Gã Độc Thân Vàng Mười

Chu Cương gượng cười: “Lẫy với ba đấy à?”

Nghe gã nói thế Ngải Đông Đông ỉu xìu ngay tức khắc, nó xị mặt nhưng giọng vẫn hậm hực: “Ba biết là không phải mà…”

“Về gặp một tí đi, lâu lắm rồi mày không nhớ thật hay sao?”

Bảo không nhớ tí nào là nói dối, đương nhiên Ngải Đông Đông có nhớ chứ, nhưng những gì nó nhớ chẳng tốt đẹp ngọt ngào gì cho cam. Lắm khi tự nó cũng thấy mình đúng là đứa bạc bẽo, đầy đứa trẻ con bị mắng chửi nhưng trần đời mấy ai dám bỏ đi biệt tích như nó.

Nó cương quyết lắc đầu: “Không gặp, con chủ nghĩa hưởng thụ, việc gì không thích là con không làm.”

Chu Cương xoa xoa đầu nó, lại bảo: “Mày thế này làm ba chẳng biết xử sao cho phải, ba làm thế này là biết mày sẽ giận rồi nhưng thôi bây giờ mày giận ba cũng được, về sau ngẫm lại mày sẽ hiểu ba chỉ nghĩ cho mày thôi.”

Ngải Đông Đông lặng thinh không đáp, nó ngồi nhũn một đống, Chu Cương đợi mãi vẫn thấy nó im mới sực hiểu rằng nó đã bị thuyết phục, nó đang thỏa hiệp với gã một cách hết sức miễn cưỡng. Gã liền nổ máy xe chạy về nhà.


Mẹ Ngải Đông Đông là Ngải Thanh, năm nay mới ngoài ba mươi. Năm mười tám tuổi cô ta gặp cha Ngải Đông Đông rồi hơn hai mươi đã sinh nó chỉ vì muốn trói chân gã đàn ông hào hoa giàu sụ ấy.

Ngải Thanh vẫn luôn cho rằng ngày đầu cô gặp cha Ngải Đông Đông dù bản thân cô chỉ nhắm vào vật chất nhưng cha Ngải Đông Đông chắc chắn đã thực sự yêu mình.

Lúc đó cô còn trẻ, rất đẹp, là sinh viên trường nghệ thuật, nhựa sống thanh xuân nơi cô có sức hấp dẫn không thể chống cự với cha Ngải Đông Đông. Hồi đó cha Ngải Đông Đông thương yêu cô không biết lời nào mà kể, cô muốn gì ông ta cũng mua tặng, cô đòi gì ông ta cũng chiều ý, một tháng ông ta ở bên cô hai mươi ngày, chuyện giường chiếu cũng chỉ hành sự với một mình cô. Như lời ông ta kể thì mấy năm trời ông ta không buồn mó đến người vợ ở nhà rồi.

Cha Ngải Đông Đông tuy làm to nhưng bề ngoài ông ta rất đàng hoàng phong độ, nói cho đúng thì cũng là loại đàn ông quyến rũ chết người như Chu Cương. Chẳng bao lâu sau Ngải Thanh đã dễ dàng dâng cả trái tim cho ông ta, và đúng lúc đó cô phát hiện ra quan hệ giữa họ bắt đầu thay đổi.

Sau này Ngải Thanh nghĩ lại dường như sự thay đổi ấy không hoàn toàn xuất phát từ phía cha Ngải Đông Đông mà chính cô cũng phải chịu phần nào trách nhiệm. Ngay sau khi thật lòng rung động cô chợt nhận thấy tiền bạc không còn đáng giá như trước nữa, đối với cô một cái túi xách hàng hiệu dường như chẳng là gì so với vài giờ được ở bên cha Ngải Đông Đông.

Tình yêu làm con người ta trở nên xuẩn ngốc, thỏa thuận ngoan ngoãn biết điều, không can thiệp vào đời tư của đối phương thành vô nghĩa thay vào đó càng ngày cô càng tò mò, soi mói cuộc sống của ông ta. Đáng ra mỗi tháng cha Ngải Đông Đông luôn phải về nhà mấy ngày, trước kia thì chẳng sao nhưng bấy giờ cô không chịu được như thế nữa. Cô ghen ngược, cô không muốn làm nhân tình, cô muốn lấn tới nữa, muốn được thành người vợ danh chính ngôn thuận của cha Ngải Đông Đông.


Ngải Thanh không thể hiểu được tại sao cha Ngải Đông Đông và người vợ cứ cố giữ cái mác vợ chồng trong khi tình đã cạn, con cái cũng đã lớn khôn? Còn cô và ông ta thì yêu nhau cuồng nhiệt như thế?

Cha Ngải Đông Đông bảo cô rằng ông ta không thể bỏ vợ vì họ còn có những đứa con.

Thế là Ngải Thanh nghĩ vì con ư, vậy thì mình cũng đẻ.

Ngải Thanh sinh được Ngải Đông Đông thực ra là nhờ thủ đoạn. Giống như tất thảy những gã đàn ông mèo mỡ, cha Ngải Đông Đông sẵn sàng nuôi nhân tình nhưng không hề có ý định để những cuộc tình ngoài luồng đe dọa đến gia đình mình. Đằng thẳng ra mà nói ông ta đã qua cái tuổi xốc nổi có thể phát rồ vì yêu, đàn ông bốn mươi tuổi cặp bồ hầu hết chỉ để thỏa mãn nhu cầu sinh lý. Ông ta rất chú ý tránh thai, ông ta sợ Ngải Thanh mang bầu sẽ sinh sự rầy rà cho mình.

Ngải Thanh mè nheo vòi vĩnh, thậm chí nói thẳng ra ý muốn sinh con của mình cũng không ăn thua. Cuối cùng cô đành giở trò với bao cao su, thế là Ngải Đông Đông ra đời.

Một đứa trẻ đến với thế gian bằng cách ấy đương nhiên sẽ không được cha nó chào đón. Ngay khi biết Ngải Thanh mang bầu ông ta đã cương quyết bảo: “Đi nạo đi.”


Đương nhiên là Ngải Thanh không chịu, cô cầm tiền lánh đi đến khi sinh ra Ngải Đông Đông mới bế con đến gặp cha nó. Những ngày đó thật là khốn quẫn, quan hệ giữa hai người hoàn toàn tan vỡ. Sinh nở khi còn quá trẻ cộng thêm việc làm vợ bé nên bị gia đình ruồng rẫy, Ngải Thanh cũng rất đáng thương. Nhưng người đáng thương ắt có chỗ đáng giận, dù sao đi nữa Ngải Thanh bắt đầu có những dấu hiệu tâm lý bất ổn. Sự quá quắt của cô đẩy cha Ngải Đông Đông đến bước đường đoạn tuyệt quan hệ với cô, thậm chí ông ta không cho cô tiền nữa, hai bên coi nhau như người xa lạ.

Vì thế nên những năm đầu đời Ngải Đông Đông hoàn toàn không có ấn tượng gì về cha nó, lúc đó cha đối với nó chỉ là người đàn ông cười tình tứ với Ngải Thanh trong tấm ảnh chụp chung thời họ còn mặn nồng. Đến năm sáu tuổi Ngải Đông Đông mới được gặp cha lần đầu tiên nhưng vì không thân từ bé nên tình cảm cha con rất nhạt nhẽo, Ngải Đông Đông còn có ba anh trai hai chị gái, cha nó không hề thiếu con.

Nhưng dù sao Ngải Đông Đông cũng là đứa nhỏ nhất, đàn ông có tuổi không thiết chơi bời nữa, niềm yêu thích của họ bắt đầu chuyển từ đàn bà sang con cái. Ngải Đông Đông thì ai thấy chẳng thương, thế là từ đó cha nó lại tiếp tục tới lui với mẹ con nó. Hàng tháng ông ta gửi tiền sinh hoạt phí cho mẹ nó, lắm khi rảnh rỗi mỗi tháng ông ta lại đến thăm đôi lần.

Nhưng Ngải Thanh lúc đó đã không còn là nàng Ngải Thanh trẻ trung tươi mát tuổi hai mươi, gánh nặng cuộc sống đã hủy hoại cô, sự ngây thơ đã mất, người đàn bà từng chịu tổn thương đã thay đổi. Cô không hề thấy thỏa mãn vì hiện tại đã khá hơn nhiều so với quá khứ. Thế là hai người lại cãi nhau, họ cãi nhau liên miên không ngừng nghỉ. Ngải Thanh bấy giờ rất dễ mất kiểm soát, mỗi lần nổi khùng lên cô cứ như người điên, thậm chí cô từng cầm dao con huơ bậy. Một người đàn bà như thế thì dù con trai đáng yêu đến mấy cha Ngải Đông Đông cũng thấy chợn, nhưng nửa đời ngồi trên đầu trên cổ kẻ khác rèn giũa cho ông ta cái uy đủ để không lùi bước trước Ngải Thanh. Thậm chí ông ta từng tính chuyện đón Ngải Đông Đông về nuôi vì ông ta nghĩ con mình ở với cô ta chẳng có tương lai gì hết.

Nói cách khác đó đã có thể là một ngã rẽ đặc biệt trong đời Ngải Đông Đông, nếu khi đó cha nó đón nó đi thật hẳn số phận nó sẽ rất khác. Nhưng đời người không ai nói trước được điều gì, đúng thời gian đó cha Ngải Đông Đông bị tố cáo tham ô với số tiền cực lớn.

Không lớn làm sao được, bên ngoài thì vung tiền nuôi Ngải Thanh, trong nhà cũng xa hoa hoang phí, mấy đứa con ông ta đứa nào cũng là cái máy tiêu tiền. Kẻ làm quan chỉ cần một lần không giữ được lòng tham thì coi như sa lầy vĩnh viễn.

Ông quan xộ khám, cả nhà ông ta trút hết oán hờn lên Ngải Thanh.

Tất cả đều đổ cho “con hồ ly tinh ấy” hại cả nhà họ, dù rằng tiền tham ô cha Ngải Đông Đông đâu chỉ tiêu cho mình Ngải Thanh.


Ngải Thanh hai mấy tuổi đầu đã cảm thấy tuyệt vọng với cuộc đời. Còn trẻ nhưng đeo theo một đứa con thì tìm làm sao được tấm chồng tử tế, mà bản thân cô cũng chán nản chẳng thiết tìm ai. Cuộc sống của một người phụ nữ trẻ gặp trắc trở trong ái tình không hề dễ dàng, đã thế Ngải Đông Đông từ bé đã bướng bỉnh nên lắm khi Ngải Thanh điên lên lại đánh chửi nó không tiếc tay.

Quan hệ mẹ con cứ thế trở nên tồi tệ. Ngải Đông Đông là người bị hại thực sự trong cuộc tình trái ngang ấy, con người có thể lựa chọn nhiều thứ nhưng không thể chọn được xuất thân. Thế là Ngải Đông Đông dạn dĩ rất sớm, tâm lý nó trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng lứa nhiều, tính tình nó lắm khi cũng cực kỳ cố chấp và quyết liệt. Cuối cùng khoảng giữa năm nhất cấp hai, sau một thời gian dài ấp ủ kế hoạch và chuẩn bị tiền bạc, nó quẩy hành lý bỏ nhà ra đi.

Lúc đó nó còn rất nhỏ, đầu óc nó bướng bỉnh mà hăng tiết như con ngựa non háu đá chứ không thì một đứa trẻ mười mấy tuổi làm sao dám bỏ nhà đi bụi. Mà Ngải Đông Đông khác hẳn những đứa con nít đi bụi bình thường, đứa khác thỉnh thoảng còn nhớ nhà, muốn về với cha mẹ, riêng nó thì không hề. Bước chân ra đời nó chỉ thấy đất trời rộng mở thênh thang, nói thật đi lang thang đầu đường xó chợ nhiều khi khổ lắm nhưng lòng nó vui sướng, nó luôn cảm thấy khổ mấy vẫn còn hơn ở nhà.

Lần đầu tiên đi bụi của Ngải Đông Đông thật ra là bất thành, nó mới đi đã bị mẹ nó tìm được. Ngải Thanh thật lòng thương yêu nó, con dứt ruột đẻ ra không thương làm sao được, chỉ là lắm khi cô không kiềm chế được mình. Còn Ngải Đông Đông thì không hiểu cho mẹ nó, nó chán ghét mẹ nó như thế, đầu nó chỉ muốn đi.

Một đứa đã muốn đi thì trói bằng giời cũng không được. Lần thứ hai Ngải Đông Đông trốn nhà nó đi một lèo hai năm.

Đương nhiên trong thời gian đó nó cũng gọi điện về nhà nhưng chỉ nói mẹ không phải tìm nó, nó ở ngoài sung sướng lắm. Còn Ngải Thanh vẫn đi tìm, tìm mãi tìm mãi không được, cuối cùng cô cũng chán nản buông xuôi.

Nếu không nhờ Chu Cương chẳng biết đến bao giờ hai mẹ con mới lại được gặp nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui