Cả bàn liền nhao nhao lên, có người nói Triệu Giản bộ dáng quê mùa, có người lại nói Triệu Giản là tên gọi quê mùa, dù sao so với Đường gia đại thiếu Đường Hoài Giản chưa từng gặp, phương diện nào cũng kém xa, Triệu Giản ngay cả xách giày cho Đường đại thiếu cũng không đủ tư cách.
Mấy người kia càng nói càng khó nghe, nhưng Triệu Giản lại giống như tên ngốc, hoàn toàn không ngại, còn cười đến vui vẻ, khoé miệng đuôi lông mày đều nhếch lên.
Những người đó khinh thường nhìn Triệu Giản, không biết hắn đang cười cái gì, còn vui như vậy, giống như tên ngốc không phải là hắn mà là người khác vậy.
Cố Trường Đình sắc mặt đen lại. Cậu cho rằng đều là người nhà, sẽ không gây cho mình bao nhiêu phiền toái, có thể nể mặt liền nể mặt, huống hồ đưa tay ra không đánh người mặt cười, tốt xấu gì người ta cũng đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn như vậy.
Nhưng Cố Trường Đình không chịu nổi nữa, đột nhiên vỗ bàn đứng lên.
Lần này thì hay rồi, tất cả mọi người đều giật nảy mình, mấy người lúc nãy còn đang lao nhao đều ngậm miệng không dám phát ra tiếng, nhìn Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình đen mặt nói: "Triệu Giản là người yêu của tôi, tôi hi vọng các người có thể tôn trọng anh ấy một chút."
Triệu Giản nhìn Cố Trường Đình ra mặt giúp mình, cười càng vui vẻ, bí mật vươn tay nắm tay Cố Trường Đình, mười ngón đan xen.
Cố Trường Đình đang tức giận, khẩu khí rất lớn, chẳng ngờ bị Triệu Giản quấy rối, khí tức của Cố Trường Đình nháy mắt giảm xuống.
Triệu Giản nắm tay Cố Trường Đình nói: "Vợ đừng tức giận, tức giận hại thân, anh sẽ đau lòng."
Hắn nói lời này, biểu hiện bọn họ đặc biệt thông tình đạt lí, khiến những người bên cạnh trông rất hẹp hòi, không biết xấu hổ.
Có rất nhiều người trong bàn tiệc không phục, xem thường Cố Trường Đình, nhưng đều kìm nén không dám nói lời nào, bộ dáng kia thật thú vị, chỉ sợ nghẹn một hồi, phổi đều nổ tung..
Đại cô vội vàng hoà giải: "Trường Đình, mau ngồi xuống, đừng nóng giận, nóng giận hại thân. Việc này là bọn họ có lỗi. Triệu Giản đã vào cửa nhà họ Cố, chính là người của Cố gia ta. Chúng ta nên quan tâm cậu ấy, con nói có đúng không? Đều là người trong nhà, chỉ đùa một chút thì thôi, nhiều lời thì thành khó nghe. Các người mau xin lỗi Triệu Giản. Nói đùa cũng không biết nặng nhẹ. "
Mấy người trông trẻ tuổi, bối phận có vẻ không cao bị đại cô yêu cầu xin lỗi, bọn họ dáng vẻ không tình nguyện, nghẹn nửa ngày nhưng vẫn xin lỗi.
Đứng lên lắp bắp, thấp giọng nói với Triệu Giản: "Thực xin lỗi, vừa rồi tôi uống quá nhiều, miệng không có có chừng mực. Cậu đừng để ý."
Triệu Giản lúc này lại bắt đầu tập trung tấn công cua hoàng đế, hắn ăn rất chuyên tâm, ngay cả khi mấy người kia nói cũng không ngẩng đầu lên, giống như là không nghe thấy.
Mấy người vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng lại không thể nói thêm lần nữa, hầm hực ngồi xuống.
Sau đó, không ai trong bàn nói gì Triệu Giản nữa, Triệu Giản càng ăn uống vui vẻ, tự mình ăn một miếng thì phải cho Cố Trường Đình một miếng, còn lột vỏ sạch trơn.
Đại cô đã mấy lần ngầm nhắc đến Đường gia đại thiếu Đường Hoài Giản, nhưng Cố Trường Đình vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không tiếp, đại cô bất lực liền không nhắc lại nữa.
Ăn được một nửa, đại cô đứng dậy bỏ đi, nói là đi vệ sinh.
Không lâu sau khi đại cô rời đi, dượng cũng đi theo, hai người gặp nhau ở ngoài phòng vệ sinh.
Dượng nói: "Tính toán của bà sắp đổ sông đổ biển rồi."
"Cũng chưa chắc."
Dượng lại nói: "Chưa chắc? Nhìn đi, Cố Trường Đình không biết nổi điên cái gì, lại bị một tên nhà quê thô kệch mê hoặc đến choáng váng, không cho người khác nói hắn ta một câu, đối với Đường gia đại thiếu không chút hứng thú. Ai, thật vất vả mới có cơ hội trèo lên Đường gia, hiện tại đều bị ngâm nước nóng. "
Đại cô nói: "Ông gấp gáp cái gì? Tôi còn có hậu chiêu."
"Còn có biện pháp?" Dượng hỏi.
Đại cô giễu cợt: "Với Cố Trường Đình, chúng ta bây giờ phải cung phụng nó, chúng ta không làm được gì nó cũng không thành vấn đề, nhưng có thể ra tay từ chỗ tên nông dân kia."
Dượng dường như không nghĩ ra, đại cô liền nói: "Ông không nhìn thấy sao? Triệu Giản kia tuy rằng dung mạo tuấn tú, nhưng dù sao cũng là nhà quê, chưa trải sự đời. Ông xem vừa rồi hắn ta ăn uống kia, thật là khó coi. Không bằng chúng ta nói chuyện riêng với hắn, cho hắn ít tiền, để hắn chủ động ly hôn với Cố Trường Đình, không phải được rồi sao? "
Dượng nghe xong cũng cho rằng phương pháp này khả thi, dù sao cũng nghĩ lại một hồi, cách ăn của Triệu Giản quả thực giống như người chưa trải sự đời.
Đại cô nói: "Ông đừng trở về nữa. Cứ đợi trong phòng vệ sinh. Tôi không tin là nó ăn uống mà không đi vệ sinh. Đợi khi hắn đến, ông cho hắn một tấm séc rồi đuổi đi. "
"Tôi biết rồi, bà yên tâm." Dượng nói.
Đại cô rất nhanh đã trở lại phòng tiệc, tiếp tục nịnh nọt Cố Trường Đình.
Triệu Giản chẳng mấy chốc đã ăn no, mặc dù lượng cơm của hắn lớn, nhưng thức ăn do Cố gia chuẩn bị thật sự rất nhiều, đến mức không thể ăn hết.
Triệu Giản ăn no nói: "Vợ, anh muốn đi vệ sinh."
Đại cô vội vàng nói: "Sau khi ra khỏi phòng ăn thì quẹo bên phải."
Cố Trường Đình sợ Triệu Giản đi lạc, nói: "Tôi đi với anh."
Đại cô nhìn qua, sao dám để Cố Trường Đình đi theo, nếu không kế hoạch chẳng phải sẽ bị phá hỏng: "Trường Đình à, để Triệu Giản đi một mình không sao đâu, chỉ cách vài bước thôi, cậu ấy cũng không phải trẻ con nữa. Chúng ta ăn cơm cho xong đi, còn nói tới chính sự, về chuyện cổ phần."
Lúc này đại cô muốn cùng Cố Trường Đình nói chuyện cổ phần, Cố Trường Đình vì chuyện này mà đến đây, tự nhiên sẽ bị đại cô kéo lại.
Triệu Giản nói: "Vợ, anh sẽ không bị lạc đâu. Anh sẽ trở lại sớm. Vợ nói chuyện đi, xong rồi chúng ta về."
"Được." Nói thật, Cố Trường Đình cũng muốn mau chóng về nhà, ở trong nhà họ Cố, Cố Trường Đình thật sự không thoải mái.
Triệu Giản một mình đứng dậy đi ra ngoài phòng ăn.
Hắn đi tới cửa thì quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy đại cô của Cố Trường Đình đang lén lút nhìn hắn, ánh mắt không hề thân thiện chút nào, rõ ràng là có âm mưu.
Đại cô bị Triệu Giản bắt gặp, sắc mặt lập tức lúng túng, suýt chút nữa quên mất Triệu Giản là một tên ngốc.
Nhưng mà Triệu Giản lại cười toe toét, vẻ mặt ngốc nghếch, khiến đại cô cảm thấy mình là quá khẩn trương, ngu ngốc chính là ngu ngốc thôi.
Triệu Giản bước về phía phòng vệ sinh, dượng đã đợi hắn từ lâu, đợi một hồi cuối cùng cũng thấy người tới.
Triệu Giản chưa bước vào buồng vệ sinh đã bị dượng chặn lại, dượng còn thuận tay khóa trái cửa phòng không cho người khác quấy rầy.
Dượng nói: "Tôi có vài lời muốn nói với cậu."
Triệu Giản nở một nụ cười ngây ngô: "Có chuyện gì sao? Tôi đang gấp. Bằng không để tôi vừa nói chuyện vừa đi vệ sinh được không?"
Dượng sắc mặt tái xanh, cảm thấy Triệu Giản không hổ là đồ nhà quê, thô tục không chịu nổi, phất tay nói: "Vậy cậu đi trước đi, tôi chờ cậu ở đây, một hồi sẽ nói chuyện sau. "
Triệu Giản cười cười, lề mề đi vào buồg vệ sinh, dượng liền đợi ở bên ngoài, đợi một hồi lâu, đợi đến khi không còn kiên nhẫn, Triệu Giản mới lề mề đi ra.
Dượng vốn đã rất nóng nảy, đừng nhìn ông ta sợ vợ, chỉ là vì ông ta ở rể mà thôi, tài chính không bằng vợ, cho nên mới sợ. Khi ở bên ngoài, người dượng này vẫn rất giỏi cáo mượn oai hùm, làm mưa làm gió, đặc biệt phách lối.
Dượng trực tiếp lấy tấm chi phiếu từ trong ngực ra, sau đó lấy bút, viết mấy chữ trên tấm séc, nói: "Tôi muốn cậu ly hôn với Cố Trường Đình. Tôi có thể đưa tiền cho cậu. Muốn bao nhiêu cứ nói."
Triệu Giản mỉm cười, chớ nhìn hắn khuôn mặt chất phác, nụ cười lại tràn đầy châm chọc, hắn còn tưởng là chuyện gì, hóa ra lại là loại phương pháp cũ rích này.
Triệu Giản nói: "Ly hôn? Tại sao phải cùng vợ ly hôn? Ta không muốn. Ta thương vợ còn không kịp, cho nên ta sẽ không ly hôn với cậu ấy."
Dượng cười lạnh, khinh thường nói: "Đừng có nói trước, tấm chi phiếu này cho cậu, nhìn số tiền trên đó rồi hãy trả lời tôi."
Dượng ném chi phiếu cho Triệu Giản, Triệu Giản giơ tay bắt lấy, đưa tới trước mặt nhìn.
Ba trăm nghìn...
Triệu Giản nhìn thấy suýt chút nữa bật cười, đuôi lông mày cũng không nhịn được nhảy lên.
Hắn thật sự không biết là mình chỉ đáng giá 300.000 tệ, hay Cố Trường Đình chỉ đáng giá 300.000 tệ, hay là người nhà họ Cố đã kém cỏi tới mức bày rồi, dù sao cũng là một thế gia vọng tộc trong vòng thượng lưu, cái con số này...
Đúng là không phải keo kiệt bình thường a ...
Dượng không biết là mình bị Triệu Giản khinh thường, cảm thấy 300.000 đối với một gã thô kệch quê mùa đã là một con số trên trời, vênh váo nói: "Thế nào? Nhiều tiền thế này, cậu cả đời đều kiếm không ra, cả đời đều tiêu không hết! Cầm lấy số tiền này, cậu có thể tự mình sống, sống thế nào cũng được. Ở bên Cố Trường Đình, sẽ bị nó trói buộc. "
Triệu Giản liếc hắn một cái, sau đó giả bộ bối rối, cầm ngân phiếu nói: "Vị tiên sinh này, là như vậy, tôi ít đọc sách, không biết chữ. Trên này viết bao nhiêu tiền? Tôi xem không hiểu lắm. "
Nghe đến đây dượng càng khoái trá, quả nhiên là từ nông thôn đến, đưa chi phiếu mà cũng không hiểu.
Triệu Giản vẻ mặt nghiêm túc, cầm chi phiếu nói: "Đây là ba chữ sao? Cho nên là ba triệu sao?"
Dượng bị lời nói của hắn làm cho nghẹn họng, tên ngu xuẩn này đúng là công phu sư tử ngoạm, ông ta cảm thấy, cho hắn ba triệu, nhất định sẽ nghẹn chết hắn.
Chẳng qua ông dượng không nói gì, còn bắt nạt hắn ngu xuẩn, nói: "Đúng, là ba triệu."
Dượng thầm nghĩ, dù sao chuyện đã thành, chi phiếu đã cầm, Triệu Giản muốn trở ngược lại nói tiền không đủ, chính là hắn ngốc, không thể trách người khác.
Triệu Giản vẻ mặt kinh ngạc nói: "Ba triệu, quá ít."
Vừa nói xong, hắn vừa ném chi phiếu lại cho dượng, nói: "Tôi không muốn, quá ít."
Dượng nhất thời không phản ứng lại, trợn mắt ngoác mồm, chi phiếu còn chưa kịp chụp lấy, liền rơi xuống đất. Chi phiếu kia chỉ có 300.000 tệ, so sánh với 3 triệu vẫn thiếu quá nhiều, mà 3 triệu Triệu Giản còn chê quá ít, huống chi là 300.000 tệ.
Dượng cảm thấy, quả thực mình bị một tên nông dân sỉ nhục, tức giận đến đỉnh đầu bốc khói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...