Sáng sớm hôm sau, tiểu huyện náo nhiệt tung trời.
Đêm trước đó vô thanh vô tức mà nổi lên một hồi lửa lớn, cả Mẫu Đơn tú trang cháy sạch.
May mắn thay là chỉ cháy cửa hàng, ban đêm không có người, cũng không có ai bị thương.
Tuy vậy, ngọn lửa này cũng rất kỳ lạ, chỉ cháy đúng một tú trang, cũng không lan sang bên cạnh.
Có người đã tới kiểm tra qua một lượt, ở gần Mẫu Đơn tú trang phát hiện mồi lửa, còn phát hiện có người đổ nước lên chỗ cửa gần đó, đến bây giờ vệt nước còn chưa khô.
Nào có bùng lên một cách kỳ quái, rõ ràng là có người lên kế hoạch sẵn hết rồi, chỉ đốt đúng một nhà Mẫu Đơn tú trang.
Ban đầu tới tú trang, Lý chưởng quầy còn ngây cả người, đừng nói là đồ thêu, ngay cả tường cũng bị thiêu đen.
Ngày hôm qua không phải là chủ nhân nhà hắn sai người đi phóng hỏa ở hẻm Trà Hồ sao? Sao lại thành tú trang nhà mình bị cháy rồi?
“Chưởng quầy, có người cố ý phóng hỏa!”.
Tiểu nhị tới sớm hơn nghe người khác phân tích liền nói lại với chưởng quầy, “Chúng ta đi báo quan, nhất định bắt được cái người xấu kia”.
Lý chưởng quầy cho rằng chuyện này không đơn giản như vậy nhưng lại không thể nói được, bị mấy người phẫn nộ vây quanh đi tới huyện nha.
Mà bên huyện nhà, sáng sớm cư nhiên đã thăng đường thẩm án.
Không ít bá tánh nghe được tiếng trống bèn tới xem náo nhiệt.
Hơn nữa còn cộng thêm cá những bá tánh đi sau Lý chưởng quầy nữa, nhất thời huyện nha nhộn nhịp vô cùng.
Trên công đường có hai kẻ áo đen đang quỳ, người đứng không phải ai khác là Niên chưởng quầy.
Lý chưởng quầy vừa thấy hai cái bóng áo đen kia đầu liên “ong” một tiếng.
Đây chẳng phải là hai tiểu tặc hôm qua hắn che mặt đi tìm sao?!
Tần tri huyện sáng sớm đã bị tiếng trống đánh thức ngồi dưới tấm biển “gương sáng treo cao”, sắc mặt nhìn qua rất không tốt.
“Người dưới công đường là ai? Có chuyện gì?”.
Niên chưởng quầy lập tức chắp tay nói: “Bẩm tri huyện lão gia, tiểu nhân là chưởng quầy của Phù Dung tú trang, đêm qua tiểu nhân và lão bản của tú phường Khương nương tử thương lượng chuyện đồ thêu mới, bàn bạc tới rạng sáng hôm nay, trên đường tiểu nhân về nhà liền nhìn thấy hai người này phóng hỏa Mẫu Đơn tú trang.
Tiểu nhân phí sức chín trâu hai hổ mới chế phục được hai người họ, sau lại tìm người tới cứu hỏa, đáng tiếc là chậm một bước, không thể giữ được tú phường đối diện”.
“Bên ngoài có cháy?”.
Tần tri huyện thu hồi vẻ mệt mỏi, lập tức nhìn về phía người đứng.
Chuyện như hỏa hoạn có lớn có bé, cháy một nhà còn chưa tính, nếu là cháy cả một con phó, lại gây ra án mạng, thời điểm kiểm tra đánh giá tới hắn nhất định bị đánh hạng bét.
Cũng may là không lâu sau, bộ khoái hỏi thăm rõ ràng trở về bẩm báo; “Đúng là có hỏa hoạn nhưng chỉ cháy đúng một nhà Mẫu Đơn tú trang, bên cạnh đều còn”.
Tần tri huyện thở ra một hơi, gõ bàn: “Tiểu tặc dưới công đường, còn không mau khai ra, vì sao đêm khuya đi phóng hỏa?”.
Hai tiểu tặc ngươi nhìn ta ta nhìn người, biểu tình trên mặt đúng là dở khóc dở cười.
Đêm qua hai người còn chưa kịp động thủ liền bị đánh ngất đi, còn tưởng tỉnh dậy là ở đại lao rồi.
Không nghĩ tới không lâu sau, bọn họ bị người ta hắt nước tỉnh, tiểu nương tử mỹ mạo kia cười tủm tỉm nhìn bọn họ, hỏi muốn dùng lý do gϊếŧ người cướp của vào ngục hay là làm hỏng chuyện rồi lôi cả chủ cửa hàng sai khiến bọn họ vào cùng?
Đừng nhìn đều là bị bắt nhưng khác biệt không nhỏ.
Nếu là ngươi gánh tội danh trước, tuy rằng bọn họ không đắc thủ nhưng triều đại này có luật pháp liên quan tới gϊếŧ người rất nghiêm minh, đêm khuya bọn họ đi phóng hỏa, nếu đắc thủ không biết chết bao nhiêu người.
Bị bắt vào như vậy tuy không chết nhưng ít nhất cũng sẽ là lưu đày ngàn dặm.
Vế sau lại khác, bọn họ tuy đốt cháy một cửa hàng, tạo thành tổn thất nhất định nhưng không dính tới mạng người.
Hơn nữa, “hỏng chuyện” chính là người sai khiến bọn họ đốt cửa hàng, bọn họ chỉ là ngu quá nên đốt sai chỗ, gọi là nhân quả tuần hoàn, báo ứng tới chạy không kịp, tội danh sẽ nhẹ hơn nhiều.
Càng quan trọng là, ngữ khí của tiểu nương tử kia giống như đang thương lượng với họ, còn cái nam nhân chế phục bọn họ kia lại giống như địa ngục Tu La đang gắt gao nhìn chằm chằm họ.
Bản lĩnh của người nọ họ cũng đã biết, chế phục bọn họ chỉ là trong nháy mắt, nếu là từ chối, đối phương có rất nhiều biện pháp vô tức vô thanh mà lấy mạng bọn họ.
Hai người nào dám thương lượng, đương nhiên Khương Đào nói cái gì thì chính là cái ấy.
Sau đó, Khương Đào nhờ Thẩm Thời Ân đi tìm Niên chưởng quầy, mọi người cùng nhau hành động, bố trí hỏa hoạn, lại đổ nước lên cửa thềm của các nhà xung quanh, để hai tiểu tặc phóng hỏa ở Mẫu Đơn tú trang.
Vì khống chế ngọn lửa không thể vô tội vạ lây người khác, mỗi người bọn họ đều cầm theo một thùng nước, hễ thấy lửa lớn lan sang, mấy người họ cùng nhau hất nước, dập một phần.
Cứ như vậy mà cháy hơn nửa đêm, cuối cùng cũng thiêu sạch cái Mẫu Đơn tú trang.
“Còn không mau đưa xuống!”.
Tần tri huyện lại đập đường mộc xuống bàn, mắt định lấy thẻ tre trong ống.
Một tiểu tặc vội nói: “Đại lão gia minh giám, chúng ta chỉ là nhận người tiền tài thay người tiêu tai.
Cũng không thể trách chúng ta được, chỉ trách Phù Dung tú trang quá mức đáng giận!”.
Tần tri huyện nghe xong đơ người, lại xác nhận với người bên cạnh: “Rốt cuộc là nhà nào cháy? Sao chốc thì Phù Dung tú trang, chốc thì lại Mẫu Đơn tú trang?’.
Bộ khoái đi tìm hiểu tin tức kia nói: “Cháy chính là Mẫu Đơn tú trang nhưng Mẫu Đơn và Phù Dung lại mở cùng một chỗ, chiêu bài cũng giống nhau, có lẽ là hai người này ngu xuẩn, đốt sai nhà rồi!”.
Hai tiểu tặc kia còn rất biết diễn, một người khác lại hỏi.
“Hai ta đốt sai rồi? Không thể nào!”.
“Có lẽ thật sự đốt sai rồi, hôm qua ta còn ngươi đấy, nhà nào cần đốt, Phù Dung với Mẫu Đơn, vị trí với chiêu bài na na nhau, ta nhìn còn mơ hồ”.
“Ai nha vậy phải làm như nào.
Chúng ta trong giang hồ rất được tín nhiệm, nếu việc sai này truyền ra ắt chẳng phải đập vỡ danh hiệu của chúng ta rồi à?”.
Niên chưởng quầy cũng đầy căm phẫn nói: “Hai thằng trộm này, hóa ra chính là muốn đốt cửa hàng của chúng ta!”.
Nói xong người muốn nhào lên đánh nhau.
Bá tánh xem náo nhiệt cũng cười rộ lên, la hét ầm ĩ nói chưa bao giờ thấy trộm nào ngu như vậy!
Tần tri huyện bị sự ồn ào này chọc tới to đầu, gõ mộc đường nói yên lặng, sau sai bộ khoái giữ chặt Niên chưởng quầy, tìm người gọi người của Mẫu Đơn tú trang tới đối chất.
“Còn gọi ai nữa, chưởng quầy của Mẫu Đơn tú trang đang ở đây!”.
Trong đám người, Lý chưởng quầy vô tình bị người khác đẩy lên.
Mặt Lý chưởng quầy trắng bệch ra nhìn không ra hình ra dạng.
Người khác có thể cảm thấy hai tiểu tặc này buồn cười nhưng trong lòng hắn biết rõ, một ngày trước hắn làm theo phân phó của Sở Hạc Tường, sai hai người này đi đốt Khương gia ở hẻm Trà hồ, hơn nữa, hắn căn bản không nói rõ thân phận của mình, thanh toán tiền bạc xong liền rời đi.
Còn thay một bộ quần áo khác rồi mới về Mẫu Đơn tú trang phục mệnh.
Sự tình phát triển thành như vậy thực khiến hắn bất ngờ!
Tần tri huyện tuy không giỏi nhưng rốt cuộc cũng là làm quan nhiều năm, án tử lông gà vỏ tỏi nhiều vô kể, bộ dáng chột dạ trốn tránh của Lý chưởng quầy trốn không được mắt hắn, không cần thẩm, trước đánh bản tử trước rồi lại nói.
Đánh một lần hai mươi bản tử, Lý chưởng quầy bị đánh tới tróc da tróc thịt, hơi thở thoi thóp.
Niên chưởng quầy lộ ra vẻ mặt không đánh lòng nói: “Lão Lý à, hai nhà chúng ta tuy rằng ở đối diện nhưng cũng là chưởng quầy được chủ nhân mời về làm, ngươi hà tất phải sai người tới phóng hỏa? Làm như vậy thực chẳng đáng!”.
Câu này lập tức nhắc nhở Tần tri huyện, nghĩ cũng đúng, chưởng quầy này chỉ là nhân viên tạm thời, lại không phải sinh ý của nhà hắn, hắn thực phải mạo hiểm đi mướn người phóng hỏa sao?
Lập tức liền thẩm vấn người đứng sau màn, Lý chưởng quầy cũng mạnh miệng, sợ tới mức môi cũng trắng bệch nhưng vẫn đáp: “Đại nhân minh giám, tiểu nhân thật sự không có mướn người phóng hỏa, càng không có người nào đứng sau sai khiến!”.
Lời này vừa ra, Tần tri huyện lại đi thẩm vấn hai tiểu tặc kia.
Hai tiểu tặc này không cần Tần tri huyện nâng gậy đánh, lập tức cẩn thận thuật lại lần bọn họ nhận được tiền, làm thế nào cải trang theo dõi Lý chưởng quầy đi về Mẫu Đơn tú trang, rồi lại gặp được xe ngựa có thẻ bài chữ “Sở”….
Đây vốn cũng không phải lời nói dối, Tần tri huyện cho gọi tiểu nhị của Mẫu Đơn tú trang tới, tiểu nhị lập tức khai ra, nói hôm qua đúng thật là Lý chưởng quầy có ra ngoài chừng một canh giờ, chủ nhân đúng là đã tới.
Nhưng tiểu nhị cũng chưa từng gặp qua Sở Hạc Tường, chỉ nhìn qua cũng biết lai lịch hắn không nhỏ, cũng không biết thân phận thật sự của hắn.
Tần tri huyện nói Lý chưởng quầy không cần cãi, trước thú nhận chủ nhân là ai, giấu đầu giấu đuôi như vậy nghe thôi cũng biết không phải người tốt.
Lý chưởng quầy chung quy cũng chỉ là một chưởng quầy, lấy bao nhiêu tiền thì làm chuyện lớn bấy nhiêu, trước đó Sở Hạc Tường sai hắn đi truyền lời hắn đã bị hù chết rồi, hiện giờ gặp biến cố nhường này, bị đánh một đống bản tử, hơn nữa, tiểu nhị cũng lập tức khai ra, hắn lại bao che nữa thì chính hắn phải gánh tội thay!
Hắn lập tức nói: “Chủ nhân của tiểu nhân là đại thiếu gia Sở gia Sở Hạc Tường!”.
Niên chưởng quầy nghe xong cả kinh, lảo đảo vài bước nói rằng không thể nào.
Tần tri huyện nói sao lại không thể nào?
Niên chưởng quầy hít một hơi sâu, giải thích nói: “Phù Dung tú trang của chúng ta chính là tài sản hồi môn của Sở gia lão thái thái, sau tặng cho tiểu thiếu gia Sở Hạc Vinh.
Đại thiếu gia và tiểu thiếu gia là đường huynh đệ, sao sẽ mở Mẫu Đơn tú trang để cạnh tranh với chúng ta, còn sai người phóng hỏa?’.
Hóa ra là liên lụy tới cả việc xấu trong nhà của thương nhân! Vốn dĩ Tần tri huyện còn đang buồn bực, cạnh tranh buôn bán thì cạnh tranh thôi, sao lại nhìn đối phương chướng mắt rồi còn làm ra chuyện phóng hỏa làm gì.
Tổng kết lại thì chẳng phải là một chút kinh doanh nho nhỏ mà là gia sản khổng lồ của Sở gia!
“Người tới, bắt Sở Hạc Tường tới huyện nha cho ta!”.
Tần tri huyện gõ mộc đường, một đội bộ khoái lĩnh mệnh mà đi.
Bá tánh ở ngoài xem náo nhiệt tới đoạn này cũng hưng phấn vô cùng.
Dù sao huyện thành này nhỏ như vậy, hoạt động giải trí rất ít, khó có được án lớn như vậy, còn liên lụy tới tranh đấu trong nhà, bọn họ sao không kích động cho được?
Bộ khoái đi bắt người, người ở gần nha môn lập tức hô lớn đi theo, để mọi người cùng đi xem náo nhiệt.
Khương Đào cũng ở trong đám người, bởi vì Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam không tiện tới huyện nha nên ở bên ngoài chờ, cũng chỉ có Khương Dương đi vào với nàng.
Nhìn bộ khoái ra ngoài bắt người, Khương Đào nhịn không được thì thầm với Khương Dương, “Tỷ không biết kỹ thuật diễn của Niên chưởng quầy lại tốt như vậy.
Hai cái tiểu tặc kia cũng vậy, diễn không hề giả trân tẹo nào!”.
Khương Dương cong cong khóe môi, cũng đáp: “Vẫn là do lực uy hiếp của tỷ phu lớn, hai tiểu tặc kia rất sợ hắn, đương nhiên không dám giở trò quỷ”.
Tỷ đệ bọn họ nghiêng đầu nói chuyện mà không biết ở phía sau vài bước, có một thanh niên đội đấu lạp đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Tác giả có lời muốn nói: Cháu trai lớn tới rồi, hắn lộ cái đầu kìa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...