Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của trưởng công chúa, Lê Ngưng hậm hực câm miệng.
“Đi nghênh đón đại quân trở về, đương nhiên có rất nhiều người, ta muốn con đi là để con đi đón Bùi tiểu lang quân.” Trưởng công chúa bình tĩnh, giọng điệu không giận tự uy, lại bắt đầu quở trách: “Con chậm chạp như vậy, nếu không dậy sớm hai canh giờ sao có thể kịp được?”
Đồ ăn đã sắp xếp xong, Lê Ngưng nghe được lời này liền chuyển ánh mắt từ món ăn mình thích nhất lên người mẫu thân, ánh mắt phức tạp nhất thời không nói nên lời.
Lê Ngưng cuối cùng cũng hiểu, vì sao hôm nay nàng vừa bước vào cửa đã bị mắng.
Bùi Trạc mười bảy tuổi tòng quân trấn thủ biên quan, có thể chịu khổ, có mưu lược, lập được chiến công, một người có khả năng xuất chúng như vậy lại là nhi tử của khuê mật với mẫu thân nhà mình, so sánh với nhau, nữ nhi nhà bà lại rơi vào thế hạ phong, nương nàng mới nhìn nàng không vừa mắt.
Phủ trưởng công chúa chỉ có mình Lê Ngưng là tiểu chủ tử, còn là cháu gái ruột của đương kim thánh thượng.
Một mình nàng độc sủng phủ trưởng công chúa, tất cả mọi người đều sủng nàng thuận theo nàng, bất kể chuyện gì cũng quan tâm đến cảm nhận của nàng đầu tiên.
Ngay cả trước đây, Thánh Thượng tham gia lễ sinh nhật một tuổi của Lê Ngưng, bánh bao nhỏ hồng hào phấn nộn cũng chọc cho Thánh thượng vui vẻ, chỉ hận không thể đưa nàng về cung tự mình chăm sóc, còn đặc biệt phong cho Lê Ngưng là “Vĩnh Nhạc quận chúa”.
Chỉ có trưởng công chúa là ngược lại, bình thường dạy dỗ Lê Ngưng đều vô cùng nghiêm khắc.
Tuy bình thường làm chút chuyện sai lầm, chỉ cần làm nũng một chút mẫu thân sẽ bỏ qua.
Nhưng trong lòng Lê Ngưng cũng biết rõ nếu nàng không nghe lời, có làm nũng cũng chỉ vô dụng còn có thể khiến mẫu thân tức giận.
Cho dù nàng quen được nuông chiều, cũng không dám có ý đối nghịch với mẫu thân.
Lê Ngưng biết rõ hôm nay so với Bùi Trạc, nàng lại thua Bùi Trạc, không thể trách mẫu thân, vậy chỉ có thể đem tất cả tính lên đầu Bùi Trạc.
“Con hiểu, sáng sớm mai sẽ dậy sớm tới cửa thành đón người.” Lê Ngưng bất đắc dĩ nói.
Trưởng công chúa lúc này mới vừa lòng.
“Dùng bữa đi.”
Ngày mười bảy tháng chạp, nhà nào nhà nấy đều giăng đèn kết hoa tưng bừng, hơn nữa cũng sắp sang năm mới đương nhiên có càng thêm người mừng đại quân khải hoàn trở về.
Các tướng sĩ bảo vệ đất nước trấn thủ biên quan mới đổi lại được cuộc sống bình yên cho bọn họ, các bá tánh ai ai cũng biết ơn.
Hai bên đường đã chuẩn bị sẵn pháo trúc, sẵn sàng nghênh đón đại quân.
Lúc này, cửa sổ nhã gian trong quán trà mở rộng, đối diện với đường lớn đã dọn dẹp sạch sẽ đón đại quân.
Lê Ngưng ngồi đối diện Lục Chỉ Du, một tay lười biếng chống cằm, từ cửa sổ nhìn ra đường.
Nhìn dáng vẻ buồn ngủ uể oải của nàng, Lục Chỉ Du bất đắc dĩ nói: “Cần gì phải miễn cưỡng bản thân mình như vậy, đến muộn một chút cũng không sao, có lẽ bọn họ cũng không vào thành sớm như vậy.”
Lê Ngưng thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ lại, thở dài.
“Ta cũng không muốn dậy sớm như vậy, nhưng nương ta nhất định bắt ta phải tới, nếu ta ra ngoài muộn nửa khắc, không biết bà còn chế giễu ta bao lâu.”
Trong lòng Lục Chỉ Du biết rõ.
Hiện tại, người duy nhất trong kinh thành có thể khiến tiểu quận chúa kính sợ nghe lời có lẽ chỉ có mình mẫu thân nàng, trưởng công chúa điện hạ.
Không biết đại quân lúc nào mới vào thành, Lục Chỉ Du đề nghị: “Chi bằng để tiểu nhị quán trà sắp xếp cho ngươi một gian phòng, ngươi đi nghỉ ngơi một lát, khi nào đại quân tới ta sẽ tới gọi ngươi.”
Lê Ngưng lắc đầu.
Nàng rất ít khi ngủ bên ngoài, số lần ít ỏi cũng nhất định phải mang theo chăn gấm, tơ lụa mềm mại của mình, giường đệm phủ kín đồ nàng mang đến, có hương vị chỉ thuộc về nàng mới có cảm giác sạch sẽ.
Lục Chỉ Du không nói thêm nữa, chỉ rót cho nàng ly trà giải khát.
Không biết đã qua bao lâu, trên đường vang lên tiếng pháo trúc, tiếng nổ ầm ầm đinh tai nhức óc.
Trong lúc hỗn loạn, từ xa đến gần, đợi tới lúc đội quân chỉnh tề đi tới, tiếng kèn phá, la hét cũng vang vọng một góc trời.
Đội ngũ đông đảo hành quân trên đường cái, binh mã mặc quân phục, thắt lưng đeo bội kiếm, khí phách hiên ngang, xuyên qua bá tánh đang hoan hô chào đón hai bên đường.
Cảnh tượng đồ sộ này cũng xua tan cơn buồn ngủ của Lê Ngưng, đi theo Lục Chỉ Du cúi đầu nhìn xuống.
Tướng quân dẫn đầu là Lục Kiêu, khuôn mặt lạnh lùng dẫn đội quân đi đứng ngay ngắn.
Phía sau hắn chính là Bùi tiểu lang quân Bùi Trạc nhiều lần lập được chiến công ở biên quan lần này.
Bùi Trạc sắp đến nhược quán*, tư thế ngồi trên lưng ngựa thẳng tắp như cây tùng, quân phục uy phong lẫm liệt, so với ba năm trước đã trưởng thành vững vàng hơn rất nhiều, nhưng trong ánh mắt vẫn có thể nhìn được chút khinh cuồng tùy ý của người thiếu niên.
(Nhược quán 弱冠: con trai đã tròn 20 tuổi.
Người xưa lúc 20 tuổi tổ chức “quán lễ” 冠礼 biểu thị thành niên, nhưng thể trạng chưa tráng kiện, cho nên gọi là ‘nhược quán”.)
Lê Ngưng lén lút cẩn thận đánh giá, bỏ qua một bên những chuyện không vui với Bùi Trạc, hôm nay nàng thật lòng thưởng thức hắn.
Lục Chỉ Du nhìn thấy huynh trưởng nhìn về phía mình, vội đưa tay lên vẫy vẫy.
Huynh muội hai người đã viết thư trước, nói hôm nay Lục Chỉ Du sẽ ở đây đón hắn.
Lục Kiêu nhìn thoáng qua lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước, khóe miệng có hơi cong lên một chút nhưng cũng không có người nào phát hiện.
Không ai biết vừa rồi Lục tướng quân nhìn thấy cái gì, chỉ có Bùi Trạc ở gần nhất phát hiện ra.
Hắn nhìn về hướng Lục Kiêu vừa nhìn, liền nhìn thấy hai tiểu cô nương đang thò đầu ra cửa sổ quán trà nhìn về bên này.
Trên mặc áo choàng ngắn màu đỏ, dưới mặc váy trắng, búi tóc xinh đẹp điểm xuyết châu thoa, trâm cài lấp lánh, đoan trang ưu nhã lại không che mất tươi đẹp, chẳng phải chính là Trường Nhạc quận chúa mỗi lần ra ngoài đều thích mặc đẹp nhất sao.
Hình như nàng lại cao thêm, ngũ quan cũng nảy nở hơn trước một chút, đôi mắt sáng lấp lánh giống như đang nhìn hắn? Ánh mắt Bùi Trạc và Lê Ngưng giao nhau giữa không trung.
Bùi Trạc chớp mắt, Lê Ngưng cũng chớp mắt theo.
Bùi Trạc nhướng một bên lông mày, Lê Ngưng lại rụt đầu về.
Không còn nhìn thấy đôi mắt kia, Bùi Trạc mới thu tầm mắt lại, trong mắt ngập tràn ý cười.
Đại quân dần đi xa, đường phố khôi phục lại bình thường, tiếng pháo trúc cũng dừng lại.
Lúc này Lục Chỉ Du mới quay đầu, thấy khuôn mặt Lê Ngưng rầu rĩ không vui.
“Làm sao vậy?” Lục Chỉ Du vừa rồi chỉ tập trung vào huynh trưởng nhà mình, không để ý tới Lê Ngưng bên kia.
Lê Ngưng buồn bực thở dài: “Vừa rồi Bùi Trạc nhìn thấy ta.”
“Thấy thì thấy thôi, đâu có chuyện gì.” Lục Chỉ Du khó hiểu.
Lê Ngưng nhăn mày lại, nghiêm túc giải thích với nàng ấy: “Quá đột ngột, lúc đầu ta còn không phản ứng lại kịp.
Lúc trước ta đã nghĩ kỹ rồi, đợi đến khi gặp lại Bùi Trạc nhất định phải hung hăng trừng mắt lại hắn, để hắn biết ta không phải người dễ chọc.
Nhưng chờ đến khi ta khôi phục lại tinh thần, đã bỏ lỡ mất cơ hội trừng hắn.”
Không chỉ bỏ lỡ cơ hội trừng hắn, đến cả cơ hội liếc mắt lại hắn cũng không.
Lục Chỉ Du đột nhiên cười thành tiếng, nhìn ánh mắt u oán của người đối diện lại lập tức thu lại nụ cười, ngồi nghiêm túc.
Lê Ngưng tiếp tục nói: “Ba năm không gặp, ánh mắt đầu tiên vô cùng quan trọng, ta cần phải lấy khí thế ra cho hắn biết ta không còn như ba năm trước.”
Chỉ mấy lời này của Lê Ngưng, Lục Chỉ Du đã có thể kết luận, thái độ của Lê Ngưng đối với Bùi Trạc không khác gì ba năm trước.
Lê Ngưng vẫn còn đang ũ rũ.
Nàng từng tưởng tượng vô số lần gặp lại Bùi Trạc, đều là nàng kiêu ngạo đứng trên cao thưởng cho Bùi Trạc một ánh mắt, mà Bùi Trạc bị ánh mắt của nàng làm cho hoảng sợ, không dám bất kính vô lễ với nàng nữa, chỉ có thể cung kính gọi nàng “Trường Nhạc quận chúa.”
Nhưng sự thật là những ý tưởng của nàng không chỉ không thể thực hiện được, còn bại trận trong lúc đối diện với Bùi Trạc, chủ động trốn tránh ánh mắt của hắn.
Lục Chỉ Du nhìn Lê Ngưng còn đang buồn rầu vừa rồi không thể hiện tốt, lên tiếng an ủi nàng: “Thay vì đau đầu suy nghĩ vừa rồi phải làm thế nào thì tốt hơn, chi bằng ngươi nghĩ đến chuyện lần sau gặp lại Bùi công tử, ngươi sẽ làm như thế nào…”Lục Chỉ Du suy nghĩ một hồi lại nói: “Dùng khí thế đè chết hắn.”
Lê Ngưng cẩn thận nghĩ lại, nhận ra chuyện này rất được.
“Bọn họ đi diện thánh trước, sau đó sẽ ai về nhà nấy.” Lục Chỉ Du dừng lại phân tích cho nàng nghe: “Trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể ra khỏi phủ.
Nếu ngươi muốn gặp Bùi công tử, có thể đến phủ thừa tướng tìm hắn.”
Lê Ngưng nghiêm túc nghe, được nửa câu lại liên tục lắc đầu, kiên định nói: “Không thể”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...