Gả Cho Tội Thần


Khương lão thái gia và lão thái thái nghe được tiếng la của Khương Đào liền chạy ra.
Lão thái thái đen mặt chỉ ra cửa, mắng hai con dâu: “Các người cút ngay đi cho ta! Sau này có việc gì bảo lão đại và lão nhị tới, ta không bao giờ muốn gặp lại mấy người nữa!”.
Triệu thị và Chu thị sửng sốt, các nàng tới tuổi này còn chưa thấy ai có thể đổi mặt nhanh như vậy đâu.
“Cha, không phải như vậy!”.

Triệu thị vội vàng giải thích, “Con nha đầu chết tiệt kia mắng chúng ta trước”.
Chu thị cũng nói theo, “Đúng vậy, cha, ngài đừng bị con nha đầu này che mắt”.
Khương lão gia nói các ngươi cút ngay, “Ở trong phòng còn nghe được tiếng các ngươi quát, vốn định mặc kệ các người, các ngươi cũng nên biết điều mà cút đi.

Không nghĩ tới các ngươi còn dám động thủ ở đây?! Ta còn chưa chết đâu!”.
Cũng không phải ông thiên vị Khương Đào mà là từ đầu tới cuối thanh âm của Khương Đào đều duy trì ở mức bình thường, chỉ có Triệu thị và Chu thị kích động là cất cao giọng.

Hắn ở trong phòng cũng chỉ nghe thấy tiếng mắng chửi người của hai đứa con dâu.
Chu thị biết hiện tại không chiếm được bao nhiều, bây giờ lão thái gia tín nhiệm Khương Đào hơn bọn họ nhiều, các nàng nói toạc miệng cũng vô dụng cho nên nàng không cãi nữa, quay đầu rời đi.
Triệu thị lần đầu bị oan uổng như vậy.

một hai phải cãi cho được.
Thẩm Thời Ân buông đòn gánh, đi tới trước mặt nàng hỏi: “Bà muốn tự đi hay tôi động thủ?”.
Triệu thị thấy nét mặt muốn gϊếŧ người và cơ bắp cuồn cuộn của hắn cũng chỉ có thể tháo chạy.
Khương Đào từ khi phát hiện Thẩm Thời Ân trở lại không mở miệng nữa, chờ Triệu thị và Chu thị đi rồi, nàng chạy như bay về phòng mình.
Nàng rất coi trọng hình tượng của mình, bằng không cũng sẽ không để Tiêu Thế Nam, Khương Dương và Khương Lâm đi trước, vào thời điểm Tiền Phương Nhi âm dương quái khí tới cửa, nàng cũng cố kỵ Khương Lâm mà không nóng không lạnh đối đãi với nàng ta.
Chỉ là không nghĩ tới nàng bảo vệ được hình tượng trước mặt hai đệ đệ, một mặt đanh đá kia lại bị Thẩm Thời Ân biết được rồi.

Tuy nói phu thê không nên giấu giếm gì nhưng hiện tại hai người vừa bắt đầu thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, cũng không thể không quan tâm tới hình tượng được.
Thẩm Thời Ân rót nước vào lu, thấy trong nhà cũng không còn việc gì, liền đi theo về phòng.
Thấy Khương Đào ngã vào giường đất, còn như đà điểu mà dùng chăn che đầu, hắn nén cười rót cho nàng chén nước rồi đứng bên cạnh giường.
“Uống nước đi.

Mới vừa rồi nàng nói nhiều như vậy hẳn là khát rồi”.
Hăn không đề cập còn tốt, nói tới Khương Đào càng thêm xấu hổ, kéo chăn xuống che kín cả người.

Thẩm Thời Ân nhẹ nhàng kéo một chút, phát hiện nàng gắt gao nắm chặt, hắn đặt bát nước lên bàn, dùng chăn bọc nàng lại, ôm tới trên chân mình.
Khương Đào chỉ cảm thấy mình như con sâu bị ôm vào lòng, hơn nữa chăn bọc rất chặt, bên trong không có không khí, nàng chỉ có thể ngóc ra để thở, không nghĩ tới vừa ra liền thấy Thẩm Thời Ân gần ngay trong gang tấc, cười như không cười.
Nàng lại muốn rúc đầu về, Thẩm Thời Ân nhanh tay lẹ mắt ngăn nàng lại, đem chăn xuống dưới cằm nàng.
“Đừng loạn, không phải vừa rồi còn rất có tinh thần sao?”.
Khương Đào chán nản chôn mặt trong lòng hắn, sau mới ngập ngừng nói: “Chàng đừng nhắc nữa!”.
“Được, được, được, ta không nói nữa”.

Thẩm Thời Ân nhịn cười dỗ nàng, “Cũng không phải chuyện gì mất mặt, sao lại đột nhiên e lệ rồi?”.
Khương Đào không biết nên nói như thế nào, nghẹn hồi lâu mới thấp giọng nói: “Ta bình thường… bình thường không có như vậy.

Ta đối với người khác không có dữ như vậy”.
“Như vậy mà dữ sao?”.

Thẩm Thời Ân ôm chặt nàng, “Nói chuyện như là niệm kinh, cũng chính bởi tư duy nàng nhanh nhẹn, mắng có trật tự rõ ràng, không cho hai bá nương kia có thời gian phản ứng, bằng không chưa biết ai thắng ai đâu”.
Đây cũng không phải Thẩm Thời Ân cố ý dỗ nàng, hắn từ nhỏ vào quân doanh, sau khi lớn lên lại ở địa phương ngư long hỗn tạp như mỏ đá mấy năm, ô ngôn uế ngữ chân chính để mắng chửi người hắn nghe qua không ít.

Trong mắt hắn, Khương Đào không giống, nàng không nhanh không chậm giảng đạo lý như vậy hệt như là con mèo nhỏ cào người, tự cho là mình hung dữ nhưng kỳ thật hắn chỉ thấy đáng yêu.
“Ta cũng không nghĩ cãi nhau với các nàng, chỉ là đã nghẹn uất từ ngày trước thôi”.

Khương Đào nói xong lại nhăn mày, nghĩ lại nói: “Ta còn chưa đủ dữ sao?”.
Nàng còn tưởng rằng một mình nàng mắng khiến hai người kia tức giận như vậy đã là rất lợi hại.

Thẩm Thời Ân lấy tay xoa đầu nàng, nói: “Dù sao sau này cũng không cần như vậy”.
Quả nhiên vẫn bị hắn thấy một mặt không tốt của mình, đã bị ghét bỏ.
Khương Đào cúi đầu mà “a” một tiếng, sau lại nghe Thẩm Thời Ân nói: “Nàng mắng người như hát vậy, để bọn họ nghe miễn phí thế chẳng phải là họ  chiếm tiện nghi rồi sao? Lần tới ai không có mắt chọc tới nàng, nàng trực tiếp nói cho ta được không? Nếu nàng gặp chuyện còn tự mình xuất đầu lộ diện thì phu quân như ta dùng để làm gì?”.
Khương Đào nghe xong lời này mới cười rộ lên, lẩm bẩm nói: “Nào có ai so sánh mắng người giống hát như chàng? Chàng mới là người nói còn dễ nghe hơn hát”.
“Không cần nàng khen ta”.

Thẩm Thời Ân gác cằm ở trên đầu nàng, “Dù sao ý ta chính là vậy”.
Khương Đào cười khanh khách không ngừng.

Có thể đây chính là người tình trong mắt hóa Tây Thi đi, hệt như đêm tân hôn nàng nhìn thấy Thẩm Thời Ân co quắp tay chân không biết để đâu, nàng cũng không cảm thấy buồn cười, chỉ thấy hắn rất đáng yêu.
“Sao chàng lại chiều ta như vậy a”.

Khương Đào tìm một tư thế thoải mái ngồi trong lồng ngực hắn.

“Trước đó, nhờ chàng hỗ trợ chàng cũng không hỏi liền giúp ta làm.


Hôm nay ta mắng hai bá nương cũng không cảm thấy ta hung hãn.

Ta nghi ngờ nếu ta muốn gϊếŧ người, có phải chàng không nói hai lời liền đưa dao cho ta hay không?”.
Thẩm Thời Ân nói sẽ không.
“Thật muốn gϊếŧ người, vẫn là để ta tới làm, miễn cho làm bẩn tay muội”.
Khương Đào lại được một trận cười, mới rồi còn vì Chu thị và Triệu thị nháo tới cửa mà có chút không vui, cũng biến mất gần hết rồi.
Hai người ôm nhau một lát, Khương Đào mới nhớ tới một chuyện, nói với hắn: “Chờ chúng ta dọn vào thành, nghĩ cách đưa Tiểu Nam ra khỏi đó đi”.
Sau khi nàng và Thẩm Thời Ân đính hôn xong, nàng đã hỏi qua Triệu Đại Toàn, hỏi có biện pháp nào để thôi làm khổ dịch hay không?
Triệu Đại Toàn nói muốn không làm khổ dịch kỳ thật không khó nhưng cũng không đơn giản, chính cần đưa bạc cho bên trong, một năm phải một trăm lượng, trên dưới đều phải khơi thông, định kỳ tới làm chút việc là được.

Ngay lúc đó, Khương Đào nghĩ quà nhập học của hai đệ đệ còn chưa chuẩn bị xong, một trăm lượng đối với nàng là con số lớn vô cùng, trước chỉ có thể nghĩ ở trong lòng.
Hiện tại hai người họ cũng đã thành hôn, hai đệ đệ cũng sẽ tới trường, nhà mới cũng đã bố trí xong, chỉ còn chờ dọn đồ qua là có thể bắt đầu cuộc sống mới.

Khương Đào tính toán trước kéo Tiêu Thế Nam ra khỏi mỏ đá, một năm một trăm lượng, nàng nghĩ nàng vẫn có thể kiếm được.
“Để hắn theo bọn A Dương học, chàng thấy như nào?”.
Thẩm Thời Ân cũng không đành lòng nhìn Tiêu Thế Nam ngày ngày cực khổ ở mỏ đá, chỉ là lúc ấy hai người bọn họ cũng không có căn cơ, kể cả giaodủ tiền rồi, Tiêu Thế Nam có thể đi đâu? Chỉ có thể giúp hắn đỡ việc thôi.
“Phu nhân có tâm rồi”.

Thẩm Thời Ân nói xong thở dài, “Nàng đã ở bên cạnh ta, còn chưa hưởng phúc gì đã muốn tính toán vì ta và Tiểu Nam, ủy khuất nàng rồi”.
“Nào có ủy khuất gì, chúng ta đều là người một nhà, ta nghĩ cho chàng mà chàng cũng lại quan tâm ta”.

Khương Đào nỗ lực ngửa đầu, hôn cằm hắn, nói thầm: “Chớ có nói như vậy, chàng đối với ta rất tốt”.
Thẩm Thời Ân nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, lại nói: “Chuyện tiền bạc nàng đừng lo lắng, hiện giờ mới đầu xuân, trong núi con mồi cũng nhiều.

Ta săn một ít thú vật, thể nào cũng sẽ tích cóp được ít tiền".
Hai người đang nói chuyện, ván cửa đột nhiên kêu kẽo kẹt.


Đổi thành người khác, thể nào cũng nghĩ là gió lùa nhưng Thẩm Thời Ân thu lại ý cười, để Khương Đào ngôi trên giường, nói về phía cửa: “Đi vào.

Đừng để ta phải đi ra bắt đệ”.
Tiêu Thế Nam ở cửa thò ra, vội cười làm lành: “Nhị ca, đệ không nghe được gì cả.

Chỉ là có khách tới, nói là tìm tẩu tẩu.

Đệ tới thông báo thôi”.
Thông truyền là thật chỉ là nửa câu đầu là nói dối.
Bởi vì hắn lỗ mãng, gọi biểu ca trở về, sau đó được một màn mắng chửi kia của tẩu tử mở mang tầm mắt.
Sau hắn thấy Khương Đào bụm mặt chạy về phòng, nghĩ nghĩ là do bản thân làm chuyện xấu.
Sợ bọn họ vì chuyện hôm nay mà mâu thuẫn, lúc này mới lại dựng tai lên nghe ngóng.

Nhưng không ngờ được hắn vừa tới liền nghe được chuyện Khương Đào muốn cho hắn đi học.
Tiêu Thế Nam từ trước còn ở nhà không thích học, không biết làm tức bao nhiêu vị tiên sinh rồi.

Nhưng cảnh vật đổi dời, hắn cảm thấy kỳ thật không phải hắn không thích đọc sách.

Khi còn nghịch ngợm ở kinh thành, hơn phân nửa là muốn dời lực chú ý của cha mẹ từ trên người đệ đệ về trên đầu mình.
Trước hắn còn sợ biểu ca cưới tức phụ xong liền quên mình, hiện tại chỉ thấy vô cùng buồn cười.

Toàn ca nói không sai, hiện chỉ cũng chỉ thêm một người thương hắn.
Khương Đào không nghĩ mới sáng sớm đã náo nhiệt như vậy, người tới liên tiếp, lập tức xuống giường đi giày, chỉnh lại đầu tóc rồi ra ngoài.
Chút tâm hự của edit: các trạng thái ăn đường của anh chị nhà ban đầu là úi, ư ư cute, sau là quào, được ghê, cuối cùng là ui là trời, tác giả giấu cặp này đi được không, ngày nào cũng cơm tóa, vâng đây chính là tui khi edit cái bộ này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui