Edit: Mòe Ngáo
Beta: khả Khả.
“Một thời gian nữa sẽ đưa một ít đến Lâm viên Hoàng gia.
”
Thấy Cố Minh Châu thân cận quá, Hàn Mẫn có chút không tự nhiên, nhưng hắn cũng không ngại giải thích cho nàng.
Dù sao cũng là tâm ý của các nước khác, hoàng đế quyết định dựng một khu rừng để nuôi chúng tuy rằng chúng sẽ mất tự do nhưng vẫn tốt hơn bị nhốt trong lồng sắt chật hẹp này.
Thời đại này, ngay cả người còn không có quyền chứ đừng nói đến động vật.
Cố Minh Châu gật đầu, hỏi lại: “Một ít thôi sao?”.
“Có một vài loài không thích hợp nuôi thả” Hàn Mẫn nói đầy ẩn ý, chỉ vào một con Bạch lộc nhỏ gần đó.
Cố Minh Châu đã hiểu, đại khái là sự tích ‘Điềm lành’ mà người ta hay đồn đãi, nhưng thật ra nó chỉ là một con nai bị bạch tạng thôi.
Hàn Mẫn thấy nàng nhìn chằm chằm vào con Bạch lộc, hắn hỏi: “Sao vậy, muốn nó sao?”.
Cố Minh Châu lắc đầu, nàng đến gần một chút, nhỏ giọng nói : “Đây là ‘Điềm lành’, trừ bệ hạ ra còn ai dám muốn nó chứ?”
Hàn Mẫn cảm thấy không được tự nhiên, nguyên do là hắn loáng thoáng ngửi thấy mùi của quả đào thơm nồng, chỉ có mùi này quanh quẩn bên mũi của hắn khiến hắn hơi đói bụng nhưng nếu rời đi… thì làm sao còn có thể nhỏ to trò chuyện với nhau nữa?
Hắn kìm nén sự lúng túng, lại cực nhạy bén phát hiện nàng nói nhỏ hai chữ ‘Điềm lành’ có chút châm biếm, nhịn không được hỏi lại nàng : “Ngươi không tin ‘Điềm lành’ sao?”
Cố Minh Châu nào dám thể hiện ra nhưng khi nàng nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của hắn lại không nhịn được mà thành thật nói: “Không tin lắm.
Nếu cái gì cũng dựa vào ‘Điềm lành’, ‘kỳ tích’ vậy thì cần nhiều quan viên như vậy để làm gì?”
Đằng sau còn một câu to gan mà nàng không dám nói—Còn cần hoàng đế làm gì?”
Hơn nữa, cho dù thần tiên có tồn tại thì chắc chắn vô cùng bận rộn làm gì có thời gian để quản hết đám phàm nhân, còn không bằng tự dựa vào chính mình.
Nói xong, Cố Minh Châu liền cảm thấy hối hận, trong lòng mắng bản thân ham mê sắc đẹp.
Tất cả chỉ vì ham mê sắc đẹp mà bao nhiêu lời thật lòng nàng đều nói ra hết.
Hàn Mẫn nhịn không được, bật cười thành tiếng, tiếng cười trầm thấp vang lên khiến nàng thẹn quá hóa giận, căm giận mà trừng mắt với hắn sau đó lại liếc thêm cái nữa.
Hàn Mẫn cười nhỏ giọng nói : “Ta cũng nghĩ vậy.
”
Hắn không tin ‘Điềm lành’ cũng không tin ‘kỳ tích’, thậm chí có thể nói là hắn chẳng tin bất kỳ ai, hắn chỉ tin vào chính mình, cũng chỉ có bản thân mới khiến hắn yên tâm.
Mà khi ánh mắt hắn rơi trên người Cố Minh Châu, trái tim hắn khẽ rung động.
Cố Minh Châu không biết suy nghĩ thật của Hàn Mẫn, sau khi nghe Hàn Mẫn nói thì trong lòng có chút vui vẻ, nàng không nên lo lắng quá nhiều, đồng thời cảm thấy nói chuyện phiếm với Hàn Mẫn cũng rất vui.
Nghĩ như vậy, nàng bắt đầu mở lòng nói chuyện với Hàn Mẫn càng lúc càng say sưa.
Vừa đi vừa trò chuyện, bỗng nhiên từ đâu xuất hiện trong tầm mắt nàng, nàng vươn tay ra, tay hơi run chỉ vào một cục bột đen trắng vừa xuất hiện, giọng cũng run theo: “An Vương điện hạ, đó, đó là con gì vậy?”.
Hàn Mẫn cảm thấy kì quái nói : “Ngươi làm sao vậy? Kia chỉ là một con gấu trúc nhỏ mà thôi.
”
–Chỉ là con gấu trúc nhỏ mà thôi.
–Gấu trúc nhỏ mà thôi.
— Mà thôi.
………
Mặt Cố Minh Châu không cảm xúc, cái gì mà “mà thôi”, đúng là dọa chết con người ta rồi, con vật mà ngươi nói chính là quốc bảo, là quốc bảo đó.
Cố Minh Châu hít một hơi thật sâu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc hỏi Hàn Mẫn: “An Vương điện hạ, ta có thể sờ nó không?”
Hàn Mẫn không biết tiếp đến sẽ có chuyện gì, nếu hắn biết thì nhất định sẽ không nói lời nào.
Nhưng hiện giờ hắn không biết chỉ đành gật đầu, sau đó…
Vị hôn thê của hắn rời khỏi nhuyễn kiệu, rời khỏi hắn, chạy tới vây quanh cái con gấu trúc nhỏ vui sướng không thôi, lần này đến cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn hắn.
“Thật là đáng yêu, sao ngươi lại đáng yêu đến vậy!!! Ôi, đời này của ta thật không uổng phí mà.
”
Cố Minh Châu cẩn thận vuốt ve gấu trúc, vui vẻ đến độ không quan tâm bất cứ thứ gì.
Không ngờ khi nàng xuyên qua còn có thể được vuốt ve gấu trúc, ôi, hạnh phúc quá đi mất.
Mặt Hàn Mẫn vô cảm, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào con gấu trúc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...