Giữa hai người còn cách một cái chăn, Triệu Thiên Thạc khí huyết cương dương, không đắp chăn đều sẽ hơi nóng lên, sau đó dịch chăn ra sau lưng Lê Nguyệt Uyển, đắp lên người nàng một chút.
Như vậy hắn có thể cách nàng gần hơn một chút.
Triệu Thiên Thạc càng xích lại gần, mùi thơm trên người Lê Nguyệt Uyển phiêu diêu ở chóp mũi, khiến hắn cảm thấy rất dễ chịu.
Cả đêm, Lê Nguyệt Uyển luôn cảm thấy nóng, y phục trên người bị nàng vô thức vén lên, chỉ để lại cái yếm khó khăn lắm treo ở trước ngực.
Nàng cũng không biết nguyên do gây nóng, là vì Triệu Thiên Thạc như một cái lò lửa, còn dán sát ôm nàng vào trong ngực.
Trời đã có chút sáng, Lê Nguyệt Uyển ngủ không quá an ổn, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nương theo ánh sáng bên ngoài, lúc này mới phát giác mình ngủ trong lòng Triệu Thiên Thạc.
Mặt dán trên lồng ngực hắn, quần áo trên người hắn mở rộng, từng mảng lớn da thịt lộ ra, dán sát vào người Triệu Thiên Thạc.
Ngay lập tức, Lê Nguyệt Uyển chỉ cảm thấy người nóng, trên mặt cũng nóng, nhưng ngại nhúc nhích, sợ Triệu Thiên Thạc tỉnh lại sẽ càng lúng túng, đành phải im lặng đợi.
Ban đêm ngủ không ngon, chỉ chốc lát sau nàng lại ngủ thiếp đi.
Sau khi Lê Nguyệt Uyển ngủ không bao lâu, Triệu Thiên Thạc tỉnh dậy, Lê Nguyệt Uyển trong ngực đang ngủ say, thấy trời đã sáng, liền rón rén đứng lên.
Sợ ồn đến Lê Nguyệt Uyển, Triệu Thiên Thạc cố ý không rửa mặt trong phòng, mà chạy tới thư phòng, rửa mặt xong liền đánh quyền ở ngoại viện.
Đã đến lúc dùng bữa sáng, Triệu Thiên Thạc dùng khăn ướt lau mồ hôi trên người, mặc quần áo đi về phía nội viện, Lê Nguyệt Uyển cũng vừa vặn thức dậy.
Khi nàng vừa mới tỉnh lại, bên cạnh đã không còn người, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Tri Thư hầu hạ nàng đứng dậy rửa mặt, còn Tri Lễ chỉ đạo hạ nhân đem đồ ăn sáng lên.
"Tướng quân đâu?" Lê Nguyệt Uyển nhìn đồ ăn sáng trên bàn, vừa ngồi xuống vừa hỏi người bên ngoài.
"Vừa nãy đánh quyền ở ngoại viện! " Tri Thư còn chưa nói xong, đã liếc thấy Triệu Thiên Thạc từ ngoài cửa đi vào, liền ngậm miệng, cùng Tri Lễ lui sang một bên.
"Ở trong phủ nhàm chán không? Phu nhân có muốn ra ngoại thành giải sầu một chút không?" Triệu Thiên Thạc cầm trong tay một cái bánh bao lớn nhân thịt, húp một ngụm cháo, ngẩng đầu hỏi.
"Thật vậy chăng?!" Lê Nguyệt Uyển ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thiên Thạc, trong mắt đang phát sáng, mừng rỡ hỏi ngược lại.
Từ khi Lê Nguyệt Uyển gả tới phủ tướng quân, ngoại trừ ngày lại mặt ra khỏi phủ, ngày thường cũng không đi ra khỏi phủ đệ, thứ nhất là không quen thuộc, thứ hai là không cảm thấy có chỗ gì thú vị, trên đường cũng chỉ có thể trò chuyện với hai người Tri Thư và Tri Lễ, thật nhàm chán.
"Ừm.
" Triệu Thiên Thạc có chút kinh ngạc về phản ứng của Lê Nguyệt Uyển, hắn còn tưởng đại tiểu thư giống nàng sẽ không ra cửa lớn, không thích bước ra cửa, "Lát nữa xuất phát.
"
"Được!" Bằng mắt thường cũng có thể thấy Lê Nguyệt Uyển trở nên vui vẻ, trong mắt không kìm được vui vẻ, trong lòng tràn đầy chờ mong, rốt cục có thể ra ngoài đi dạo!
Thật ra Triệu Thiên Thạc cũng mang theo lòng riêng, nói là dẫn Lê Nguyệt Uyển đi ngoại thành giải sầu, thực tế là chính hắn cũng muốn đi dạo quân doanh, nương lại không cho hắn đi, dẫn theo vợ cùng đi hẳn sẽ không bị mắng.
Không đợi hai người chuẩn bị xuất phủ, khách quý trong phủ đã đến - Thừa tướng phu nhân - Lý Cầm Vãn.
Lưu lão phu nhân vừa nghe được tin tức liền đi tới cửa nghênh đón, phân phó hạ nhân đi báo cho Triệu Thiên Thạc và Lê Nguyệt Uyển.
Lý Cầm Vãn mang theo mục đích tới thăm hỏi, là vì hạnh phúc của nữ nhi bảo bối, muốn hỏi thăm Lưu Mân An về tình hình đôi vợ chồng mới cưới, cũng tiện dặn dò một phen.
Lê Nguyệt Uyển nghe nương đến phủ, vui vẻ đi theo Triệu Thiên Thạc vào đại sảnh, Lý Cầm Vãn đang trò chuyện với Lưu Mân An.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...