Đêm, bỗng một cơn mưa to đổ xuống, nhiệt độ chợt hạ, mùa thu năm nay lại lạnh.
Sáng, Viên Lãng hơi sốt, uống thuốc, tôi dém chăn cho anh, để anh lẳng lặng nghỉ ngơi. Lúc giặt quần áo, tôi phát hiện trên quần dài của anh có một cái lỗ, chỗ bắp đùi. Tôi ném cái quần xuống, đi vào phòng ngủ, vén chăn trên đùi anh lên. Rõ ràng trên đùi phải có dán băng gạc.
Viên Lãng lật người, mở nửa mắt nhìn tôi, tôi dán sát vào anh, nói: "Không thành thật nha. Không nói đúng không? Em nói sao tối qua trước lúc đi ngủ anh lại đòi tắt đèn rồi mới cởi quần áo." Sờ nhẹ lên vết thương: "Nhiễm trùng rồi à?"
Viên Lãng nhắm mắt lại: "Không."
"Được. Anh ngủ đi." Đắp kín chăn cho anh, tôi làm việc nhà tiếp.
Buổi trưa, Viên Lãng dậy ăn chút cháo, tinh thần tốt lên một chút. Tôi dựa vào ghế sô pha xem phim hoạt hình. Anh đi tới, ngồi xuống. Tôi đứng lên, đặt anh nằm ngang, dựa vào tay vịn sô pha, đắp cho anh một cái ra. Người này vĩnh viễn làm người ta không tưởng tượng được. Tuy lúc này nhìn qua có vẻ anh bình tĩnh lại hơi ủ rũ, nếu kín đáo đưa cho anh một khẩu súng, bất cứ lúc nào anh cũng có thể nhảy dựng lên, dẫn người vượt qua mưa bom bão đạn.
"Takahata Isao?" Viên Lãng hỏi.
"Vừa mới mua, Takahata Isao toàn tập. Muốn xem tập nào?" Tôi cầm điều khiển ti vi lên."
"Long Miêu." Viên Lãng, anh hướng tới cuộc sống điền viên từ trong xương ư?
"Em muốn xem Hồng Trư."
"Cũng được."
Hồng Trư nặng nề bẻ cần lái máy bay quanh quẩn trên bầu trời Adriatic Sea. Trên ban công biệt thự bên bờ biển, người phụ nữ mà anh ta yêu thương sâu sắc đang ngửa mặt nhìn.
"Xem những chi tiết này, bộ dạng lúc hút thuốc đó, quá sinh động rồi." Tôi dựa vào bên kia ghế sô pha, dùng chân xoa xoa Viên Lãng.
"Anh thích tình tiết anh ta phản chiến không che giấu chút nào." Viên Lãng nói.
"Đúng, đặc biệt là trong mộ đom đóm, rất rõ ràng." Tôi nói.
"Nhưng anh không biết tình tiết này đến cùng là cảm xúc cá nhân của anh ta hay là của toàn bộ nhân dân Nhật Bản lúc bấy giờ." Bắt đầu thảo luận thời sự rồi.
"Cho dù có người nói, nhân dân Nhật Bản phản chiến rộng khắp, anh dám tin không?" Tôi nói.
Anh nhìn tôi, lắc đầu: "Không dám."
"Thật ra thì không ai thích chiến tranh. Xây dựng rất chậm, phá hoại rất nhanh. Vài chục năm, tâm huyết của hàng ngàn hàng vạn người, bị phá hủy trong nháy mắt." Anh kéo kéo ra, "Không thích chiến tranh nhưng tồn tại vì chiến tranh, đây chính là bi ai của quân nhân chuyên nghiệp."
Tôi nhìn bi thương trong ánh mắt anh, đột nhiên cảm giác được mình hơi ngốc, xem Hồng Trư gì chứ. Tôi vội vàng đổi thành Chihiro.
Con chuột nhỏ mập mạp giẫm lên ghế, hưng phấn nhìn thế giới bên ngoài tàu hỏa.
Tôi cười nói: "Cha mẹ đều cảm thấy con cái mình vẫn không lớn lên, lo lắng bọn chúng bị uất ức ở bên ngoài. Thật ra thì tự nó đã sớm khát khao tung cánh vào xã hội rồi."
Viên Lãng cười cười: "Một khi gặp gỡ xã hội là cho thấy đứa bé đã trưởng thành, thật sự trở thành một cá thể của xã hội."
Người khách mặc áo đen, đeo mặt nạ, hạt vàng chất như núi nhỏ trong lòng bàn tay, đổ ra ào ào trên đất, người xung quanh ào ra cướp giật.
"Nhìn thấy chưa? Xã hội có thể khiến anh bỗng có của cải không tưởng tượng được. Nhưng sau nó là cái gì, ai có thể còn có thời gian mà suy nghĩ. Anh thấy thế nào?" Tôi nhìn Viên Lãng, thấy anh hơi khép mắt như đang ngủ.
Tôi nhấc chân lấy chăn cho anh, chợt một đợt tiếng chuông điện thoại vang lên thật to. Viên Lãng nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi quần ra nghe.
"Được, hiểu, tới ngay!" Lật người dậy, một khắc cũng không ngừng đi vào phòng ngủ thay quần áo, ra ngoài, đội mũ lên, đi giày, nói một câu: "Nhiệm vụ khẩn cấp, anh đi đây!" Mở cửa xuống lầu. Không ôm ấp, không hôn tạm biệt. Tôi chạy ra ban công, nhìn xuống dưới, anh đang mở cửa đi ra.
"Nhớ uống thuốc, chú ý an toàn!" Tôi cất cao giọng, dặn lại lời lần nào cũng dặn anh. Anh phất tay về sau một cái, tôi biết anh nghe thấy.
Căm ghét chiến tranh nhưng tồn tại vì chiến tranh. Đây là bi ai của quân nhân chuyên nghiệp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...