Edit: Khả Khả
Hàn Mẫn tức giận đến mức muốn nổ tung, còn Cố Minh Châu lại thản nhiên xác nhận chuyện này với hắn.
“Ngài thật sự không thích nàng ta?”
Hàn Mẫn không trả lời, vẻ mặt vô cảm nhìn nàng.
Cố Minh Châu ngượng ngùng cười, trong lòng thét gào.
Trời ạ, sao mọi chuyện lại thế này?
Nam phụ thích nữ chính đâu rồi?
Khoan đã, nếu như vậy thì lúc sau, gì mà thủ thân như ngọc, vì yêu không được đáp lại mà hắc hóa thì sao?
……
Hai mắt Cố Minh Châu ngờ nghệch, nàng đang nghi ngờ có phải nàng xuyên sai sách rồi không.
Hàn Mẫn không biết nguyên nhân, nhìn thấy dáng vẻ này của nàng chỉ cảm thấy kỳ quái.
Nữ nhân bình thường khi thấy vị hôn phu của mình cũng không có mập mờ với nữ nhân khác không phải là rất vui sao, sao nàng lại…Hàn Mẫn là người thông minh, đương nhiên người thông minh cũng có tật xấu, đó chính là hay nghĩ nhiều, thời khắc này hắn cũng không ngoại lệ.
Hàn Mẫn đen mặt lại, duỗi tay bắt lấy tay Cố Minh Châu, nghiến răng hỏi: “Nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Hay là nàng rất vui nếu vị hôn phu của mình thích nữ nhân khác?”
Hắn còn muốn hỏi nàng, có phải nàng đồng ý gả cho hắn là vì nguyên nhân này? Có phải nàng cũng có người trong lòng? Vì không có cách nào gả cho hắn nên mới chọn gả cho một nam nhân cũng có người trong lòng để mượn cớ này thủ thân như ngọc vì nam nhân kia.
Hàn Mẫn nhắm mắt lại, che dấu cuồng phong đang nổi cuồn cuộn trong mắt.
Nếu, nếu đây là sự thật, vậy thì hắn…
Cố Minh Châu bị hỏi dồn dập làm cho ngây ngốc, đầu óc chậm chạp không kịp phản ứng lại chỉ mượn bản năng sinh tồn của động vật thấp bé nắm ngược lại tay Hàn Mẫn nói: “Không có, không có, không có! Ta không vui chút nào, ta rất vui khi ngài không thích nàng ta!”
Hàn Mẫn lại nói: “Vậy lúc trước nàng cho rằng ta có người trong lòng rồi, vì sao lại đồng ý gả cho ta?”
Hắn vẫn còn tức giận, sắc mặt không tốt, bàn tay lặng lẽ nắm chặt, nắm lấy bàn tay mềm mại, ấm áp kia.
Hàn Mẫn lại nói: “Hay là nàng căn bản không thèm để ý điều này, nàng chỉ cần một mối hôn sự thuận lợi thì chuyện gì cũng có thể đồng ý phải không? Người kia dù là ai cũng đều được phải không?”
Hàn Mẫn sớm đã hiểu rõ, ngày ấy ở Ngự Hoa Viên hai người họ lần đầu tiên gặp nhau liền thảo luận đến hôn sự, khi đó hai người vô cùng lý trí mà cân nhắc đến thiệt hơn, như vậy thì làm sao có tình cảm.
Nhưng lúc trước Hàn Mẫn có thể chấp nhận được, hiện giờ hắn không thể chấp nhận.
Bản năng sống còn một lần nữa phát huy, Cố Minh Châu nói: “Lúc trước ta quả thật có ý nghĩ như vậy, cảm thấy hôn sự thuận lợi là được, hôn sự tốt như vậy không phải ai cũng có thể có được!”
“Khi đó trong nhà từ trên xuống dưới đều muốn ta tìm một gia đình có bối cảnh ngang hàng, ta cũng nghĩ như vậy.
Ta không gạt ngài, trước lần tiến cung đó, chúng ta chưa từng nghĩ sẽ kết thân với hoàng thất, nghĩ rằng gả qua cửa một nhà thấp hơn một chút cũng được.
Nhưng khi ở Ngự Hoa Viên nhìn thấy ngài, ta…”
Cố Minh Châu nghiêm túc nhìn Hàn Mẫn, nhìn đến mức tim Hàn Mẫn rối loạn đập trật nhịp.
“Sau đó ta liền ích kỷ tùy hứng một lần, trái lời người thân mà đồng ý với ngài.
”
“Vì sao?”
Hàn Mẫn nghe thấy giọng của chính mình khô khan, sần sùi, không dễ nghe chút nào.
Cố Minh Châu nói: “Bởi vì ta thấy trước giờ An Vương điện hạ là người anh tuấn nhất.
”
Hàn Mẫn mím môi, trước đây hắn cũng lờ mờ cảm giác được Cố Minh Châu thích tướng mạo của hắn, lại không nghĩ rằng nàng cũng vì vậy mà đồng ý hôn sự của mình, trong lòng có chút mất mát lại có chút vui mừng.
Tuy không phải nhất kiến chung tình, nhưng thấy sắc nảy lòng tham cũng rất tốt, cuối cùng giống như lời Cố Minh Châu nói, khắp kinh thành này không tìm ra nam tử nào có sắc đẹp như hắn.
Hàn Mẫn lại hỏi nàng: “Vậy trong lòng ta có người khác, nàng không thèm để ý chút nào sao?”
Khả Khả: Có ai thấy chương này kích thích không? sao tui vừa edit vừa đọc mà tim cứ thắt thắt lại, đã vô cùng :))))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...