt hơn hẳn mua bên ngoài. Hai người “bàn bạc” một hồi rồi quyết định lúc về sẽ vào siêu thị mua đặc sản địa phương chia cho mỗi nhà một ít.
À, đúng là “bàn bạc” nhé.
Đây là một trong những sự thay đổi ở Chu Cương làm Ngải Đông Đông cực kỳ phấn khởi. Chu Cương bây giờ tuy vẫn rất gia trưởng nhưng nhiều việc gã đã bắt đầu biết hỏi ý kiến nó chứ không còn cái kiểu nói một là một như trước kia. Việc này làm Ngải Đông Đông vừa ý lắm, nó cảm thấy mình được gã tôn trọng hơn rất nhiều.
Họ ghé vào một siêu thị lúc nghỉ chân trên đường ngược Bắc. Chu Cương đẩy xe hàng, Ngải Đông Đông đi bên cạnh. Lát sau có một người phụ nữ đẩy xe qua mặt họ, cô ta cho đứa con nhỏ ngồi luôn trong giỏ xe, đứa bé đâu chừng hai tuổi, nó bi ba bi bô rất dễ thương.
Ngải Đông Đông tự nhiên nổi hứng bất tử, nó níu Chu Cương lại, trỏ mẹ con nhà kia rồi bảo: “Ba nuôi ơi con cũng muốn ngồi thế.”
Chu Cương nhìn theo tay nó chỉ rồi bật cười: “Nó mấy tuổi, con mấy tuổi?”
“Con muốn ngồi cho ba đẩy cơ… ai quy định lớn thì không được ngồi trong xe?” nói rồi Ngải Đông Đông cười hì hì leo vào giỏ xe. Kể ra nó cũng ngượng lắm nhưng ngượng mấy thì ngượng nó vẫn muốn được công khai thân mật với Chu Cương, nó thích cho người khác cảm thấy quan hệ của nó và Chu Cương không hề tầm thường. Thôi thì coi như cơn hâm dở tạm thời át cả xấu hổ đi, tóm lại là nó vẫn nhả nhớt ngồi chễm chệ trong xe.
Tầm này Ngải Đông Đông đã khá nặng, nó leo vào làm xe suýt lật ngửa, Chu Cương vội vàng ghìm tay đẩy lại rồi cười chịu trận: “Bám chắc vào.”
“Sướng quá mạng!” Ngải Đông Đông ngồi nghễu nghện cho Chu Cương đẩy đi, ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn họ, đúng hơn là người ta nhìn nó, Ngải Đông Đông mặt dày bơ hết, nó hí hửng chỉ đạo Chu Cương: “Sang đấy sang đấy đi ba, con muốn mua cái đấy!”
“Đi mua quà cho nhà chứ có phải đi chợ đâu.” miệng nói thế nhưng Chu Cương vẫn đẩy xe theo hướng nó chỉ. Ngải Đông Đông rầm rì: “Thế thì nghỉ mua đi, về nhà mua.”
“Nào, thích mua gì?” Chu Cương hỏi.
Ngải Đông Đông cười hí hí, chỉ đống rau câu trên kệ. Chu Cương lấy mấy gói thảy cho nó, Ngải Đông Đông bắt được bỏ xuống xe. Cuối cùng Chu Cương còn phải nói thêm: “Toàn thực phẩm rác, đang tuổi lớn ăn vừa thôi.”
“Đang tuổi lớn sao không được ăn hả ba?”
“Thời kỳ dậy thì mà ăn nhiều thực phẩm rác thì độc tố tích lũy trong cơ thể, dễ bị mụn trứng cá lắm.”
Ngải Đông Đông trố mắt ngạc nhiên, nó bắt đầu cảnh giác.
Ngải Đông Đông không lạ gì mụn trứng cá, lớp nó có một đứa tên là Trương Phương rất cao ráo đẹp trai, chính ra nếu xếp hạng “mỹ nam” thì thằng nhỏ ấy có khi còn trên cơ nó. Nhưng về sau không hiểu sao thằng nhỏ bắt đầu bị mụn trứng cá.
Phải nói là Ngải Đông Đông tận mắt chứng kiến lịch sử mụn trứng cá của Trương Phương, mới đầu chỉ có hai ba nốt rồi sinh sôi nảy nở, thôi thì nốt cũ chưa lặn nốt mới đã mọc chồng lên, kết quả là một thằng con trai đẹp rạng ngời biến thành một đứa nhan sắc tầm thường hết chỗ nói.
Có tấm gương tày liếp nên đứa chuộng cái đẹp như Ngải Đông Đông quyết tâm không để mình bị mụn trứng cá. Nó đề phòng rất kĩ, chỉ sợ hỏng cái mặt đẹp trai.
Nhưng thế quái nào chẳng bao lâu sau khi Chu Cương nói về mụn trứng cá thì một sáng nọ Ngải Đông Đông ngủ dậy nó chợt cảm thấy dưới mép mình đau đau. Không biết có phải vì đi xe liền mấy ngày, không được ngủ ngon không mà lúc sau vào rửa mặt Ngải Đông Đông bàng hoàng phát hiện ra nó nổi một cái mụn to tướng.
Ngải Đông Đông sợ hết hồn, vội vàng chạy ra ngoài mua băng cá nhân để dán mụn.
Lúc Chu Cương dậy, vừa nhìn mặt nó gã hỏi ngay: “Dán cái gì trên cằm kia?”
Ngải Đông Đông cố tình nghiêng mặt né đi, đáp: “Không sao, con lỡ đụng phải bị xước thôi.”
“Đưa ba xem nào, có đau không?” Chu Cương vẫy nó lại nhưng Ngải Đông Đông vội lùi lùi tránh: “Không sao, dán băng vào mai là khỏi ấy mà. Ba dậy chưa, con mua đồ ăn sáng về rồi đấy.”
“Hôm nay xe chạy mấy giờ nhỉ?”
“Mười giờ sáng, còn sớm, ăn xong mình đi dạo mua đồ nhá.”
Đường về từ Nam chí Bắc, hai người đi tuyến đường Thành Đô – Tây An. Thành Đô mưa nhiều, lúc họ đến trời cũng đang mưa.
Hai người đi phố đi bộ Xuân Hi, như hầu hết nam giới Chu Cương không mấy hứng thú với việc dạo phố mua đồ, còn Ngải Đông Đông thì thích lắm. Nó chẳng định mua gì nhưng nó thích xem, trời sinh nó theo chủ nghĩa hình thức, cứ no con mắt là ấm cái lòng.
Đi chán phố Xuân Hi họ sang thăm nhà cỏ Đỗ Phủ và khu Ngõ lớn Ngõ nhỏ. Bữa nay ngày thường lại thêm mưa nên hai nơi này đều vắng khách, Ngải Đông Đông dạo bước trên con đường cổ kính rêu phong, cảm thấy bồi hồi xúc động. Đi miết quên cả thời gian, cuối cùng họ không kịp chuyến xe rời thành phố.
“Thôi ngủ lại đêm nay, mai đi vậy.”
Bấy giờ Ngải Đông Đông cũng đói bụng, Chu Cương liền gọi điện đặt phòng nghỉ rồi chỉ cho nó một quán lẩu ven đường. Ngải Đông Đông lắc đầu ngay: “Lẩu á? Thôi hôm nay con không ăn đâu!”
“Đến Tứ Xuyên thì phải ăn lẩu chứ, con thích ăn cay còn gì?”
Cuối cùng Ngải Đông Đông cũng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của món lẩu trứ danh, vào quán nó gọi một nồi uyên ương bên cay bên không mà loanh quanh thế nào Chu Cương toàn ăn phía không cay, phần cay vào bụng nó hết.
Cái miệng hại cái thân, hậu quả của bữa lẩu là…
“Ái rồi ôi…” Ngải Đông Đông nhăn nhó ra khỏi nhà vệ sinh, xuýt xoa bảo: “Tiêu bông cúc của con rồi…”
Chu Cương phì cười, gọi: “Ra đây uống cái này đi cho hạ hỏa.”
Ngải Đông Đông đỡ cốc nước gã đưa, tu một hơi hết sạch rồi chùi miệng, nói: “Tối nay nghỉ vui rồi.”
Chu Cương lôi nó ngã ra giường.
Ngoài trời vẫn mưa lâm râm, tiếng mưa sàn sạt trên rừng trúc, nằm một lúc tự dưng Ngải Đông Đông chồm dậy: “Quên rửa mặt rồi!”
“Ba xem nào, có bẩn đâu.” Chu Cương bắt cằm nó, hôn một cái: “Nghe sạch sẽ mịn màng mà, thôi đừng rửa, còn đang dán băng đây này.”
“Không được, phải rửa mặt chứ.” Ngải Đông Đông cảm giác bụng nó lúc này như có nguyên cái lò lửa đang bập bùng, nhất định phải rửa mặt không thì mai kiểu gì cũng mọc mụn nữa.
Nó chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc bóc băng dán ra mới thấy chu choa ơi không ổn tí nào, hình như bị sưng hơn hồi sáng. Ngải Đông Đông thử đưa tay rờ khẽ một cái rồi phải giật bắn mình hít hà vì đau.
Nó vội dán một miếng băng mới vào rồi rầu rĩ ra khỏi nhà vệ sinh.
Trong phòng lúc này chỉ bật đèn ngủ, ánh sáng vàng ấm áp làm lòng người cũng thích ý. Chu Cương nằm gối đầu trên cánh tay, tay kia gã vỗ vỗ chỗ cạnh mình: “Lại đây, bảo bối.”
Ngải Đông Đông ngơ ngác rồi đỏ mặt: “Ai là bảo bối của ba?”
“Lại đây.” giọng Chu Cương đúng cái kiểu ngang ngược mà nó thích muốn chết. Thế là Ngải Đông Đông lếch thếch leo lên giường, nằm nép vào lòng gã: “Đây, làm sao?”
“Tự dưng ba thấy…” Chu Cương ngập ngừng.
Ngải Đông Đông lẳng lặng tựa đầu trên cánh tay gã, không muốn lên tiếng ngắt lời. Tim nó đập thình thịch, nó hồi hộp chờ đợi điều Chu Cương sắp nói. Truyện Quân Sự
“Tự dưng ba thấy… như thế này tự tại nhỉ.” gã dùng từ “tự tại” chứ không nỡ nói là “hạnh phúc”, như là phải thế mới không làm sứt mẻ hình tượng đàn ông ngời ngời của gã.
Ngải Đông Đông nghe lòng mềm mại, tim nó ấm sực, trong giây lát nó chẳng biết phải nói gì nữa.
“Hy vọng mình có thể cùng nhau mãi thế này, mà không biết lúc mày trưởng thành, hiểu chuyện rồi mày có ghét bỏ ba nuôi không?” Chu Cương khẽ cười nhưng mắt gã lại thoáng ưu tư, gã cúi xuống nhìn Ngải Đông Đông chăm chăm. Ngải Đông Đông đáp ngay tức khắc: “Không đời nào nhé.”
“Sao lại không?” Chu Cương lại cười thành tiếng, thằng nhỏ trả lời khí thế làm gã cũng ưng bụng lắm.
“Không là không, con biết con chứ. Chỉ cần ba không thay lòng đổi dạ thì con cũng không bao giờ thay đổi.” Ngải Đông Đông hùng hồn tuyên bố.
“Đời người dài lắm, đến lúc ba già rồi mày vẫn còn trẻ, lúc ấy trong mắt mày ba không còn cao to như bây giờ nữa, những thứ ba làm được mày cũng sẽ không thấy vĩ đại nữa đâu. Khi đó ba chỉ là một ông già bình thường, không biết mày có còn mạnh miệng thế không?” Chu Cương vuốt ve tóc nó, bàn tay gã dịu dàng nặn nặn vành tai nó.
Ngải Đông Đông ngẩng lên nhìn gương mặt Chu Cương gần nó trong gang tấc. Chu Cương mỉm cười, rời tay khỏi vành tai thằng bé để khoanh lại gối sau đầu.
Hình ảnh gã vừa vẽ ra khiến Ngải Đông Đông chợt thấy thương cảm, cảm giác sầu muộn sao mà chân thật như thể tương lai đã hiện ra trước mắt nó. Nếu ngày ấy thực sự đến… một ngày đột nhiên nó nhận ra mình đã cao gần bằng Chu Cương, sức mình đã mạnh hơn cả Chu Cương, đột nhiên Chu Cương không còn trẻ trung nữa, lưng gã sẽ còng xuống, đôi chân gã không còn vững vàng rắn rỏi… nó khi đó không biết sẽ cảm thấy ra sao?
Có lẽ nó sẽ đau lòng, sẽ mê mờ không còn phương hướng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...