Edit: Alo
Beta: Khả Khả
Những điều Lâm ma ma lo lắng hoàn toàn dư thừa, giống như lời Từ ma ma đã nói, Hàn Mẫn đã đặt Cố Minh Châu ở tận sâu trong đáy lòng, thế nên không có chuyện vào ngày đại hôn lại phạm phải sai lầm như không hoàn thành tốt nghi lễ này được.
Thật ra từ sớm hắn đã học thuộc toàn bộ quy trình rồi, cũng đã diễn đi diễn lại trong đầu không biết bao nhiêu lần, chẳng lẽ khi chỉ còn hai người hắn lại không thể kết thúc mọi chuyện một cách thuận lợi được sao?
Đó là lý do mà hắn đuổi tất cả mọi người ra ngoài.
Thực ra là hắn không yên lòng, hắn không muốn người khác nhìn thấy Cố Minh Châu của hắn vào lúc này.
Hàn Mẫn cầm lấy cây gậy Như Ý quấn lụa đỏ khều tấm khăn voan rồi chậm rãi nâng cánh tay lên, gương mặt tân nương từ từ xuất hiện trước mắt hắn, từ đây trong mắt hắn chỉ chứa đựng bóng hồng trước mặt.
Cố Minh Châu bị hắn nhìn đến mức mặt nóng lên, hắn cứ nhìn nàng chằm chằm mà không có động tác gì khác, trong lòng nàng có chút do dự, sờ mặt mình hỏi: “Sao vậy? Có phải trang điểm lên trông rất lạ không?”
Cố Minh Châu nghĩ đến lớp trang điểm hôm nay, quả thật là lớp phấn trắng hình như hơi dày, hơn nữa đôi mắt nàng được tô màu đỏ thẫm, trong lòng cảm giác có chút xấu hổ.
Hàn Mẫn như tỉnh dậy từ trong mơ, hắn thấp giọng đáp: “Không, rất đẹp!”
Cố Minh Châu cho rằng bản thân mình lúc này trông rất kỳ cục, nhưng không thể nghĩ tới chỉ có trang điểm như vậy mới có thể phô bày hết nét đẹp tinh tế động lòng người của nàng.
Hơn nữa, là do trước đây nàng đều có thói quen trang điểm như không, chỉ tô chút màu cho môi.
Lần hẹn hò ở Thú Viên kia cũng vậy, cùng lắm chỉ là trang phục cùng đồ trang sức cầu kỳ hơn mà thôi, chứ trang điểm vẫn cực kỳ mộc mạc.
Thế nên lúc này nàng đột nhiên trang điểm đậm toát lên vẻ diễm lệ thật sự khiến người khác vô cùng kinh ngạc.
Cố Minh Châu câu môi, thầm mắng: “Nói dối!”
“Không lừa nàng.” Hàn Mẫn trầm giọng cười: “Nàng đẹp đến mức khiến ta suýt quên một câu nói.”
“Câu nói gì?”
“Thỏa lòng mong ước.”
Mặt Cố Minh Châu đỏ lên, nàng rũ mắt không nói gì.
Mặt Hàn Mẫn lúc này cũng hơi nóng lên nhưng lại nhớ tới trình tự việc cần làm, hắn liền nhanh tay chuyển động xe lăn tới lấy cái chén nhỏ trên bàn.
Trong chén chỉ có hai cái sủi cảo nhỏ, Hàn Mẫn lấy muỗng múc một cái đưa đến trước miệng Cố Minh Châu, thấy nàng vừa chuẩn bị cắn, hắn đột nhiên nhớ đến điều gì vội nhắc nàng: “Cắn một miếng nhỏ là được rồi.”
Cố Minh Châu hình như cũng nhớ ra được điều gì đó nên nghe lời cắn một miếng nhỏ.
Hàn Mẫn hỏi nàng: “Nó đã chín chưa?”
Cố Minh Châu lẩm bẩm: “…Vẫn còn sống.”
Cố Minh Châu ngước mắt nhìn Hàn Mẫn, thấy hắn cầm chiếc muỗng bỏ vào miệng nửa cái sủi cảo hơi sống sống của nàng vừa ăn, nàng kinh ngạc mở to đôi mắt nhìn hắn, vô cùng đáng yêu.
“Chàng…”
Hàn Mẫn nhịn không được cười nói: “Đúng là chưa chín.”
Cố Minh Châu trừng hắn, nhưng chính nàng cũng không nhịn được cười: “Đồ ngốc.”
Hàn Mẫn khẽ cười cũng không giải thích gì, hắn xoay người lại lấy hai chén rượu nhỏ, nói: “Cũng nên uống rượu giao bôi rồi.”
Cố Minh Châu nhận lấy chén rượu rồi vòng cánh tay sang quấn lấy tay hắn, nhắm mắt một hơi uống cạn.
Có lẽ là vì lần đầu tiên nàng uống rượu nên thấy loại rượu này cực kỳ mạnh.
Cố Minh Châu cảm thấy cơ thể lúc này vô cùng nóng, bên tai toàn là tiếng tim đập mạnh như tiếng trống reo hò.
Nàng đã sống hai đời, đây là lần đầu tiên gả chồng.
Lại còn được gả cho một tuyệt thế đại mỹ nam!
“Châu nhi.”
Cố Minh Châu nghe thấy liền ngẩng đầu lên, cùng lúc đó cánh tay nàng bị ai đó nắm chặt rồi kéo ngả vào trong lồng ngực Hàn Mẫn.
Không đợi nàng kịp phản ứng, một tay hắn vòng qua ôm lấy eo nhỏ, một tay đỡ sau cổ nàng, cúi đầu nhẹ đặt lên khóe môi nàng một nụ hôn.
“Châu nhi.”
Âm thanh trầm thấp của nam nhân, có chút khàn, so với bình thường càng thêm mê người.
Cố Minh Châu không phải là người mê giọng nói nhưng lúc này cũng bị nó làm cho u mê.
“Ưm…”
Nàng theo bản năng muốn rên rỉ nhưng nam nhân này lại hôn nàng lần nữa chặn kín môi nàng.
Một chút rồi lại một chút, hắn nhẹ nhàng mút môi nàng, tình ý triền miên mang theo vô vàng yêu thương cùng trân trọng.
Hai tay Cố Minh Châu để ở trước ngực hắn, dù cho cách tầng tầng lớp vải nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ rệt bên trong như dung nham nóng bỏng cùng với nhịp tim đập nhanh của hắn.
Hóa ra không chỉ có nàng mới như vậy…
Hơi thở nóng rực của hắn phả trên da thịt nàng, Cố Minh Châu nhịn không được thoáng run lên.
Nàng khẽ nâng mắt liền nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong đôi mắt hắn, chỉ liếc mắt một cái thôi mà đã khiến cho trái tim nàng đập thật mạnh, Cố Minh Châu hoảng loạn nhắm hai mắt, hô hấp càng trở nên khó khăn hơn.
“Châu nhi của ta…”
Hàn Mẫn trầm giọng cười, đột nhiên cánh tay siết chặt làm cho Cố Minh Châu dán gần hắn hơn, như muốn hòa cơ thể nàng vào trong hắn.
Môi hắn cọ sát trên môi nàng, nhẹ liếm mút đôi môi mềm mại kia, sau khi bị liếm ướt cánh môi càng thêm mềm mại, giống như cánh hoa mới được tưới nước.
“Châu nhi, há miệng ra.”
Đôi mi dày nặng nề khẽ run, Cố Minh Châu nghe lời môi hơi hé ra một cái khe nhỏ.
“Ưm…”
Chiếc lưỡi nóng ấm của nàng không thể ngăn cản khí thế ngút trời tiến vào mạnh mẽ của hắn, hắn càn quét ngóc ngách trong khoang miệng nàng.
Cái lưỡi nhỏ thơm tho không thể ngăn cản được ngược lại bị hắn cuốn lấy, nàng bị hắn liếm mút tê cả đầu lưỡi nhưng hắn vẫn chưa chịu buông tha.
Cố Minh Châu chịu không nổi liền phản kháng, nhưng chọi không nổi hắn, chỉ có thể phát ra vài tiếng nỉ non, mà nàng lại không biết làm như vậy nam nhân nhìn thấy sẽ càng trở nên thô bạo hơn.
Hắn càng hôn càng sâu, như muốn đem Cố Minh Châu ăn sạch sẽ.
Lúc này, hắn thật sự không thể thỏa mãn với việc âu yếm Cố Minh Châu qua lớp quần áo, tay hắn lặng lẽ luồn vào bên trong áo thăm dò, tìm được khe hở liền chui vào cho đến khi chạm đến làn da trơn mượt mới thỏa mãn dừng lại.
Nhưng rất nhanh, hắn lại nổi lên ham muốn nhiều hơn nữa, hắn tham lam đưa tay vào sâu bên trong, cùng lúc đó, đồ vật giữa hai chân hắn cũng đã cứng lên rồi.
“Ưm… Hàn Mẫn!”
Tiếng kêu sợ hãi làm Hàn Mẫn giật mình, hắn nhìn thấy trong mắt Cố Minh Châu đều là sự hoảng sợ cùng bất an theo bản năng liền buông nàng ra, lúc này mới nhận ra bản thân mình đúng là quá đáng.
Mũ phượng trên đầu Cố Minh Châu xiêu xiêu vẹo vẹo, tóc mai hỗn loạn, hốc mắt đỏ lên ngân ngấn nước mắt, giữa trán và chóp mũi đổ mồ hôi dày đặc, lớp trang điểm cũng vì mồ hôi mà đọng lại, son trên môi cũng bị hắn ăn sạch sẽ đến mức sưng đỏ cả lên.
Áo cưới cũng bị hắn làm cho xộc xệch, áo ngoài trượt xuống tận cánh tay lộ rõ xương quai xanh tinh xảo đẹp mắt, áo trong bị hắn cởi bỏ đai lưng lỏng lẻo treo trước ngực lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, dường như có thể nhìn thấy cái khe sâu bên trong.
Hàn Mẫn dời tầm mắt, yết hầu lăn lộn, hắn hít sâu một hơi kéo áo ngoài lên cho nàng, bọc nàng kín đáo rồi mới dám quay lại nhìn nàng.
Hắn áy náy nói: “Thật xin lỗi, là ta… là ta không tốt.”
Hàn Mẫn đưa tay gỡ chiếc mũ phượng trên đầu nàng xuống, mái tóc đen rối tung xõa sau lưng, sau đó hắn còn cẩn thận mát xa da đầu đã bị kéo căng suốt cả ngày cho nàng.
Cố Minh Châu thoải mái dựa vào lồng ngực hắn cảm thấy hơi buồn ngủ, sau đó lại mơ màng nghe hắn nói:
“Sợ là cả ngày nay nàng không được ăn cái gì tử tế, hay là ăn một chút gì đó rồi ngủ tiếp có được không?”
Cố Minh Châu nghe xong cảm thấy tỉnh táo hơn, không phải vì muốn ăn mà là nàng ý thức được một chuyện.
Hôm nay là đại hôn của bọn họ, hiện tại lại đang động phòng, nhưng nghe hắn nói, hình như là… không có ý làm cái kia?
Cố Minh Châu kéo cổ áo Hàn Mẫn, muốn nói rồi lại thôi.
Hàn Mẫn vươn tay vuốt mái tóc nàng, dịu dàng hỏi: “Sao vậy, hửm?”
Cố Minh Châu nhìn hắn hơn nửa ngày, cuối cùng ngượng ngùng hỏi hắn.
Hàn Mẫn hiểu lầm là nàng đang quá đói nên nói: “Khuya rồi không nên ăn quá nhiều, ta chuẩn bị cho nàng một bát cháo tổ yến với một ít điểm tâm, nàng ăn lót dạ trước được không? Rồi ngày mai ta đưa nàng tới Ngự Thiện Phòng ăn, ta hứa sẽ cho nàng ăn những món nóng hổi vừa ra lò.”
Lần đó câu cá ở Ngự Hoa Viên, Cố Minh Châu vô tình nói nàng muốn ăn đồ ăn của Ngự Thiện Phòng làm, còn phải là nóng hổi vừa ra lò, chứ không thích những món lạnh lẽo không chút mùi vị của các bữa yến hội.
Nàng không ngờ bản thân chỉ thuận miệng nói ra mà Hàn Mẫn lại nhớ kỹ đến vậy, trong lòng có chút bồi hồi xao xuyến.
Tay nàng nắm chặt nhìn nam nhân trước mặt, Cố Minh Châu nhỏ giọng nói: “Thật ra ta cũng chưa muốn ăn, hay là trước mắt….”
Hàn Mẫn hỏi: “Trước mắt làm gì?”
Khuôn mặt Cố Minh Châu đỏ bừng, âm thanh nhỏ đến mức nghe như không khí thoáng qua: “…Động, động phòng.”
Hàn Mẫn sửng sốt, sau đó siết chặt cánh tay ôm người kia đến mức thở không nổi, hắn hỏi nàng: “Nàng biết mình đang nói gì không?”
Cố Minh Châu duỗi tay ôm lấy cổ hắn, đặt lên môi hắn một nụ hôn: “Ta biết.”
Hàn Mẫn nhắm mắt hít một hơi thật sâu, khi hắn mở mắt ra, đáy mắt hắn nhuốm màu dục vọng khiến người trong lòng run sợ, dù vậy giọng nói hắn vẫn trầm thấp dịu dạng như trước: “Châu nhi, nàng như thế này… Ta thật sự không kiềm chế được mà muốn nhiều hơn đó.”
Cố Minh Châu căng thẳng, liếm môi nói: “Ta biết, thực ra ta có xem qua Xuân… Ưm…”
Hàn Mẫn nhìn chằm chằm cái lưỡi nhỏ kia, cuối cùng nhịn không được mà nắm lấy chiếc cằm nhỏ xinh của Cố Minh Châu cúi xuống chạm nhẹ môi nàng, giọng nói có chút mơ hồ hỏi: “Nàng đã xem? Ai cho nàng xem?”
“Ưm… Là Lâm ma ma… Còn có mẫu thân ta nữa…”
Hơi thở hai người quấn quýt không thể phân biệt, lần này Cố Minh Châu quyết chủ động, nàng rụt rè vươn đầu lưỡi mềm mại liếm lên đôi môi của hắn, nàng thì vô tư cứ thế mà trêu chọc như thể muốn đoạt mạng hắn.
“Ma ma nói chàng không chịu học…Ưm… Nên bảo ta học nhiều một chút…” Cố Minh Châu tỏ vẻ đắc ý nhìn hắn, loại đắc ý này như một sư phụ khen đệ tử ngoan phê bình đệ tử hư: “Nếu chàng không biết, ta có thể chỉ cho chàng!”
Con dê nhỏ lúc này chủ động chạy tới địa bàn của sói xám, còn ra oai trước mặt sói xám, lại còn dùng cái đầu mềm ủi hắn.
Nàng cho rằng sói xám hiện tại không thể cử động thì có thể ra sức bắt nạt hắn, mà không biết thời khắc nào con sói cũng có thể một hơi ăn sạch nàng.
Sở dĩ dê con không biết cho nên nàng càng khiêu khích hắn, mà càng như vậy sói xám càng không thể nhịn được nữa.
Hàn Mẫn đẩy Cố Minh Châu lên giường, hắn chỉ cần một tay liền có thể thoải mái ngồi lên giường, nhìn thấy Cố Minh Châu giờ phút này còn vô tư cảm thán hắn thật lợi hại.
Hàn Mẫn bất đắc dĩ nhìn nàng cười đầy sủng nịch, sau đó cánh tay dài của hắn đưa ra buông tấm rèm xuống, đem tất cả cảnh xuân thu nhỏ lại.
“Chỉ ta?” Hàn Mẫn khẽ cười cúi đầu nhỏ giọng hỏi nàng, sau đó từ từ tăng âm lượng: “Châu nhi của ta, nàng không biết nam nhân có bao nhiêu cái hư hỏng đâu…”
Áo khoác ngoài một lần nữa bị hắn lột ra rồi ném ra ngoài màn giường, bàn tay nam nhân linh hoạt tìm xuống đến đai lưng, từng bước cởi bỏ, sau đó từng mảnh quần áo đều bị ném ra ngoài….Nụ hôn chưa kết thúc mà Cố Minh Châu đã không còn mảnh vải che thân, âm thanh kinh ngạc chưa kịp vang lên đã bị nam nhân nuốt hết, nàng bất lực dùng hai tay chéo trước ngực che lấy cơ thể mình, nhưng chỉ dựa vào hai cánh tay đó thì làm được gì.
Nàng muốn cuộn tròn thân thể liền bị nam nhân kia đè lại, nàng vừa hoảng sợ vừa xấu hổ kêu lên.
Toàn thân phiếm hồng, ánh sáng mờ ảo trong đêm rọi xuống cơ thể xinh đẹp kia khiến hắn không nỡ rời mắt.
“Châu nhi, nàng thật sự rất xinh đẹp…”
Vừa dứt lời, hắn liền sờ lên cặp vú mà hắn đã ham muốn bấy lâu, dù nàng đang nằm nó cũng vểnh cao lên, vừa to vừa mềm một tay hắn không thể nào nắm hết.
Hai đầu vú màu hồng nhạt vân vê vài cái liền run rẩy cứng lên, vòng tròn quầng vú cùng màu với núm vú giống như đặt một cánh hoa trên miếng đậu hủ trắng.
“A… Đừng…”
Hàn Mẫn vùi đầu vào giữa hai vú nàng hít hà, mùi hương mật đào mà hắn tâm tâm niệm niệm, trong đó có chút mùi hương của sữa, khiến hắn chỉ muốn ngửi không thôi.
Ngửi đủ rồi, hắn liền vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, giống như là muốn nếm thử xem mùi vị có giống như hương thơm hắn ngửi thấy hay không.
Không chỉ vậy, hai tay hắn còn không chút kiêng nể mà xoa nắn cặp vú, hai núm vú nhỏ bị hắn chơi đùa sớm đã cứng như viên đá nhỏ.
Tiếp đó hắn ngậm một bên vào trong miệng, ra sức mút, như thể không hút ra sữa hắn sẽ không dừng lại.
Cố Minh Châu vừa xấu hổ vừa giận dữ nhưng lại không biết nên làm thế nào, chỉ bất lực mà ôm lấy đầu hắn.
Nàng cố gắng cắn chặt môi mình để không phải phát ra âm thanh rên rỉ đáng xấu hổ kia, nhưng vẫn vô tình phát ra âm thanh ngọt ngào kết dính từ mũi.
Nam nhân kia nghe vậy cảm giác giống như nàng đang cỗ vũ hắn thế là hắn càng ra sức bắt nạt nàng.
Cùng lúc đó, nàng cảm giác được giữa hai chân mình bắt đầu ươn ướt.
Nàng có hơi hoảng loạn, Cố Minh Châu không phải là xử nữ không biết chút gì, nàng biết đây là phản ứng bình thường, những người chìm trong dục vọng đều sẽ như vậy, nhưng biết thì biết, chứ đến khi bản thân mình trải nghiệm thì nàng vẫn có chút xấu hổ.
“Phu, phu quân……”
Theo bản năng nàng tìm Hàn Mẫn nhờ giúp đỡ, đôi mắt ngấn nước nhìn hắn đầy tin tưởng.
Trong lòng Hàn Mẫn nóng như lửa đốt, hắn hôn mặt nàng, khàn giọng hỏi nàng: “Nàng gọi ta là gì?”
Cố Minh Châu kìm nén ngượng ngùng: “Phu quân… Phu quân, ta… ta khó chịu….”
Hàn Mẫn biết nhưng vẫn cố tình hỏi: “Khó chịu ở đâu?”
Cố Minh Châu trời sinh đơn thuần, nàng xấu hổ nắm tay hắn sờ xuống phía dưới: “Ở đây… nơi này rất khó chịu….”
Yết hầu hắn lăn lộn nhanh hơn, Hàn Mẫn cảm thấy Cố Minh Châu chính người ông trời phái xuống thu phục hắn, mọi cử chỉ của nàng đều như muốn lấy mạng hắn, hắn ngậm lấy đôi môi Cố Minh Châu: “Ngoan, phu quân giúp nàng….”
Hàn Mẫn nắm lấy ngón tay Cố Minh Châu hướng vào bên trong, vừa mới chạm đến đùi trong cả hai đều đã cảm thấy trên ngón tay có chút vừa dinh dính vừa ấm nóng.
Cố Minh Châu muốn rút tay trở về, nhưng Hàn Mẫn không cho đã vậy hắn còn muốn nắm tay nàng cùng chạm vào bên trong, sờ sờ ấn ấn khắp nơi hỏi nàng: “Chỗ này khó chịu sao? Hay chỗ này? Hay chỗ này?”
Cố Minh Châu bị bắt nạt khiến đôi mắt đỏ lên, tủi thân vô cùng đáng thương nhìn hắn: “Chàng xấu xa!”
Hàn Mẫn cười hôn nàng: “Ừm, ta là tên xấu xa.”
Hắn cuối cùng cũng chịu buông tay nàng ra, nàng rút tay có chút không tự nhiên mà muốn lau đi chất nhầy dính ở đầu ngón tay.
Ngón tay nam nhân đẩy vào “con trai” chật hẹp kia, hắn dùng sức đâm vào cái miệng nhỏ đang rỉ mật ngọt.
“A ——”
Cơ thể nàng run lên sau đó liền căng cứng, eo nhỏ cong lên hình vòng cung.
Cố Minh Châu không chịu nổi kích thích muốn chạy trốn nhưng hắn không cho phép, không những không cho phép mà hắn còn gập chân nàng lên đè ở trên bụng khiến cửa hang bên dưới nàng mở rộng hơn để hắn dễ dàng bắt nạt nàng.
Cố Minh Châu lúc này thật sự muốn khóc.
Nàng cảm thấy không dễ chịu chút nào, Hàn Mẫn cũng không khá hơn nàng.
Mồ hôi đọng lại giữa trán, hơi thở nặng nề, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm giữa hai chân nàng, chỉ cảm thấy cơ thể như sắp nổ tung.
Hai ngón tay ra ra vào vào cái miệng nhỏ của nàng, khi thì khép lại, khi thì tách ra, khi thì bị hắn ấn mạnh, muôn vàn hình thái đâm vào nàng.
Cố Minh Châu cắn ngón tay cũng không ngăn được tiếng rên rỉ dâm mị thoát ra.
Cuối cùng không biết chạm vào chỗ nào, thân thể Cố Minh Châu run lên, chiếc bụng và ngón chân chớp mắt căng cứng.
Nam nhân kia thấy vậy ngón tay thọc vào rút ra nhanh hơn, mãi cho đến khi nàng đạt đến giới hạn mới chịu dừng lại.
“Ưm….”
Chất lỏng trong suốt phun ra rất nhiều, bụng cùng đùi Hàn Mẫn đều bị tưới ướt, trên tay lại càng ướt, phía dưới tạo thành vũng nước.
Hàn Mẫn đưa tay lên mũi ngửi, sau đó vươn đầu lưỡi mà liếm lấy nó.
Cố Minh Châu lấy lại tinh thần, vừa mở mắt liền nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu vang lên một tiếng, cả người lại nóng lên.
Hắn nếm trên tay vẫn chưa đủ, còn đưa tay vào trong miệng liếm mút, đôi mắt híp lại như đang thưởng thức món ăn ngon lành.
Cố Minh Châu thẹn quá hóa giận: “Phu, phu quân!”
Hàn Mẫn còn cười với nàng: “Rất ngọt.”
Cố Minh Châu càng thêm xấu hổ, tức giận thở hồng hộc.
Hàn Mẫn cởi chiếc áo ướt nhẹp của mình ra, thân trên cường tráng trần dựa vào thành giường, theo động tác của hắn đường cong cơ ngực và cơ bụng hoàn toàn lộ ra, trên người hắn còn ướt mồ hôi vì sắc dục, trên mặt cũng ửng hồng.
Hai mắt tràn đầy dục vọng không thể che giấu nhìn Cố Minh Châu, nam nhân đầy dụ hoặc thế nào bảo Cố Minh Châu làm sao chịu được, miệng lưỡi nàng khô khốc muốn nhào qua.
Hàn Mẫn lại không hề phát giác, hắn còn kéo quần mình xuống, để lộ phần đùi cường tráng, quan trọng hơn là một cây côn thịt thô to phóng ra, lắc lư diễu võ dương oai.
Một tay Hàn Mẫn nắm lấy vuốt ve lên xuống, một tay hướng về phía Cố Minh Châu.
“Châu Nhi, lại đây.”
Chưa đến một khắc, Cố Minh Châu liền nắm lấy tay hắn, Hàn Mẫn kéo nàng qua, nàng còn phối hợp ngồi trên đùi hắn.
Hai tay Hàn Mẫn nắm lấy cặp mông mềm mại vểnh cao của nàng, kéo nàng lại gần mình một chút, cho đến khi côn thịt dán ở giữa hai chân nàng, thân gậy không kiêng nể gì mà cọ cọ vào cái khe ấm nóng ẩm ướt kia.
Hàn Mẫn cắn lên tai nàng, đầu lưỡi lướt qua vành tai, hơi thở nóng bỏng thổi lên tai, kích thích nàng đến cực điểm, chọc cho hạ thân hai người đều ướt.
“Chàng đừng……”
“Châu nhi.” Hàn Mẫn nói, “Không phải nàng nói muốn chỉ ta sao? Hiện tại ta không biết gì cả, nàng chỉ ta đi, hửm?”
Cố Minh Châu thật muốn khóc, nàng cắn lên bả vai Hàn Mẫn, bàn tay nhỏ nắm chặt đánh hắn: “Tên xấu xa, chàng lại ăn hiếp ta!”
Nàng vừa cử động, bầu vú vừa lớn vừa mềm chạm vào ngực hắn, đầu vú cưng cứng cọ vào đầu vú hắn, có nam nhân nào chịu được kích thích này, ngay lập tức không quan tâm nàng có chỉ dạy hắn không, tay cầm lấy côn thịt tách khe hẹp ra đặt lên cái miệng nhỏ, từ từ đẩy mạnh vào bên trong.
“A, đau ”
Cố Minh Châu ngẩng đầu lên, hớp từng ngụm không khí, tay bóp chặt vai nam nhân, móng tay bấm sâu vào da thịt.
Côn thịt vừa tiến vào làm tiểu huyệt chảy ra nhiều mật dịch hơn, phần lớn đều bị ép ở bên trong, chỉ có chút ít theo bắp đùi chảy xuống mang theo chút ít sắc hồng.
Đùi hai người đều ướt đẫm, sàn giường phía dưới cũng ướt theo.
Có lẽ vì đây là lần đầu tiên, tiểu huyệt nàng thật sự rất chặt, ngậm lấy một nửa côn thịt liền không thể nuốt thêm được nữa, bên trong không ngừng cắn nuốt hắn.
Nam nhân có thể cảm nhận rõ ràng từng lớp thịt non mềm bên trong hung hăng bóp siết lấy hắn thế nào.
Hàn Mẫn cố kìm nén ham muốn đi vào, đỡ lấy eo nhỏ của Cố Minh Châu nói: “Châu nhi, nàng động đi.”
Cố Minh Châu lắc đầu, khó khăn nói: “Không được…ta….ta không có sức….đau quá….”
Hàn Mẫn liếm môi nàng, se se hai đầu vú nàng vừa dỗ dành vừa uy hiếp: “Tự nàng động, nếu không đến khi ta chịu không nổi thì sẽ đâm toàn bộ vào đó.”
Cố Minh Châu thút tha thút thít mắng hắn xấu xa, bắt đầu động eo.
Lúc thì nhấp nhô lên xuống, khi thì lắc lư trái phải.
Sau khi đau đớn qua đi Cố Minh Châu dần cảm nhận được khoái cảm, không cần thầy dạy cũng biết được làm cách nào để côn thịt lấy lòng mình.
Đời trước của Cố Minh Châu đã mặc định là không thể có được đoạn tình cảm nào bình thường, bởi vì bệnh tim của nàng quá nghiêm trọng, chỉ cần chút kích động sẽ dẫn tới hậu quả rất khó lường.
Một nụ hôn nồng nhiệt cũng không thể huống hồ nói đến những tình ái kịch liệt.
Thật may vì đời này nàng có thân thể khỏe mạnh, nàng có thể cảm nhận được khoái cảm này, huống chi nàng lớn lên trở nên xinh đẹp được làm được làm tình cùng với đại mỹ nam, loại cảm giác khiến toàn thân hưng phấn này làm nàng phát nghiện.
Rất mau, Cố Minh Châu lại cao trào một lần nữa.
Hai lần cao trào liên tiếp khiến thể lực của Cố Minh Châu hầu như bằng không, nàng ghé vào tai Hàn Mẫn thở dốc, dù thế nào cũng không thể động nữa.
Hàn Mẫn bất đắc dĩ đành phải nâng cái mông nàng lên sau đó đâm côn thịt vào, cho đến khi hắn cảm giác sắp kết thúc, trước khi bắn vào hắn cắn răng nói:
“Trước sau gì cũng có ngày ta trừng phạt nàng.”
Khả Khả: Tui cũng chờ nè!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...