Lê Nguyệt Uyển bị đau tỉnh, động một chút thôi cũng khiến chỗ riêng tư vô cùng đau đớn, chống nửa người lên gọi Tri Thư và Tri Lễ tiến vào.
Tri Thư lấy thuốc mỡ ra vốn định bôi thuốc cho Lê Nguyệt Uyển, nhưng nàng lại bảo hai người ra ngoài chuẩn bị nước rửa mặt, để tự nàng bôi thuốc, trước khi đi còn bảo Tri Thư lấy ra một cái gương.
Tuy hai người Tri Thư Tri Lễ là nha hoàn thiếp thân của mình, nhưng để người khác trực tiếp tiếp xúc vào nơi riêng tư vẫn sẽ ngượng ngùng, tối hôm qua do nàng quá mệt mỏi, nên mới bất đắc dĩ đồng ý cho Tri Thư bôi thuốc giúp mình.
Lê Nguyệt Uyển nhìn cửa phòng đóng chặt, cởi tiết khố, tách ra hai chân dài nhỏ trắng noãn, đưa tay đặt gương lên trên giường, điều chỉnh góc độ gương sao cho có thể nhìn thấy nơi tư mật.
Nàng chưa bao giờ nhìn qua nơi tư mật của mình, chớ đừng nói chi là nhìn rõ ràng tỉ mỉ như thế.
Nhìn tiểu huyệt sưng đỏ trong gương, nàng không khỏi ngượng ngùng, đỏ mặt đưa tay tới hạ thân nhẹ nhàng đụng đụng hai mảnh hoa môi.
"A" một tiếng, tay nàng cũng không dám tùy tiện chạm vào nữa.
Cầm bình thuốc móc ra một đống thuốc mỡ màu trắng sữa, thận trọng bôi thuốc mỡ lên trên hoa môi sưng đỏ, lành lạnh mát mát, giảm bớt đau đớn khá tốt, lại móc ra một cục, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng đẩy hai bên hoa môi ra, lộ ra miệng huyệt nho nhỏ, lờ mờ nhìn thấy huyệt thịt đang nhúc nhích bên trong, ngón tay duỗi vào, bôi một ít thuốc mỡ xung quanh miệng huyệt.
Thuốc mỡ tan ra rất nhanh, toàn bộ tiểu huyệt lấp lánh thủy quang, Lê Nguyệt Uyển còn đang dùng ngón tay bôi thuốc mỡ đã tan, cửa đột nhiên bị mở ra, nàng vốn tưởng rằng là Tri Thư Tri Lễ, cho nên không có bối rối thu dọn, nhưng ai ngờ, trong nháy mắt ngẩng đầu liền thấy Triệu Thiên Thạc đứng ở cửa.
Hôm nay phải dẫn con dâu đi bái kiến mẫu thân, vì vậy Triệu Thiên Thạc dậy thật sớm, đứng ngoài tân phòng, thấy cửa đóng chặt, cho rằng Lê Nguyệt Uyển còn chưa tỉnh, ngoài cửa cũng không thấy nha hoàn, định tự mình đi vào gọi nàng.
Sau khi mở cửa phòng, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt là hạ thân Lê Nguyệt Uyển trần trụi, hai chân mở rộng, ngón tay còn duỗi vào trong tiểu huyệt, toàn bộ tiểu huyệt sáng lấp lánh, điều này không khỏi khiến hắn nhẹ nhàng liên tưởng, mình còn chưa kịp phản ứng, còn sững sờ tại chỗ, Lê Nguyệt Uyển đã ngẩng đầu nhìn về phía mình, sau đó vẻ mặt hoảng hốt kéo chăn che lại thân dưới.
Thuốc mỡ vốn đặt ở bên giường bị động tác vén chăn của Lê Nguyệt Uyển đánh rơi trên mặt đất, Triệu Thiên Thạc nhìn thoáng qua, sắc mặt không thay đổi để lại một câu "Lát nữa phải đi bái kiến mẫu thân", sau đó xoay người đóng cửa đi ra ngoài.
Lê Nguyệt Uyển còn đang luống cuống tay chân, nghe được câu này, lấy khăn lau tay sạch sẽ, mặc xong đồ lót, đứng dậy nhặt lên nắp thuốc mỡ đặt ở một bên.
Lê Nguyệt Uyển vừa thu thập xong tất cả, Tri Thư Tri Lễ hai người liền bưng nước vào, hai người hầu hạ nàng rửa mặt, trang điểm, Lê Nguyệt Uyển không thích trang điểm đậm, chỉ thoa son nhạt màu, hôm nay nàng đã thành hôn, cho nên búi tóc kiểu phụ nhân, chọn quần áo thiên về màu trắng.
Triệu Thiên Thạc vẫn chờ ở ngoài cửa, trong đầu vẫn đang hồi tưởng về hình ảnh mới bắt gặp.
Hắn thấy lọ thuốc mỡ trên mặt đất, không biết nàng bị thương chỗ nào, dự định chờ lát nữa hỏi hai nha hoàn bên cạnh Lê Nguyệt Uyển một chút.
Lê Nguyệt Uyển từ trong phòng đi ra, thấy Triệu Thiên Thạc đứng ở ngoài cửa, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, nhưng vừa nghĩ đến cảnh tượng mình bôi thuốc bị hắn bắt gặp, khuôn mặt liền nóng hổi.
"Tướng quân." Lê Nguyệt Uyển nhẹ giọng gọi một câu, lúc này Triệu Thiên Thạc mới lấy lại tinh thần.
"Đi thôi." Triệu Thiên Thạc nghiêng đầu liếc nhìn nữ nhân trước mặt.
Nàng rất đẹp, không tính là quá son phấn, mặc xiêm y màu trắng cũng khiến phong vị của nàng nổi bật.
Triệu Thiên Thạc đi ở phía trước, Lê Nguyệt Uyển bước nhỏ đi ở phía sau, hai người Tri Thư Tri Lễ đi theo phía sau cùng.
Thân hình Triệu Thiên Thạc cao lớn, bước chân cũng rất lớn, bởi vậy Lê Nguyệt Uyển đi phía sau có chút theo không kịp, mắt thấy nam nhân phía trước cách mình càng ngày càng xa, Lê Nguyệt Uyển khẽ cắn môi, bước nhanh hơn, chạy chậm theo sau.
Chờ đi tới đại sảnh, mặt Triệu Thiên Thạc không đổi sắc, nhưng mặt Lê Nguyệt Uyển phía sau đã sớm đỏ bừng, miệng thở hổn hển, cố gắng điều chỉnh hơi thở, Tri Thư Tri Lễ mặc dù không khoa trương như thế, nhưng cũng có chút ăn không tiêu.
"Mẫu thân, nhi tử dẫn con dâu đến bái kiến mẫu thân." Triệu Thiên Thạc hoàn toàn không nhận ra điều gì khác thường, trực tiếp đi vào đại sảnh quỳ trên mặt đất bái kiến.
Lê Nguyệt Uyển theo sát muốn quỳ xuống bái kiến, Lưu Mân An liếc mắt nhìn lão ma ma bên cạnh, chỉ thấy lão ma ma lấy ra một cái đệm lót đặt bên cạnh Triệu Thiên Thạc, con dâu tốt như vậy, bà thật sự không đành lòng nhìn nàng quỳ gối trên mặt đất cứng ngắc.
Lê Nguyệt Uyển không thể tưởng được lão phu nhân sẽ chiếu cố mình như thế, thuận theo quỳ gối trên đệm mềm mại.
"Con dâu bái kiến bà bà."
(*) Bà bà: mẹ chồng
Lưu Mân An ngồi trên cao đường hài lòng nhìn con trai và con dâu trước mặt, ra hiệu nha hoàn bưng trà lên.
Lê Nguyệt Uyển và Triệu Thiên Thạc nhận trà, Triệu Thiên Thạc đứng dậy đi lên trước kính trà cho mẫu thân.
Đợi bà uống một hớp rồi buông ly xuống, Lê Nguyệt Uyển mới đứng dậy kính trà.
"Bà bà, con dâu kính trà cho người." Lê Nguyệt Uyển xoay người kính trà, đợi lão phu nhân tiếp nhận, sau khi uống một hớp, lại nhận quà gặp mặt của bà, mới lui người xuống.
Tối hôm qua, Tri Thư đã giao khăn trắng cho lão ma ma.
Lưu Mân An cũng đã biết, đối với đứa con dâu này, thật sự là hài lòng không phản đối, mọi mặt đều khiến bà yêu thích.
Trên mặt bà mang theo ý cười lôi kéo Lê Nguyệt Uyển nói chuyện, Triệu Thiên Thạc chỉ đợi một lát đã cáo từ đi về quân doanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...