Gả Cho Tội Thần


Khương Đào kéo Tiêu Thế Nam tới bên cạnh hỏi hắn mua đồ ăn và rượu ở đâu? Ăn ngon như vậy?
Tiêu Thế Nam cũng mờ mịt, gãi gãi ót nói: “Trời tối rồi, đệ đi không xa đâu, ngay tửu lâu ở đầu ngõ thôi.

Còn có lời thật sự, mấy món chính thêm ba bình rượu lớn, chỉ mất mười hai lượng”.
Tửu lâu đầu ngõ Khương Đào có đi qua vài lần, nhìn rất bình thường, kinh doanh cũng tạm, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra vì sao Vệ Thường Khiêm ăn hưởng thụ như vậy.
Tuy vậy cũng không có biểu hiện ra ngoài, kéo Tiêu Thế Nam ngồi xuống ăn cơm cùng.
Trong lòng Vệ Thường Khiêm vui sướng, lúc ăn cơm còn uống với Khương Dương mấy chén.
Khương Đào thấy ông cao hứng, liền làm bộ lơ đãng giẫm chân Tiêu Thế Nam một cáu, Tiêu Thế Nam ăn đau đến hít một ngụm khí, mày cũng nhăn lại.
Khương Đào lập tức thả chén đũa, nói:”Tiểu Nam, ta biết đệ khó chịu trong lòng nhưng hiện đang có khách, đệ chớ thất lễ”.
Tiêu Thế Nam mờ mịt, chính hắn còn không biết bị ai dẫm chân, cũng tính không đau lắm, nơi nào khó chịu?
Khương Đào áy náy, cười với Vệ Thường Khiêm, nói: “Quấy rầy tiên sinh dùng bữa rồi.

Đứa nhỏ này là đệ đệ của phu quân ta, chúng ta cũng đang không biết đi đâu tìm tiên sinh cho hắn.

Hiện giờ hắn nhìn thấy hai huynh đệ Khương Dương đều tìm được danh sư như ngài, trên mặt không kiềm chế được bày tỏ ra một ít”.
Khương Đào nói xong lại nhìn Khương Dương.
Hai người tuy rằng chưa nói trước nhưng sớm đã ăn ý.
Khương Dương buông chén rượu xuống, thở dài một hơi, “Tiểu Nam ca không cần phát sầu, dù huynh không tìm được tiên sinh đại tài như Vệ tiên sinh nhưng trong huyện cũng có cử nhân.

Trước đó, ta đã học qua chỗ Phùng cử nhân, tài học không tồi.

Tuy rằng đệ thôi học nhưng cũng là nghĩa sư đồ nhiều năm, nghĩ tới đệ đi xin ông ấy…”.
“Con xin hắn làm cái gì?!”.

Vệ Thường Khiêm vì vui vẻ nên uống nhiều mấy chén, mặt đã đỏ lên, đúng là có hơi say.


Bỗng nhiên nghe được Khương Dương nhắc lại vị tiên sinh trước đó hắn tôn sùng, bất mãn nói: “Hắn mặc kệ Tần Tử Ngọc giở trò với con, cũng xứng làm thầy người khác? Lại nói hắn cũng chỉ là một cử nhân hèn, có cái tài học gì tốt?”.
Lời này do người có hai bằng tiến sĩ như Vệ Thường Khiêm nói được, Khương Dương khó nói lại, nghe xong chỉ áy náy nói: “Là con nói lỡ lời”.
Vệ Thường Khiêm cũng biết chính mình nói có hơi quá.

Phùng cử nhân kia đối với Khương Dương như vậy, Khương Dương lại chỉ luôn nghĩ hắn tốt, đủ để chứng tỏ học sinh của ông phẩm hạnh cao khiết.
“Ta không có ý trách móc con, chỉ là cảm thấy Phùng cử nhân kia tâm bất chính, không đủ làm thầy của con thôi”.

Ông quay đầu nhìn Tiêu Thế Nam, “Ngươi cũng muốn đi học?”.
Tiêu Thế Nam đang gặm đùi gà, nghe vậy ngẩng đầu “a” một tiếng.
“Đứa nhỏ này”, Khương Đào oán trách, đánh hắn một cái, “Vệ tiên sinh hỏi đệ đó, vui tới choáng váng rồi hả?”.
Tiêu Thế Nam đúng là có hơi ngơ, nhưng không phải do vui quá mà là do phản ứng không kịp.

Nhưng rốt cuộc cũng xuất thân từ nhà cao cửa rộng, cũng không luống cuống, lập tức thả đùi gà xuống đáp lời: “Thưa Vệ tiên sinh, ta đúng là muốn đi học”.

Đây đương nhiên không phải hắn muốn mà là ý của ca ca và tẩu tử hắn.
Vệ Thường Khiêm vẫn luôn nhìn Khương Dương, lúc này mới cẩn thận đánh giá Tiêu Thế Nam.
Tiêu Thế Nam mười lăm tuổi, đã bớt đi tính trẻ con, môi hồng răng trắng, thanh khí tuấn tú, khiến cho người nhìn có hảo cảm rất nhiều.
Vệ Thường Khiêm trước đó đã kiểm tra hai huynh đệ Khương Dương, hỏi Tiêu Thế Nam đã học ở đâu?
Tiêu Thế Nam nói thế nào đây, hắn rời kinh cũng đã ba bốn năm, từ khi rời kinh cũng chưa từng đụng tới sách.

Hơn nữa, khi hắn còn ở nhà cũng không học hành đàng hoàng, phụ mẫu hắn mời tiên sinh tới, cũng là nhân vật lợi hại nhưng ngại thân phận thế tử của hắn nên cũng không dám quản giáo nhiều, dù sao tiền đồ của hắn cũng không cần hướng lên trên, cho dù không biết chữ cũng không ngăn được việc hắn kế thừa tước vị.
Hắn ấp úng không nói nên lời, Khương Đào giúp hắn giải vây, nói:”Đứa nhỏ này cũng khổ, bị gia chủ liên lụy sung quân tới mỏ đá gần đây, nơi nào đã được học qua? Hắn không thể thi cử, ta và ca hắn cũng không mong hắn có tiền đồ gì, chỉ là muốn hắn đọc sách cho sáng dạ thôi.

Cho nên chúng ta cũng không trông hắn làm học sinh gì, chỉ muốn tìm một chỗ cho hắn nghe giảng thôi cũng được”.
Văn nhân yêu cầu nghiêm khắc với học sinh, bởi vì thời này học sinh như con rể, bái sư thu học sinh không chỉ là việc truyền dạy mà còn là đem vận mệnh của hai người trói lại với nhau, vinh cùng vinh, tổn cùng tổn.


Nhưng nếu chỉ nghe giảng thôi thì không sao cả, trong phòng chỉ nhiều thêm một người thôi.
Vệ Thường Khiêm đúng là tâm tình rất tốt, nghe xong lời này của Khương Đào liền nói: “Cũng chỉ là nghe giảng thôi có khó gì? Dù sao ta cũng dạy hai huynh đệ Khương Dương, nếu đã là người nhà ngươi, cũng không cần khách khí, cứ qua nghe là được.

Chỉ là ta tinh lực có hạn, không thể phân thân tới xem ngươi, học được ít nhiều đều xem bản thân ngươi, có được không?”.
Hắn căn bản không suy xét Sở Hạc Vinh, rốt cuốc lấy cái trình độ bằng cây đinh của hắn, ai cũng ảnh hưởng không nổi.
Khương Đào ở dưới bàn kéo Tiêu Thê Nam còn đang sững sờ, nói còn không cảm tạ tiên sinh?
Tiêu Thế Nam nghe lời nàng, nghe vậy lập tức đứng dậy chắp tay thi lễ.
Vệ Thường Khiêm mới ban đầu còn lo hắn hiểu ý nên bất bình, rốt cuộc cũng là huynh đệ một nhà, nhìn thấy hai người bọn họ đều là học sinh chính thức, hắn chỉ tới nghe không, khó tránh khỏi cảm thấy có chút chênh lệch.
Tuy vậy Tiêu Thế Nam lại vô cùng bình tĩnh, không hề có chút khó chịu nào, Vệ Thường Khiêm phát hiện là do mình nghĩ nhiều.

Nhà này quả nhiên đều tốt!
Tiêu Thế Nam đương nhiên không tức giận bất bình, hắn căn bản không thích đọc sách.

Hơn nữa, hắn còn nghĩ muốn về kinh trọng chấn gia môn kìa!
Nhà bọn họ là huân quý, người chiêu số khoa cử như Vệ Thường Khiêm là thanh lưu, đừng nhìn là thần tử cùng triều nhưng cũng có ranh giới rõ ràng.
Nếu hắn thật bái Vệ Thường Khiêm làm lão sư thì lúc trở về thực nói không rõ được.
Lúc sau, Vệ Thường Khiêm thấy sắc trời không còn sớm, đứng dậy cáo từ.
Khương Đào đưa bọn đệ đệ tiễn Vệ Thường Khiêm ra cửa, qua đầu hỏi Tiêu Thế Nam, ca ngươi đâu? Sao hôm nay muộn như vậy còn chưa trở về?
Tiêu Thế Nam rũ mắt xuống nói: “Giờ này đã tan rồi, ca ca luôn về nhà đúng giờ, có lẽ là có việc gì níu chân”.
Thẩm Thời Ân biết võ, Khương Đòa không lo lắng, chỉ sợ hắn ỷ vào bản lĩnh bản thân mà lên núi săn thú.
Cũng may không chờ bao lâu, Thẩm Thời Ân đã trở lại.

Khương Đào kiểm tra hắn từ đầu tới chân, xác nhận không có vấn đề mới yên tâm thở ra một hơi.
Thẩm Thời Ân kỳ thật đã sớm trở lại, còn vừa đúng lúc gặp Tiêu Thế Nam ra ngoài mua đồ.


Nghe Tiêu Thế Nam nói Vệ Thường Khiêm tới nhà, hắn liền ở bên ngoài một lúc, thấy Vệ Thường Khiêm đi xa hắn mới đi về.
Khương Đào bảo bọn Khương Dương sớm đi ngủ, sau lại lấy chén đũa cho Thẩm Thời Ân.
Một bàn ăn phần lớn là thịt, Khương Đào, Khương Dương và Khương Lâm không ăn, chỉ có Vệ Thường Khiêm và Tiêu Thế Nam ăn nên còn thừa nhiều.
Nhân lúc hắn đang ăn cơm, Khương Đào hớn hở nói lại chuyện buổi chiều với hắn.
Thẩm Thời Ân lẳng lặng nghe nàng nói, chờ nàng nói xong, trên mặt hắn lại không có ý cười.
Khương Đào ngừng cười, nói: “Có phải làm việc mệt quá hay không? Chuyện vụt vặt trong nhà, ta nhịn không được nên mới nói với chàng, có phải phiền quá hay không?”.
Thẩm Thời Ân lắc đầu nói, sẽ không.
Hắn thả đũa, ôm Khương Đào ngồi trên đùi mình, cằm chống trên đầu nàng, khẽ than thở, “Không phải phiền mà là cảm thấy bản thân có chút vô dụng.

Có chuyện đều là nàng lo liệu, một trăm lượng bạc kia cũng là nàng nghĩ cách cho Tiểu Nam, chuyện hắn đi học cũng khiến nàng lo lắng… Những chuyện đó vốn là ta làm, là ta nợ nàng quá nhiều”.
Khương Đào ở trong lòng hắn, lỗ tai dán ở ngực hắn, nghe được tiếng tim đập nhẹ nhàng, tự nhiên lại cảm thấy rất an tâm.
“Sao chàng lại nói bản thân như vậy? Đúng là một trăm lượng của Tiểu Nam là ta bỏ ra nhưng chàng đừng quên trước đó bán lợn rừng của chàng được hai trăm lượng, không có hai trăm lượng ấy chúng ta cũng không mua được tòa nhà này, không ở được trong thành.

Chúng ta là người một nhà, nói gì mà nợ với nần chứ.

Thật muốn nói, khi xuất giá, ta còn mang theo hai đệ đệ, nam nhân nhà nào mà bao dung như chàng chứ?".
Trong lòng Thẩm Thời Ân hệt như trời lạnh căm căm được người ta rót một chén trà nóng, lại nghe Khương Đào nói: “Lại nói, tuy rằng có câu nam chủ ngoại nữ chủ nội nhưng cũng không ai quy định phải rập khuôn như vậy cả.

Hiện tại đối ngoại là ta xử lý nhưng nội trợ, hậu cần đều là mình chàng ôm lấy mọi việc.

Nào có nhà ai tốt như chàng, mấy hôm trước ta mệt quá, trở về liền ngủ, chàng xoa bóp cho ta cả đêm, buổi sáng trước khi ra ngoài còn đun nước tắm cho ta, nấu sẵn cơm sáng.

Làm ở mỏ đá cả ngày, tối về còn phải nấu cơm…”.
Khương Đào càng nói càng có chút chột dạ, nàng khinh thường loại nam nhân biết kiếm chút tiền liền về nhà sai sử lão bà nhưng nói như nào sao mình lại thành người như vậy rồi?
Trừ việc làm thêu thùa ra, nàng giống như ở nhà không làm việc gì, chỉ chờ Khương Dương bọn họ chiếu cố nàng.
“Để ta đi đun nước tắm cho chàng”.

Nàng đứng lên nói, “Chàng đã mệt mỏi một ngày rồi, tắm rửa xong rồi đi ngủ mới ngon giấc”.
Khương Đào rất muốn cho thấy một mặt hiền huệ của bản thân.

Thẩm Thời Ân đã nhìn ra, kéo nàng lại ngồi trên đùi mình, “Nói tốt là hiện tại ta chủ nội, sao lại để nàng đi đun nước được? Vẫn là ta hầu hạ nàng đi?”.
Nửa vế sau hắn đè thấp thanh âm xuống, lại có chút hương vị kiều diễm.
Khương Đào lại được một trận mặt đỏ tim đập, ngay sau đó lại nghĩ thảm trạng sáng này của mình, cũng không dám để hắn hầu hạ, vội vàng nhảy dựng lên.
“Ta tự mình tắm, ta tự tắm”.

Nói xong như thỏ con bị kinh hách mà chạy đi.
Chờ nàng tắm gội xong, Thẩm Thời Ân cũng ăn xong rồi, còn thu dọn cơm thừa canh cặn, mâm cũng đã cất vào hộp đồ ăn.
Khương Đào thấy hắn còn cầm giẻ lau bàn, vọi nói: “Chàng để đó ta tới làm là được”.
Thẩm Thời Ân nói nàng lau khô tóc đi, cẩn thận đừng cảm lạnh, vừa nói vừa lau xong bàn rồi.
Chờ hắn tắm xong, hai người chui vào trong chăn nằm, Thẩm Thời Ân biết đêm qua nháo hơi ác nên cũng không làm gì, chỉ ôm nàng vào lòng.
Người hắn vừa ấm áp vừa rắn chắc, trên người có mùi thơm man mát như mùi cỏ, Khương Đào mơ màng ngủ.
Đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ, nàng lại nghe Thẩm Thời Ân hỏi nàng muốn cái gì.
Khương Đào cũng không có ngủ hẳn, nói yêu cầu gì hiếm lạ, chỉ là đột nhiên nghĩ tới hiện đại có một streamer ở nông thôn.
Nàng mơ hồ nói: “Muốn một cái lò nướng bánh mì.

Chính là loại như hình con mèo ấy, miệng mèo dùng để nhét củi, bỏ bột mì vào, tai mèo thông gió, có thể dùng để nướng đồ …”.
Nói xong nàng cũng bị cơn buồn ngủ đánh bại, cũng không biết miêu tả tới đâu liền ngủ mất.
Một giấc ngủ tới hôm sau, Khương Lâm kinh hỉ hét một tiếng đánh thức cả nàng.
Khương Đào duỗi tay sờ bên cạnh, Thẩm Thời Ân đã không nằm bên cạnh, trên giường cũng không có độ ấm.
Nàng lại nhìn sắc trời, cảm thấy kỳ quái sao hôm nay chàng ấy lại dậy sớm như vậy, sau chải tóc rồi mới khoác quần áo, ra ngoài xem tiểu gia hỏa kia kích động cái gì.
Mở cửa phòng ra, Khương Đào thấy giếng trời chất đầy gạch xanh và bùn.
Mà chỗ để trồng rau lại bày một cái lò nướng kỳ lạ.
Khương Lâm kích động điên rồi, lôi kéo Thẩm Thời Ân hỏi: “Tỷ phu đây là cái gì a? Là huynh làm cho đệ chơi sao?”.
Tiểu gia hảo căn bản không biết cái đồ vật tạo hình kỳ lạ này là gì, còn tưởng là giống như đắp người tuyết.
Khương Đào kinh hỉ nhìn Thẩm Thời Ân, tinh thần hắn vẫn rất tốt, chỉ là đôi mắt hơi đỏ, thấy nàng có chút áy náy: “Ta cũng không biết cái nàng muốn trông như nào nên thử làm trước.

Nếu là làm không đúng, nàng đừng giận, ta làm lại cho nàng một lần nữa”.
Khương Đào đâu có tức giận? Trước giờ nàng không nghĩ tới thuận miệng nói ra yêu cầu sẽ có người trân trọng mà đi làm giúp nàng.
Tâm nàng cũng mềm ra rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui