Tối nay trời trong thật, bầu trời ở nông thôn vốn quang đãng hơn thành phố, lúc này ánh trăng dịu dàng rải vàng xuống sân. Mọi người đứng ngắm trăng một lúc rồi ai về nhà nấy. Ngải Đông Đông đi theo sau Chu Cương, nó nhìn cái lưng cao to của gã mà lòng nghe mềm mại. Về đến cổng tự dưng Chu Cương quay lại hỏi: “Làm hết bài tập chưa?”
Ngải Đông Đông lắc đầu, đáp: “Mai con làm nốt, bài ít với cũng dễ ạ.”
Chu Cương gật đầu bảo: “Thế thì ra ngoài đi dạo một lúc đi.”
Ngải Đông Đông đề nghị: “Hay ra công viên đi ba, ngoài đấy buổi tối đẹp lắm.”
Nhớ lại mấy hoạt cảnh tình trai gặp ở công viên bữa nọ, Chu Cương lắc đầu bảo: “Đi bộ ngoài đường một tí thôi.”
Ngoài đường lúc này rất ít người qua lại, hàng quán thì đóng cửa hết, Ngải Đông Đông lẽo đẽo theo sau Chu Cương, hỏi: “Bữa nay sao các bác các cô không về hả ba?”
Nó vẫn nhớ tục lệ mùng một Tết cha, mùng hai Tết mẹ, ngày này con gái đi lấy chồng đều về thăm cha mẹ đẻ mà sao mấy cô con gái nhà họ Chu không thấy về.
“Con gái chị cả cũng lấy chồng rồi nên mùng hai bả không về được. Mấy bả hẹn nhau mùng ba về.”
Ngải Đông Đông gật đầu, ngước lên nhìn Chu Cương. Chu Cương lẳng lặng đi trước nó, hai tay đút túi quần, trông bóng lưng gã tự dưng nó thấy thương cảm vơ vẩn, nó cất tiếng hỏi: “Ba có tâm sự gì à?”
“Tâm sự gì, chuyện của mày thôi.” Chu Cương quay lại nhìn nó, gã nói: “Tự mày có thấy lắm lúc mày làm ba nhức đầu không?”
Ngải Đông Đông ngơ ngác rồi chẳng đáp mà chỉ cười ngượng ngượng. Chu Cương nhìn nó rồi cũng bật cười, gã thở dài đánh thượt một cái, quay lưng đi tiếp. Ngải Đông Đông lại cứ đứng đực ở đó, nó nói với theo: “Hôm nay sinh nhật con đấy, ba chúc mừng sinh nhật con đi.”
Thế là Chu Cương dừng lại ngay tức khắc, gã ngoảnh lại, mặt có vẻ rất kinh ngạc.
“Mùng hai tháng hai ta là sinh nhật con mà, ba chúc con sinh nhật vui vẻ đi, con không đòi quà ba đâu.” giọng điệu Ngải Đông Đông nghe ra rất giễu cợt, ý là ba quên sinh nhật con cũng được con chẳng chấp đâu, con tội nghiệp lắm nhưng kèo này con ăn nha.
“Hôm nay sinh nhật con à?”
Ngải Đông Đông gật đầu: “Con gạt ba làm gì.”
Chu Cương quay lại đứng trước mặt nó: “Sao không bảo sớm?”
“Mới nhớ ra nè… năm nào chẳng thế, con có bao giờ tổ chức sinh nhật đâu, chỉ cần ba chúc thôi.”
Khóe môi Chu Cương giật giật, cuối cùng gã nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Ngải Đông Đông cười toét miệng: “Năm nay là sinh nhật tuyệt nhất của con đấy, cảm ơn ba nuôi.”
Ngải Đông Đông càng nói kiểu đó Chu Cương càng cảm thấy áy náy với nó. Sinh nhật của Ngải Đông Đông mà gã lại không biết. Im lặng một hồi cuối cùng Chu Cương hỏi: “Giờ vẫn còn sớm, con muốn quà gì nói đi, gì ba cũng chiều.”
“Gì cũng được thật á?”
Chu Cương cười: “Đừng có quá quá là được.”
“Thế thôi đi, quà bình thường con chẳng thèm, con thích quà quá quá quá quá cơ.”
Chu Cương cười bất đắc dĩ: “Ừ thì nói đi, muốn cái gì nào?”
“Muốn ba.” Ngải Đông Đông đáp thẳng thừng. Chu Cương phì cười, bảo: “Ba mày là quà lễ trưởng thành, giờ chưa cho mày được. Đổi cái khác đi.”
“Thế thì con chẳng thèm gì hết.” Ngải Đông Đông đứng đó phụng phịu, toàn thân nó chìm trong bóng tối chỉ có ánh đèn xa xa hắt lại làm cặp mắt thiếu niên của nó lấp lóe hào quang. Chu Cương nhìn nhìn nó rồi tự dưng gã bảo: “Ba cho mày cái này chắc là mày thích…”
Nói đến đó gã bắt cằm nó rồi cúi xuống hôn, đôi môi mỏng ấm áp dán lên môi nó nghe mềm mại lạ thường. Ngải Đông Đông thoáng sửng sốt, trong giây lát nó cảm thấy mọi giác quan đều đổ dồn lên môi, nó mở mắt ngơ ngác nhìn Chu Cương, Chu Cương bật cười, thì thầm hỏi: “Thích không?”
Ngải Đông Đông gật đầu, má nó nóng nóng: “Thích.”
Chu Cương rời khỏi nó, miệng vẫn mỉm cười, gã đút tay vào túi quần, quay lưng đi tiếp: “Xin lỗi, ba không biết ngày sinh nhật con. Con không nói ba cũng không để ý, từ giờ sẽ nhớ, năm sau làm tiệc đàng hoàng nhé.”
Tầm này thì Ngải Đông Đông còn nghe được gì nữa, đầu nó vẫn còn mơ màng nơi cái hôn vừa xong kia, nó cảm thấy nụ hôn lần này khác hẳn mọi lần trước, dù nó với Chu Cương đã làm đến những chuyện thân mật hơn tỉ tỉ lần rồi nhưng lần này gã hôn nó hình như dịu dàng hơn một tí, âu yếm hơn một tí, có cả thương yêu cả chiều chuộng trong ấy nữa. Nó ngẩng đầu nhìn bờ vai rộng vững chãi của Chu Cương rồi nó gọi: “Ba ki lắm luôn, chỉ hôn mỗi một cái là thế nào. Coi như nến sinh nhật thì cũng phải đủ mỗi năm một cái chứ?”
Chu Cương bật cười, ngoảnh lại: “Mày tham thật đấy.”
“Nào, có bù cho người ta không, ba thiếu con mười bốn cái đây này.”
Chu Cương dừng lại, nó bước vội lên đứng trước mặt Chu Cương rồi nhắm mắt lại, hếch mặt lên. Nó nghe thấy tiếng cười bất đắc dĩ của Chu Cương, rồi môi nó ấm ấm, Chu Cương ịn môi lên môi nó chóc một cái rất qua loa mà cũng thật là ngọt ngào, nó giật mình bật ngửa đầu lùi lại nửa bước.
“Một cái…”
“Hai cái…”
“Ba cái…”
Chu Cương vừa rì rầm đếm vừa chóc chóc hôn nó, nó cũng cứ lùi lùi lùi lại, cuối cùng nó lùi vào tận bức tường trong hẻm. Màn đêm bao phủ lấy nó, nó mở mắt ra chỉ thấy mờ mờ hình bóng Chu Cương nhưng đêm tối dường như cổ vũ dục vọng trong nó cháy lên, nó túm áo Chu Cương, nhón chân hôn lại gã.
Môi cả hai đều nóng ấm, hai làn môi dán lấy nhau khiến đôi bên như phải bỏng. Luồng nhiệt từ nơi tiếp xúc cứ cuồn cuộn lan tỏa khắp châu thân hai người, Ngải Đông Đông mơ màng cảm thấy lần đầu tiên nó đến gần với tình yêu đến thế.
“Ba yêu con không?” nó thì thầm khi môi còn dán trên môi Chu Cương.
Chu Cương không trả lời nó nhưng gã hôn nó nồng nhiệt hơn, hơi thở gã dồn dập hơn, Ngải Đông Đông vòng hai tay vít cổ Chu Cương, Chu Cương gồng mình bế bổng nó lên, hai chân nó quắp trên hông gã, bàn tay to lớn của gã bưng siết lấy mông nó.
“Ba có yêu con không?” nó lại hỏi nữa, giọng nó bắt đầu hối hả như nhất định phải đòi được câu trả lời của Chu Cương, một câu trả lời khẳng định làm vừa lòng nó.
Chu Cương đáp: “Yêu.”
Gã đã bị rung động bởi thứ tình yêu nồng nhiệt đến cố chấp, đến gần như điên cuồng của tuổi trẻ ấy, ngọn lửa trong tim Ngải Đông Đông truyền cho gã qua hai môi gắn kết khiến gã cũng cảm nhận được ái tình rừng rực thanh xuân. Hạt giống nóng bỏng đã được gieo vào trong gã để gã dễ dàng đánh mất lý trí đáng ra gã phải giữ ở cái tuổi trưởng thành này. Môi Ngải Đông Đông ngọt lắm, hương vị tươi trẻ của nó làm gã say đắm, không cần tô vẽ không cần tưởng tượng, chỉ cần đầu lưỡi chạm đến nước bọt của nó là đủ cho gã cảm nhận được cái ngây ngô thuần khiết của Ngải Đông Đông, gã là mối tình đầu tiên, là mối tình duy nhất của nó.
Ngải Đông Đông thì kích động muốn bật khóc, nó nức nở cắn môi Chu Cương như muốn nuốt gã vào bụng, mãi lâu sau nó mới hừ hừ bật cười, tay vẫn túm áo gã. Chu Cương thả lỏng nó ra một tí rồi hỏi nó trong hơi thở dốc: “Làm sao mà cười?”
“Con biết ba không thoát được con đâu mà.” Ngải Đông Đông nói rồi lại ghì cổ Chu Cương để hôn tiếp, Chu Cương cũng hăng hái chiếm lấy môi nó, lưỡi gã say sưa thọc vào khuấy đảo, vờn nghịch Ngải Đông Đông bấy giờ đã sắp mất lý trí. Ngải Đông Đông thở hồng hộc vừa hôn vừa lắp bắp: “Con muốn rên.”
“Cấm.”
“Con nhịn… hết nổi…” thế là Ngải Đông Đông rên lên thật, chỉ quện lưỡi thôi mà nó đã sung sướng muốn nổ tung, trong lòng nó cũng hân hoan như mở hội, nó vui đến mức không kìm được mình nữa, nó muốn rên rỉ thật to, thật dâm đãng mới thỏa.
Chu Cương vội vàng bịt miệng nó, tay gã thì vẫn hùng hồn vò bóp hai cánh mông nần nẫn thịt của nó, Ngải Đông Đông bị gã xoa nắn đến rạo rực cả người, thằng em nó bắt đầu ngỏng lên. Chu Cương sờ thấy liền bật cười khùng khục: “Mày cửng rồi…”
“Ba chạm vào là con cứng…” Ngải Đông Đông đâu chịu thua: “Ba cũng cứng này, cạ dưới khe mông con con biết mà…” nói rồi nó cố tình đưa đẩy chà chà mông vào cái vật khủng bố dưới đó làm Chu Cương càng thở hồng hộc. Đúng lúc ấy thì có ánh sáng loáng qua, nhờ thế mà Chu Cương nhìn thấy rõ mồn một gương mặt rừng rực hứng khởi của Ngải Đông Đông, má nó ửng hồng, môi nó ướt lóng lánh mê hoặc không bút nào tả xiết.
Thì ra là một chiếc xe con đi qua, Chu Cương thả Ngải Đông Đông xuống, hai chân vừa chạm đất Ngải Đông Đông đã nhũn nhẹo suýt ngã, may sao Chu Cương đỡ kịp xốc nó dậy. Gã phì cười: “Thằng nhát chết này.”
Ngải Đông Đông túm áo Chu Cương cho khỏi ngã, nó còn giận dỗi vì Chu Cương nỡ thả nó ra: “Kệ cho người ta thấy, đằng nào cũng có biết ai với ai đâu, con sợ gì.”
“Biết mày mặt dày lắm rồi.” Chu Cương kéo nó ra khỏi hẻm: “Lạnh quá, về thôi.”
Ngải Đông Đông bị Chu Cương lôi đi xềnh xệch, nó thở phì phì hỏi: “Về mình làm tiếp chứ?”
Chu Cương vuốt mặt, mắt gã lấp lóe nửa còn dư tình nồng nhiệt nửa như bất đắc dĩ: “Ngải Đông Đông, mày ý tứ một tí được không. Mày cứ thích chết thế hả?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...