NGOẠI TRUYỆN 1: VĨNH AN NĂM THỨ 16 CHUYỆN VỀ THÁI TỬ.
Edit: Khả Khả
Tình hình hiện tại của Thái tử thật mông lung.
Bởi vì hắn không chết.
Không chỉ không chết, Hoàng đế còn muốn thả hắn đi.
Hoàng đế nhìn ra nghi hoặc trong lòng hắn: “Dù sao cũng là phụ tử, ta thả ngươi đi cũng coi như trọn đạo nghĩa, từ đây không ai nợ ai, ta và ngươi không liên quan nhau, cứ vậy sống tốt phần đời còn lại đi.”
Thái tử càng mông lung.
Sao có thể không ai nợ ai, ít ra hắn còn nợ ơn dưỡng dục của Hoàng đế.
Thái tử nhìn Hoàng đế, trước mắt hiện lên chuyện cũ đã qua, hắn có rất nhiều lới muốn nói nhưng hắn biết giờ này có nói gì thì người khác cũng không muốn nghe.
Cuối cùng Thái tử trầm mặc một hồi lâu, hắn mở miệng hỏi: “Khi đó, vì sao người lại nói như vậy?”
Hoàng đế chớp mắt, biết hắn muốn hỏi cái gì, Hoàng đế im lặng một lúc rồi nói: “Nếu đã như vậy thì đây là lần cuối cùng ta nói chuyện xưa với ngươi.”
Mẫu thân của Thái tử chính là cố Hoàng hậu, là nữ nhân duy nhất Hoàng đế yêu.
Nàng xuất thân cao môn quyền quý, gả cho hắn mười mấy năm chịu không ít khổ cực, mà thứ duy nhất hắn có thể hồi báo cho nàng là chức vị Hoàng hậu khi hắn đăng cơ, hắn hứa cả đời này chỉ có nàng là thê tử.
Nhưng Hoàng đế yêu nàng, cũng yêu quyền lực, vì thế hắn nạp không ít nữ nhân vào cung, trong đó không ít nữ nhân xuất thân còn cao hơn cố Hoàng hậu.
Hoàng đế trấn an cố Hoàng hậu, bảo đảm nàng là thê tử duy nhất của hắn, chỉ có hài tử của bọn họ mới có thể kế thừa hoàng vị.
Hoàng đế cho rằng bản thân bảo đảm vậy là đủ.
Tình cảm con người là thứ mà không phải hai ba câu là có thể lý giải được.
Khi nghe hắn tin tưởng nữ nhân khác còn nàng thì đơn chăn gối chiếc một mình, nàng lại suy nghĩ.
Khi nữ nhân khác hạ sinh hài tử, nàng cũng suy nghĩ.
Khi nghe tin hắn sủng ái nữ nhân khác….Dù hắn có hứa hẹn cũng không cho nàng cảm giác an toàn, nàng bắt đầu cuống cuồng, cũng bắt đầu không tin tưởng hoàng đế.
Thời điểm hắn thay đổi thì cố Hoàng hậu cũng lặng lẽ thay đổi theo.
Giống như phần lớn nữ nhân khác, cố Hoàng hậu không hận trượng phu của mình, nàng chỉ hận trượng phu của những nữ nhân kia, và cả hài tử của các nàng.
Nhiều lúc nàng suy nghĩ, nếu không có các nàng, nàng và trượng phu sẽ giống như trước.
Ghen ghét, đố kị trong lòng từng chút từng chút cắn nuốt trái tim thiện lương mềm yếu của nàng, hơn nữa có thêm người châm ngòi, cố Hoàng hậu càng quyết tâm muốn trừ bỏ nữ nhân chướng mắt cùng hài tử của các ả.
Nàng chờ đợi rất lâu, rốt cuộc cũng chờ được năm Vĩnh An thứ mười sáu là một cơ hội cực kỳ tốt.
Thái Hậu ra ngoài lễ Phật, hoàng đế mang theo Thái tử cùng Hàn Mẫn rời cung du tuần, trong hoàng cung hiện giờ nàng là người nắm quyền tối cao nhất.
Kế hoạch của cố Hoàng hậu trước tiên là loại bỏ nữ nhân có hài tử, sau sẽ đến nữ nhân không có hài tử, độc phụ trong lãnh cung cũng không tha.
Còn Hàn Mẫn và các công chúa đã xuất giá nàng đợi cơ hội khác, tóm lại nàng sẽ không tha cho bất kỳ ai.
Cố Hoàng hậu biết những nữ nhân kia ở trong cung của các nàng, cho nên nàng muốn tìm một người mà các nàng không đề phòng được.
Nàng tìm tới tìm lui cuối cùng nảy ra ý định dùng nhi tử của chính mình.
Tiểu hoàng tử khi đó đang tuổi nghịch ngợm, thích chạy loạn khắp cung.
Hắn là nhi tử mà Hoàng thượng và Hoàng hậu sủng ái cho nên không ai dám quản, dần dà hắn trở thành tiểu bá vương, so với Hàn Ức hiện tại chỉ có hơn chứ không kém.
Vì vậy, mỗi ngày cố Hoàng hậu không ngăn tiểu hoàng tử, cứ thả hắn ra ngoài, đồng thời đeo trên người hắn một túi bột thơm.
Loại độc dược này qua mấy ngày mới phát tác, làm cho người mắc phải liền đổ bệnh, tốc độ lây lan cũng giống như bệnh dịch, lây từ người này sang người khác, so với ôn dịch càng lợi hại hơn rất nhiều, muốn chữa khỏi chỉ có giải dược.
Cố hoàng hậu nghĩ, chỉ cần cho tiểu hoàng tử thuốc giải là được, sau đó sắp xếp mọi chuyện để việc này không liên quan đến mình, nàng cứ yên tâm mà chờ tin tức.
Nhưng nàng không biết giờ phút này, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chờ sẵn.
Qua mấy ngày sau, tiểu hoàng tử chết.
….
Chuyện xưa chỉ kết thúc đến đây, bởi sau đó không cần nói nhiều Thái tử cũng biết.
Thái tử ngây dại, hắn khó có thể tin được, trong trí nhớ của hắn mẫn thân là một nữ nhân vô cùng tốt.
Hắn vẫn luôn biết tai họa năm Vĩnh An thứ 16 là có sắp xếp.
Nhưng hắn cho rằng vì Hoàng đế không bảo vệ tốt cho nàng nên mẫu thân hắn mới gặp họa mà qua đời, hắn tạo phản cũng vì canh cánh chuyện này.
Nhưng hiện tại…hiện tại lại nói với hắn, tất cả đều là sai lầm, là sai lầm của mẫu hậu.
Ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã hận sai người rồi.
Hoàng đế có thể nhìn ra tâm tư của hắn, lại nói: “Ngươi không hận sai người, ta cũng có lỗi.”
Cố Hoàng hậu trở nên như vậy tất cả đều do hắn, hắn không thể hoàn thành tốt trách nhiệm của một trượng phu, càng không có trách nhiệm của một phụ thân.
Thái tử cũng không phải hận sai người.
Nói đi thì phải nói lại, hắn không nợ Thái tử điều gì, giờ phút này hắn lưu lại cho Thái tử một mạng là vì cố Hoàng hậu.
Hoàng đế nghĩ, nếu sau này hắn xuống dưới hoàng tuyền có thể gặp được hàng, hắn sẽ nhận lỗi với nàng, nàng muốn hận hắn, trách hắn, phạt hắn thế nào cũng được, chỉ là….
Chỉ là hắn có thể không là trượng phu tốt, là một người phụ thân tốt nhưng hắn không thể làm một hoàng đế bất tài được.
Hoàng đế nhắm mắt, rồi mở mắt, trong mắt không đọng lại chút tình cảm nào.
“Người đâu, đưa hắn đi!”
**********
Bên trong kinh thành, lộ ra tin tức Thái tử đã chết.
Hoàng đế thủ hạ lưu tình cho hắn một chức vương gia, để sau này hắn có thể dùng thân phận này để hạ táng.
Cách kinh thành xa vạn dặm, ở một Thành nhỏ, có một đôi tiểu phu thê kì quái.
Nam nhân bị hủy dung, nhưng lại có chút bản lĩnh, đang làm việc cho tiêu cục nọ, nữ tử xinh đẹp dịu dàng là kiểu nữ tử nhu nhược mà các nam nhân thường thích.
Trong vòng hai ngày nàng ta bị bắt đi, nghe nói là được đệ nhất phú thương coi trọng, tất cả mọi người đều cảm thấy thê tử của nam nhân kia sẽ không trở về, nam nhân kia cũng nghĩ vậy hắn miễn cưỡng ở thành nhỏ sống qua ngày.
Sau đó không lâu thê tử của nam nhân kia đã trở lại, nghe nói là vì đệ nhất phú thương kia đã chết, là bị người độc chết, lúc này thê tử hắn mới chạy thoát được.
Chỉ là nàng điên rồi, trong miệng luôn lẩm bẩm những gì không ai rõ, nam nhân cũng không ghét bỏ nàng, tiếp tục nuôi dưỡng nàng, khiến cho người khác vừa thấy đáng thương vừa thấy buồn cười.
……
“Tân Hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ, giảm thuế hai thành!”
Tiếng loa truyền ầm ĩ tử bên ngoài truyền vào nội viện, nam nhân đang ở trong phòng dùng cơm, bàn tay siết chặt bẻ ngang đôi đũa, hắn thì thầm một câu: “Hàn Mẫn đăng cơ?”
Người hắn ghét nhất đã trở thành Hoàng đế!
Nữ nhân điên dại ngồi bên cạnh đột nhiên bật cười ha hả: “Hoàng hậu, ta là Hoàng hậu! Ta trở thành Hoàng hậu rồi!”
Tiếng la của nàng làm nam nhân kéo tinh thần mình trở lại, hắn đau đớn cầm lấy vải bố trên bàn nhét vào miệng nữ nhân.
Một lúc lâu, tiếng thở dài trong phòng vang lên.
“Cứ như vậy đi….”
Đời này, cứ như vậy đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...