Gả Cho Tội Thần


Khương Đào chẳng qua mới nói vào đêm qua, Thẩm Thời Ân liền chiều nàng làm ra mấy thứ như vậy.
Chỉ là khi Khương Đào còn ở hiện đại, nhìn thấy trên hoạt hình có cái này nên ở thời đại này cần phải vẽ ra mới có thể hình dung được. 
Cho nên tác phẩm của Thẩm Thời Ân đều là tả thực, đầu, thân, tứ chi còn nặn cả đuôi rồi.
Như vậy, tạo ra kết quả là cả con mèo đều cần nặn thật to mới có khả năng làm được tượng mèo mà Khương Đào nói, miệng mèo nhét than, tai mèo có thể nướng.
Nếu mà là mèo đứng hay mèo ngồi mà nặn ra như vậy, chỉ nhìn cũng biết tự làm có bao nhiêu phức tạp.
Khương Đào đưa Khương Lâm đang hưng phấn về phòng ngủ, hờn dỗi nói với Thẩm Thời Ân: “Hôm qua , ta chỉ là thuận miệng nói thôi, sao chàng lại còn coi là thật chứ? Hơn nữa, nếu có cần làm thì cũng phải chờ ta vẽ ra cho chàng nhìn đã chứ”.
Thẩm Thời Ân cười cười nói: “Không phải nói là ta chủ nội nàng chủ ngoại sao? Cũng chỉ là một ít gạch với đất là làm được.

Yêu cầu nhỏ như thế thì ta cũng phải làm được cho nàng chứ.

Nhưng là ta lỗ mãng rồi, nghe nàng nói thì không quá hó, không nghĩ rằng thử một đêm đều không có làm được”.
Đi tới gần, Khương Đào thấy đôi mắt hắn đỏ lên càng thêm đau lòng, hỏi hắn: “Thử một đêm là sao? Chàng cả đêm không ngủ sao?”.
Thẩm Thời Ân không nói tiếp mà là nhìn một đống thành phẩm thất bại, áy náy nói: “Phí công vất vả, ta cũng đã làm hết sức rồi nhưng đều không đạt được hiệu quả nàng muốn”.
Khương Đào kéo tay hắn nói vậy đã rất tốt rồi.
Là rất tốt rồi bởi vì nàng không nghĩ tới chính mình nói bừa lại khiến Thẩm Thời Ân lập tức đi làm, thấy rất có lỗi.

Dù sao nếu nàng chưa xem qua quá trình chế tác, chỉ nghe người khác miêu tả như vậy khẳng định là sẽ không làm được.

Cũng chỉ có Thẩm Thời Ân mới để lời nàng nói ở trong lòng, sẽ nhân lúc nàng ngủ mà âm thầm đi làm.
Ở trong mắt người khác là chuyện nhỏ nhưng với Khương Đào mà nói, ngọt tới tận tim rồi.
Thẩm Thời Ân tránh tay nàng, nói trên người mình dơ, sau đó mới múc nước rửa mặt.
Trong lúc hắn đi rửa mặt, Khương Đào đi tới phòng Khương Dương, phác thảo ở án thư của hắn.
Khương Dương và Khương Lâm ở chung một phòng, sớm đã bị tiểu gia hỏa kia đánh thức, lúc này đã ăn mặc chỉnh tề, tới trước giếng trời nhìn tượng rồi lại vòng trở về nhìn bức họa Khương Đào phác thảo.
Khương Đào rất thích lò nướng bánh kia cho nên đã xem rất nhiều lần, bản phác thảo rất nhanh vẽ xong, còn kể ra một số chú ý.
Khương Dương ở bên cạnh cứ ấp úng muốn nói lại thôi, Khương Đào thấy liền hỏi: “Có chuyện thì nói, ấp a ấp úng làm gì?”.

Khương Dương nói: “Tỷ thật biết cách gây rắc rối”.
Cũng may là tỷ tỷ ruột của hắn, nếu là đổi vị trí, Thẩm Thời Ân là ca ca ruột của hắn, Khương Đào là tẩu tử của hắn.

Nàng tùy tiện nói một cái khiến Thẩm Thời Ân bận rộn suốt một đêm, muốn người khác không phiền nàng cũng khó.
Khương Đào tức giận liếc mắt: “Là tỷ phu đệ thương ta, ta chỉ nói bừa thôi mà chàng ấy bận cả đêm đấy.

Đệ hâm mộ hả”.
Khương Dương không hâm mộ, chỉ thấy ê răng.
Không lâu sau, Thẩm Thời Ân rửa mặt xong, tìm tới sương phòng, thây được bản phác thảo lại nói: “Hóa ra chỉ cần cái đầu mèo thôi, không cần các bộ phận khác, ra là ta nghĩ sai rồi”.

Sau lại cẩn thận nhìn chú ý của nàng, nghĩ kỹ rồi mới nói: “Hóa ra chỗ đó có lỗ thông khí”.

Khương Đào thấy hắn nghiêm túc, vội vàng thu hồi bản thảo, thức giục hắn: “Mau đi ngủ đi, rảnh rỗi rồi lại làm”.
Đang nói chuyện, Tiêu Thế Nam xoa mắt đi tới, nói mọi người sao dậy sớm vậy?
Khương Lâm tuy đã bị Khương Đào đưa về phòng nhưng cũng hưng phấn không ngủ được, lê giầy từ giường đi tới nói: “Tiểu Nam ca ca, huynh không biết đâu, tỷ phu cả đêm nặn rất nhiều tượng đất, nói là làm cái lò gì cho tỷ ấy”.
Khương Dương nhanh nhẹn liếc hắn, tiểu tử này đúng là không biết cái gì nên nói cái gì không mà.

Nếu để Tiêu Thế Nam biết Thẩm Thời Ân vì một câu của Khương Đào mà bận rộn cả một đêm nhất định sẽ không vui.
Tiêu Thế Nam đúng là không vui, hắn nghe Khương Lâm nói xong vội la lên: “Nhị ca, sao huynh có thể như vậy? Loại chuyện như vậy cũng không gọi đệ, một mình huynh chiếm thành tích đúng không?”.
Không chỉ là Thẩm Thời Ân cảm thấy bản thân chưa đủ tốt mà Tiêu Thế Nam cũng rất muốn hồi báo cho tẩu tử hắn.
Dưới ánh mắt oán niệm của Tiêu Thế Nam, Thẩm Thời Ân ngượng ngùng sờ mũi: “Cũng là chưa thành công mà, không thì lát đệ làm cùng với ta, công lao chia cho đệ một nửa”.
Lúc này Tiêu Thế Nam mới cười rộ lên, lại đi tới chỗ đồ của ca hắn nói: “Chia gì mà chia, lát nữa huynh còn phải đi làm việc, đúng lúc đệ không có gì làm, để đệ làm cái lò cho”.
Khương Dương cạn lời, nếu không phải Khương Đào là tỷ tỷ hắn, hắn thật sự nghi ngờ có phải nàng biết yêu thuật, cho hai huynh đệ nhà này uống bùa mê gì rồi.
Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng Khương Dương vẫn thành thật nói: “Đệ cũng tới hỗ trợ”.
Khương Lâm thì càng miễn bàn, việc như nặn bùn hắn khoái nhất, la hét cũng muốn gia nhập.

Khương Đào thấy cả nhà đều hứng thú như vậy, dứt khoát xắn tay áo nói vậy cùng nhau làm đi.
Người nhiều sức lớn, hơn nữa Thẩm Thời Ân chuẩn bị thừa nguyên liệu, lại có Khương Đào trực tiếp chỉ đạo nên chưa tới một canh giờ sau, cả nhà họ đã làm ra được lò nướng Khương Đào muốn rồi.
Dư lại chỉ còn một cây đuốc để đốt lửa bên trong, có thể sử dụng được liền.
Đây là lần đầu tiên cả nhà họ đồng tâm hợp lực hoàn thành một sự kiện, bởi vậy nên mỗi người đều rất cao hứng.
Sau vẫn là Khương Đào thấy thời gian không còn sớm nữa, để bọn họ đi rửa mặt thay quần áo, nên đi làm thì đi làm, nên đi học thì đi học.
Hôm nay là ngày đầu tiên huynh đệ Khương Dương và Tiêu Thế Nam tới Vệ gia học nên Khương Đào cũng về phòng chỉnh lí một hồi, sau đó mua một ít điểm tâm và lá trà quý rồi mới dẫn họ tới Vệ gia.
Vệ Thường Khiêm đã dậy rồi, Sở Hạc Vinh cũng đã tới Vệ gia, ngày hôm qua, Tô Như Thị đã mua tòa nhà ở cách vách nhưng cũng cần cho gia đình kia thời gian tìm nhà mới nên hắn vẫn phải chạy từ biệt viện qua, trời chưa sáng đã dậy rồi.
Sở Hạc Vinh đúng là chưa dậy sớm như vậy bao giờ, ngồi vào án thư bắt đầu ngủ gà ngủ gật, chưa kịp quan tâm trong phòng còn nhiều thêm mấy án thư.
Vệ Thường Khiêm thấy hắn ngủ tới mí mắt khép vào nhau giận sôi máu, cũng lười đánh thức hắn.
Không lâu sau, hạ nhân tới báo nói Khương Đào đã dẫn người tới, lúc này sắc mặt của Vệ Thường Khiêm mới tốt hơn chút, sai người dẫn bọn họ tới sảnh ngoài.
Khương Đào sợ quấy rầy Vệ Thường Khiêm dạy học cho bọn nhỏ, thấy Khương Dương và Khương Lâm bái lễ xong cũng ở không lâu, đưa lễ vật lên rồi hàn huyên vài câu với Vệ Thường Khiêm liền rời Vệ gia, tới trường làm thủ tục thôi học cho Khương Lâm.
Vệ Thường Khiêm đưa bọn họ tới thư phòng, để bọn họ tìm vị trí ngồi.
Khương Lâm nhỏ nhất, Khương Dương để cho hắn ngồi ngang hàng với Sở Hạc Vinh, hắn và Tiêu Thế Nam ngồi hàng sau.
Mọi người đều đã ngồi xuống, Vệ Thường Khiêm phát cho mỗi người một quyển sách.
Đưa cho Khương Lâm, Sở Hạc Vinh và Tiêu Thế Nam là “Thiên Tự Văn”, cho Khương Dương là “Kinh Thi”, là sách ông tự chép, trên sách còn viết một ít bình phẩm.
Bởi vì là lần đầu học nên Vệ Thường Khiêm nói lại quy củ học cho bọn Khương Dương.
Mãi cho tới khi nói xong lời với bọn họ, từng người đều đã đọc sách, lúc này Sở Hạc Vinh đang ngủ gật trên sách mới tỉnh.
Vừa mở mắt ra đã thấy trong phòng nhiều thêm mấy người xa lạ, Sở Hạc Vinh kinh ngạc đứng bắn dậy, ghế ngồi dưới mông đổ rầm một cái.
Vốn đã thấy hắn không vừa mắt, Vệ Thường Khiêm đã coi hắn như vô hình rồi nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi.
Sở Hạc Vinh vội chắp tay tạ lỗi, sau đó lại hỏi: “Lão sư sao lại như vậy? Những người này là ai?”.
Vệ Thường Khiêm nói còn có thể là ai? Những người này đều là học sinh ta mới thu.
Sở Hạc Vinh “a” một tiếng sau lại ngồi trở về, đánh gia từng người một.
Ánh mắt dạo vài vòng, bọn Khương Dương chỉ lo đọc sách, ai cũng không nhìn lại hắn, trong lòng Sở Hạc Vinh cảm thấy thật bi thương.
Vệ tiên sinh này sớm không thu muộn không thu lại cách hôm thu hắn đúng một ngày lập tức thu thêm ba người nữa, không phải rõ ràng là chướng mắt hắn sao?
Tuy hắn chưa học qua trường lớp gì nhưng trong nhà nhiều huynh đệ, tuy nhìn ngoài mặt đều là hòa hợp êm thấm nhưng kỳ thật đấu tranh gay gắt, ai cũng có tâm tư riêng.

Đừng nhìn Sở Hạc Vinh ở bên ngoài vẻ vang nhưng về tới nhà lại là đối tượng để mấy đường huynh kia bắt nạt, ở trước mặt bọn họ không có cả tư cách nói chuyện.

Cũng may hắn và cha hắn đều là nhỏ nhất trong nhà, được Sở lão thái thái yêu thích, không thì các phòng khác sớm đã chèn ép tới tận cửa rồi.
Hắn càng nghĩ càng khó chịu, nghĩ tới mấy đường huynh có huyết thống đã như vậy, mấy người xa lạ này, tới một ánh mắt cũng lười cho hắn, hơn phân nửa là sẽ không dễ ở chung đi.
Hắn thật đáng thương a, đi cùng Tô Như Thị một chuyến đem bản thân lôi vào không tính, sau còn phải học cùng với những người xa lạ.

Sáng sớm ra họ không thèm nhìn hắn, vừa nhìn liền biết không thích hắn.
Hắn nghĩ tới, khi ở nhà đường huynh từng nói, đừng nhìn những người có học kia bên ngoài hào hoa phong nhã, kỳ thật bên trong có ý nghĩ xấu nhiều lắm, không cẩn thận sẽ bị họ tính kế đấy.
Ngày xuân ấm áp nhưng Sở Hạc Vinh đáng thương lạnh chết tâm.
Trong lòng bi thương khiến hắn học càng không vào, mơ mơ màng màng học hết một buổi sáng là tới giờ cơm trưa.
Vệ Thường Khiêm cũng không cho bọn hắn ra khỏi thư phòng, chỉ sai người đem đồ ăn tới.
Khi bọn họ đang ăn cơm, Khương Đào bưng một rổ từ hẻm Trà Hồ tới.
Đốt lò một buổi sáng đã có thể sử dụng rồi, nàng tới tiệm bánh bao mua bột nở, mua thêm một túi bột mì, thử làm bánh mì.
Do chưa từng làm qua nên ngày từ đầu cũng không thuận lợi, hai lần nướng đều thất bại, sau vẫn là hàng xóm trước đó đã nói chuyện với nàng tới, dựa vào kinh nghiệm nấu ăn lâu năm chỉ dạy nàng, lúc đó mới thành công.
Bột mì hiện giờ chưa được làm ngon như đời sau, bánh mì làm ra ăn có hơi thô, có điều ăn cùng với các món khác hoặc chỉ chấm đường trắng không cũng coi như được rồi.
Thời đại này có thể ăn no đã là không tồi, điểm tâm gì đó đều là hàng xa xỉ, một tháng có thể ăn được hai lần đã là rất tốt rồi.

Làm nhiều bánh mì, sau này có thể cho người trong nhà đổi món nhiều hơn.
Cho nên Khương Đào vẫn rất cao hứng, cầm theo một chiếc rổ bánh đưa tới Vệ gia.
Hạ nhân Vệ gia đều biết nàng, liền dẫn nàng tới thư phòng nhưng Khương Đào không muốn đi vào, chỉ nói mình tới tặng đồ, để đối phương giúp mình mang vào.
Sở Hạc Vinh ngồi ở hàng trước, nhìn qua cửa sổ thấy nàng liền lập tức ra nghênh đón: “Cô cô sao người lại tới đây? Có phải tới xem ta hay không?”.
Khương Đào không dám nói không phải, tuy rằng nàng tới tặng đồ nhưng cũng là tới xem các đệ đệ ở chung với Sở Hạc Vinh như nào.
Khương Đào liền hỏi hắn ngày đầu tiên đi học có quen không, có đọc sách được không?
Sở Hạc Vinh không nói cái này, chỉ thì thầm nói: “Tiên sinh hôm nay thu thêm học sinh khác, bọn họ đều không để ý tới ta, ta nhìn bọn họ, tới ánh mắt bọn họ cũng không muốn cho ta nữa.

Cô, ta không muốn học nữa, cô đi nói với Tô sư phó cho con về kinh thành có được không?”.
Khương Đào vừa nghe liền không vui.

Nàng và cháu trai Sở Hạc Vinh này chưa nói có bao nhiêu cảm tình nhưng cũng coi như là quan hệ họ hàng, mấy tiểu tử nhà mình sáng nay mới tới mà đã ra oai với người khác à?

Khương Đào đẩy cửa thư phòng đi vào.
Sở Hạc Vinh đi theo sau khuyên, “Cô cô không cần như vậy, ta cũng không chịu ủy khuất gì”.
Trong lòng lại cười trộm, nghĩ Khương Đào thay hắn ra mặt, trước không cần biết có trị được mấy tên này hay không nhưng dù sao cũng là chống lưng cho hắn!
“Các đệ sao lại bắt nạt Tiểu Vinh?”.

Trong phòng đều là người trong nhà nên Khương Đào trực tiếp hỏi.
Bọn Khương Dương đang dùng cơm, nghe xong lời này thì mờ mịt, trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời như nào.
Bọn họ biết Khương Đào được trưởng bối Sở gia nhận làm nghĩa nữ, cũng biết thân phận của Sở Hạc Vinh, tuy không tính là quen biết nhưng cũng không bắt nạt hắn.
“Tỷ tỷ nói gì vậy?”.

Khương Lâm nhảy từ trên ghế xuống, “Chúng đệ đọc sách một buổi sáng mà, khi nào thì bắt nạt người khác?”.
Một tiếng “tỷ tỷ” trực tiếp khiên Sở Hạc Vinh đờ ra, nụ cười cũng cứng lại.
Khương Đào lại nhìn Khương Dương và Tiêu Thế Nam, Khương Dương nhíu mày nói: “A Lâm không nói dối, buổi sáng tiên sinh cho chúng đệ đọc diễn cảm, sau lại giảng giải cho mỗi nhóm.

Một buổi như vậy, chúng ta một câu cũng chưa nói, khi nào thì bắt nạt hắn?”.
Khương Đào lại nhìn Sở Hạc Vinh, Sở Hạc Vinh tủi thân nói: “Đúng vậy, bọn họ đều không nói gì với ta, rõ ràng là không thích ta”.
Tiêu Thế Nam nghe xong lời này cũng nhịn không được đỡ trán: “A Dương và A Lâm là huynh đệ ruột, là quan hệ thông gia với ta, cả nhà chúng ta ngồi một phòng cũng không nói chuyện, càng không để ý tới nhau.

Theo như ngươi nói, chẳng lẽ chúng ta cũng không hợp nhau?”.
Sở Hạc Vinh xem như đã hiểu, ba người này đều là người nhà của cô cô.
Khương Đào nghe được là hiểu lầm nhưng rốt cuộc là thân sơ có khác, nàng khó mà nói gì Sở Hạc Vinh, chỉ dặn dò bọn Khương Dương: “Tiểu Vinh một mình học hành bên ngoài cũng không dễ dàng gì.

Hắn gọi tỷ một tiếng “cô cô” cũng coi như là người nhà chúng ta, các đệ chiếu cố hắn một chút có được không?”.
Bọn Khương Dương đáp đã biết, Khương Lâm còn đập tay lên người Sở Hạc Vinh, dùng giọng như người lớn  nói: “Cháu trai lớn yên tâm, có tiểu thúc ta ở đây, khẳng định không ai dám bắt nạt cháu”.
Sở Hạc Vinh còn nói gì được? Vốn cho rằng Tô Như Thị nhận một nghĩa nữ, bản thân đã nhiều thêm một cô cô, thúc thúc đã rất xấu hổ rồi, không nghĩ tới còn có một chuỗi phía sau.

Tiêu tử trước mặt cao tới eo hắn, theo bối phận còn phải gọi là thúc thúc!
Hận a, nói xem hắn rảnh sao mà đi cáo trạng làm gì không biết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui