Gả Cho Viên Lãng

Tề Hoàn muốn kết hôn, cậu ấy nói gia đình mình có nhà, không cần mua nữa, trước ở với Tiểu Cẩn, cậu ấy là con một, lúc không ở nhà Tiểu Cần có thể chăm sóc ba mẹ cậu ấy. Trước lúc cưới, tôi giúp Tiểu Cẩn dọn dẹp phòng tân hôn, lần đầu tiên tới nhà Tề Hoàn.

Tề Hoàn lái một chiếc Audi biển số dân dụng tới đón tôi, nói làm việc riêng không nên dùng xe nhà nước, tùy tiện lái một chiếc xe ở tại trong nhà ra ngoài. Tôi cười cậu ấy, trong nhà cậu mở nơi bảo dưỡng à, lại tùy tiện lái một chiếc xe ra ngoài.

Xuống xe, dừng tại một tòa nhà bốn tầng độc lập trước biệt thự, tôi hỏi Tề Hoàn: “Đây là nhà của cậu?”

Tề Hoàn rất căng thẳng: “Ba em mua mười năm trước, tuy hơi nhỏ, Tiểu Cẩn thấy rồi, nói rất thích, sau này tự em có tiền lại mua nhà mới.”

Tôi nhìn cậu ấy một chút: “Dựa vào tiền lương và trợ cấp kia của cậu, năm nào tháng nào có thể mua được nhà loại này.”

Tề Hoàn dừng xe ra ngoài: “Em không có tiền mặt, trên tay em còn có chút cổ phiếu của công ty ba em, do khi còn bé phân chia cổ phần ban đầu cho em, nếu như bây giờ bán, lại gom góp một chút, có lẽ xấp xỉ. Dù sao em cũng không kinh doanh, giữ lại cũng không dùng vào việc gì.”

Về tình hình gia đình Tề Hoàn, sau này tôi hỏi Viên Lãng: “Anh hiểu rõ trong nhà Tề Hoàn không?”

Viên Lãng hết sức khó hiểu: “Hiểu rõ, đội viên trong đội anh tất nhiên anh hiểu rõ.”

Tôi gãi đầu: “Với điều kiện của Tề Hoàn, đi lính thật không thể tưởng tượng nổi.”

Viên Lãng cười: “Em phải biết nhà Ngô Triết làm gì, đó mới gọi là không thể tưởng tượng nổi.”


Tôi cảm thấy rất yêu thích Tề Hoàn, bao gồm Cao Thành và Ngô Triết, không phải là hâm mộ của cải hoặc quyền lợi của nhà bọn họ, mà là gia đình như vậy nhưng không có nuôi ra con trai như nhị thế tổ, bọn họ đều là đứa bé ngoan.

Tôi vừa nghĩ như vậy, vừa nói thầm lên tiếng ngay. Viên Lãng chịu không nổi tôi: “Em mới mấy tuổi mà là người lớn, đã kêu người khác đứa trẻ.”

Tôi đúng lý hợp tình nói: “Nhỏ hơn một tuổi so với em cũng là đứa trẻ, hơn nữa nhỏ hơn mấy tuổi, anh cũng gọi người ta bí đỏ, binh đản tử.” (hic mình không hiểu lắm chắc là “trứng binh lính”)

“Bọn họ vốn chính là bí đỏ của anh.” Viên Lãng còn đúng lý hợp tình hơn so với tôi.

Từ nhà Tề Hoàn ra ngoài, gặp phải một người quen.

“Ơ, anh Điền, trùng hợp như vậy?” Tôi chào hỏi.

Điền Lập Đông là khách hàng chất lượng cao của công ty, ngày thường rất quen thuộc, thường xuyên qua lại trở thành bạn bè, gia đình anh ấy có chuyện vui buồn gì cũng thích gọi cho tôi.

“Tiểu Dư, đúng lúc có chút việc muốn tìm em, mấy ngày nữa gọi điện thoại cho em, cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm.”

“Vậy không bằng ăn ở chỗ chúng em, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài chứ sao.” Tôi đề nghị.


Điền Lập Đông suy nghĩ một chút: “Không thuận tiện lắm, có một câu lạc bộ thương mại mới mở rất được, đến lúc đó gọi chồng em cùng đến, anh còn có mấy người bạn, mọi người cùng nhau vui vẻ một chút.”

“Được, đến lúc đó gặp.” Dù sao kỳ nghỉ cuối năm, tôi có nhiều thời gian.

Cho nên nói, thế giới này duyên phận là một chuyện rất kỳ diệu. Lúc Điền Lập Đông gọi điện tới đúng lúc Viên Lãng ở nhà.

Phòng tương đối trang nhã, mặc dù với ánh mắt chuyên nghiệp của tôi tới xem cũng không thể xoi mói.

Sau khi ăn xong Viên Lãng và mấy người bạn ở phòng khu đánh bóng bàn cui chơi giải trí, tôi và Điền Lập Đông nhỏ giọng nói chuyện ở bên cửa sổ.

“Cổ phiếu tập đoàn các em giảm.” Điền Lập Đông nói.

“Em biết, xuống không nhiều lắm.” Tôi nhâm nhi một hớp rượu sau bữa ăn. Trên tay tôi cũng có cổ phiếu của công ty mình, không nhiều lắm, bởi vì kiên trì không đụng cái gì không quen, có thể mua một chút vui đùa một chút, không thể đem mình mắc kẹt.

“Năm nay toàn bộ tình hình cũng không tốt, tập đoàn các em ở nước ngoài đã đầu tư mấy hạng mục rất nguy hiểm.”

Tôi không biết phải làm sao, coi như giám đốc điều hành của công ty, bộ phận bán hàng của tập đoàn, tôi đã ở lại chi nhánh khác của công ty, mấy năm trước lúc tình hình Đông Nam Á không tốt, tập đoàn thua lỗ lớn, lần này Trung Đông hỗn loạn, xem ra chúng tôi chỉ có thể lo lắng con đường đầu tư phía trước ở bên kia.


“Hai năm nay anh và mấy người bạn phát triển không tệ, vận số tốt. Năm sau chúng ta suy tính đầu tư du lịch dân tộc ở Tây Nam, làm lớn một chút, nếu mà em bằng lòng, qua đây làm tổng giám đốc cho anh, anh chỉ phụ trách bỏ tiền, mọi chuyện khác em tự tính toán. Như thế nào? Suy tính một chút.” Điền Lập Đông nói ra mục đích của mình. Sau đó anh ấy đi đánh bóng bàn với mấy người bạn.

Tôi biết thực lực của bọn họ, nói làm lớn một chút thì tuyệt đối không phải là đầu tư các loại đi nghỉ khu nghỉ mát khách sạn, tôi cầm ly rượu cau mày khổ cực suy nghĩ.

Một nhóm Đại lão gia đụng tới thi đấu thể thao loại này tính cách gì đó thì theo thói quen cá cược. Tôi nhìn ánh mắt Viên Lãng, biết anh ấy không muốn chơi, nhưng lại không tiện cự tuyệt.

Điền Lập Đông nói chuyện: “Các cậu làm sao thế? Người nào tới lần thứ nhất, chơi nhỏ chút, ý nghĩa ý nghĩa được rồi.”

Viên Lãng cười cười: “Kỹ thuật tôi không giỏi, mấy anh nhường tôi chút.” Khóe miệng nổi lên mỉm cười một chút như có như không. Tôi biết, lòng tự ái biến thái của anh ấy bộc phát, đây là đoạn mở đầu chuẩn bị chỉnh người. Lòng tôi thở dài một tiếng, xã hội này đa dạng, ở nơi này trong xã hội trộn lẫn người nào cũng sẽ gặp phải, chuyện tình dạng gì cũng phải đối phó.

Tôi cười đi tới, quả là đoán được, mấy người bị thu thập xong tiếng oán than dậy đất, trong tay Viên Lãng nhân dân tệ xếp rất cao. Thật ra thì tôi cũng hiểu rõ, đám người kia bình thường chơi rất lớn, chút tiền lẻ này căn bản không sao cả, nhưng chính là cố tình lớn tiếng than thở, khiến cho người ta cho là bọn họ thật sự thua thê thảm. Quân nhân lừa dối, không gian không phải thương nhân, Thiên Lôi đụng phải Địa Hỏa, thú vị.

Viên Lãng nhìn một tiền trong tay, cầm lên tiện tay kín đáo đưa cho tôi: “Bội Bội, cầm giấy tính tiền.”

Điền Lập Đông tới ngăn cản, Viên Lãng cười: “Anh Điền, hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, cho anh em mặt mũi này.”

Vừa nói như vậy, những người khác cũng tiện nói gì. Sau đó một người bạn tình cờ gặp tôi, còn nhớ rõ chuyện ngày đó: “Tiểu Dư, hôm nào lại gọi chồng em đến, lần đó đánh thật thích.”

Sau khi về nhà tôi hỏi Viên Lãng: “Không nhìn ra anh đánh bóng bàn rất tốt.”

Viên Lãng vừa đi giặt sạch sẽ áo khoác mùa đông cấp bậc phù hiệu vừa nói: “Tất nhiên, chồng em cái gì anh không biết.”


“Thôi đi, thế anh có thể đan áo len hay không?” Tôi khinh bỉ.

“Nói đi, chơi cái gì kim?” Anh ấy thật đúng là có thể. Trực tiếp té xỉu.

Tôi thử dò xét anh ấy: “Ngộ nhỡ đã mua biên lai, vậy tiền anh có cầm hay không?”

“Cầm, tại sao không cầm, đưa cho em mua quần áo mới. Có chơi có chịu, nếu em không cầm, đó không phải là ở trước mặt làm cho người ta mất mặt sao?” Chớ lên lại rớt, Viên Lãng cẩn thận gắn lại.

“Có điều là trường hợp này về sau nữa đừng gọi anh đi, tình cờ một lần xong, nhiều hơn vi phạm quy định.” Về những tiêu chuẩn tại đây Viên Lãng luôn luôn nắm bắt rất khá.

Tôi gật đầu một cái: “Bọn họ gọi em đổi nơi công tác, có nhảy hay không?”

Đầu Viên Lãng cũng không ngẩng: “Chuyện của mình chính mình suy tính.” Bỗng nhiên lai bỏ thêm một câu, “ Bên nhau cả đời là một thử thách, mọi lúc mọi nơi, cả đời.”

“Được rồi, em sẽ không vứt bỏ bạn bè, đặc biệt là vào lúc này. Hài lòng chưa?” Tôi nghe theo ý của anh ấy.

Viên Lãng ngẩng đầu, mỉm cười một tiếng: “Trẻ nhỏ dễ dạy!”

Về sau nữa, Tề Hoàn kết hôn, hình thức rất lớn. Tề Tiểu Bạch mặc áo đuôi tôm khiến người ta mời rượu, người người đều chúc mừng ba Tề, nói con trai ông ấy vừa ra tay tìm ngay bác sĩ, môn đăng hộ đối. Đại đội A bên này tới uống rượu mừng mọi người thay thường phục, nhìn áo đuôi tôm của Tề Hoàn cười run rẩy hết cả người, Tề Tiểu Bạch mặt đen da đỏ đến tỏa sáng, không biết là đỏ xấu hổ hay là đỏ hạnh phúc.

Đám người kia, nếu như không làm lính, cũng sẽ có sự nghiệp khác rất tốt, nhưng bọn họ lại lựa chọn bộ đội, lựa chọn chiến trường, hơn nữa không oán không hối. Đó là sự nghiệp chung của bọn họ, vì thế, có thể dâng hiến ra toàn bộ bản thân, cho dù là, sinh mạng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui