Xe về đến nhà Ngải Đông Đông lại bắt đầu phấp phỏng, dùng dằng mãi cuối cùng Chu Cương phải cặp cổ mới lôi được nó xuống xe.
Vừa xuống Ngải Đông Đông đã thấy Chu Phóng dẫn bọn Chu Đình đứng ngoài cổng nhìn về phía nó, Ngải Đông Đông ngượng đỏ cả mặt. Nó nghĩ tí nữa vào trong cả nhà sẽ đổ dồn sự chú ý vào mình thế là nó càng khó chịu tợn.
“Nào đi, về đến nhà rồi.”
“Con không muốn vào… được không ba?”
Nó đã nói bằng giọng van vỉ lắm rồi nhưng Chu Cương vẫn cương quyết: “Đừng có vùng vằng thế, đi vào nói chuyện mấy câu thôi. Yên tâm không ai bắt con đi hết, mày có muốn đi ba cũng không cho mày đi đâu.”
Nghe thế Ngải Đông Đông như được tiếp thêm sức mạnh, nó gạt tay Chu Cương ra, xăm xăm đi vào nhà.
Bước chân qua cổng đột nhiên lòng nó trào lên một chút thương cảm, nó tự hỏi mẹ nó gặp nó bây giờ không biết có nhận ra nó nữa không.
Hai năm nay bỏ nhà đi lại là thời kỳ nó lớn nhanh nhất, nó bây giờ cao hơn nhiều, mặt mũi cũng thay đổi, từ một thằng bé tí hin giờ đã là một đứa thiếu niên cao ráo đàng hoàng.
Vừa vào sân thím hai Thụy Linh đã thấy nó: “Về rồi về rồi.”
Ngải Đông Đông vừa đi vừa ngẩng cao đầu như duyệt binh, mắt nó nhìn chằm chằm vào trong nhà.
Ngải Thanh trông không khác xưa bao nhiêu, chỉ có dáng vóc tiều tụy hơn trước. Lúc mới thấy mẹ Ngải Đông Đông nhận ra ngay nhưng chẳng biết nói gì, còn Ngải Thanh phải ngắm một lúc lâu mới dám cất tiếng gọi nó: “Đông Đông đấy à?”
Ngải Đông Đông đáp “ừm” nhạt nhẽo, bà Chu cười bảo: “Mẹ con đấy, con không nhận ra à?”
Lần này thì Ngải Đông Đông gượng cười, nó đáp: “Nhận ra ạ, mẹ con sao con lại không nhận ra.”
Bấy giờ Chu Cương đã vào đến nơi, gã không nói gì mà ngồi xuống ghế. Ngải Thanh vội đứng lên nắm tay Ngải Đông Đông, Ngải Đông Đông không tránh, nó để mặc cho mẹ vuốt ve tay nó, một tay gạt nước mắt.
Ngải Đông Đông mím môi, mặt nó đỏ dừ nhưng sống chết nó không nói câu nào, cứ để mình Ngải Thanh thổn thức kể lể.
Bầu không khí có phần gượng gạo, cuối cùng Ngải Thanh chùi mắt, nói: “Hai năm nay mẹ có lỗi với con lắm, từ giờ nhất định mẹ sẽ sửa, con về nhà với mẹ nhé?”
Ngải Đông Đông đang đứng lặng thinh nghe nói thế nó rụt tay lại ngay tức khắc. Nó đưa mắt nhìn Chu Cương rồi đáp: “Con không đi đâu cả, con ở đây.”
Thụy Linh thấy tình hình có vẻ căng nên vội lên tiếng: “Thôi cả nhà ăn cơm đã, xong bữa rồi nói chuyện, có gì cũng vào bàn ăn xong hẵng nói!”
Cả bữa cơm chỉ có Ngải Thanh trò chuyện với mọi người còn Ngải Đông Đông ngồi giữa mẹ nó và Chu Cương chỉ cắm đầu ăn, không nói không rằng. Chu Cương thì chiều nó lắm, gã gắp thức ăn rồi rì rầm hỏi chuyện nó, Ngải Thanh ngồi đó đều thấy cả.
Ngải Đông Đông cảm thấy rất bức bối, ngồi ăn mà lòng nó cứ rối beng lên. Xong bữa cơm nó đứng dậy đòi đi học nhưng Chu Cương bảo: “Ba xin cho con nghỉ buổi chiều rồi, bữa nay con không phải lên trường nữa.”
Ngải Đông Đông nhìn sang thấy mắt mẹ nó đỏ hoe, lòng nó như thắt lại, cuối cùng nó thôi không vùng vằng nữa.
“Để hai mẹ con tâm sự với nhau.” bà Chu bảo: “Lên phòng Đông Đông mà nói chuyện các con ạ, tiện con xem cháu nó ăn ở thế nào cho yên tâm.”
Chu Cương dẫn hai người về nhà bên kia rồi gã chủ động đi ra để Ngải Đông Đông và mẹ nó lại với nhau. Ngải Đông Đông đứng bần thần dựa khung cửa phòng ngủ, mẹ nó rơm rớm nước mắt, gượng cười nhìn nó: “Mẹ biết con không muốn gặp mẹ… mẹ cũng không định đến nhưng Chu tiên sinh nhờ người ta đón mẹ, bảo cứ đến xem con ăn ở thế nào cho yên tâm.”
“Có gì mà không yên tâm, con đã bảo con ở ngoài đường chỉ cần đừng chết đói thì vẫn sướng hơn ở nhà mà.”
Mắt Ngải Thanh rưng rưng chực khóc, Ngải Đông Đông mím môi, yết hầu nó giật giật, cuối cùng nó bảo: “Thôi, mẹ cũng biết con sẽ không về đâu mà. Mẹ về đi, mẹ thấy rồi đấy con ở đây sướng lắm, mọi người đều thương yêu con.”
“Ừ… mẹ thấy mà… hơn ở với mẹ…” Ngải Thanh òa lên khóc, nức nở một hồi cô mới chùi mặt, nói trong thổn thức: “Mẹ nghe nói con đang đi học phải không? Đi học là tốt rồi, về sau kiếm tấm bằng đại học, tương lai con tươi sáng… tốt hơn ở với mẹ…”
Cô cứ lẩm bẩm mấy câu ấy như tự nhủ mình rồi đột nhiên cô lần trong túi móc ra một cái gói, đưa cho Ngải Đông Đông: “Cái này con cầm đi.”
Ngải Đông Đông nhìn nhìn rồi lắc đầu: “Con không lấy đâu.”
“Không là thế nào, mẹ đem cho con mà. Con giữ lấy, học hành cần bồi bổ con mua cái gì mà ăn thêm… cầm đi con.”
Ngải Đông Đông mím mím môi, cuối cùng nó vẫn cầm cái gói rồi nhét vào túi. Mẹ nó bật cười, bảo: “Vậy… vậy con chịu khó học nhé… ráng nghe lời Chu tiên sinh với mọi người trong nhà…”
Như là chẳng biết phải nói gì nữa nhưng vẫn quyến luyến không nỡ rời con, môi Ngải Thanh cứ run run xúc động.
Bấy giờ Ngải Đông Đông mới nhận ra mái đầu đen của mẹ nó là nhờ thuốc nhuộm, chân tóc mẹ nó lấm chấm bạc hết rồi.
Nó thoáng sửng sốt, sống mũi chợt cay cay, không phải nó thương mẹ nó chỉ là nó chua xót trong lòng, chẳng hiểu vì sao. Có lẽ Chu Cương nói không sai máu mủ ruột già không ai bỏ được, nó có chán ghét người phụ nữ này đến mức nào thì đây vẫn là mẹ ruột nó.
Nó mím chặt môi, vẫn không nói lời nào.
Cuối cùng Ngải Thanh khóc lóc van nài thế nào Ngải Đông Đông cũng nhất quyết không theo cô về nhà. Bà Chu bảo: “Thằng bé này vững tâm lắm, nó là đứa rất cá tính đấy.”
Ngải Đông Đông không đi theo nhưng tự nó tiễn mẹ nó lên xe, Chu Cương vốn muốn mời Ngải Thanh ở lại mấy hôm vì mẹ con xa nhau lâu ngày cần nhiều thời gian để dung hòa nhưng rồi gã nhận ra cuộc gặp gỡ với cả hai mẹ con nó hóa ra không hề dễ dàng. Cả hai đều cắn răng mất miếng nhất định không chịu giãi bày với nhau.
Ngải Thanh liên tục cảm ơn cả nhà họ Chu, lúc cửa xe sắp đóng Chu Minh đứng cạnh mới huých Ngải Đông Đông: “Đông Đông kìa, mẹ con sắp đi rồi.”
Ngải Đông Đông không đáp, hai tay nó đút túi quần, mặt cúi gằm, một chân di di hòn sỏi.
Chu Minh thở dài, dường như gã đang nghĩ Ngải Đông Đông thế này thật sự lạnh lùng quá.
Chu Cương đưa Ngải Thanh ra đầu phố mới trở về, bấy giờ mọi người đã vào hết chỉ còn Ngải Đông Đông đứng bần thần trước cổng.
Gã đến trước mặt Ngải Đông Đông, đưa tay xoa đầu nó. Ngải Đông Đông hất mặt tránh đi rồi bảo: “Con lấy tiền trong ngăn kéo ba đấy…” rồi nó ngẩng lên nhìn Chu Cương: “Con lén nhét tiền cho mẹ con rồi.”
Chu Cương sửng sốt rồi bật cười, nặn nặn dái tai Ngải Đông Đông, Ngải Đông Đông lại cúi gằm mặt, mắt nó cay cay.
Đến giờ phút này nó mới biết khổ sở.
“Thôi, được rồi, người ta đi về rồi, nào. Cùng lắm thì nghỉ hè lên thăm.”
“Con không thăm thú gì hết, không đi đâu hết.” Ngải Đông Đông vẫn còn cãi bướng: “Cả đời con cũng không về đấy.”
Chu Cương khẽ cười bảo nó: “Ừ, vào đi thôi.”
Ngải Đông Đông vẫn còn rấm rứt, tối hôm đó nó bỏ cơm trùm chăn ngủ. Chu Cương bưng cơm lên cho nó vẫn không chịu ăn.
“Giận ba đấy à?”
“Không, không muốn ăn thôi.”
Chu Cương ngồi xuống cạnh giường nhìn Ngải Đông Đông trùm chăn kín mít, gã thở dài: “Sao phải thế hả con, trước mặt thì cứng đầu cứng cổ rồi nằm khóc một mình.”
Thình lình Ngải Đông Đông chồm dậy, vật Chu Cương xuống rồi nhảy lên cưỡi trên mình gã, nó nhìn gã bằng hai con mắt đỏ hoe.
“Hôm nay ba có sợ con bỏ về theo mẹ con không?”
Chu Cương lắc đầu, Ngải Đông Đông liền bóp cổ gã: “Ba vô lương tâm thế à?!”
Chu Cương bật cười cầm lấy cổ tay nó, Ngải Đông Đông lại bảo: “Ba thấy con đã hết lòng với ba chưa, mẹ ruột con cũng không cần.”
Chu Cương ngóc đầu lên hôn lên môi nó, Ngải Đông Đông lập tức vòng tay ôm cổ gã để hôn lại. Nó hôn loạn xạ từ miệng đến cổ rồi giật phanh cả áo gã ra để hôn ngực gã.
Chu Cương bật cười: “Ăn cơm đi đã, không ăn mà còn sức làm trò này hả?”
“Ba có thích con không?”
“Thích.”
“Con không hỏi cái thích ấy, con hỏi cái khác. Ba có yêu con không?”
Chu Cương không đáp, chỉ tủm tỉm cười nhìn nó. Ngải Đông Đông nổi giận, nó cắm đầu cắn ngực Chu Cương, Chu Cương giữ đầu nó nó lại tụt xuống, giằng quần gã ra rồi gục đầu vào mân mê hôn hít. Chu Cương bắt đầu thấy nóng ran cả người, gã nhỏm dậy định lôi Ngải Đông Đông lên nhưng mở mắt ra đã thấy Ngải Đông Đông đang say sưa mút từng túm lông đen quăn tít.
Một luồng nhiệt nóng xộc thẳng lên lục phủ ngũ tạng Chu Cương, Ngải Đông Đông đã liếm ướt sũng cả vùng lông bụng gã, từ góc độ gã nhìn lúc này hai cánh môi hồng hồng của nó cứ ẩn hiện khép mở giữa rừng lông rậm rì. Lý trí lẫn lương tri mấy chục năm vững vàng của Chu Cương trong phút chốc sụp đổ, gã mụ mị, bỏng cháy, sục sôi.
Trong khoảnh khắc máu toàn thân như đổ dồn xuống cái vật khổng lồ giữa háng gã, nó bật ra, gân xanh trồi lên vằn vện, cái đầu rùa vĩ đại cà cà trên má Ngải Đông Đông.
“Con… mày… dậy đi…” Chu Cương luống cuống, nhất thời gã lắp bắp không nên câu. Môi Ngải Đông Đông thình lình miết qua cái đầu rùa nhẵn thín, cảm giác trơn tuột mềm như nhung làm Chu Cương giật bắn mình.
Ngải Đông Đông vồ lấy thứ ấy không cho nó vật nghiêng ngả nữa, nó chậm rãi rê rê ngón tay rồi khẽ gảy cái lỗ nhỏ chính giữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...