Khương Đào nhàn hơn một chút mới phát hiện hai đệ đệ trong nhà có chút không đúng.
Đầu tiên là Tiêu Thế Nam, nói gì mà buổi tối không ngủ được, nghe nói buổi tối đọc sách dễ vào đầu nên mỗi đêm đều đi lung tung trong nhà.
Vừa nghe cũng biết vô nghĩa, hắn là một đứa đi nghe giảng, Vệ tiên sinh cũng không kiểm tra hắn, chính hắn cũng không thích đọc sách.
Đi học ở Vệ gia chính là làm sư ngày nào gõ mõ ngày ấy.
Bởi vì cho hắn đi học vốn không phải muốn hắn đi thi cho nên Khương Đào trước kệ hắn học như nào, chỉ thấy thái độ học tập của hắn cũng rất nghiêm túc nên kệ hắn.
Hiện tại Tiêu Thế Nam cư nhiên lại vì đọc sách mà không ngủ, không phải khác thường thì là gì?
Còn có cả Khương Dương, mấy ngày nay cứ như kín như hồ lô.
Trước đó hắn ở nhà nói chuyện khó nghe, bị Khương Đào nói hai lần mới sửa lại.
Sau này có đôi khi hắn muốn châm chọc người khác thì dứt khoát không nói, khí chất cả người cũng trầm ổn hơn nhiều.
Nhưng trầm ổn là trầm ổn, sẽ không giống như bây giờ biến thành nửa người câm, cho dù Khương Đào nói với hắn cái gì, hắn cũng đều “ừm”, “được”, có đúng hai chữ cho mỗi câu.
Cùng là người một nhà, không có gì phải quanh co, hôm nay khi dùng bữa tối, Khương Đào trực tiếp hỏi bọn họ rốt cuộc là bị làm sao.
Tiêu Thế Nam lập tức nói: “Chúng ta rất tốt, chỉ là đệ đột nhiên cảm thấy đọc sách quan trọng, bắt đầu chuyên chú hơn!”.
Bộ dáng cướp lời này của hắn nhìn kiểu gì cũng thấy giấu đầu hở đuôi.
Khương Dương cũng lời ít ý nhiều mà nói: “Mệt, không muốn nói”.
Trong giọng nói cũng có hơi khàn khàn.
Hai người đều không muốn nói thật, Khương Đào cũng không tiện tra hỏi, ăn tối xong, nàng âm thầm kéo Khương Lâm lại hỏi.
Khương Lâm nghẹn nửa ngày, cuối cùng cũng bị hỏi tới, triệt để mà nói: “Tỷ tỷ, bọn họ sớm đã kỳ quái.
Hình như là có một buổi tối ca ca dấm đài, sau đó giọng huynh ấy nói chuyện, ách, có chút không vui, ngay cả khi đi học, tiên sinh để huynh ấy đọc diễn cảm huynh ấy cũng không muốn mở miệng.
Tiểu Nam ca cũng là từ khi đó không ngủ được, còn có, miệng của Tiểu Vinh ca cũng mọc mấy nốt màu đỏ …”.
“Ca ca đệ lớn như vậy sao có thể dấm đài?”.
Khương Đào cảm thấy lời này của thằng bé rất hoang đường nên gõ đầu nó, “Hay là đệ làm xong vu oan cho ca ca hả?”.
“Thật mà!”.
Khương Lâm nóng nảy, “Chính là sáng hôm đó thức dậy, ca ca rõ ràng thức dậy cùng với đệ nhưng sau đó huynh ấy cứ ngồi trong chăn không dậy, đệ giục huynh ấy mãi mới phát hiện dưới đệm hơi ướt, không phải ra quần rồi thì là gì?”.
Khương Đào hiểu rõ nguyên nhân, lỗ tai đỏ lên, không muốn nghe hắn nói tiếp.
Đuổi Khương Lâm về phòng, nàng chỉ có thể nhìn về phía Thẩm Thời Ân xin sự trợ giúp.
Thẩm Thời Ân cũng ở trong phòng, nghe được lời của Khương Lâm hắn còn hiểu nhanh hơn cả Khương Đào, lập tức đi về sương phòng.
Không lâu sau, miệng hắn mím lại nhịn cười, nói: “Không có vấn đề gì lớn, ta hỏi Tiểu Nam rồi, nói là trước đó ca ca của Tiểu Vinh tặng rất nhiều đồ bổ tới Vệ gia, một mình Tiểu Vinh ăn không hết bèn chia cho bọn họ ăn cùng.
Bọn họ ăn bổ quá liền….
Cũng may là bọn họ ăn có chừng mực, chưa cho A Lâm ăn cùng, bằng không bổ quá hóa xấu, không chừng còn thêm một người nữa”.
Khương Đào bất đắc dĩ cười cười: “Cũng khó trách ta hỏi như nào cũng không nói, hóa ra là trẻ nhỏ đã lớn rồi”.
Thẩm Thời Ân nhịn không được cười cười.
Tiểu tử mới lớn có bao nhiêu lửa hắn đã là người từng trải, hai tiểu tử này một thì bị vỡ giọng, một thì do nóng trong mà ngủ không được, so sánh ra, lửa trên người hắn cũng không khó chịu nữa rồi.
“Không sao rồi”.
Người từng trải – Thẩm Thời Ân lên tiếng, “Qua mấy hôm nữa sẽ tốt”.
Chuyện tư mật của nam hài Khương Đào không tiện tham dự, chỉ cảm thán một câu “con cái trong nhà lớn rồi”, sau đó rửa mặt lên giường nằm.
Trước khi ngủ hai người đều sẽ tâm sự một chút, Khương Đào nghĩ tuổi của Tiêu Thế Nam cũng không còn nhỏ, hơn nữa, hắn cũng không cần thi cử, không quá lo rằng hôn sự sẽ khiến hắn phân tâm, hiện đã biết hắn như vậy liền thương lượng với Thẩm Thời Ân, muốn tìm cô nương cho hắn hay không.
Hiện tại xem mắt, sang năm thì có khả năng nhìn trúng con gái nhà người ta, sau đó lại đính hôn, lễ nạp thái định ra hôn kỳ, không sai thì trước khi Tiêu Thế Nam 18 tuổi là có thể thành thân.
Thẩm Thời Ân nói không vội, “Đệ ấy nhìn là mười lăm nhưng tính tình còn không ổn trọng bằng A Dương, hệt như hài tử vậy”.
Đây cũng không phải nói dối, trước đó ở kinh thành, Tiêu Thế Nam chính là ham chơi từ nhỏ, sau ra khỏi kinh, ở mỏ đá sống nương tựa lẫn nhau, chiếu cố cho nhau, lại không thể không giả vờ lớn.
Sau khi Khương Đào và Thẩm Thời Ân thành hôn, Khương Đào đối đãi hắn như đệ đệ ruột, thời điểm quan tâm Khương Lâm và Khương Dương cũng không quên hắn.
Có người quan tâm, Tiêu Thế Nam có ăn có chơi, không cần bận tâm chuyện sinh kế, tính tình càng không câu nệ.
Đây cũng là bản tính của hắn.
Trước đây, khi Thẩm Thời Ân và Khương Đào chưa ở bên nhau, cũng nghĩ làm mai cho Tiêu Thế Nam, để hắn bình tĩnh lại.
Hiện tại hắn thành thân rồi, ý nghĩ cũng có chút thay đổi – nếu bản tính của Tiêu Thế Nam vốn đã như vậy, liền không cần đốt cháy giai đoạn ép buộc hắn thay đổi, đối với thê tử tương lai của Tiêu Thế Nam cũng không công bằng.
Cưới vợ là để thương để yêu, không phải để đối phương nuôi thêm một đứa trẻ.
Lại nói, sau này khả năng bọn họ phải về kinh, chuyện cần đối mặt chỉ có càng ngày càng nhiều, hắn có thể che chở Khương Đào nhưng đứa nhỏ Tiêu Thế Nam này có thể bảo vệ tức phụ hắn hay không thì chưa rõ, không biết chừng còn liên lụy tới cô nương nhà khác.
Hắn là ca ca cũng đã nói vậy, Khương Đào nghĩ mười lăm mười sáu cũng là tuổi mới vào cấp 3, tuy rằng cổ đại thành hôn sớm nhưng đó là đối với nữ tử khắc nghiệt, nam tử muộn một chút cũng không sao, cũng không nói tiếp.
Hai người nói một lát rồi tắt đèn đi ngủ, mới ngủ chưa được bao lâu thì cửa nhà chính bị người gõ.
Thanh âm nôn nóng của Tiêu Thế Nam truyền vào từ bên ngoài ---
“Nhị ca, tẩu tử, là đệ!”.
Thẩm Thời Ân nhanh chóng khoác áo ra mở cửa, Khương Đào cũng lập tức ngồi dậy.
Mở cửa phòng ra, Tiêu Thế Nam cầm mồi lửa vào phòng, nói: “Mới vừa rồi đệ đi dạo ngoài giếng trời, cảm giác được bên ngoài có người, đệ vừa định chạy ra ngoài xem liền thấy mồi lửa này bị người bên ngoài ném vào”.
Thẩm Thời Ân hơi hơi gật đầu, nói: “Đệ đừng chạy loạn, ở chỗ này bảo vệ tẩu tử đệ, để ta ra ngoài nhìn xem”.
Khương Đào cũng không nghĩ tới nửa đêm sẽ có biến cố như vậy, sau khi bình tĩnh lại liền gọi bọn Khương Dương.
Không lâu sau, Thẩm Thời Ân mỗi tay xách một hắc y nhân tới.
Hai người kia cũng bị hù chết rồi, bọn họ hai người một phụ trách tưới dầu bên ngoài, một phụ trách ném mồi vào trong, như vậy hai đầu giáp công đảm bảm không gì không thể.
Ai biết được, vừa ném mồi lửa vào, bên ngoài cũng mới bắt đầu tưới dầu, còn chưa có đổ được ra, nam nhân này đã vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng bọn họ, duỗi tay chọc bọn họ một cái liền không động đậy được.
Hai người họ chỉ là tiểu tặc giang hồ, ngày thường làm ít việc trộm cắp, nào biết cái gì khinh công, điểm huyệt, còn tưởng là do quỷ làm!
Chờ Thẩm Thời Ân dẫn bọn họ vào nhà, hai người mới biết vừa rồi không phải gặp quỷ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Ai phái các người tới?”.
Thẩm Thời Ân trầm mặt lập tức thẩm vấn, “Nói nhanh lên, chậm chút nữa ta mất kiên nhẫn thì đến mạng các ngươi cũng không còn đâu”.
Hai người đã thu tiền bạc, cũng biết đạo nghĩa giang hồ, tuy rằng sợ chết nhưng vẫn mím môi không nói.
Thẩm Thời Ân vừa định dùng chút thủ đoạn thẩm vấn, Khương Đào cười lạnh nói, “Còn cần hỏi gì nữa? Ta đoán chính là do Sở Hạc Tường làm!”.
Nàng dọn tới huyện thành này đươc nửa năm, chưa bao giờ kết thù với ai.
Hơn nữa, hai ngảy trước, Tô Như Thị cũng đã nhắc nhở nàng đề phòng Sở Hạc Tường chó cùng rứt giậu, hôm nay đột nhiên có người tới phóng hỏa, loại trùng hợp này nếu không phải là Sở Hạc Tường thì nàng không tin!
Khương Đào trực tiếp đoán ra, hai tiểu tặc nào còn có đạo lý giúp đỡ nưa.
Một người nói: “Ngài nói Sở Hạc Tường thì chúng ta không biết nhưng người cho chúng ta tiền theo dõi là người của Mẫu Đơn tú trang.
Chúng ta đợi ở cửa trong chốc lát, sau có một công tử cẩm y đi từ cửa sau của tú trang ra ngoài.
Trên xe hắn treo một lệnh bài có chữ “Sở”, hẳn là người mà ngài nói”.
Khương Đào cười nhạo nói: “Các ngươi thu tiền thay người khác làm việc, còn thăm dò tới rõ ràng”.
Người nọ cười mỉa nói: “Dù sao chuyện lớn như phóng hỏa, làm không tốt thì phải đền mạng của huynh đệ chúng ta vào, không hỏi thăm rõ ràng làm việc cho ai, huynh đệ chúng ta không phải là thành kẻ chết thay rồi sao?”.
Thẩm Thời Ân lập tức lấy tay làm đao, đánh hai người bất tỉnh.
“Hừng đông liền đi báo quan!”.
Khương Dương tức giận nói, “Chẳng lẽ trong thành này còn không có vương pháp?!”.
Thẩm Thời Ân mím môi không nói tiếp, Tiêu Thế Nam quay người, nghĩ thân phận của hắn và ca ca không thể gặp quan, nếu nháo tới thưa kiện, khẳng định sẽ khiến người khác chú ý.
Chỉ là ca ca hắn không nói rõ ngọn ngành với tẩu tử, nguyên nhân ngăn không cho báo quan không nói rõ được.
Khương Đào thấy Thẩm Thời Ân không lên tiếng, lại thấy Tiêu Thế Nam rối rắm, nói: “Các người không muốn báo quan?”.
Tiêu Thế Nam chột dạ rũ mắt, Thẩm Thời Ân mở miệng nói: “Báo quan nhất định phải thẩm vấn, vừa hỏi sẽ biết hôm nay là ta và Tiểu Nam phát hiện ra bọn họ.
Ta và Tiểu Nam là sung quân tới, ta mang tội trên người vốn là không thể thành thân, đặc biệt là Tiểu Nam phải nộp tiền mới được tự do.
Đây đã sớm là quy tắc bất thành văn nhưng là ngầm ước định mà có, không thể để lộ ra bên ngoài bằng không đối phương có thể cắn ngược lại chúng ta nói chúng ta coi khinh pháp luật triều đình, sự tình liền không dễ như vậy”.
Khương Dương thật chưa nghĩ tới chuyện này, nắm chắt tay không cam lòng nói: “Chẳng lẽ vô duyên vô cớ để người khác tính kế như vậy?”.
Khương Đào chống cằm nghĩ một lúc, đột nhiên nở nụ cười: “Vậy còn chưa chắc”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...