Khương Đào đừng ở cửa, vị trí của thiếu niên vừa vặn đứng chắn cửa, Thẩm Thời Ân không thấy được người nói với nàng, bỏi vậy mới hỏi.
“Là phu quân ta tới tìm ta”.
Khương Đào cười rộ lên, đưa đèn lồng trong tay cho thiếu niên, nói: “Đệ chờ ở đây một chút, ta đi nói với chàng một tiếng.
Chúng ta đưa đệ đi tìm người nhà”.
Nói xong nàng liền quay đầu nhìn Thẩm Thời Ân, hắn đi từ trên lầu hai xuống, tuy bước đi vững vàng nhưng rất chậm rãi, không giống nhanh nhẹn như bình thường.
Thoạt nhìn đúng là uống không ít rượu.
“Ta đã gặp được công tử sáng giúp đỡ ta”.
Khương Đào đang muốn dẫn hắn tới, quay đầu liền phát hiện người đi mất rồi.
Chẳng lẽ đối phương thật coi mình thành người xấu? Nhìn bên cạnh chính mình nhiều thêm một người cao to nên nhắm chuẩn thời cơ bèn chạy?
Khương Đào bất đắc dĩ cười cười, nói với Thẩm Thời Ân: “Chàng xem, người chạy mất rồi”.
Nói xong nàng đỡ Thẩm Thời Ân, hỏi Tiểu Vinh đâu?
Thẩm Thời Ân cười khẽ, “Hắn ngủ rồi”.
Tiểu nhị cũng tới giúp đỡ, nói: “Tửu lượng của khách quan thật tốt, năm xưa, rượu hoa điêu của tiểu điếm lâu ngấm.
Nhiều khách xưng là có tửu lượng tốt uống lên cũng không thấy sao, chờ tới khi ngấm rồi cũng phải say mấy ngày.
Giống như ngài uống mấy vò còn đi lại được như vậy, đúng là tiểu nhị hiếm gặp”.
Khương Đào nói với tiểu nhị: “Sở tiểu thiếu gia trên lầu….”.
Tiểu nhị cười nói: “Nương tử yên tâm, Sở tiểu thiếu gia là khách quen của chúng ta, tiểu nhân và gã sai vặt của hắn sẽ đưa hắn về phủ”.
Ra khỏi Giang Vọng Lâu, Thẩm Thời Ân nói chính mình nặng, không cho Khương Đào đỡ.
Khương Đào thấy hắn đi được cũng không kiên trì.
Một lúc sau hai người về tới hẻm Trà Hồ, bọn đệ đệ đều đang viết bài, Khương Đào đi nhìn bọn họ một chuyến, sau ra tới nhà bếp lại thấy Thẩm Thời Ân đi ra từ nhà chính còn đang trần nửa người định đi tới giếng tắm nước lạnh.
Nếu là ngày thường, Khương Đào khẳng định không nói hắn nhưng hôm nay uống nhiều rượu như vậy, Khương Đào khuyên: “Trên người chàng có mùi rượu còn chưa tan, cẩn thận cảm lạnh, ta đi đun nước nóng, chốc lát dùng nước ấm rửa mặt”.
“Ta sắp xong rồi”.
Đôi mắt Thẩm Thời Ân đăm đăm nói.
“Ta đi đun nước cho chàng ngâm chân”.
Trước đây chỉ có Thẩm Thời Ân chăm sóc nàng, nàng cũng muốn được chăm sóc hắn.
Không lâu sau, nước đung xong, nàng gọi Thẩm Thời Ân về phòng, chính mình bưng một chậu nước tới.
Thẩm Thời Ân đúng là uống hơi nhiều, lúc này cứ như đứa trẻ đoan chính ngồi trên giường, tay còn đặt trên đùi.
Khương Đào ngồi xổm xuống cởi giày vớ cho hắn, buồn cười nói: “Ngày thường ta không biết chàng thích uống, xem ra sau này trong nhà phải mua thêm chút rượu, bằng không lần sau còn phải uống nhiều như hôm nay.
Không phải hôm nào ta cũng vui vẻ chăm chàng đâu nhá”.
Thẩm Thời Ân rũ mắt nhìn, cũng không nói gì.
Khương Đào sợ là hắn thực sự uống tới choáng váng, một lời cũng không nói.
Trong nhà không có mật ong, liền đi pha trà cho hắn giải rượu.
“Đây, uống đi”.
Khương Đào chăm hắn như hài tử, trà đun xong còn thổi rồi mới đưa cho hắn.
Thẩm Thời Ân ngoan ngoãn nhận lấy, rất mau uống hết một ly trà nóng.
Khương Đào lại ngồi xổm xuống lau chân chàng, giục hắn lên giường nằm.
Thẩm Thời Ân nằm vào trong ổ chăn, Khương Đào đắp chăn xong cho hắn, đang chuẩn bị đứng dậy thu dọn lại bị Thẩm Thời Ân duỗi tay kéo lại.
“Hôm nay, là sinh nhật của trưởng tỷ ta”.
Giọng hắn khàn khàn.
Khương Đào vốn còn đang buồn bực, tuy rằng khó có được lúc Sở Hạc Vinh làm chủ chiêu đãi, nhưng Thẩm Thời Ân là người biết khắc chế, trước đó hai người thành thân, hắn cũng không uống nhiều như vậy.
Hóa ra hôm nay là sinh thần của trưởng tỷ hắn.
Khương Đào không biết nói gì mới an ủi được, dứt khoát ngồi tại mép giường, vừa vỗ nhẹ người hắn, vừa hỏi: “Vậy có muốn tế bái cho tỷ tỷ chàng một chút không?”.
Cách một lúc sau, Thẩm Thời Ân mới nói: “Tỷ ấy không thích như vậy, hay là thôi đi”.
Hắn từ nhỏ đã mất mẫu thân, mỗi khi tới ngày giỗ của mẫu thân liền rầu rĩ không vui.
Mà trưởng tỷ hắn sẽ mang theo các loại đồ chơi tới trước mặt hắn, nói: “Người cũng đã đi rồi, chúng ta làm bộ dáng khổ sở vậy cho ai xem? Huống hồ nếu là mẫu thân biết, đệ nói bà muốn nhìn đệ mặt ủ mày ê hay là muốn thấy đệ tươi cười vui vẻ?”.
Hắn biết trưởng tỷ nói không sai nhưng khi đó tuổi còn nhỏ, vẫn cười không nổi.
Trưởng tỷ hắn không có cách nào, đau đầu đỡ trán nói, “Sau này tỷ mất rồi, nếu là sinh thần của ta đệ tuyệt đối đừng làm ra cái bộ mặt như vậy.
Ta ở dưới mặt đất cũng sống không yên”.
Trưởng tỷ như mẫu thân chăm sóc hắn lớn lên, hắn lúc ấy nóng nảy nói: “Tỷ sẽ không chết!”.
Trưởng tỷ hắn nhịn không được cười rộ lên, nói: “Sao sẽ không chết được.
Là người đều sẽ chết.
Hơn nữa, ta còn lớn hơn đệ nhiều như vậy, khẳng định là sẽ đi trước đệ.
Cũng không thể chờ Thời Ân của chúng ta già rồi, tỷ mà còn sống thì sẽ thành lão yêu quái mất”.
…….
……..
Những lời đó chẳng qua chỉ là lời nói đùa giữa hai tỷ đệ, không nghĩ rằng có ngày nó lại thành hiện thực.
“A Đào, có phải ta đã già rồi không?”.
Thanh âm của Thẩm Thời Ân rất nhỏ, ánh mắt cũng đã tan ra.
Khương Đào thấy hắn nói hồ đồ cũng không biết nói tiếp như nào, chỉ có thể tiếp tục vồ về hắn, dỗ hắn ngủ.
“Đúng vậy, chàng già rồi, hiện tại chàng buồn ngủ, đợi ngủ dậy mọi chuyện đều sẽ tốt hơn”.
Dỗ một trận, Thẩm Thời Ân rốt cuộc mới nhắm mắt lại, rất mau đã chìm vào giấc ngủ.
Khương Đào lại trông hắn một lúc, dùng ánh mắt cẩn thận phác họa khuôn mặt hắn.
Nàng rốt cuộc nhớ ra vì sao trước đó có cảm giác thân thiết với thiếu niên kia, hóa ra mặt hắn có ba phần tương tự với Thẩm Thời Ân.
Tuy vậy thế gian tươi đẹp đều sẽ có những người có chút giống nhau, hơn nữa thiếu niên kia cũng chưa trưởng thành, nhìn cũng không đặc biệt rõ ràng.
Thẩm Thời Ân tuy không nhắc tới chuyện lúc trước nhưng hắn có nhắc tới trưởng tỷ vài lần, đối với thân nhân khác đều không nói, hẳn là cũng không còn.
Hôm nay hắn đau buồn như vậy, không cần thiết phải nhắc tới người có phần giống hắn khiến hắn đau khổ thêm.
Nghĩ như vậy, Khương Đào bèn đi thu dọn rửa mặt.
……
Bên Tiêu Giác, nghe được thanh âm của Thẩm Thời Ân sau hắn liền xua tay bảo ám vệ rời đi.
Vương Đức Thắng luôn canh giữ ở xa, trên đường về nhịn không được khuyên nhủ: “Điện hạ sao lại không gặp Thẩm đại nhân?”.
“Có gì phải gặp đâu?”.
Lúc này bọn họ đã đi xa, ngay cả tên của Vọng Giang Lâu cũng không thấy, Tiêu Giác dừng chân lại quay đầu nói: “Biết cữu cữu còn sống, còn sống tốt như vậy, ta cũng rất cao hứng”.
Vương Đức Thắng nghe thấy lời này, trong lòng càng thêm đau.
Thẩm Thời Ân sống rất tốt, tuy rằng thân phận là khổ dịch không thể nói ra nhưng thành thân xong có người nhà, cả nhà vô cùng náo nhiệt.
Đoàn người bọn họ rất sớm đã tới gần Giang Vọng Lâu, nhìn cả nhà bọn họ hòa thuận vui vẻ, sau tiểu nương tử kia mang mấy tiểu tử xuống lầu, cũng là vừa cười vừa nói.
Nhưng còn điện hạ bọn họ thì sai? Chỉ có thể lẻ loi một mình đứng ở chỗ tối, tấm lưng ấy thật khiến người khác đau lòng.
Hơn nữa nếu chỉ là những người đó cũng thôi đi, Vương Đức Thắng còn thấy cả Tiêu Thế Nam – thế tử đã chết 3, 4 năm của Anh Quốc công.
Trước đó Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam đi với nhau như hình với bóng, hiện giờ hai huynh đệ họ còn ở một chỗ, còn điện hạ của họ…..
“Thẩm đại nhân thấy ngài chắc chắn sẽ rât vui mừng”.
Vương Đức Thắng cẩn thận dùng từ, “Hiện giờ, thân phận của Thẩm đại nhân không thể gặp ngoài sáng nhưng nếu ngài ấy xen lẫn vào đội ngũ hồi kinh của chúng ta, có ngài ấy âm thầm hỗ trợ, điện hạ khẳng định như hổ thêm cánh”.
Nếu là Tiêu Giác mười mấy tuổi ngây thơ trước đó khẳng định không bảo vệ được Thẩm Thời Ân nhưng nay hắn đã trưởng thành, cánh đã cứng cáp, giấu một Thẩm Thời Ân hẳn là không khó.
Tiêu Giác thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn về phía trước, “Không cần, như vậy là tốt rồi”.
Vì cái gì bắt cữu cữu hắn mạo hiểm tính mạng tới giúp hắn chứ? Hắn biết rằng nếu cữu cữu biết được chính mình có thể giúp khẳng định sẽ không ngại tất cả mà không chối từ.
Nhưng thế cục ở kinh thành sóng ngầm mãnh liệt, chớp mắt một cái liền thay đổi cả thế cờ, một ngày hắn còn chưa ngồi trên vị trí kia, một ngày liền chưa chắc có thể bảo vệ được hắn.
Tựa như trước khi mẫu thân thắt cổ tự tự gọi hắn tới nói chuyện, cố tình không nhắc tới cữu cữu bị giam giữ, bà ấy hẳn cũng hy vọng cữu cữu có thể rời xa nơi này, sống thật tốt?
Tiêu Giác ngồi vào xe ngựa, nhấc màn xe lên nhìn huyện thành yên tĩnh này trong chốc lát, thả mành phân phó; “Tối nay chúng ta rời đi, trở về đội ngũ đi về hướng bắc”.
Đoàn người thừa dịp đêm tối mà rời đi, mãi cho tới khi ra khỏi thành, thanh âm Tiêu Giác mới truyền ra từ trong xe ngựa: “Cái đèn lồng kia, giữ lại cho ta”.
Tâm hự của editor: Xin lỗi vì không báo trước cho mọi người, thái tử của chúng ta hay xưng là “cô”, theo mình biết ngày xưa hay xưng vậy nhưng mình muốn để là ta hơn, “cô” tui nghe không quen.
Mong mọi người thông cảm nha ^^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...