Gả Cho Vương Gia Ốm Yếu

3.

Ba ngày sau đại hôn chính là ngày lại mặt. Ta phân phó người chuẩn bị xe ngựa về Thẩm phủ.

“Vương phi, theo lý thuyết nữ tử về nhà vấn an cha mẹ, phu quân cũng nên đi theo làm bạn, sao ngài lại về một mình thế?”

Tiểu nha đầu hầu hạ bên cạnh không nhịn được bật hỏi, Lăng La là người hầu Tiêu Cảnh Hành phái tới sau khi ta nhập phủ, tất nhiên không biết tình hình của Thẩm phủ.

Phụ thân và mẹ cả đều là phường xấu xa, nếu để hắn tức nghẹn thì hậu quả khôn lường. Mấy chuyện đau đầu này cứ để mình ta làm là được rồi.

Hơn nữa……

Ta xốc màn xe lên, thở dài một tiếng, nhìn về phía Lăng La: “Ngươi xem, rét tháng ba đấy, hôm nay còn lạnh hơn mấy ngày hôm trước nhiều. Sức khỏe điện hạ không tốt, sao chịu nổi mấy chuyện này.”

Có lúc ta cũng cảm thấy hơi hoảng hốt, trông mình không giống gả chồng lắm, mà giống như đang nuôi sủng vật kiều quý hơn. Mấy ngày trôi qua, lúc nào cũng lo lắng chuyện ăn uống, thuốc thang, cuộc sống hàng ngày cho hắn.

“Vương phi thật sự rất thương điện hạ.”

Ta ôm mặt gật đầu.

Tiêu Cảnh Hành là người cô đơn, ngoài huynh trưởng chỉ biết ban vàng bạc châu báu ra, chỉ còn lại những người thân ganh ghét. Hắn và ta cũng khá đồng bệnh tương liên, vậy nên chỉ có thể quan tâm hắn hơn một chút.

Đang lúc nghĩ tới nghĩ lui, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại. Lăng La dìu ta xuống xe ngựa, phụ thân và mẹ cả mang theo Thẩm Dư Xu đứng đợi bên ngoài.

Nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của mấy người này, ta lập tức cảm thấy không ổn lắm.

Đang đứng ngoài đường nên không tiện thể hiện ra, chỉ đành khách sáo đi vào phòng khách với bọn họ.

Bàn tiệc đã chuẩn bị đầy đủ, sau khi ngồi xuống, ta thoáng nhìn xung quanh.

“Sao không thấy nương ta?”


“Nương gì mà nương, một tiểu thiếp như bà ta……”

Thẩm Dư Xu còn chưa kịp nói hết, phụ thân đã chen trước một câu: “Cơ thể nương con yếu ớt như thế, ta để nàng đợi trong phòng rồi, lỡ đâu lại nhiễm phong hàn.”

Ghê quá nhỉ, dù sao ta và ông ta cũng là cha con, mấy cái cớ qua loa này cũng chẳng khác nhau là mấy.

Nhưng lúc ta mang theo vài phần chân thật, ông ta đương nhiên sẽ không biết được.

“Ta muốn gặp bà ấy.”

Ta lạnh mặt, bảo.

“Gì đấy hả, ngươi tưởng trở thành Bình Hoài Vương phi là có thể về nhà hất mặt ư? Cũng chẳng ước lượng xem mình có bao nhiêu phân lượng!”

Thẩm Dư Xu không hề kiên nhẫn, đứng lên gào lên với ta.

“Muội muội đang gào lên với ai thế?” Ta trầm giọng hỏi, ngay sau đó nhìn về phía phụ thân, ông ta không hề ngăn cản Thẩm Dư Xu, có lẽ cũng cảm thấy nàng ta nói đúng.

Mẹ cả ngồi bên cạnh nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên bảo: “Dư Nhàn, bình thường ta dạy dỗ ngươi thế nào hả? Sao vậy? Vừa gả vào vương phủ đã quên sạch quy củ rồi à?”

“Cũng chính vì bây giờ ngươi là Vương phi, càng không thể tùy hứng, nếu truyền ra ngoài Bình Hoài Vương phi là một phụ thân thô bỉ lỗ mãng, ỷ vào thế lực của Bình Hoài Vương về nhà tác oai tác quái, Bình Hoài Vương sẽ xử trí thế nào? Hả?”

Mẹ cả không hổ là người quản giáo nhà cửa nhiều năm, chỉ mấy câu đã vùi dập ta chẳng có chỗ chui lên.

Ta nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, vừa định mở miệng đã nghe thấy âm thanh từ phía sau truyền đến.

“Bổn vương sẽ xử trí thế nào cũng không cần phu nhân lo lắng.”

Ta quay đầu lại, Tiêu Cảnh Hành đang dẫn theo người bước vào trong.


Có lẽ thời tiết quá lạnh, sắc mặt của hắn lúc này tái nhợt hơn vài phần, dù mang theo vẻ ốm yếu cũng rất khó che giấu được khí chất tự phụ khác hẳn người bình thường.

Ta đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, vội hỏi: “Trời rét thế này, chàng chạy tới đây làm gì?”

“Nếu ta không tới, nàng kiểu gì cũng bị bọn họ nuốt chửng.” Tiêu Cảnh Hành thấp giọng nói, sau đó lại giương mắt nhìn về phía mẹ cả, “Xin hỏi phu nhân, Vương phi hiếu thảo luôn nhớ mong mẹ đẻ, về nhà chỉ muốn gặp nương mình một lần, chuyện này có gì sai?”

“Vương gia cứ đùa, thần phụ không có ý này.”

“Nếu thế, phu nhân cứ sắp xếp đi.”

Mẹ cả và phụ thân liếc nhau, lại không hề muốn nghe theo, chỉ cười cười, mở miệng nói: “Điện hạ ghé phủ vào ngày lạnh giá thế này, chúng ta cứ dùng bữa trước đã, chuyện này không cần vội.”

“Đúng vậy, điện hạ dùng bữa trước đã.”

Thẩm Dư Xu cũng mở miệng khuyên nhủ.

Từ lúc Tiêu Cảnh Hành tiến vào, ánh mắt nàng ta không hề rời khỏi người hắn.

Ta nhìn nàng ta, lại nhìn nhìn Tiêu Cảnh Hành, theo bản năng nắm lấy tay hắn.

Khi còn nhỏ, những lúc nàng ta muốn cướp đồ của ta đều dùng ánh mắt này, gì cũng được, trừ hắn ra.

Đây chính là chỗ dựa của ta, chỉ có thể là của ta.

“Không vội, Vương phi có đói bụng không?” Tiêu Cảnh Hành không tự nhiên lắc lắc tay, sau đó nhìn về phía ta, hỏi.

“Ta không đói bụng, ta muốn gặp nương.”

Ta nhìn hắn, chợt cảm thấy tự tin hơn vài phần, giọng điệu cũng kiên định hơn.


“Được.” Hắn gật đầu, nhìn về phía phụ thân và mẹ cả, “Nếu bổn vương không lay động được Thẩm đại nhân và phu nhân, vậy ta chỉ có thể phân phó người của mình thôi.”

Ánh mắt hắn lạnh đi, trầm giọng phân phó: “Thanh Tung, dẫn người đi mời nhạc mẫu đến đây.”

Ta đứng bên cạnh, chỉ có thể thấy góc nghiêng anh tuấn của nam nhân, phần cằm căng chặt lộ rõ lúc này hắn đang rất không vui, ta cũng an tâm hơn vài phần.

Trước đây chưa từng có ai kiên định đứng về phía ta như vậy.

“Điện hạ, Lâm thị chẳng qua chỉ là một tiểu thiếp, không nhận nổi câu nhạc mẫu của ngài đâu.”

Khuôn mặt phụ thân thâm trầm đến mức đáng sợ.

Ta kéo ống tay áo Tiêu Cảnh Hành.

Hiện tại Thẩm Tông cũng được coi là trọng thần trong triều, Thẩm Dư Xu và Tiêu Ngạn Lễ có lẽ cũng sắp tỏ ý muốn thành thân.

Một Vương gia có thế lực nhất thời sa sút như Tiêu Cảnh Hành đúng là không thể quá cứng rắn với ông ta được.

Tiêu Cảnh Hành liếc ta một cái: “Nàng đừng hạ uy phong của mình được không?”

Ta mím môi, tiếp tục làm một chú chim cút.

Thôi, ngài cứ tiếp tục đi.

Tiêu Cảnh Hành tiếp tục thật.

“Theo bổn vương được biết, trước đây Lâm phu nhân mới là nguyên phối chính thê của Thẩm đại nhân, còn về vị phu nhân trước mắt này, hình như sau này mới gả đến.”

Chuyện năm đó bị nhà mẹ cả che giấu chẳng chút kẽ hở, ngoài bọn ta ra, gần như người ở Thịnh Kinh đều không biết được. Ta cũng chưa bao giờ nói chuyện này với hắn, sao nam nhân này lại biết?

Ta quái dị nhìn về phía Tiêu Cảnh Hành.

Hắn cũng nhìn ta, ánh mắt kia như đang nói, có gì giấu được ta chứ.


“Hoang đường!” Mẹ cả là người không giữ được bình tĩnh trước, những năm gần đây, đây chính là chuyện khiến bà ta đau đáu, “Điện hạ, lúc ở nhà Thẩm Dư Nhàn nói dối hết chuyện này đến chuyện khác, lần này lại dám lừa gạt luôn cả ngài, thần phụ thấy……”

“Có phải nói dối không, trong lòng phu nhân rõ nhất.” Tiêu Cảnh Hành cũng không muốn nghe bà ta nói thêm nữa, nhanh chóng cắt ngang, “Hay chuyện đã quá lâu, phu nhân đều quên hết rồi? Bổn vương cũng không ngại tìm những nhân chứng vật chứng đến để phu nhân nhớ lại hồi ức đâu.”

Mẹ cả vô cùng hoảng sợ, Thẩm Dư Xu đứng bên cạnh cũng trắng cả mặt, đỡ lấy mẹ cả, đồng thời nắm chặt tay bà ta.

“Thẩm đại nhân, biếm thê làm thiếp, chuyện này chẳng hề tốt cho thanh danh của ngài đâu……”

Phụ thân đang định mở miệng, Tiêu Cảnh Hành lại ho một tràng, khôi phục lại dáng vẻ suy yếu như thường ngày.

Ta khóc không ra nước mắt, vội nhuận khí cho hắn: “Vốn đã định không mang chàng tới đây, giờ thì hay rồi, giận đến mức ho lên rồi đây này.”

Tiêu Cảnh Hành dựa vào người ta, cố gắng kiềm chế cơn ho, giọng khàn khàn: “Không chết được.”

Mắt hắn ửng đỏ, nhìn lướt qua đám người kia, cực kỳ có cảm giác áp bách: “Nếu ta thực sự xảy ra chuyện gì, người nên khóc cũng đâu phải nàng.”

Thẩm Tông như rơi vào tay địch, vội bảo mẹ cả đi mời đại phu, ôn tồn dỗ Tiêu Cảnh Hành vào ngồi trong ấm thính.

Thanh Tung nhanh chóng đi tới, cao giọng đáp lời: “Hồi điện hạ, trong phủ không hề nhìn thấy bóng dáng của Lâm phu nhân, thuộc hạ đã sai người hỏi qua, hôm qua Lâm phu nhân đã bị đưa đến thôn trang ngoài thành rồi.”

“Gì cơ!”

Ta lập tức đứng dậy, đưa mắt về phía Thẩm Tông. Ông ta lạnh mặt dời mắt, ta tức đến điên người, suýt nữa không đứng vững.

Tiêu Cảnh Hành nắm chặt lấy bàn tay ta, khiến ta trấn định lại tâm trạng,, ta nhìn về phía Thanh Tung: “Đệ đệ ta đâu?”

“Thẩm công tử cũng không ở trong phủ.”

Ta thoáng chốc mất hết lý trí, bước lên chất vấn Thẩm Tông: “Trước đây ông đồng ý với ta sao hả? Hôm trước ta vừa xuất giá, ông đã lập tức đưa nương ta đến thôn trang ngoài thành, ông biết cơ thể bà ấy yếu ớt mà, một mình như thế nương ta sống kiểu gì! Thẩm Tông, nương ta là vợ cả của ông, A Dực là nhi tử ruột của ông, sao ông có thể nhẫn tâm đến thế!”

“Làm càn!” Thẩm Tông đứng lên, giơ tay muốn đánh ta.

Ta ngẩng mặt căm thù nhìn ông ta, Thẩm Tông thoáng nhìn Tiêu Cảnh Hành, cuối cùng vẫn bỏ tay xuống, lạnh lùng nói: “Bà ta ngày nào nhìn thấy bọn ta cũng hận đến mức đỏ mắt, đưa đến thôn trang cũng vì tốt cho bà ta thôi. Còn về phần A Dực, là hắn muốn đi, ta cũng không biết.”

“Ông luôn có nhiều lý do đường hoàng để thoái thác nhỉ.” Ta đỏ mắt đẩy ông ta, đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận