Sau khi được Ngải Đông Đông “cổ vũ”, Khải Tử như được tiếp thêm mười thành công lực, hôm sau gã hăng máu mời luôn Chu Cương ra ngoài ăn cơm.
Chu Cương chỉ dửng dưng đáp: “Mai anh bận rồi, dạo này nhiều việc lắm.”
“Một lần này thôi anh, anh em mình gặp nhau ăn bữa cơm nói chuyện, chỉ nốt một lần này thôi.”
Khải Tử đã nói đến thế Chu Cương cũng không tiện từ chối nữa, nhưng gã đi thì đi nhất định phải dắt theo Ngải Đông Đông.
Mới đầu Ngải Đông Đông còn xấu hổ không chịu đi cùng, nó biết không phải tự dưng Khải Tử mời ăn bữa này, chắc chắn là gã tính được ăn cả ngã về không rồi. Nhưng nếu không đi nó lại cũng lo lắng, chỉ sợ Chu Cương đỡ không nổi lời ngon ngọt của Khải Tử.
Dùng dằng mãi cuối cùng nó vẫn bị Chu Cương xách cổ đi ăn chùa. Khải Tử cũng chẳng rủng rỉnh gì nên gã chỉ mời cơm ở một nhà hàng tầm trung trong phố. Bấy giờ chưa đến giờ ăn, trong tiệm chỉ có hai ba khách, hai cha con đi vào phía trong trông khang trang sạch sẽ hơn. Khải Tử đã ngồi đợi sẵn, thấy Chu Cương đến gã chưa kịp tươi cười chào đón thì đã méo mặt vì phát hiện ra có Ngải Đông Đông lẽo đẽo đi theo.
“Hôm nay Đông Đông được nghỉ nên anh cho nó đi cùng, hai đứa thân nhau thỉnh thoảng gặp cho đỡ nhớ.” Chu Cương quyết đóng vai ngờ nghệch làm Ngải Đông Đông đành cười ngu theo, Khải Tử cũng gượng cười, bảo: “Gọi món thôi chứ, em chờ nhà mình đến mới gọi đấy.”
Nói rồi gã đưa thực đơn cho Chu Cương, Chu Cương nhận rồi lại chuyền cho Ngải Đông Đông, Ngải Đông Đông nhìn sang Khải Tử rồi cười khan: “Em… em ăn gì cũng được ạ, mọi người cứ gọi đi… anh với ba nuôi hay ăn thì biết món gì ngon chứ…”
“Mỗi người gọi vài món vậy, mày chọn trước đi.” Khải Tử lịch sự bảo.
Ngải Đông Đông nhìn nhìn một hồi rồi chọn một đĩa lạc rang rẻ tiền nhất, Khải Tử lại nói: “Thêm một món nữa đi.”
“Để ba nuôi em gọi đi.” Ngải Đông Đông chìa thực đơn cho Chu Cương, Chu Cương cười cười gọi liền ba món, Ngải Đông Đông nghe mà mát lòng mát dạ vì cả ba món đều đúng khẩu vị của nó. Nó thích ăn cay còn Chu Cương thì không, ấy thế mà Chu Cương gọi ba món món nào cũng cay.
“Không ngờ anh Chu ăn cay được thế ạ.” Khải Tử cười gọi thêm ba món, gã còn định gọi nữa nhưng Chu Cương đã ngăn lại: “Có ba người ăn được bao nhiêu, cứ thế đã, lát nữa thiếu thì gọi thêm.”
Nhà hàng lúc này vắng khách nhưng phục vụ vẫn rất chậm, đồ ăn mãi chưa thấy bưng lên. Khải Tử thì có lẽ không ngờ Ngải Đông Đông lại đến nên bao nhiêu tâm sự gã nào dám bày tỏ trước mặt nó. Cứ thế tự dưng bầu không khí trở thành nặng nề. Cuối cùng Khải Tử đứng dậy, nói: “Em vào nhà vệ sinh một chút.”
Lúc đi qua chỗ Ngải Đông Đông gã cố tình huých nó rồi nháy mắt một cái, ý là gọi nó đi cùng. Ngải Đông Đông đành phải đứng dậy theo, nó quay sang bảo Chu Cương: “Con cũng đi vệ sinh.”
Vừa đến cửa nhà vệ sinh Khải Tử đã đứng khựng lại rồi vặn hỏi nó: “Mày biết hôm nay anh định làm gì rồi sao còn đi theo hả?”
Ngải Đông Đông làm bộ ngây thơ hỏi lại: “Anh định làm gì à?”
“Mày…” Khải Tử tức quá mà chẳng biết nói thế nào, cuối cùng gã thở hắt ra, bảo: “Thôi thôi, đằng nào cũng đến rồi…” gã bặm môi im lặng một lúc rồi tiếp: “Nhưng tí nữa mày kiếm cớ về trước đi nhé, để anh với anh Chu nói chuyện riêng một tí, hiểu chưa?”
Lập tức mặt Ngải Đông Đông đỏ bừng như là xấu hổ ghê lắm, Khải Tử vội vàng nói thêm: “Không… không phải anh ghét bỏ gì mày đâu, anh không định đuổi mày về đâu mà… thôi thì anh thế nào mày biết cả rồi, anh định làm gì mày cũng phải hiểu cho anh chứ, mày thông cảm cho anh lần này thôi được không?”
Đột nhiên không biết lấy dũng khí từ đâu mà Ngải Đông Đông ngẩng phắt lên, nói thẳng với Khải Tử: “Anh Khải này, anh bỏ cuộc đi.”
“Cái gì?” Khải Tử trợn mắt.
“Em bảo anh bỏ cuộc đi, thật đấy, ba nuôi em không thích anh đâu, anh cứ thế này cũng vô ích thôi. Chuyện tình cảm không miễn cưỡng được đâu anh ạ.”
Nói xong nó nhìn thẳng vào mắt Khải Tử, bờ ngực nó phập phồng vì kích động. Khải Tử đỏ bừng mặt, trợn mắt nhìn lại nó, thình lình gã xô nó vào tường. Bị bất ngờ Ngải Đông Đông lảo đảo suýt ngã, Khải Tử thì gào lên: “Hôm trước mày bảo thế nào hả, đến lúc quyết định mày lại vỗ vào mặt tao thế à?!”
“Em không bảo là…”
“Thôi mày im đi…” giọng Khải Tử nghe đầy chán nản, gã không buồn nhìn nó nữa: “Đừng nói gì hết, anh không muốn nghe.”
Ánh mắt Khải Tử sao mà cô độc, cái sự cô độc dường như chẳng xa lạ gì với nó… ngày đầu thích Chu Cương lúc tâm niệm rằng mình sẽ chỉ mãi đơn phương nó cũng từng tuyệt vọng như thế mà thôi.
Nó mấp máy môi rồi lách mình tránh sang một bên, bỏ về phòng ăn.
Ngải Đông Đông ngồi vào bàn một lúc sau Khải Tử mới vào, gã mỉm cười nhạt nhẽo. Đột nhiên Ngải Đông Đông cảm thấy Khải Tử như bây giờ thật là xa lạ, nó và Khải Tử, vì sự tồn tại của Chu Cương mà có lẽ chỉ có thể làm bạn sau song sắt nhà lao.
Ý tưởng chợt đến này làm nó thấy thổn thức, lại thêm những lời Khải Tử vừa nói trước cửa nhà vệ sinh làm nó cứ phấp phỏng như ngồi trên bàn chông. Chu Cương thì chăm chút cho nó hết nước, cứ như cố tình làm cho Khải Tử thấy, gã gắp đồ ăn cho nó rồi chốc chốc lại quay sang rì rầm trò chuyện với nó.
Ngải Đông Đông và vội mấy miếng rồi đứng bật dậy, nói: “À, con vừa nhớ ra còn bài chưa làm, phải về làm thôi không thì lên lớp không có bài nộp.”
“Bài gì mà vội thế, trên trường làm hết bài rồi cơ mà?” Chu Cương kéo nó ngồi xuống, nhíu mày hỏi.
“Không, đây là bài môn khác, con chưa làm…” nói rồi Ngải Đông Đông rút giấy ăn ra chùi miệng, xong nó quay sang cười với Chu Cương và Khải Tử: “Thế thôi em về trước anh Khải nhé, ít nữa anh nhớ sang chơi với em đấy.”
Khải Tử khách sáo giữ nó lại mấy câu rồi bảo: “Anh đưa mày ra nhé?”
“Thôi đưa rước gì, anh khách sáo thế.” Ngải Đông Đông cười cười rồi đẩy ghế rời bàn, lúc đi nó khẽ nắm tay Chu Cương một cái. Nó cứ cảm giác như mình đang diễn phim thần tượng giờ vàng, thể loại bi tình kịch dâng người yêu cho thiên hạ húp mùi mẫn lâm li.
Ra ngoài đường rồi nó ngoái lại nhìn vào trong nhà hàng nhưng chẳng thấy gì cả, mỗi bàn đều có tấm vách ngăn nó chỉ thấy một cặp yêu nhau vừa ăn vừa cười nói và hai người phục vụ đang ngồi tán dóc ở chỗ nắng chiếu tới nơi, trông rất nhàn hạ. Đi được mấy bước vẫn thấy lòng không yên, nó lén nấp vào con ngõ gần đó đứng đợi, định bụng nếu nửa tiếng nữa Chu Cương không ra thì nó sẽ vào tìm.
Đợi nửa tiếng, Chu Cương không ra thật, nó lại nghĩ ăn cũng phải từ từ chứ, với lại đây là bữa cuối cùng Chu Cương ngồi với Khải Tử nên ăn lâu một tí, vừa ăn vừa nói chuyện cũng được vậy. Cố thêm nửa tiếng nữa, sau nửa tiếng này mà Chu Cương vẫn không ra nhất định nó sẽ xông vào.
Một hồi lâu sau nó bắt đầu sốt ruột lắm rồi thì thấy Chu Cương và Khải Tử đi ra.
Nó vội nấp vào ngõ, lén quan sát thái độ Khải Tử.
Khải Tử có vẻ thản nhiên không tỏ rõ vui buồn gì, Chu Cương thì vẫn khách sáo như trước, hai người đứng lại cửa nhà hàng, bắt tay nhau.
Ngải Đông Đông thở dài một hơi, xem tình hình này chắc hẳn Chu Cương và Khải Tử nói chuyện rõ ràng với nhau rồi.
Khải Tử ra về, Chu Cương vẫn nán lại ở cửa nhà hàng, thỉnh thoảng nhìn quanh, Ngải Đông Đông đợi Khải Tử đi khuất hẳn mới lò dò từ trong ngõ đi ra.
Thấy nó Chu Cương mỉm cười, cao giọng hỏi: “Sốt ruột chưa?”
Ngải Đông Đông mím môi bước lại, đến trước mặt Chu Cương nó vẫn đút hai tay trong túi quần, ra điều lưu manh không thèm nói chuyện.
Chu Cương xoa xoa đầu nó, Ngải Đông Đông mới mở miệng hỏi: “Xong chưa?”
Chu Cương gật đầu: “Xong rồi.”
“Từ sau bớt trăng hoa đi, rách việc.”
Chu Cương lại gật đầu: “Từ sau sẽ sửa.”
Ngải Đông Đông mỉm cười, nói: “Thôi, đi.”
Nói thế nhưng nó không đi ra chỗ đậu xe mà vẫn rảo bước dọc con phố, Chu Cương theo sau nó, hỏi: “Đi đâu đây?”
“Ăn chứ đi đâu, mới nãy ăn có mấy hột no làm sao được.”
Chu Cương bật cười, khóe mắt hằn mấy vết chân chim trông đẹp trai quyến rũ lạ.
Rũ được một gánh nặng nên Ngải Đông Đông ăn uống rất nhiệt tình. Chu Cương thì không hề động đũa, Ngải Đông Đông thồn một mồm thức ăn, vừa nhai vừa hỏi gã: “Ba no rồi à?”
Chu Cương gật đầu: “No rồi.”
Nghe thế lập tức Ngải Đông Đông làm bộ tức khí, nó thảy luôn cái bánh ngọt đang cắn dở xuống đĩa, bảo: “Ăn với anh Khải thì nhanh mồm thế, sao hả, cơm no rượu say sướng quá nhỉ?”
Chu Cương không đáp, chỉ tủm tỉm cười nhìn nó rồi rút giấy ăn chùi bớt mỡ màng dính quanh mép cho nó.
Ngải Đông Đông chọp chẹp miệng, hất mặt: “Thôi dẹp dẹp, nghỉ ăn đi, tức nghẹn cổ đây này.”
“Sắp nghỉ hè rồi đấy, bao giờ con nghỉ mình đi chơi không?” tự dưng Chu Cương hỏi nó.
Ngải Đông Đông tròn mắt, Chu Cương lại mỉm cười nói tiếp: “Lúc trước con chẳng bảo bao giờ đứng thứ mười thì ba cho đi chơi còn gì, đi nhé, đi chơi xa một tí.”
Ngải Đông Đông há hốc miệng sửng sốt một lúc rồi mới cầm đũa lên, tiếp tục gắp thức ăn nhồi vào miệng, vừa ăn nó vừa làm bộ dửng dưng hỏi: “Đi với ai nữa?”
“Hai ba con mình.” Chu Cương đáp.
Ấy kể ra là tuần trăng mật muộn của họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...