Triệu Giản nói chuyện mặc dù không lớn tiếng nhưng lại phi thường có uy, người Lăng gia nghe được thì trong lòng run rẩy không thôi.
Bọn họ đã sớm nghe ngóng, Cố Trường Đình cùng một người đàn ông ở nông thôn kết hôn, mặc dù cũng theo đến Lăng gia, nhưng tên đàn ông này không có tiền lại không có thế, cho nên căn bản không thể làm ra chuyện gì.
Vì vậy Lăng Chính Trung mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng tốt xấu gì ông ta cũng đã lăn lộn cả đời trong thương giới, đã từng trải qua sóng to gió lớn, cho nên trên mặt tuyệt không biến sắc, phi thường bình tĩnh, chỉ khinh thường nhìn Triệu Giản, dường như cảm thấy Triệu Giản căn bản không thể bay ra khỏi chỗ này.
Đào Kỳ ở bên cạnh nhìn không nổi nữa, lập tức nói : "Các người đây là có ý gì? Còn không hỏi Cố đại ca có nguyện ý hay không? Đây là định cưỡng ép giam giữ Cố đại ca hay sao? Lăng gia các người sao lại không nói lý lẽ như vậy?"
Lăng Chính Trung thấy Đào Kỳ vẫn còn là thiếu niên, cũng không để trong mắt, đến nhìn cũng không nhìn Đào Kỳ.
Lúc này Lê Thịnh Uyên liền cười cười đi tới : "Lăng lão gia, bây giờ tất cả mọi người đã đến Lăng gia chuẩn bị tham gia thọ yến, đây là đại sự, người tới không ít. Lăng lão gia ngài cũng không muốn đến lúc thọ yến, tất cả mọi người đều thảo luận chuyện này chứ?"
Lúc này bên trong nhà khách đều là đối tác làm ăn cùng khách khứa đến sớm, mặc dù không quá nhiều, nhưng nhân số cũng không ít, cái này nếu là một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ sợ rất nhanh tất cả mọi người đều sẽ biết rõ Lăng gia là cái đức hạnh gì.
Mặc dù Lăng lão gia biết như vậy, nhưng ông ta cũng không muốn buông tay, ông ta cảm thấy đây chính là hi vọng cuối cùng của Lăng Sơ Nam.
Bọn họ cãi nhau, Cố Trường Đình lại buồn ngủ, nhưng bởi vì phát sốt nghiêm trọng cho nên ngủ không được an ổn, nghe tiềng ồn ào lại mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, nhưng là cậu mở mắt không nổi.
Cố Trường Đình nửa mê nửa tỉnh ngập ngừng nói : "Triệu Giản? . . . Làm sao vậy?"
Triệu Giản nghe Cố Trường Đình nói, vội vàng trả lời : "Vợ, không có chuyện gì, em nhắm mắt nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc bệnh mới có thể tốt lên được, biết chưa?"
Cố Trường Đình cũng không biết có nghe rõ Triệu Giản nói không, chỉ nhẹ gật rồi nghiêng đầu ngủ thiếp đi mất.
Triệu Giản nhìn Cố Trường Đình gương mặt nóng đến đỏ lên, trên trán còn có chút mồ hôi, dáng vẻ rất khó chịu, hắn đau lòng không thôi. Nhưng những người Lăng gia này, vẫn còn ở đây cản đường không để hắn rời đi.
Triệu Giản trong lòng quả thực rất giận, cũng không dừng lại nữa mà tiếp tục sải bước đi ra bên ngoài.
Lăng Chính Trung nhìn thấy tên nhà quê này vậy mà không để mình vào mắt, cũng giận lên, dùng sức thổ gậy xuống đất, hô lên : "Đem hắn cản lại cho ta."
Triệu Giản nghe thấy cũng không ngừng lại một phút nào. Tất cả vệ sĩ của Lăng gia lập tức tiến tới, đứng thành một hàng, chặn lại trước cửa chính của toà nhà cho khách.
Triệu Giản giống như không nhìn thấy bọn họ, không chớp mắt hướng cửa chính mà đi.
Ở giữa hàng, một vệ sĩ lập tức tiến tới, đưa tay bắt lấy Cố Trường Đình trong ngực Triệu Giản.
Triệu Giản lập tức giận điên lên, hiện tại Cố Trường Đình là bảo bối đầu quả tim của hắn, ai cũng không thể đụng vào, hành động kia của tên vệ sĩ, quả thực chính là lửa cháy đổ thêm dầu, tự tìm đường chết.
Triệu Giản nghiêng người tránh né, vệ sĩ kia không đụng được một góc áo của Cố Trường Đình, ngược lại một tiếng "rắc" vang lên, đau đến hô to một tiếng.
Triệu Giản sau khi nghiêng người tránh thoát, liền lập tức nhấc chân móc lấy đầu gối của vệ sĩ kia, thuận thế vặn một cái.
Đầu gối vốn là nơi rất yếu, căn bản không chịu được sức ép, lập tức phát ra tiếng "răng rắc".
Vệ sĩ kia đứng không vững, đau đến hai chân mềm nhũn liền trực tiếp quỳ gối trước mặt Triệu Giản.
Dáng người cao lớn này của Triệu Giản cũng không phải đơn giản chỉ là di truyền. Hắn từ nhỏ đã đi theo các huấn luyện viên cùng lão sư rèn luyện thân thể, đương nhiên đánh nhau cũng phi thường nghiêm túc, bằng không một thân cơ bắp này cũng coi như uổng phí.
Đào Kỳ bị dọa sợ, người Lăng gia căn bản không nói lý lẽ, lại còn ra tay đánh người, bọn họ nhiều vệ sĩ như vậy, Triệu Giản hai tay còn ôm Cố Trường Đình, như vậy khiến người không thể không lo lắng.
Đào Kỳ lập tức chạy tới, cản trước người Triệu Giản, giang hai tay bảo vệ Triệu Giản cùng Cố Trường Đình, giống như gà mái hộ con, nhưng Đào Kỳ dáng người quá gầy, căn bản ngăn không che được Triệu Giản, gho nên nhìn có chút buồn cười.
Triệu Giản mặc dù đang tức giận, nhưng khi nhìn thấy hành động này của Đào Kỳ, lại đột nhiên cảm thấy nuôi cậu con trai lớn này cũng không tệ lắm, tốt xấu gì con trai cũng biết đau lòng mình.
Lê Thịnh Uyên nhìn thấy Đào Kỳ chạy đi hỗ trợ thì có chút đau đầu, dù sao cánh tay bắp chân của Đào Kỳ cũng nhỏ như vậy a.
Triệu Giản nói : "Đào Kỳ, ra phía sau đứng đi, đừng để bị thương."
"Không, đại ca, em có thể bảo vệ anh." Đào Kỳ kiên định nói.
Triệu Giản cười : "Nghe lời, ra đằng sau anh đi, em giúp anh một việc."
Đào Kỳ nghe hắn nói cần giúp đỡ, lập tức hỏi : "Giúp cái gì?"
Triệu Giản nói : "Lấy điện thoại của anh, bên trong có lưu một số điện thoại, gọi cho đối phương nói lập tức đến Lăng gia trợ giúp."
Đào Kỳ nghe vậy, lập tức lấy điện thoại của Triệu Giản, tìm số điện thoại kia.
Lăng Chính Trung nghe thấy Triệu Giản gọi điện thoại cầu cứu, sao có thể để yên? Lập tức quát lên : "Các người còn thất thần làm gì? Ngại sự tình không đủ lớn sao? Mau bắt bọn họ lại, đưa về phòng cho tôi."
Vệ sĩ không dám không nghe, một mực muốn xông tới.
Lê Thịnh Uyên nhìn thấy, lập tức cũng đi ra phía trước : "Dừng tay!"
Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài vang tiếng thắng xe rất chói tai, một chiếc xe thể thao màu xám bạc dừng lại trước cửa, đằng sau còn đi theo mấy chiếc xe ô tô, nhìn rất phô trương.
Lăng Chính Trung lộ ra vẻ mặt kinh ngạc : "Chuyện gì đây? Những người này là ai? Bọn họ làm sao tiến vào được?"
Lục Sang Uy cũng hoảng, nơi này là Lăng gia đó, đột nhiên mấy chiếc xe lạ này lại lái vào đây, hắn ta làm sao biết những người kia là cào bằng cách nào.
Từ trên chiếc xe màu xám bạc, một người đàn ông mặc vest trắng bước xuống, dáng người cao gầy, không quá cường tráng, nhưng nếu cẩn thận nhìn sẽ thấy bả vai rất rộng. Hắn ta đôi mắt đào hoa, bộ dáng khi cười yêu mị, nhìn qua quả thực không khác gì một con chim Khổng Tước. Không ngờ người kia lại là Giang Tam thiếu.
Giang Lão Tam bước xuống xe, lập tức đằng sau cùng xuất hiện hơn mười vệ sĩ, phô trương như vậy, rõ ràng là đến làm loạn mà.
Giang Lão Tam cười cười đi đến : "Lăng lão tiên sinh thật là quý nhân hay quên, tôi là ai, Lăng lão tiên sinh chắc sẽ không quên chứ?"
Hắn ta nói xong, không chờ Lăng Chính Trung trả lời đã tự nói tiếp : "Chẳng qua nhắc mới nhớ, Lăng lão tiên sinh đều tám mươi, đến tuổi này hồ đồ một chút cũng bình thường."
Lăng Chính Trung sắc mặt lập tức biến đen, sau đó lại đỏ, tức giận tới biến sắc.
Lăng Chính Trung xụ mặt nói : "Giang Tam thiếu là Đại Tôn Phật, đột nhiên đến chỗ tôi, Lăng gia tiếp đón không nổi."
Triệu Giản không nghĩ tới Giang Lão Tam vậy mà chạy đến đây, tuyệt đối không phải trùng hợp, khẳng định là cố ý chạy tới.
Giang Tam thiếu mặc dù nhìn rất phong độ, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy áo vest có vài nếp nhăn, cảm giác có chút bôn ba mệt mỏi.
Đêm qua Đường Quý Khai gọi người điều tra tình huống, hơn nửa đêm thì tra được một chút manh mối. Đường Quý Khai nghe xong liền choáng váng, cảm thấy Lăng gia sao có thể điên đến mức này? Nhưng trong lòng vẫn bất an, lo lắng, sợ Cố Trường Đình cùng Triệu Giản chịu thiệt.
Cậu ta lúc đầu muốn tự mình chạy tới, nhưng ai ngờ nửa đêm trời trở, máy bay căn bản không thể cất cánh, như vậy rất có thể sẽ chậm trễ sự tình.
Đường Quý Khai sốt ruột suy nghĩ tất cả biện pháp, đột nhiên nghĩ đến Giang Lão Tam, dứt khoát liền gọi điện cho hắn ta.
Giang Tam Thiếu buổi chiều ở lại Đường gia ăn cơm, Đường lão gia đã lâu không được gặp Giang Tam Thiếu cho nên bữa cơm này ăn rất lâu.
Sau đó Giang Tam Thiếu cũng không qua đêm tại Đường Gia, khi dễ Đường Quý Khai một chút rồi rời đi ngay, ngày mai hắn ta còn có hợp đồng quan trọng cần kỳ kết, phải bay đến thành phố khác.
Lúc Đường Quý Khai gọi điện thoại cho hắn ta, Giang Tam Thiếu vừa bay đến nơi, đang chuẩn bị nghỉ ngơi vài tiếng để sau đó đi ký hợp đồng.
Đường Quý Khai vừa nghe hắn đang ở chỗ nào, liền lập tức cao hứng, chỗ Giang Tam Thiếu ở vừa vặn cách Lăng gia không xa, không cần đi máy bay, trực tiếp lái xe hai, ba tiếng là tới rồi.
Đường Quý Khai năn nỉ Giang Tam Thiếu đến giải cứu Triệu Giản cùng Cố Trường Đình ở Lăng gia, Giang Tam Thiếu nhìn thoáng qua đồng hồ, việc Đường Quý Khai nhờ hắn cận giờ với chuyện ký hợp đồng, nếu đáp ứng Đường Quý Khai, hợp đồng sẽ phải ngâm nước nóng.
Thế nhưng Giang Tam Thiếu vẫn một hơi đáp ứng ngay lập tức, sau đó vội vã mang theo một đám vệ sĩ, lái xe về hướng Lăng gia.
Lúc đến cổng lớn Lăng gia, đám vệ sĩ Lăng gia có chút choáng váng, chưa từng thấy qua ai phô trương như vậy. Làm bọn họ không ngờ hơn chính là, những người kia lại còn xông vào Lăng gia mà không hề nói gì.
Giang Tam Thiếu dùng hết sức chạy tới, đến nơi cũng may vừa kịp lúc, không uổng công hắn ta một đêm không ngủ, hiện tại mệt bở hơi tai, tâm tình cũng không tốt, chiêu bài mắt đào hoa cũng cười không nổi.
Lăng Chính Trung nghe hắn ta rõ ràng mắng mình là lão hồ đồ, quả thực tức muốn chết : "Chuyện của Lăng gia ta, Giang Tam Thiếu cho dù có bản lãnh đi nữa, cũng không thể xen vào?"
Giang Tam Thiếu cười nói : "Tôi cũng là nhận ủy thác của người khác, muốn dẫn Cố tiên sinh và Triệu tiên sinh rời khỏi nơi này, chuyện khác tôi cũng không muốn xen vào, dù sao hôm nay, tôi nhất định phải đem người đi."
Giang Tam Thiếu mặc dù đang cười, nhưng khẩu khí lại vô cùng cường ngạnh.
Lục Sang Uy có chút sợ hãi, nhỏ giọng nói với Lăng Chính Trung : "Lão gia tử, chúng ta không thể trêu vào Giang gia, nếu không. . ."
Lăng gia vừa mới khôi phục nguyên khí, làm sao có thể đối nghịch với Giang gia? Lục Sang Uy biết con trai mình được lão gia tử thích là chuyện tốt. Thế nhưng Lục Sang Uy cũng không nguyện ý vì Lăng Sơ Nam mà đắc tội Giang gia.
Nói cho cùng, Lục Sang Uy một quả thận cũng không nguyện ý cho con trai, sao có thể vì cái khác? Nếu đắc tội Giang gia, tất cả công sức của Lăng gia hiện tại đều sẽ tan thành bọt nước, tiền tài quyền lực trong tay Lục Sang Uy đều sẽ biến mất, trở thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi, vậy thì xong đời.
Lăng Chính Trung không tình nguyện, nhưng ông ta cũng hiểu mình không thể chọi lại Giang gia, hầm hừ không nói gì.
Giang Tam Thiếu phất phất tay : "Mau đem Cố tiên sinh đưa lên xe đi, tôi không có mang theo bác sĩ riêng, chúng ta đi nhanh một chút, đừng để chậm trễ bệnh tình."
Lăng gia không ai dám ngăn cản Triệu Giản nữa, Triệu Giản lập tức đem Cố Trường Đình ôm lên xe.
Cố Trường Đình ngược lại vẫn dựa vào trong ngực Triệu Giản ngủ vô cùng an ổn, không biết trước đó chuyện gì đã xảy ra.
Giang Tam Thiếu mang theo người của hắn ta hùng hùng hổ hổ tiến đến, lại hùng hùng hổ hổ rời đi.
Bọn họ sau khi rời khỏi Lăng gia, liền lái xe đến thành phố lân cận thuê phòng một nhà khách sạn ở trung tâm. Giang Tam Thiếu cố ý gọi bác sĩ riêng đến khám cho Cố Trường Đình, bác sĩ đến rất nhanh, lập tức kê thuốc cho Cố Trường Đình uống.
Cố Trường Đình là không quen khí hậu nên phát sốt, lại uống thuốc chậm cho nên tình huống mới chuyển biến nặng nề, nghiêm trọng hơn là dẫn tới bắt đầu thiếu nước.
Lúc Cố Trường Đình mơ mơ màng màng mở mắt ra, bản thân đang ở trong một căn phòng tối.
Ấn tượng của cậu dừng lại lúc Triệu Giản đang cùng người khác đánh nhau, cậu lo lắng muốn cưỡng ép bản thân mở mắt ra, nhưng bây giờ xung quanh lại rất yên tĩnh, Triệu Giản ở ngay bên cạnh cậu, còn đang cầm tay cậu.
Cố Trường Đình khẽ động, Triệu Giản lập tức liền phát hiện.
Triệu Giản bản thân hơi mệt, chợp mắt liền thiếu chút ngủ luôn, cảm giác tay Cố Trường Đình khẽ động thì liền lập tức tỉnh lại.
Cố Trường Đình trước tiên nhìn Triệu Giản, sau đó lại nhìn thấy trên mu bàn tay của mình có kim tiêm, thì ra là đang truyền dịch.
Triệu Giản vội vàng nói : "Vợ, không sao đâu, em đã hạ sốt, truyền xong túi nước này là tốt, cảm giác thế nào? Có khó chịu không? Có đói bụng không? Có khát nước không?"
Triệu Giản một hơi hỏi nhiều như vậy, Cố Trường Đình cũng buồn cười : "Không có chuyện gì, em nào có yếu ớt như vậy, chỉ là có chút vô lực. Nơi này là đâu vậy?"
Căn phòng trước mắt không giống như phòng ở Lăng gia, Cố Trường Đình có chút ngơ ngác.
Triệu Giản nói : "Là phòng khách sạn, để anh kêu người mang đồ ăn lên cho em."
Cố Trường Đình nhẹ gật đầu, Triệu Giản lập tức đi bên ngoài gọi điện thoại kêu đồ ăn.
Cố Trường Đình vì lúc trước mê man, cho nên không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rõ Triệu Giản cùng một đống y tá bác sĩ đánh nhau, sau đó vệ sĩ của Lăng gia cũng đến, không biết là Lăng gia muốn làm gì.
Kỳ thật Triệu Giản không muốn nói cho Cố Trường Đình nghe quá nhiều, không muốn Cố Trường Đình trong lòng không thoải mái. Cố gia đối với Cố Trường Đình vẫn không tốt, Lăng gia nhiều năm không liên hệ, bây giờ tìm tới lại chỉ vì muốn thận của cậu. Triệu Giản sợ Cố Trường Đình nghe xong sẽ đối với bệnh tình của cậu không tốt lắm, cho nên dứt khoát không vội nói ra.
Khách sạn rất nhanh đã đưa cháo cùng thức ăn kèm dễ tiêu đến, Triệu Giản nhận lấy, từng ngụm đút cho Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình ăn xong, cơn sốt cũng lui, đã là nửa đêm, bên ngoài mặc dù tối đen như mực, nhưng Cố Trường Đình vừa tỉnh ngủ, cũng không nghĩ lại ngủ nữa.
Đợi túi dịch hết, kim tiêm được lấy ra, Cố Trường Đình liền được hành động tự do.
Cố Trường Đình thấy Triệu Giản hai mắt thâm quầng liền nói : "Anh mau tới đây nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi, đều thâm quầng hai mắt rồi."
Triệu Giản cười nằm xuống bên người Cố Trường Đình, đưa tay đem người kéo lại : "Anh không sao, vợ không khó chịu là được rồi."
Cố Trường Đình nói : "Chúng ta làm sao rời khỏi Lăng gia được? Lăng gia đến cùng là xảy ra chuyện gì? Có phải là có chuyện gì hay không?"
Triệu Giản lúc đầu không muốn nói, nhưng nghe Cố Trường Đình truy hỏi, hắn lại không muốn thật sự giấu diếm Cố Trường Đình, không cho Cố Trường Đình biết sau này cũng rất phiền phức.
Triệu Giản do dự một chút, liền đem chuyện Đường Quý Khai tra được nói với Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình nghe xong có chút sững sờ, cậu cũng cảm thấy, Lăng gia đột nhiên tìm mình thật sự rất kỳ quái, nhưng di vật của mẹ đối với cậu quá có sức hấp dẫn, cậu rất nhớ người mẹ đã qua đời của mình, muốn đem di vật về, dùng làm kỷ niệm, nhưng Cố Trường Đình không nghĩ tới, Lăng gia vậy mà rắp tâm muốn hại người, muốn lấy của cậu một quả thận.
Cố Trường Đình sững sờ hỏi : "Chính là thiếu niên ngày đó chúng ta nhìn thấy sao?"
Triệu Giản nhẹ gật đầu.
Cố Trường Đình mặc dù trước kia chưa gặp qua cậu ta, nhưng thiếu niên quả thật rất đáng thương, khiến cho Cố Trường Đình cũng cảm thấy đáng tiếc.
Thật ra, Cố Trường Đình rất mềm lòng, bởi vì từ nhỏ không được người khác chào đón, cho nên đối với thân tình có khát cầu rất lớn, cũng rất coi trọng thân tình, được đối đãi tốt một chút, liền sẽ vô cùng cảm kích.
Nếu như người thân của Cố Trường Đình thật sự bị bệnh cần trị liệu, cậu cũng sẽ cân nhắc, hiến một quả thận mặc dù không thể sinh hoạt như người bình thường, thế nhưng cũng không ảnh hưởng gì quá lớn.
Chỉ là hiện tại, trong lòng Cố Trường Đình có vướng mắc, cảm thấy thế nào cũng đều không thoải mái.
Triệu Giản vỗ lưng cậu giống như đang dỗ trẻ con : "Vợ à, ngủ đi, em còn bệnh, đừng suy nghĩ lung tung."
Cố Trường Đình nói : "Em không có suy nghĩ lung tung, chỉ là. . . Không nghĩ ra mà thôi."
Cậu trước kia không hiểu vì sao cha mình đối với mình giống như ket thù, hiện tại lại không hiểu, Lăng gia rõ ràng là người thân, lại cũng đối với mình hung ác như vậy.
Những chuyện mà Cố Trường Đình nghĩ mãi không ra còn nhiều lắm, nhưng may mắn, Triệu Giản lại đối với cậu rất tốt.
Triệu Giản nói : "Vợ, mấy cái chuyện đáng ghét đó cũng đừng nghĩ, em nhanh khoẻ lên, sau đó chúng ta còn về nhà nữa."
Cố Trường Đình nhẹ gật đầu, nhưng lại nói : "Di vật của mẹ, có lấy được không?"
Mẹ Cố Trường Đình xác thực để lại cho hắn mấy vật, vẫn luôn ở trong tay người nhà họ Lăng, Cố Trường Đình đối với chuyện này vẫn rất chấp nhất.
Triệu Giản nói : "Cái kia cũng phải chờ vợ khỏi bệnh mới nói tiếp, vợ đừng nghĩ nữa, chờ em khỏi bệnh, chúng ta lại đi đi tính sổ với Lăng gia, có được không? Đến lúc đó anh tay không giúp em hủy Lăng gia."
Cố Trường Đình gật đầu, bị hắn chọc cho cười : "Được."
Cố Trường Đình cùng Triệu Giản nói chuyện một hồi, sau đó mơ mơ màng màng ngủ mất, Triệu Giản kiểm tra nhiệt độ trên người cậu, cảm thấy bình thường, mới nhẹ nhàng thở ra.
Hai người cùng một chỗ không bao lâu thì ngủ mất, lúc đó đều đã hơn mười hai giờ, cách bình minh không tới mấy tiếng đồng hồ, nhất là vào mùa hè trời còn sáng rất nhanh.
Triệu Giản ôm Cố Trường Đình, ngủ một giấc đến tận khi sắc trời sáng rõ.
Triệu Giản chậm rãi mở mắt, đập vào mặt chính là một gương mặt to uỳnh đang cười xấu xa, khiến hắn giật nảy mình, thiếu chút bật cả dậy.
Thế nhưng Cố Trường Đình đang gối trên vai, hắn không dám động đậy, sợ đánh thức Cố Trường Đình.
Triệu Giản cẩn thận nhìn lại, thế mà lại là Đường Quý Khai, Đường Quý Khai đang đứng cạnh giường, trong tay cầm điện thoại còn đang quay phim.
Triệu Giản nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói : "Đừng có đánh thức vợ anh."
"Em biết rồi, em sẽ nhẹ nhàng." Đường Quý Khai nói.
Triệu Giản cẩn thận từng bước xuống giường, đắp kín mền cho Cố Trường Đình, mới đem Đường Quý Khai kéo ra ngoài phòng.
Triệu Giản nói : "Em sao lại chạy đến đây?"
Đường Quý Khai nói : "Em không yên lòng chứ sao, Giang Thỏ Trắng làm việc em không an tâm, em sợ hắn không giải quyết được cho nên tự mình chạy tới."
Triệu Giản nhịn không được muốn cười, hắn lần đầu tiên nghe thấy có người nói Giang Tam Thiếu làm việc không đáng tin cậy.
Đường Quý Khai đắc ý : "Thế nào thế nào, lần này anh phải hậu tạ em đấy, may mắn em điều tra ra, may mắn em cơ trí, điều động Giang Thỏ Trắng đi cứu mọi người."
Triệu Giản nói : "Đúng đúng, chú quá cơ trí, cám ơn chú, cảm tạ đại ân đại đức của chú."
Đường Quý Khai nói : "Anh sao có thể không có thành ý như vậy hả."
Triệu Giản vuốt trán : "Đưa điện thoại của chú cho anh."
Đường Quý Khai lập tức nhét điện thoại vào trong túi, giơ hai tay tỏ vẻ trong sạch : "Em không có điện thoại a, điện thoại gì, em không biết gì hết."
Triệu Giản nói : "Chú vừa rồi quay cái gì?"
Vừa rồi Đường Quý Khai chạy tới, quá lo lắng cho nên lập tức xông vào phòng, vậy là liền nhìn thấy Cố Trường Đình cùng Triệu Giản rúc vào chăn ngủ chung, cả người nổi da gà, dứt khoát lấy điện thoại ra chụp trộm mấy bức, không ngờ lúc chụp lén lại bị phát hiện.
Đường Quý Khai giả ngu, Triệu Giản lại vẫn lạnh mặt nhìn cậu ta, khiến Đường Quý Khai bị nhìn đến thất kinh.
Đường Quý Khai nói : "Ai nha, em còn chưa ăn sáng, em đi ăn sáng đây, đói quá."
Cậu ta nói xong liền vội vàng chạy đi mất.
Triệu Giản cũng không đuổi theo, thấy người đã chạy đi thì chỉ đóng cửa phòng lại rồi khóa kín, miễn cho Đường Quý Khai lại đi vào.
Sau khi khóa cửa, hắn xòe tay trái ra, trên tay xuất hiện một chiếc điện thoại di động y như làm ảo thuật, đó còn không phải là điện thoại của Đường Quý Khai sao?
Đường Quý Khai vậy mà còn cảm thấy mình đặc biệt cơ trí, tranh thủ thời gian trốn đi, hoàn toàn không chú ý đến điện thoại của mình đã bị Triệu Giản lấy mất từ khi nào.
Triệu Giản mở điện thoại Đường Quý Khai ra, phải nhập mật khẩu, chẳng qua không cần đoán, khẳng định là sinh nhật của Đường Quý Khai, em trai hắn từ trước đến giờ đều chẳng có ý tưởng gì mới.
Quả nhiên nhập sinh nhật vào điện thoại liền mở ra, Triệu Giản lướt đến album ảnh, muốn đem ảnh Đường Quý Khai chụp lén xóa đi.
Đường Quý Khai vậy mà chụp gần mười tấm, Triệu Giản nhìn thấy muốn nổi gân xanh, còn chụp tất cả các loại góc độ, chỉ thiếu mỗi quay phim lại nữa thôi!
Quay phim. . .
Triệu Giản đang nghĩ, đột nhiên nhìn thấy một đoạn video, ngay trước mấy tấm ảnh chụp lén, Triệu Giản sau khi xoá hết mấy tấm ảnh thì liền thấy một đoạn video.
Triệu Giản nhìn thấy trang bìa của đoạn video kia thì ngay lập cằm cũng muốn rơi xuống đất, không sai, đó chính là đoạn video quay lại cảnh Đường Quý Khai cùng Giang Tam Thiếu hôn nhau.
Triệu Giản cho là mình hoa mắt, nhịn không được nhấn mở video, video lập tức được phát ra, nhân vật chính thật là Đường Quý Khai cùng Giang Tam Thiếu, hai người kịch liệt hôn nhau, video còn có tiếng, đặc biệt rõ ràng là tiếng rên rỉ của Đường Quý Khai.
Triệu Giản chưa xem xong đã lập tức tắt đi, cảm thấy thật sự là muốn mù mắt.
Trong lòng của hắn kỳ quái muốn chết, quay về nhìn thấy Cố Trường Đình vẫn còn ngủ say, liền dứt khoát cầm điện thoại đi hỏi Đường Quý Khai xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào, hai người này từ đối thủ một mất một còn phát triển đến thắm thiết như vậy, cũng quá nhanh đi?
Triệu Giản cầm điện thoại đi mở cửa phòng, kết quả chưa ra khỏi đã nhìn thấy hai nam chính trong video, đang đứng trước cửa phòng hắn.
Trong hành lang rất yên tĩnh, dù sao cũng là khách sạn tương đối sang trọng, không có người đi lại, Đường Quý Khai cùng Giang Tam Thiếu đứng ngay ở cửa, khiến Triệu Giản mắt trợn tròn.
Hai người kia căn bản không biết có người đang xem, bộ dáng không khác gì so với trong video, chính là đang hôn đến táh tách bắn ra lửa.
Lúc nãy Đường Quý Khai chạy thục mạng ra khỏi phòng Triệu Giản, không nghĩ tới vừa mở cửa đã nhìn thấy Giang Tam Thiếu.
Giang Tam Thiếu cười tủm tỉm, dựa trên tường, nghiêng đầu nhìn cậu ta : "Em tới nhanh vậy."
Đường Quý Khai nói : "Còn không phải sợ anh làm việc không đáng tin sao."
"Vậy anh đáng tin hay không đáng tin?" Giang Tam Thiếu hỏi.
"Tạm được." Đường Quý Khai miễn cưỡng nói.
Giang Tam Thiếu đi tới, cúi đầu nhìn Đường Quý Khai, nhỏ giọng nói : "Vậy có gì ban thưởng không?"
"Anh còn muốn ban thưởng?" Đường Quý Khai nói.
"Đương nhiên." Giang Tam Thiếu nói : "Không bằng ban thưởng cho anh làm chút. . . chuyện người lớn thích làm đi?"
Nghe hắn ta nói như vậy, Đường Quý Khai nhất thời đỏ bừng mặt, trừng mắt nói : "Giang Tam ngốc! Anh quá quá quá vô sỉ! Lần trước tôi còn chưa tìm anh tính sổ đâu!"
Giang Tam Thiếu cười, kề sát cậu một bước, đem người bức đến góc tường : "Anh hôn em thoải mái hay không thoải mái? Em bây giờ mặt đều đỏ thành như vậy, xem ra em rất chờ mong anh hôn em a."
Đường Quý Khai xù lông : "Đầu óc anh có bệnh đó."
Giang Tam Thiếu nói : "Anh nói thật, em có nghĩ tới cùng anh kết hôn hay không?"
Đường Quý Khai lúc này cũng quên mắng hắn đầu óc có bệnh, dùng vẻ mặt như nhìn thằng ngốc nhìn hắn ta.
Giang Tam Thiếu nói tiếp : "Em ngẫm lại xem, nếu như em cùng anh kết hôn, ông nội Đường sẽ rất cao hứng, như vậy, ông nội Đường cũng sẽ không ép anh trai em cùng anh kết hôn nữa, không phải sao?"
Đường Quý Khai nghe xong cũng cảm thấy Giang Tam Thiếu nói rất có đạo lý.
Đường Quý Khai không khách khí đá lên chân Giang Tam Thiếu một cái : "Đầu óc anh thật sự là có bệnh, anh lại không thích tôi, cùng tôi kết hôn làm gì, bệnh tâm thần."
Giang Tam Thiếu nhìn Đường Quý Khai, cười nói : "Làm sao em biết anh không thích em, em nhìn không ra anh thích em sao?"
Đường Quý Khai vẻ mặt vặn vẹo : "Giang Tam ngốc, anh mà còn nói chuyện buồn nôn như vậy nữa, tôi sẽ nôn ra đây đấy."
Giang Tam Thiếu nhìn cậu cứ khinh bỉ mình, thật sự là tức không chịu được, dứt khoát nắm cằm Đường Quý Khai : "Cái miệng này của em, thật sự là có thể tức chết người đấy."
Đường Quý Khai đắc ý dào dạt, vừa định há miệng, đột nhiên bị Giang Tam Thiếu cúi đầu chặn lại, đầu lưỡi hắn lập tức xông vào, càn quét trong miệng Đường Quý Khai.
Đường Quý Khai đờ đẫn, lần thứ hai bị hôn vẫn phản ứng chậm chạp. Chờ cậu tỉnh lại liền lập tức giơ tay đẩy bả vai Giang Tam Thiếu. Bất quá khi cậu vừa đụng tới quần áo Giang Tam Thiếu, liền cảm giác Giang Tam Thiếu ngậm lấy đầu lưỡi của mình, dùng sức mút một cái.
Đường Quý Khai trong cổ họng buồn bực hừ một tiếng, thật sự là nói không được là cảm giác gì, trong đầu ông một cái, lập tức lung tung rối loạn thành một đoàn, vội vàng bắt lấy quần áo Giang Tam Thiếu, ngược lại gắt gao nắm chặt, cũng quên là phải đẩy ra.
Lúc Triệu Giản mở cửa đi ra, liền nhìn thấy em trai nhà mình đang gấp gáp nắm lấy Giang Tam Thiếu mà hôn đến kịch liệt, đem cả áo sơmi của Giang Tam Thiếu đều vò nhăn.
Triệu Giản choáng váng, thế nhưng cảnh tượng này quá xấu hổ, vạn nhất có người đi ngang qua, thì sẽ càng xấu hổ hơn.
Triệu Giản vội vàng dùng sức ho một tiếng.
Nhưng mà Đường Quý Khai đoán chừng là bị hôn quá thoải mái, trong đầu trống rỗng, căn bản không nghe thấy tiếng Triệu Giản ho khan, vẫn gắt gao nắm chặt Giang Tam Thiếu.
Triệu Giản thiếu chút trợn trắng mắt, ngược lại là Giang Tam Thiếu nhanh chóng phát hiện ra Triệu Giản, sờ sờ gáy Đường Quý Khai, giống như gãi tai mèo, Đường Quý Khai lúc này mới chậm rãi tỉnh táo lại.
Triệu Giản bất đắc dĩ, ôm tay nghiêm mặt nhìn bọn họ.
Đường Quý Khai hôn một hồi lâu, cuối cùng thở phì phì, sau đó. . .
"Ba ——" một tiếng giòn tan.
Giang Tam Thiếu lập tức "Tê" một tiếng, hít sâu một hơi, một bàn tay của Đường Quý Khai in đỏ trên mặt, đau đến nóng bỏng, lực tay kia cũng không nhỏ a.
Triệu Giản còn chưa mở miệng, một giây sau lại rơi vào đờ đẫn, hoàn toàn không biết bọn họ đây là đang làm cái gì.
Mà Đường Quý Khai đánh Giang Tam Thiếu một tát xong, dường như cảm thấy như vậy không đủ nam nhân, quá ẻo lả, dứt khoát nhấc chân đạp thêm, còn nhắm đến phía dưới, nơi yếu ớt nhất của Giang Tam Thiếu mà đá tới.
Giang Tam Thiếu bị tát một cái, cũng ngơ ngác, chẳng qua may mà hắn ta phản ứng nhanh, lập tức né tránh, không thì một cước kia nhất định sẽ đem Giang Tam Thiếu đạp cho phế.
Đường Quý Khai đánh xong, lúc này mới chống nạnh mắng : "Giang Tam ngốc, anh cái đồ ngu ngốc! Anh còn dám đùa nghịch lưu manh với tôi, tôi liền đem anh đánh thành thái giám!"
Đường Quý Khai mắng xong, quay đầu lại, liền nhìn thấy Triệu Giản, cằm thiếu chút rơi xuống đất.
Kỳ thật Triệu Giản cùng Đường Quý Khai nét mặt bây giờ thật không khác nhau là mấy, đều là bộ dáng ngơ ngơ ngác ngác.
Triệu Giản đau cả đầu : "Hai người có thể giải thích cho tôi một chút, chuyện này rốt cuộc là như thế nào không?"
Đường Quý Khai lập tức ủy khuất, giống như bé thỏ trắng, lẻn đến sau lưng Triệu Giản, nói : "Anh hai~~ hắn khi dễ em!"
Triệu Giản nghe cậu gọi anh hai, thiếu chút mềm chân. Nếu hắn không tính sai, Đường Quý Khai đã mười năm không gọi hắn là anh hai rồi, vẫn luôn gọi bằng mấy cái khác lung tung bậy bạ. Mỗi lần nghe Đường Quý Khai gọi anh hai, thì chắc chắn là không có việc tốt.
Đường Quý Khai trốn ở sau lưng Triệu Giản, tố cáo Giang Tam Thiếu.
Kết quả lúc này, cửa phòng phía sau bọn họ, "cạch" một tiếng mở ra.
Ba người giật nảy mình, đồng loạt quay đầu, liền thấy Cố Trường Đình. Cố Trường Đình vẫn còn mặc đồ ngủ, từ bên trong đi ra.
Triệu Giản bị dọa đến hồn siêu phách lạc, lập tức tiến lên, đỡ lấy Cố Trường Đình : "Vợ, vợ, vợ, sao em lại ra đây?"
Đường Quý Khai thì muốn cắn lưỡi tự sát luôn, vừa rồi cậu ta lớn giọng như vậy, đoán chừng toàn khách sạn cũng nghe được, Cố Trường Đình còn đúng lúc này đi ra, tuyệt đối là nghe được tiếng cậu ta.
Một câu "anh hai" lúc nãy của Đường Quý Khai thật sự là kêu rất tha thiết, lại còn đặc biệt lớn.
Cố Trường Đình đi tới, hồ nghi nhìn ba người bọn họ : "Em tỉnh lại nhìn không thấy anh, nghe phía bên ngoài có tiếng rất lớn, cho nên đi ra xem thử."
Triệu Giản mồ hôi lạnh đều túa ra, bên kia Đường Quý Khai lại rất cơ trí, lập tức từ sau lưng Triệu Giản nhảy đến bên người Giang Tam Thiếu, sau đó không chê mà lôi kéo tay áo Giang Tam Thiếu, giả vờ ngây ngốc chỉ vào Triệu Giản, nói : "Anh hai, hắn khi dễ em."
Giang Tam Thiếu thiếu chút bật cười, không ngờ Đường Quý Khai lại nhanh nhẹn như vậy.
Cố Trường Đình nhìn Đường Quý Khai, hơi kinh ngạc sao tiểu thiếu gia của Đường Gia lại ở đây, càng kinh ngạc hơn chính là, anh trai Đường Quý Khai không phải là Đường gia đại thiếu sao?
Nhưng khi Cố Trường Đình nhìn qua, lại thấy người đàn ông tây trang thẳng tắp cậu đã gặp qua, chính là người ngày đó cùng Triệu Giản gặp nhau tại nhà hàng.
Cố Trường Đình không biết Giang Tam Thiếu là cố ý chạy tới Lăng gia giúp bọn họ giải vây, khiếp sợ nhìn Đường Quý Khai cùng Giang Tam Thiếu, có chút phản ứng không kịp.
Cố Trường Đình nói : "Vị này. . . Vị này là Đường Gia đại thiếu sao?"
Giang Tam Thiếu thiếu chút bật cười, cũng may kịp nghiêm mặt không nói.
Đường Quý Khai cũng bắt đầu đổ mồ hôi : "Là. . . là. . . A. . . Cố đại ca, thân thể anh không tốt, đừng đứng đây hứng gió nữa, mau đi vào nghỉ ngơi đi, tôi cùng anh tôi phải đi rồi, đừng tiễn đừng tiễn."
Cậu ta nói xong, liền vội vàng chạy trốn, kéo theo Giang Tam Thiếu, ngay cả thang máy cũng không kịp đợi, trực tiếp đi cầu thang bộ, cách xa năm tầng rồi mới dừng lại thở phào.
Đường Quý Khai vỗ ngực : "Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, quá là nguy hiểm, may là tôi nhanh trí a."
Giang Tam Thiếu cười nhìn cậu, khiến Đường Quý Khai đều run rẩy.
Đường Quý Khai nói : "Cười cái gì mà cười."
Giang Tam Thiếu nói : "Anh không phải là anh của em."
"Nếu anh mà là anh của tôi, thì tuổi thơ tôi u ám rồi." Đường Quý Khai nói.
Giang Tam Thiếu cười : "Chẳng qua em cũng đã gọi anh là anh, vậy thì anh cũng phải cố hết sức mà làm anh hai tình nhân thôi."
Đường Quý Khai : ". . ."
Người có thể khiến cho Đường Quý Khai cạn lời kỳ thật rất ít.
Đường Quý Khai trợn mắt, sau đó liền đi vào trong thang máy, dự định đi thang máy xuống lầu, đến nhà hàng của khách sạn ăn chút thức ăn, cậu vừa bay tới, còn chưa nghỉ ngơi, cảm giác có chút mệt.
Giang Tam Thiếu nhất quyết đi theo cậu, cùng nhau vào thang máy : "Anh vì em, từ chối một hợp đồng lớn trị giá 100 vạn a."
Đường Quý Khai cười lạnh : "Anh coi tôi là đồ ngốc sao, anh không phải đã hẹn người ta xế chiều hôm nay lại tiếp tục ký hợp đồng sao? Có gan anh buổi chiều đừng đi, như vậy tôi sẽ cảm động đến khóc luôn."
Giang Tam Thiếu đụng tấm sắt, không ngờ Đường Quý Khai biết rõ ràng như vậy : "Làm sao em biết? Quan tâm đến chuyện của anh vậy sao."
Đường Quý Khai lại quệt miệng cười lạnh : "Bởi vì tôi đối với dự án kia cảm thấy hứng thú."
"Ồ?" Giang Tam Thiếu kinh ngạc : "Em cũng cảm thấy hứng thú? Vậy sao em không nói sớm với anh, nếu nói sớm, dự án này anh liền ký với em."
Đường Quý Khai dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc để nhìn hắn ta : "Tôi nếu cảm thấy hứng thú, sẽ cùng người khác ký hợp đồng, cũng sẽ không ký với anh, chúng ta rõ ràng là quan hệ đối địch."
Giang Tam Thiếu : ". . ."
Giang Tam Thiếu lại tiếp tục chọc tức Đường Quý Khai : "Lại nói, anh tốt xấu gì cũng giúp em một cái đại ân, em hôn anh một cái để báo đáp lại đi."
"Cái quỷ gì?" Đường Quý Khai trừng mắt : "Anh còn cưỡng hôn tôi hai lần đấy!"
Đường Quý Khai đang nói, cửa thang máy "Đinh" một tiếng mở ra.
Thang máy đã xuống đến một tầng, nhưng hai người đang kịch liệt cãi nhau, cho nên không chú ý bên ngoài có người đang chờ thang máy.
Giang Tam Thiếu nói : "Cái gì mà cưỡng hôn, em khi đó không phải rên rất dễ chịu sao?"
Đường Quý Khai tức giận, muốn nhảy dựng lên đánh Giang Tam Thiếu, thật muốn trái phải hai tay, trái đấm một cái phải đấm một cái, đánh Giang Tam Thiếu hai con mắt tím đen mới hả dạ.
Chỉ là Đường Quý Khai vừa giơ tay lên, liền sửng sốt thả xuống không kịp, không phải vì Giang Tam Thiếu nhan sắc giá trị quá cao không nỡ đánh, mà là Đường Quý Khai rốt cục nhìn thấy người đang đứng bên ngoài thang máy.
Một lão nhân nhìn hơn sáu mươi tuổi, thân thể đặc biệt cứng rắn, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, tóc hoa râm, thế nhưng vì được bảo dưỡng tốt cho nên cũng không lộ ra vẻ yếu ớt lúc tuổi già, lưng không còng, bụng không phệ.
Thấy Đường Quý Khai lộ vẻ mặt như gặp quỷ, Giang Tam Thiếu lúc này mới quay đầu nhìn qua, đôi mắt đào hoa cũng trở nên vặn vẹo.
Lão nhân chắp tay sau lưng, khí thế đầy đủ, bên người cũng không có ai, giống như một người già bình thường, nhìn bọn họ chằm chằm, nói : "Hai đứa nói lại cho ta nghe xem, vừa rồi hai đứa nói cái gì mà đã hôn hai lần?"
Đường Quý Khai hai chân mềm nhũn, trước đó còn là đại lão hổ móng vuốt sáng bóng, hiện tại biến thành chú mèo con, lập tức chạy ra khỏi thang máy đến bên cạnh lão nhân kia, kéo cánh tay ông, nói : "Ông nội ~~ sao ông lại tới~~ "
Giang Tam Thiếu không dám đùa giỡn, nhanh chóng lễ phép nói : "Ông nội Đường, sao ngài lại ở đây? Nếu biết ông đến, con đã tự mình đi đón ngài rồi."
Lão nhân này không ngờ lại chính là ông nội của Đường Quý Khai, Đường Gia lão thái gia, Đường Bỉnh Kiến.
Đường Bỉnh Kiến không bị bộ dạng này của bọn họ lừa gạt : "Quý Khai, con nói, vừa rồi con ồn ào lớn tiếng nói cái gì cưỡng hôn hai lần, nói rõ ràng cho ông nội."
Đường Quý Khai muốn khóc ngay tại chỗ : "Không không không, ông nội, còn nói đùa, không có chuyện đó. . ."
Bên kia Cố Trường Đình vẫn còn choáng váng, cậu cũng không biết Giang Tam Thiếu, cho nên hiểu lầm Giang Tam Thiếu chính là Đường Gia đại thiếu, Đường Hoài Giản.
Cố Trường Đình còn nói mình trước kia căn bản chưa gặp qua Đường Gia đại thiếu Đường Hoài Giản, cho nên một chút ấn tượng cũng không có.
Triệu Giản đứng ở bên cạnh yên lặng chảy mồ hôi, cảm giác hiểu lầm này càng lúc càng lớn, nếu như một ngày nào đó Cố Trường Đình biết tất cả mọi chuyện, đoán chừng hắn bị đạp xuống giường là cái chắc.
Triệu Giản vội vàng nói : "Vợ, để anh đỡ em trở về đi, em vừa tỉnh, phải nghỉ ngơi thêm chút nữa."
Cố Trường Đình gật đầu, được dìu trở về phòng.
Triệu Giản âm thầm quan sát, cảm giác vợ mình hẳn là không có nhìn ra cái gì mới nhẹ nhàng thở ra. Chẳng qua nếu Triệu Giản biết Đường Bỉnh Kiến đang ở tầng một của khách sạn, thì hắn tuyệt đối sẽ không dám thả lỏng giây phút nào.
Cố Trường Đình sau khi trở lại giường thì vẫn luôn ở đó, Triệu Giản không để cậu xuống giường, hận không thể đánh răng súc miệng đều làm luôn trên đó.
Cố Trường Đình có chút bất đắc dĩ : "Em đã khoẻ rồi, không có chỗ nào khó chịu cả, thân thể cũng có chút sức lực."
Triệu Giản nói : "Bác sĩ nói, phải điều dưỡng thật tốt, nếu không về sau sẽ thường xuyên bị như vậy. Vợ, chờ ăn cơm xong, chúng ta lại ra ngoài dạo một chút."
Cố Trường Đình nghe hắn nói có thể đi ra ngoài, liền gật đầu : "Được."
Cố Trường Đình cùng Triệu Giản ăn sáng ngay trong phòng, sau đó hai người thay quần áo, Triệu Giản còn cố ý cho Cố Trường Đình mặc nhiều thêm một cái áo khoác, lúc này mới mang người xuống dưới.
Cố Trường Đình nói mình không cần đỡ, nếu không người khác nhìn thấy còn tưởng rằng cậu bị bệnh nan y gì. Triệu Giản nghe lời không đỡ, nhưng vẫn cùng Cố Trường Đình mười ngón đan xen, gắt gao nắm chặt, sợ Cố Trường Đình bỏ hắn chạy mất.
Cố Trường Đình da mặt mỏng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Giản, lại không hất hắn ra.
Hai người đi thang máy xuống lầu, đến một tầng, nhìn thấy đầu tiên chính là nhà hàng bên tay trái.
Lúc này là thời điểm ăn sáng, trong nhà hàng có không ít người, ngồi phía ngoài cùng là một bàn ba người, Cố Trường Đình mắt lướt qua, liền nhìn thấy Đường Quý Khai, 'anh hai' Giang Tam Thiếu của cậu ta, đương nhiên còn có một lão nhân xa lạ.
Cố Trường Đình nói : "A, Đường tiên sinh ở đây ăn sáng này."
Triệu Giản nghe cậu nói, liền vô ý quay đầu qua nhìn. Vừa nhìn đã khiến Triệu Giản bị dọa đến chấn kinh.
Trước mắt hắn, Đường Quý Khai ngồi đối diện Đường Bỉnh Kiến, lúc này Đường Quý Khai cùng Giang Tam Thiếu đều ngoan như bé thỏ trắng, đang nghe Đường Bỉnh Kiến nói chuyện, không biết là đang nói chuyện gì.
Triệu Giản căn bản không nghĩ tới Đường Bỉnh Kiến sẽ xuất hiện ở đây.
Đường lão gia lớn tuổi, mặc dù nhìn cứng rắn, nhưng đã sớm mặc kệ chuyện thương trường, cho nên ngày bình thường đều là đi du lịch vòng quanh trái đất. Trước đó Triệu Giản còn nghe Đường Quý Khai nói, ông nội từ nước ngoài trở về, dựa theo bình thường, hẳn là sẽ ở nhà nghỉ ngơi một hai tháng, không ngờ đột nhiên lại chạy đến đây.
Triệu Giản chột dạ, toàn thân mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, Đường Quý Khai ngồi hướng ra phía ngoài, nhìn thấy Triệu Giản cùng Cố Trường Đình, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Triệu Giản.
Triệu Giản lôi kéo Cố Trường Đình bỏ chạy : "Á, vợ, anh đau bụng quá, hình như tiêu chảy rồi, chúng ta vẫn là trở về trước đã, anh muốn đi toilet."
Cố Trường Đình nhìn Triệu Giản cả người đổ mồ hôi, còn tưởng hắn đau bụng thật, vội vàng theo Triệu Giản đi lên lầu lại.
Đường Quý Khai nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng khẩu khí cũng không dám thả lỏng, lại nghe Đường Bỉnh Kiến nói : "Con nháy mắt ra hiệu cái gì?"
"Không, không có a ông nội!" Đường Quý Khai cười tươi như hoa.
Đường Bỉnh Kiến cười một tiếng, hùng hổ mười phần nói : "Con cho rằng ta mắt mờ, không thấy vừa rồi Hoài Giản cùng Cố Trường Đình ở bên kia sao?"
Đường Quý Khai : ". . ."
Đường Quý Khai ỉu xìu, cậu còn tưởng rằng ông nội không nhìn thấy, không ngờ ông đã thấy rồi.
Đường Bỉnh Kiến nói tiếp: "Ta sẽ ở lại khách sạn này, tầng mười tám, một hồi con kêu anh con đến gặp ta."
"A?" Đường Quý Khai nói : "Gọi. . . Gọi anh qua làm cái gì?"
Đường Quý Khai nghe ông nội cũng ở đây, liền lập tức quyết định mau chóng dọn ra ngoài.
Đường Bỉnh Kiến nói : "Chút chuyện kia của các con, sao có thể giấu được ta?"
Giang Tam Thiếu lúc này cười nói : "Ông nội Đường nói đúng lắm, tin tức của ông nội, so với chúng ta linh thông hơn nhiều."
Đường Quý Khai nghe xong, liền biết Giang Tam Thiếu lại bắt đầu vuốt mông ngựa, trong lòng cảm thấy mười phần trơ trẽn, nhưng lại không dám trừng mắt.
Đường Bỉnh Kiến đồng ý : "Vẫn là Giang Lão Tam hiểu chuyện, con cùng anh con, căn bản xem ta là lão hồ đồ đúng không?"
Đường Quý Khai mài răng, nói : "Làm sao có thể, ông nội suy nghĩ nhiều."
Đường Bỉnh Kiến nói : "Chuyện của Lăng gia ta đã nghe nói, Lăng gia này, thật đúng là tính toán tốt."
Nguyên lai Đường Bỉnh Kiến chạy từ xa tới, chính là vì chuyện của Lăng gia.
Khi Đường Quý Khai phái người điều tra chuyện Lăng gia, Đường lão gia cũng biết, không ngờ Lăng gia vậy mà nghĩ biện pháp lừa gạt Cố Trường Đình hiến thận.
Nói thật ra, Đường Bỉnh Kiến cũng không thích người cháu dâu Cố Trường Đình này, Triệu Giản là đứa cháu Đường Bỉnh Kiến coi trọng nhất, dự định sau này sẽ đem Đường Gia giao lại cho Triệu Giản.
Trước đó cha mẹ Triệu Giản nháo ly hôn, hai người không phải không yêu nhau, chỉ là đều quá mạnh mẽ, ai cũng không nhường ai, hùng hùng hổ hổ nháo một trận, mẹ Triệu Giản dứt khoát đem con trai lớn đi, con trai nhỏ Đường Quý Khai thì theo ba ở lại Đường Gia.
Bởi vậy, Triệu Giản liền sửa lại họ Triệu theo mẹ, kỳ thật trước khi sửa họ, hắn gọi là Đường Hoài Giản.
Chuyện này không có nhiều người biết, cũng không ai dám nhiều chuyện việc nội bộ của Đường Gia.
Triệu Giản mặc dù theo họ mẹ, nhưng Đường lão gia tử vẫn thích nhất đứa cháu trai lớn này, cảm thấy tính cách của Triệu Giản có thể thành đại sự, tiểu tôn tử Đường Quý Khai bị chiều hư, mặc dù thủ đoạn cũng không tệ, nhưng lại ham chơi, chơi rồi thì quên luôn đường về, cũng không để tâm đến sự nghiệp, khuyên như thế nào cũng không được.
Kỳ thật năm đó Triệu Giản khi còn bé cũng như vậy, chơi đặc biệt hung, cho nên mới được đưa về quê rèn luyện, người nhà muốn để Triệu Giản ở nông thôn ăn một chút đau khổ, tránh nuôi ra một thân tính tình đại thiếu gia.
Cũng bởi vì như thế, Triệu Giản lúc nhỏ mới ở nông thôn gặp Cố Trường Đình bị bắt nạt.
Về sau Cố Trường Đình rời đi, Triệu Giản cũng được người nhà đón trở về, Triệu Giản vẫn luôn nhớ người bạn khi bé của mình, muốn lớn lên gặp lại cậu, không biết cậu có còn bị người khác bắt nạt hay không.
Về sau Triệu Giản theo mẹ từ nước ngoài trở về, chuẩn bị tiếp nhận gia nghiệp Đường gia, nhưng vừa về đến hắn liền nghe nói chuyện của Cố Trường Đình. Cố Trường Đình định kết hôn, nhưng cô dâu lại bỏ trốn mất.
Tin tức xấu như vậy, Triệu Giản nghe xong lại cảm thấy vui, hắn không muốn Cố Trường Đình kết hôn, dù không nói ra được là vì nguyên nhân gì.
Về sau Triệu Giản lại cho người nghe ngóng, liền nghe được Cố Trường Đình vậy mà hỏi thăm khắp nơi tìm cậu bé ở nông thôn năm đó.
Cậu bé kia chính là Triệu Giản, qua hơn mười năm, Cố Trường Đình lại cho người khắp nơi tìm mình, hình như muốn cùng mình kết hôn.
Cố Trường Đình không biết, cậu bé mà cậu quen ở nông thôn kia, kỳ thật chính là đại thiếu gia Đường Gia Đường Hoài Giản, cậu còn tưởng rằng chỉ là một người nông dân bình thường.
Triệu Giản trong đầu đột nhiên loé lên suy nghĩ, dứt khoát trở lại chỗ kia, làm một tên nhà quê, chờ Cố Trường Đình đến tìm hắn.
Đường Gia đại thiếu muốn kết hôn, Đường Bỉnh Kiến là người thứ nhất không đồng ý.
Đường Bỉnh Kiến muốn đem gia nghiệp tất cả đều giao lại cho Đường Hoài Giản, nhưng cháu trai lớn của mình lại muốn cưới một người gọi là Cố Trường Đình làm vợ, ông trước kia chưa từng nghe đến Cố gia, quả thực là không xem trọng lắm.
Đường Bỉnh Kiến vừa ý nhất chính là Giang gia Tam thiếu Giang Vãn Kiều, Giang gia cùng bọn họ môn đăng hộ đối, lại là thế giao, quan hệ rất tốt, Đường Bỉnh Kiến là nhìn Giang Tam Thiếu lớn lên, không có gì thích hợp bằng.
Kỳ thật Đường lão gia tử càng muốn cháu trai lớn cưới con gái hơn, đáng tiếc Giang gia không có cháu gái, cho nên chỉ có thể đành thôi.
Nhưng Triệu Giản lại quyết tâm muốn cùng Cố Trường Đình kết hôn, còn nói hắn thích Cố Trường Đình hơn mười năm, khiến cho Đường lão gia tử tức chết.
Triệu Giản vẫn luôn rất độc lập, cho nên Đường lão gia tử cũng không cấm nổi hắn, cuối cùng hai người thương lượng nửa ngày, liền đạt được một hiệp nghị.
Đường Bỉnh Kiến nói, ông muốn xem xem Cố Trường Đình có thật lòng không.
Triệu Giản nghe xong cũng không lo lắng, hắn cảm thấy Cố Trường Đình đối với mình là tuyệt đối thật tâm, sẽ không phải bởi vì thân phận cùng tiền tài của hắn.
Đường Bỉnh Kiến có chút chướng mắt Cố Trường Đình, chủ yếu là chuyện ở Cố gia, lung tung lộn xộn, không ra thể thống gì.
Chỉ là Triệu Giản cùng Cố Trường Đình sau khi kết hôn, dường như trôi qua rất tốt, công ty của Cố gia được Cố Trường Đình nắm giữ, cũng dần dần ổn định.
Đường Bỉnh Kiến tức thì tức, nhưng gạo đã nấu thành cơm, giấy hôn thú đã nhận, hai người không nguyện ý ly hôn thì thực sự không có cách nào.
Ngay tại lúc Đường Bỉnh Kiến hoảng loạn, bỗng nhiên một ngày, nghe nói có người muốn mưu hại đến trên đầu người của Đường gia ông, đúng là gan to bằng trời mới dám ám hại người của Đường gia.
Cố Trường Đình mặc dù chưa được Đường Bỉnh Kiến thừa nhận, nhưng tóm lại vẫn là người của cháu trai lớn ông, nếu để cho người khác nghe thấy, một Lăng gia nho nhỏ dám tính toán đến cháu dâu của Cố gia, còn không bị cười đến rụng răng à?
Đường Bỉnh Kiến đang lo không có chỗ trút giận, dứt khoát cũng chạy tới, chuẩn bị tìm Lăng gia tính sổ một chút.
Bên kia Triệu Giản giả vờ như đau bụng, chạy vào toilet làm bộ như bị tiêu chảy.
Cố Trường Đình rảnh rồi, liền ngồi ở phòng khách xem TV giết thời gian.
Triệu Giản ngồi trong toilet, lặng lẽ gửi nhắn tin cho Đường Quý Khai, hỏi Đường Quý Khai sao ông nội lại đến đây, quả thật là quá dọa người rồi.
Đường Quý Khai rất nhanh đã đáp lại, báo cho hắn một tin tức đau lòng, ông nội bảo hắn lát nữa đi qua nói chuyện.
Triệu Giản xem xong, cảm giác muốn nổ đầu.
Cố Trường Đình ngồi trong phòng khách, vừa đổi kênh, bỗng nghe có tiếng người gõ cửa.
Cố Trường Đình đứng lên đi qua mở cửa, liền thấy một người đàn ông mặc đồ vest, người đàn ông rất lịch sự lễ phép, nói : "Cố tiên sinh, mạo muội quấy rầy, hi vọng ngài có thể thứ lỗi."
Cố Trường Đình nhìn thấy liền nhíu nhíu mày, người đàn ông này cậu đã gặp qua, chính là ngày đó tại Lăng gia, mang thiếu gia Lăng gia Lăng Sơ Nam đi, Lăng Thúc.
Lăng Thúc không phải một mình đến, đi theo phía sau còn có một người, sắc mặt tái nhợt, vóc dáng không cao, gầy yếu vô cùng, chính là bệnh rất nghiêm trọng, Lăng Sơ Nam.
Lăng Sơ Nam nhìn thật sự giống học sinh trung học, thấy Cố Trường Đình thì cười nói : "Tôi để Lăng Thúc nghe ngóng nửa ngày, mới biết được các anh ở đây."
Cố Trường Đình có chút thương hại Lăng Sơ Nam, nhưng lại chán ghét Lăng gia, cảm thấy sắc mặt hiện tại của mình nhất định không dễ nhìn.
Lăng Sơ Nam hai tay ôm một cái hộp rất lớn, nâng lên nói : "Cái này cho anh, thứ anh muốn đều ở đây. Tôi đến không phải muốn nói với anh bệnh tình của tôi, chỉ là có đồ muốn đưa cho anh."
Cố Trường Đình nhìn chiếc hộp trong tay Lăng Sơ Nam, là một cái hộp gỗ nhỏ trông rất cũ, có thể là bởi vì năm tháng, nắp hộp đều lung lay không chặt chẽ.
Cậu nhịn không được nhận lấy, đưa tay mở ra.
Hộp gỗ chứa rất nhiều thứ vụn vặt, có trâm cài bảo thạch, dây chuyền, đồng hồ bỏ túi, tất cả đều là kiểu dáng cũ nhưng rất đáng giá, bên trong còn có một quyển album cùng một chùm chìa khoá.
Cố Trường Đình hơi thở gấp gáp, lập tức lật album ra, bên trong là ảnh chụp một người phụ nữ, bảo tồn rất tốt.
Người phụ nữ này vô cùng xinh đẹp, vừa ngọt ngào vừa đoan trang, nhìn sơ qua rất giống Cố Trường Đình, ảnh chụp lúc còn rất trẻ, rất có sức sống.
Cố Trường Đình chỉ nhìn thoáng qua, mắt đột nhiên chua xót, mẹ trong ấn tượng của cậu chỉ là một hình bóng vô cùng mơ hồ, nhưng bây giờ lại đột nhiên xuất hiện rõ ràng, khiến trong lòng Cố Trường Đình lập tức dậy sóng.
Cố Trường Đình chớp chớp đôi mắt đã trướng đau : "Đây là. . . Cho tôi?"
Lăng Sơ Nam nói : "Vốn là của anh mới đúng, vẫn luôn được để ở Lăng gia, tôi giúp anh lấy lại, căn nhà cô để lại cho anh ở ngay ngoại thành, anh có thể đi xem một chút, thân thể tôi không tốt, cũng chưa từng thấy căn nhà kia hình dạng thế nào."
Lăng Sơ Nam nói mấy câu mà trán đã đổ mồ hôi, nhìn phi thường mệt mỏi.
Lăng Thúc vội vàng nói : "Thiếu gia, không bằng để tôi ôm đi, ngài mệt mỏi rồi."
"Không cần." Lăng Sơ Nam lắc đầu : "Thật vất vả mới được chạy ra ngoài, tôi muốn tự mình đi một chút."
Triệu Giản ngồi xổm trong toilet, vừa bước ra liền nhìn thấy con ma ốm Lăng Sơ Nam.
Hiện tại Triệu Giản chán ghét tất cả người của Lăng gia, cảm thấy người Lăng gia đều không có ý tốt, lập tức nhanh chân bước ra, sợ Cố Trường Đình bị thiệt thòi.
Cố Trường Đình mắt hồng hồng, Triệu Giản nhìn thấy thì vội vàng hỏi : "Vợ, em không sao chứ?"
Cố Trường Đình lắc đầu.
Lăng Sơ Nam thấy Triệu Giản đề phòng nhìn mình, đột nhiên cảm giác rất ao ước, bên người có thể có một người xem mình như bảo bối vậy, đúng là một loại may mắn, phi thường may mắn.
Lăng Sơ Nam nói : "Không quấy rầy hai người, tạm biệt."
Cậu ta nói xong, quay người muốn đi, Lăng Thúc liền đỡ lấy cậu, nhìn cậu mệt mỏi như vậy, dứt khoát đưa tay xuyên qua nách, nửa ôm nửa đi.
Cố Trường Đình đột nhiên cảm thấy Lăng Sơ Nam thật quá đáng thương, liền gọi cậu ta : "Cậu chờ một chút, tôi muốn hỏi, bệnh của cậu là. . ."
Triệu Giản nghe Cố Trường Đình hỏi bệnh tình của Lăng Sơ Nam, trong lòng không vui, hắn cảm thấy người nhà họ Lăng tuyệt đối không đáng thương.
Lăng Sơ Nam nghe được, dừng chân lại, quay đầu nhìn Cố Trường Đình : "Không cần thương hại tôi. Tôi biết bọn họ lấy di vật của cô lừa anh tới, thật ra là muốn bắt anh hiến thận cho tôi, có điều. . ."
Lăng Sơ Nam cười một tiếng : "Cho dù có lừa được anh, thì cũng cứu không được mạng của tôi."
Cố Trường Đình nhíu mày, Triệu Giản cũng nghe ra, bên trong lời nói của Lăng Sơ Nam dường như có ẩn chứa chuyện gì.
Lăng Sơ Nam cùng Cố Trường Đình cũng không phải trực hệ, muốn hiến thận thì phải tuyệt đối phải tương thích, khả năng hai người bọn họ không tương thích rất lớn, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.
Nhưng Lăng Sơ Nam lại nói phi thường chắc chắn.
Cố Trường Đình hỏi : "Cậu nói vậy là có ý gì?"
Lăng Sơ Nam lắc đầu : "Không có gì, tôi mệt mỏi, đi trước nhé."
Lăng Thúc mang theo Lăng Sơ Nam rất nhanh liền rời đi, Cố Trường Đình mười phần nghi hoặc, vẫn không hiểu Lăng Sơ Nam rốt cuộc có ý gì.
Chỉ là Cố Trường Đình không lo được nhiều như vậy, cậu ôm hộp gỗ trong tay, vội vã mang vào phòng khách, sau đó đem tất cả di vật đều lấy ra, cẩn thận vuốt ve.
Lúc đầu Triệu Giản muốn dẫn Cố Trường Đình đi ra ngoài, bất quá bây giờ Cố Trường Đình không muốn đi nữa, dường như có thể nhìn hộp di vật này cả ngày, ngắm một chút liền rơi vào trầm tư.
Triệu Giản an ủi Cố Trường Đình vài câu, sau đó định thừa dịp gọi đồ ăn trưa, chạy đi gặp Đường Bỉnh Kiến một lát.
Lúc Triệu Giản ra cửa, Cố Trường Đình vẫn còn đang xem di vật của mẹ, cậu cứ giở tới giở lui cuốn album không tới mấy trang.
Triệu Giản thở dài, liền đi ra ngoài gặp Đường Bỉnh Kiến.
Đường Bỉnh Kiến đang gọi điện thoại, vệ sĩ giúp ông mặc áo khoác, tựa hồ là muốn ra ngoài.
Triệu Giản nói : "Ông nội, ông muốn gặp con?"
Đường Bỉnh Kiến nói : "Buổi sáng gọi, giữa trưa mới đến."
Triệu Giản vội vàng nhìn trái phải : "Ông nội, ngài đây là muốn đi ra ngoài?"
Đường Bỉnh Kiến gật đầu : "Con cũng đi theo."
"Đi làm cái gì?" Triệu Giản kỳ quái hỏi.
Đường Bỉnh Kiến nói : "Làm gì? Tự nhiên là đến Lăng gia."
Triệu Giản nghe xong, có chút đau đầu, nhìn dáng vẻ của Đường Bỉnh Kiến nhất định là nghe đến chuyện Lăng gia mới đến đây.
Triệu Giản biết, ông nội mặc dù làm việc hay nói chuyện đều rất cứng rắn, thế nhưng người lớn tuổi, khó tránh khỏi cứng miệng mềm lòng, hơn nữa còn đặc biệt bao che con cháu, trong ý thức của ông, người Đường gia là tuyệt đối không thể bị người ngoài khi dễ.
Triệu Giản vội vàng nói : "Nhưng mà ông nội, vợ con còn ở trong phòng."
Đường Bỉnh Kiến trừng mắt hắn một cái : "Đều là người lớn, chứ có phải con nít đâu, rời đi một lát cũng không được. Gọi em trai con chăm sóc một chút không được sao? Con đi với ta đến Lăng gia đòi một lời giải thích."
Triệu Giản không có cách nào, đành phải nói : "Được được, vậy để con gọi điện thoại cho Quý Khai, sau đó đi cùng ngài, chúng ta đi nhanh về nhanh được không?"
"Chứ sao nữa?" Đường Bỉnh Kiến nói : "Hay là muốn ở tại Lăng gia ăn cơm tối? Con không sợ ăn xong rồi vào bệnh viện à."
Triệu Giản : ". . ."
Triệu Giản thấy ông nội nói móc thì đàng hoàng ngậm miệng lại, miễn cho lửa giận của ông nội tất cả đều đổ trên người hắn, vẫn nên đổ lên đầu Lăng gia mới tốt.
Đường Bỉnh Kiến ghét bỏ Triệu Giản quá lôi thôi nên để Triệu Giản thay quần áo khác, Triệu Giản sau khi đổi đồ khí tràng lập tức liền khác biệt, đi theo Đường Bỉnh Kiến lên xe đi về hướng Lăng gia.
Lúc này Lăng Chính Trung đang phát cáu, bọn họ thật vất vả mới nghĩ ra cách đem Cố Trường Đình lừa tới, không ngờ hiện tại người chạy mất không bắt lại được.
Lăng Chính Trung tức giận mắng : "Cậu xem đi, biện pháp cậu nghĩ, toàn là vô dụng."
"Cái này. . . Con cũng không ngờ đến, Cố Trường Đình kia lại quen biết Giang Tam thiếu a." Lục Sang Uy lắp bắp nói.
Lăng Chính Trung nghe hắn cãi lại, càng tức giận : "Ta bất kể, Lăng Sơ Nam là cháu của ta, nó không thể có chuyện được, cậu nếu là không thể đem Cố Trường Đình bắt trở lại, vậy cậu liền hiến thận cho cháu ta đi!"
Lục Sang Uy nghe xong, sợ hãi, nói : "Lão gia tử ngài yên tâm, con nhất định đem Cố Trường Đình bắt về, con sẽ nghĩ biện pháp khác. . ."
Hắn ta còn chưa nói xong, điện thoại đã bỗng nhiên vang lên, Lục Sang Uy vừa nghe, sắc mặt liền tái nhợt.
Lăng Chính Trung mơ hồ nghe được trong điện thoại nói cái gì "Sự tình không tốt", chẳng qua đến cùng là chuyện gì không tốt, ông ta cũng không biết.
Lục Sang Uy cúp điện thoại, mặt vẫn trắng bệch.
Lăng Chính Trung hỏi : "Chuyện gì xảy ra? Có phải là công ty xảy ra chuyện?"
Lục Sang Uy nói : "Không. . . Không là, là. . . là. . . Vệ sĩ nói, Đường Gia Đường lão tiên sinh, đến cổng nhà chúng ta."
"Đường lão tiên sinh?" Lăng Chính Trung lập tức đứng lên : "Có phải là Đường Bỉnh Kiến?"
Lục Sang Uy gật đầu.
Lăng Chính Trung cao hứng nói : "Đường Bỉnh Kiến sao lại tự mình đến? Con vậy mà làm ăn với Đường Bỉnh Kiến cũng không nói cho ta một tiếng."
"Không không. . ." Lục Sang Uy nhìn thấy ông ta hiểu lầm, vội vàng nói : "Con không có cùng Đường lão tiên sinh làm ăn."
"Vậy ông ta tự mình chạy tới làm cái gì?" Lăng Chính Trung hồ nghi nói.
Lục Sang Uy vẻ mặt xanh xao, nói : "Là. . . Nói là đến tới cửa hỏi tội."
"Cái gì?" Lăng Chính Trung cũng ngơ ngẩn : "Chúng ta khi nào thì đắc tội với người của Đường gia? Có phải là cậu đã làm gì đắc tội với bọn hắn hay không?"
Lục Sang Uy nói : "Đường lão tiên sinh nói. . . Nói là vì chuyện của Cố Trường Đình, đến tìm chúng ta hỏi tội. . ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...