"A!" Lê Nguyệt Uyển bị Triệu Thiên Thạc kéo qua, còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy lên mép bàn.
Trước mắt là khuôn mặt phóng đại của Triệu Thiên Thạc, theo đó là cảm giác đau đớn truyền đến trên môi - Triệu Thiên Thạc đang cắn nàng.
"Ừm!" Triệu Thiên Thạc vớt đùi Lê Nguyệt Uyển kẹp ở bên hông mình, cường thế khống chế không cho nàng lộn xộn.
Hai người kề sát nhau, Lê Nguyệt Uyển có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi trên người Triệu Thiên Thạc cùng vật cứng rắn dưới thân, vật dưới thân hắn đã ngẩng đầu, lúc này đang cách quần áo chống lên nàng.
Lưu Mân An lo lắng hai người không ở chung phòng, nguyện vọng ôm cháu của mình không biết lúc nào mới có thể thực hiện, đành phải ra hạ sách này, bỏ chút xuân dược trong canh hạt sen, vừa lúc để Lê Nguyệt Uyển đưa qua.
Ma ma đưa canh hạt sen xong cũng không rời đi, mà lặng lẽ núp trong bóng tối, ở ngoài cửa thấy đã thành công che miệng cười một tiếng, rón ra rón rén tiến lên khép cửa thư phòng lại, sau đó trở về bẩm báo.
Hai người đang kịch liệt trong phòng cũng không phát hiện khác thường, lúc này Lê Nguyệt Uyển đã được ôm lên ngồi trên bàn sách, hai chân còn bị ép buộc kẹp lấy eo mạnh mẽ của Triệu Thiên Thạc, vạt áo của nàng đã bị kéo ra, lộ ra mảng lớn da thịt, trước khi đến thư phòng nghĩ sẽ nhanh chóng trở về phòng mà không mặc thêm áo lót bên trong, lúc này ngược lại tiện cho Triệu Thiên Thạc.
Lúc Triệu Thiên Thạc rời khỏi môi Lê Nguyệt Uyển, móc ra cái lưỡi hồng hào của nàng, dắt sợi tơ bạc.
Toàn thân Lê Nguyệt Uyển xụi lơ, dồn dập thở dốc, sắc mặt đỏ hồng.
Triệu Thiên Thạc nhìn Lê Nguyệt Uyển mê người trước mắt, rất muốn nuốt nàng vào bụng.
Cách động phòng đã qua mấy ngày, dấu vết trên người Lê Nguyệt Uyển đã biến mất, tiểu huyệt cũng không cảm thấy đau nữa, Triệu Thiên Thạc tay thô chân thô giật mất chướng ngại trên người nàng, cúi đầu ngậm một bên vú bắt đầu gặm mút, động tác trên tay cũng không hề qua loa mà bóp eo mông của nàng.
"Nơi này là...!Là thư phòng...!A!" Tuy đầu óc Triệu Thiên Thạc không tỉnh táo, nhưng Lê Nguyệt Uyển còn thanh tỉnh, sao có thể ở thư phòng làm loại chuyện này?! Thế nhưng còn chưa nói hết lời đã bị Triệu Thiên Thạc cắn một cái trên ngực sữa, khiến nàng cả kinh vội vàng che miệng, sợ hạ nhân nghe được.
Triệu Thiên Thạc đưa tay dời đến giữa chân Lê Nguyệt Uyển, thò tay dò xét, còn chưa đủ ướt, đành phải duỗi một ngón tay cắm vào tiểu huyệt, bắt chước động tác của gậy thịt trong huyệt, Lê Nguyệt Uyển chưa thoải mái, nhưng cũng không khó chịu như trong ấn tượng.
Bàn tay thô ráp thọc vào rút ra trong hoa huyệt, không ngừng ma sát vào huyệt thịt, dần dần Lê Nguyệt Uyển sinh ra cảm giác khác thường, hình như là cảm giác thoải mái.
Đợi trong huyệt hơi hơi ẩm ướt, Triệu Thiên Thạc rút ngón tay ra, giật giật dây lưng của mình, gậy thịt thô to lập tức nhảy ra, khí thế hùng hổ.
Lê Nguyệt Uyển không kịp ngăn cản, Triệu Thiên Thạc đã cầm gậy thịt đâm vào trong huyệt.
"A..." Không có cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng, chỉ cảm thấy trướng lên, cảm giác rất quái dị.
Không đợi nàng cảm thụ kỹ, Triệu Thiên Thạc đã bắt đầu mãnh liệt tiến vào, Lê Nguyệt Uyển bị va chạm đong đưa trước sau, đành phải đưa tay vòng qua cổ Triệu Thiên Thạc, cắn môi dưới cố gắng không để mình phát ra âm thanh.
Hiện tại Triệu Thiên Thạc đã không muốn bận tâm chuyện gì khác, khi hắn thẳng lưng tiến vào hành lang mềm mại ướt át của Lê Nguyệt Uyển thì đầu óc đã trống rỗng, đêm động phòng đầu tiên bản thân cũng không nhấm nháp tỉ mỉ, chỉ muốn nhanh chóng xong việc, không nghĩ tới nàng lại khiến người ta tiêu hồn như thế.
Tiểu huyệt vẫn chặt chẽ như lúc ban đầu, bên tai là tiếng rên rỉ thật nhỏ của nàng, hành vi cố gắng khống chế thanh âm khiến Triệu Thiên Thạc cảm thấy rất khó chịu, nàng càng như vậy, hắn lại càng dùng sức đâm sâu, thẳng đến khi Lê Nguyệt Uyển chịu không nổi cắn vạt áo của hắn hét lên.
"Chàng nhẹ chút...!Chậm một chút...!" Lê Nguyệt Uyển thật vất vả đứt quãng nói ra một câu, Triệu Thiên Thạc còn trực tiếp coi như gió bên tai, nhanh chóng đâm rút theo ý mình.
"Muốn bị ta thao đến như vậy sao?" Triệu Thiên Thạc đã biết trong canh hạt sen bị hạ dược, nhưng hắn không xác định là nương bỏ hay là Lê Nguyệt Uyển bỏ.
"Cái...!Cái gì?" Lê Nguyệt Uyển không nghĩ tới Triệu Thiên Thạc sẽ nói ra lời thô tục như vậy, khiếp sợ nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Thiên Thạc , nhưng Triệu Thiên Thạc cũng không đáp lại, mà mãnh liệt đâm rút, khiến cho Lê Nguyệt Uyển không có tinh lực suy nghĩ cái khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...