Trước đó Khương Đào nói tận dụng việc lão thái gia và lão thái thái thiên vị Khương Dương làm tiền đề nhưng kỳ thật đúng là nàng không có vu oan cho hai người.
Bởi vì ngày hôm sau, lão thái thái tới tam phòng đưa ngân phiếu một trăm lượng cho Khương Dương.
Khương Dương không nhận, lão thái gia còn khuyên hắn, nói đây chính là tiền bán sính lễ của tỷ tỷ con, hôm nay, bày yến cũng chỉ hết mấy chục lượng, sau tỷ tỷ con xuất giá, khẳng định phải tốn thêm một ít, trước cứ cầm một trăm lượng.
Sau này nếu còn lợi nhuận sẽ lại chia cho con.
Khương Dương nói vậy đưa cho tỷ tỷ con, cái này nàng nên nhận.
Lúc ấy, Khương Đào còn đang may vá, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên.
Lão thái thái cười với Khương Đào, lại nói: “Phụ mẫu không còn, hiện tại là con làm chủ tam phòng.
Cho con hay tỷ tỷ con đều như nhau”.
Khương Dương nhìn tỷ tỷ, Khương Đào gật gật đầu với hắn rồi hắn mới nhận lấy.
Chờ sau khi lão thái thái đi rồi, Khương Dương đưa ngân phiếu tới chỗ Khương Đào, nói cho tỷ, sau lại sợ nàng không vui, lại ngập ngừng nói: “Gia nãi không phải không nghĩ tới tỷ, chính là nghĩ… Nghĩ để đệ cầm trước thôi.
Đệ sẽ không lấy tiền của tỷ”.
Khương Đào cười với hắn nói không sao, trong lòng nghĩ cũng khó trách hai phòng còn lại coi Khương Dương như kẻ địch lớn nhất, lão thái thái và lão thái gia thiên vị hắn quá mức, cũng may nàng không phải Khương Đào thật, bằng không nhìn gia nãi đem tiền sính lễ của mình đưa cho Khương Dương, sợ cũng sẽ thấy khó chịu, buổi chiều nàng lấy cớ nói với lão thái gia muốn vào thành mua đồ dùng cho hôn lễ, lão thái gia cũng chỉ cho nàng vài đồng bạc.
“Đệ cầm đi”.Khương Đào nói "Qua năm nhập học cần tốn rất nhiều tiền, như vậy đệ và A Lâm đều có phí nhập học rồi, chúng ta cũng sẽ có chỗ ở”.
Khương Đào không biết một gian nhà trong thành tốn bao nhiêu tiền nên cũng không lập tức nói muốn mua phòng như trước, tiếp tục thêu thùa.
Khương Dương nghe xong liền nói: “Hai ngày trước tỷ cũng mệt rồi, sắc mặt hơi kém.
Nếu đã có tiền rồi thì tỷ cũng nên đi nghỉ ngơi đi”.
Khương Đào lắc đầu nói: “Tiền bán lợn rừng này, suy cho cùng vẫn là tiền Thẩm nhị ca cho chúng ta.
Sau này chúng ta sống chung một chỗ, tỷ không nghĩ sẽ dựa vào huynh ấy quá nhiều, bây giờ làm được một ít, say này sẽ lo được cho các đệ chu toàn hơn, không sợ thấp hơn người khác một cái đầu”.
Khương Dương mới vừa còn đang vui vẻ, vừa nghe xong những lời này lập tức không vui, nổi giận đùng đùng nói: “A Lâm còn chưa tính, hắn còn nhỏ.
Đệ còn mấy tháng nữa sẽ mười ba rồi, tỷ không cần coi đệ như đứa trẻ vậy, đệ đi chép sách, viết thư cho người khác cũng có thể tự kiếm cho bản thân được miếng ăn.
Tỷ có thể suy nghĩ cho bản thân mình đi được không, cái gì cũng chỉ nghĩ cho bọn đệ thế còn tỷ thì sao?”.
Khương Đào không muốn cãi nhau với hắn, buôn kim thêu xuống, chỉ bình tĩnh nói: “Không phải tỷ coi thường đệ, giống như đệ thương tỷ thêu thùa vất vả, đệ đi chép sách, bỏ bê việc học, chẳng lẽ tỷ nhìn thấy tỷ không đau lòng sao?”.
“Ai thương tỷ!”.
Khương Dương vội phản bác, “Đệ… đệ chỉ là sợ tỷ mệt tới bệnh thôi, đệ tự chăm sóc cho bản thân thì được nhưng còn chăm cả tỷ và A Lâm, khẳng định là không được”.
Khương Đào đối với việc hắn nghĩ một đằng nói một nẻo cũng đã quen bèn nói tiếp: “Tỷ cũng không phải không nghĩ tới chính mình, tỷ không như đệ nghĩ.
Nhưng việc có nặng có nhẹ, cần phải tiêu tiền cho các đệ trước, đương nhiên phải lo cho các đệ trước.
Sau đó lại kiếm tiền để cải thiện sinh hoạt, tỷ còn có thể bạc đãi chính mình sao?”.
Khương Dương thấy không khuyên được nàng, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, đứng dậy ra ngoài.
Khương Dương tới chỗ lão thái gia thông báo trước một tiếng, nói rằng muốn vào thành một chuyến để đưa quà cho tiên sinh, lão thái gia đã chuẩn bị xong lễ vật cho hắn rồi, bởi vì năm sau còn phải đưa cả Khương Lâm theo nên cho thêm chút lá trà và rượu quý trong nhà để Khương Dương mang đi.
Lão thái thái đưa hắn ra cửa, còn nói thầm với hắn, nói vừa rồi tỷ tỷ ngươi cũng ở đó nên lão thái gia nói phải để ngươi cầm trước, kỳ thật một trăm lượng này là cho con, lần này vào thành, mua cho mình chút điểm tâm, còn có bình thường thích giấy và bút mực như nào cứ mua, dù sao bà cũng không hiểu, con thích là được.
Còn có sức khỏe của con vốn đã yếu, hôm nay đại đường ca và đại bá nương cũng không phải thật lòng muốn hại con, chắc con cũng sợ lắm, lát nhớ qua hiệu thuốc trước nhé rồi đi mua gì lót dạ ăn.
Nhắc tới chuyện liên quan tới sức khỏe của Khương Dương, lão thái thái liền nghiêm túc hẳn, nói trước đây nương con sinh đệ đệ con ra, thèm vài miếng nhân sâm cũng mua được, vậy chắc chắn thứ ấy rất tốt, đúng lúc hiện tại con đi mua một chút mang về nhà ăn dần.
Tuy vậy, thứ ấy có vẻ rất quý, một trăm lượng sợ là không đủ không thì nãi đi lấy thêm cho con.
Khương Dương vội nói không cần, “Hiện tại con khỏe lắm, ăn nhân sâm làm gì? Nãi không cần nhọc lòng, sức khỏe của con con biết rõ”.
Lúc này lão thái thái mới không càm ràm nữa, nhìn theo hắn rời đi.
Mà bọn họ lại không biết, bởi vì có những chuyện lần trước, Triệu thị và Chu thị đã bắt đầu cảnh giác, sợ hai ông bà lại làm ra chuyện gì.
Hai chị em dâu nhìn thấy lão thái thái nắm tay Khương Dương ra khỏi phòng, liền ngưng việc đang làm mà chạy tới nghe lén.
Tuy rằng các nàng không dám tới gần nghe nhưng cũng mơ hồ nghe được những chữ như “một trăm lượng”, “nhân sâm” linh tinh gì đó.
Hai người gần như suy sụp, Triệu thì lo tới cả người không khỏe, “Đồ tốt ấy, một chút thì chắc con ma ốm này ăn không đủ! Lần trước chúng ta lấy trộm một mảnh kia, ta còn cất giữ tới tận bây giờ, còn chưa ăn đâu!”.
Chu thị nghĩ tới việc Khương Dương được chia một nửa tiền sính lễ mà xuất thần.
Phần tiền này chắc chắn là lấy từ chỗ của lão thái gia, quả nhiên đúng như nàng nghĩ, cho Khương Lâm đi bái phỏng cử nhân đều là do lão thái gia sắp xếp.
“Đang nói chuyện với muội đó, sao lại không nói gì?”.
Triệu thị lay lay nàng, “Xưa nay muội đều là người có chủ ý, muội nói xem, phụ mẫu chúng ta có phải lén trợ cấp không? Bọn họ ban đầu tuy có nhiều vốn nhưng cũng là các phòng đầu tắt mặt tối đi làm góp tiền vào, sau này còn có thể chia cho chúng ta cái gì?”.
Chu thị cũng hận lão thái gia thiên vị, cũng muốn tìm cho nhi tử nhà mình một người thầy tốt nhưng học phí một năm là mười lượng, nàng lấy đâu ra tiền!
Kỳ thật cũng không phải nhà bọn họ không kiếm được, vốn là đồng ruộng của nhà không ít, sau đó cha Khương Đào dạy học, còn đưa cho nhà một ít.
Thời điểm chia đất, ông ấy cũng không muốn, càng tốt cho hai phòng còn lại.
Thu hoạch trên ruộng không tính, Khương Đại và Khương Nhị rất khỏe, còn có thể chịu khổ, thời điểm không ra đồng, sẽ lên núi vác than, săn một ít thú vật mang đi bán.
Một năm như vậy tính ra hai phòng cũng có được gần hai mươi lượng.
Nhưng bọn họ còn phải xung vào quỹ một nửa, khẳng định là không đủ duy trì phí nhập học cho con bọn họ gần mười lượng kia.
Triệu thị oán trách nàng giống như cái hồ lô không hé miệng, chỉ lo cho chính mình nói: “Chẳng lẽ thật giống cái đồ sao chổi kia nói, không phân gia chỉ có thể chờ cho chúng ăn của nhà ta”.
Phân gia!
Lần này đã nhắc nhở Chu thị, nàng nói: “Tẩu tử nói rất đúng, chúng ta không thể ngồi chờ chết.
Chúng ta phân gia, thừa dịp hiện nay cha mẹ còn chưa trợ cấp nhiều cho bọn chúng, chúng ta phải phân gia!”.
Triệu thị hoảng sợ, nói muội điên rồi! Cha mẹ vẫn còn thì chia cái gì chứ? Bọn họ khẳng định sẽ không đồng ý!
Chu thị lạnh mặt nói: “Không phải tỷ đề nghị phân nhà sao? Hiện tại liền trở mặt không nhận? Tóm lại là ta muốn phân gia, nếu tẩu tử muốn ở cùng một chỗ với muội, chúng ta sẽ như trước ở cùng một chỗ sinh hoạt”.
Triệu thị cúp đuôi không nói lời nào.
Nàng đương nhiên muốn phân gia, tách ra liền không phải lo tam phòng ảnh hướng tới sống chết của nhi tử nhà mình nhưng nàng cũng biết nhi tử nhà nàng còn muốn cái thư phòng của tam phòng kia.
Lão thái gia hiện vẫn còn tức giận Bách ca nhi nhà nàng, lúc này nói muốn phân gia, khẳng định một quyển sách cũng không cho hắn.
Hai chị em náo xong lại ra về không mấy vui vẻ.
Trong lòng Triệu thị rối rắm, không thể nói được với Khương Đại nên chỉ có thể đi tìm Khương Bách, muốn hỏi ý kiến hắn một chút.
Khương Bách mới đi ra từ phòng của lão thái gia, mặt trắng bệch.
Triệu thị nhìn sắc mặt hắn càng thêm đau lòng, chưa nói tới chuyện phân gia mà hỏi hắn tại sao lại không vui trước.
Khương Bách không chịu nói nhưng bất đắc dĩ Triệu thị vẫn luôn đuổi theo hỏi, vừa kéo tay hắn vừa hỏi hắn có phải lão thái gia lại mắng hắn hay không.
Khương Bách bị mắng nên không kiên nhẫn ném sách đi nói: “Nương còn không biết xấu hổ? Vậy ngày hôm qua nương nhận tội cái gì chứ? Gia gia sao lại giận ta chứ? Ta nói hai tháng sau chính là thi huyện, muốn tới thư phòng của tiểu thúc đọc sách, gia gia liền mắng ta máu chó đầy đầu”.
Khương Bách càng nói càng tức, mắt lại mờ đi, thiếu chút nữa ngã quỵ.
Hôm nay hắn vốn định thể hiện tốt trước mặt lão thái gia, lấy công chuộc tội, bởi vì xưa nay lão thái gia đều thích người cần cù chăm chỉ, hắn nghĩ chỉ cần mình làm như vậy sẽ khiến cho lão thái gia bớt giận.
Không ngờ rằng lão thái gia nghe hắn nói xong trực tiếp cười khinh, nói chìa khóa thư phòng đã giao cho Dương ca nhi, chỉ bằng cái bụng một bồ dao găm ấy cũng muốn chạm vào sách của tiểu thúc sao? Ngươi cũng đừng cả ngày ganh ghét Dương ca nhi là học trò của cử nhân, trước kia tiên sinh của tiểu thúc ngươi cũng chỉ là tú tài nhưng hắn khi bằng tuổi ngươi đã sớm thi đậu.
Nếu không phải do mệnh không tốt, hiện tại vẫn còn có thể thi tiếp được.
Có câu nói đánh người không vả mặt, mắng người không rõ trọng tâm.
Một lời này của Khương lão thái gia chẳng những vả thẳng mặt Khương Bách lại còn nói trúng tim đen.
Khương Bách nghe xong máu chảy rần rật hai bên thái dương, nhịn không được mà lên tiếng phản kháng, nói con tuy không giỏi như tiểu thúc nhưng lần này cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chắc chắn có thể thi đậu.
A Dương vừa thông minh lại còn là học trò của cử nhân nhưng cũng có ích gì đâu cơ chứ? Hắn còn đang chịu tang, không giống như hôn sự của tỷ tỷ hắn là do gia gia làm chủ, thi cử phải chờ tới ba năm.
Gia gia trông cậy hắn có thể thi đậu sao, chẳng bằng đặt niềm tin vào con đây này?
Lần này thực sự chọc giận Khương lão thái gia, ông trực tiếp quăng thẳng chén trà trong tay về phía Khương Bách.
Khương Bách nói xong hối hận gần chết, cũng không kịp tạ lỗi mà chạy bay về phòng.
Triệu thị thấy hắn tức thành như vậy cũng nhanh đỡ hắn nằm nghỉ, không dám làm phiền hắn nữa.
…..
Buổi chiều, Khương Dương đã quay trở về, còn mang theo rất nhiều đồ vật.
Hắn cũng không mua cho mình cái gì mà là mua cho Khương Đào một ít thứ có thể dùng tới lúc thành hôn.
Tuy rằng gia nãi nói để bọn họ chuẩn bị nhưng đối với cảm tình hai người dành cho tỷ tỷ, chắc là cũng chẳng có thứ gì tốt.
Hôn sự của tỷ tỷ hắn vốn đã gấp gáp, lại là chuyện lớn cả đời người chỉ có một lần, tuy tỷ hắn không để ý nhưng hắn rất quan tâm.
Cho nên hắn nghĩ trích ra một chút từ chỗ một trăm lượng kia để mua đồ, đợi tới năm sau, hắn chép sách cũng được, viết thư cũng tốt, cũng có thể bù lại được.
Mua cũng không có gì nhiều, chỉ tốn hơn mười lượng, mua vải dùng để thêu hỉ phục và một ít đồ lặt vặt khác.
Triệu thị cùng Chu thị cứ như cả ngày không có việc gì đứng ở cửa, thấy hắn bước vào liền ngửi thấy mùi thịt, cười nói; “Dương ca nhi thật hào phóng, vào thành một chuyến liền mua nhiều đồ như vậy để ta nhìn xem con mua cái gì?”.
Nếu là bình thường, hắn sẽ cho hai bá nương nhìn qua nhưng đồ hôm nay đều mua cho Khương Đào, có chút riêng tư nên Khương Dương né tay các nàng; “Không có gì, chỉ là một ít đồ tỷ tỷ cần dùng khi thành hôn thôi!”.
Triệu thị cùng Chu thị sao có thể tin được, một hai đòi lục xem.
Bọn họ đang lôi kéo, Khương Bách ở trong phòng nghe được cũng chạy vọt ra: “Gia gia nói chìa khóa thư phòng là đệ cầm? Ta muốn vào xem sách, đệ mau giao ra đây".
Không sai, Khương Bách tới bây giờ cũng chưa từ bỏ ý định, hắn nghĩ tới lão thái gia còn đang giận hắn, kể cả hắn có đi xin lỗi lấy lòng cũng không có tác dụng.
Vẫn là đợi tới năm sau thi đậu rồi mới có thể khiến lão thái gia nhìn hắn với con mắt khác cho nên trực tiếp tới chỗ Khương Dương đòi chìa khóa.
Khương Dương thấy hắn bất lịch sự như vậy càng cứng rắn mà nói; ‘Chìa khóa đệ cầm nhưng đệ không muốn đưa cho huynh.
Huynh tự xem của mình đi!”.
“Đệ dám nói chuyện với ta như vậy, ta cho đệ biết thế nào là huynh trưởng!”.
Khương Bách vừa ăn một bụng tức ở chỗ lão thái gia nên xắn ống tay trực tiếp lục soát trên người Khương Dương.
Đáng thương Khương Dương bị ba người lôi kéo cùng một lúc, cũng không biết ai đột nhiên mạnh tay đẩy Khương Dương một phen, trực tiếp đẩy hắn ngã trên mặt đất.
Triệu thị kinh hô một tiếng, lại thấy sau khi Khương Dương ngã xuống liền nằm im bất động, càng là sợ tới mức không biết làm gì cho phải.
“Ban ngày ban mặt la hét cái gì hả?!”.
Khương lão thái gia không vui đi ra khỏi phòng.
Đi theo sau ông chính là lão thái thái, bà vốn muốn khuyên lão thái gia đừng tức giận quá hại thân, không nghĩ tới vừa đi ra liền thấy Khương Dương nằm trên mặt đất.
“Dương ca nhi!”.
Lão thái thái sợ hãi hét lên, đẩy bọn Triệu thị ra, nâng Khương Dương dậy, lay lay người hắn nói: “Con đừng dọa nãi nãi! Con mở mắt ra đi!”.
Khương Dương vẫn nhắm mắt không thấy phản ứng, lão thái thái khóc òa lên, nói mau mời đại phu!
Lúc này Khương Đào cũng ra tới nơi, thấy chuyện như vậy, vội vàng chạy tới bắt mạch cho Khương Dương.
Nàng tuy không biết bắt mạch nhưng cũng biết xem một ít, mạch tượng bình thản, đoán chắc hắn cũng không gặp chuyện gì nên an tâm hơn một chút.
Thời điểm nàng buông tay Khương Dương, thấy được hắn trộm nhéo tay nàng thì mới biết được hóa ra tiểu tử này giả bộ.
Mọi người ba chân bốn cảng khiêng Khương Dương vào nhà, lão thái thái sai Khương Đại nhanh đi mời đại phu tới, đúng lúc này Khương Dương mở mắt, nói: “Nãi nãi đừng lo, con không sao.
Chỉ là vừa rồi không biết bị ai đẩy ngã nên có hơi choáng, hiện tại đã ổn rồi”.
Lão thái thái khóc không ngừng, nhìn sắc mặt hắn xong mới yên tâm hơn một chút, sau đó chỉ vào Triệu thị và Chu thị mà mắng, nói tâm địa các ngươi còn ác hơn rắn rết, ta và phụ thân các ngươi vẫn còn đây này, các ngươi dám đối xử như vậy với Dương ca nhi! Các người có phải muốn gϊếŧ hắn hay không?”.
Chu thị nhanh nhảu đáp; “Nương, con cũng không phải cố ý, chỉ là muốn nhìn hắn mua cho A Đào thứ gì thôi.
Sau đó Bách ca nhi tới nói muốn chìa khóa thư phòng, sau đó mới đẩy ngã nó”.
Triệu thị lập tức nói muội nói bậy, chúng ta cùng nhau lôi kéo , dựa vào đâu ngươi nói Bách ca nhi đẩy hắn chứ? Hắn là người có học đàng hoàng, sao sẽ đẩy ngã đệ đệ mình? Ngươi nói hắn đẩy, ngươi có chứng cứ gì sao, không thì chính là ngươi đẩy.
Đang tranh luận thì Khương Kiệt xen vào nói: “Bà không được vu khống nương ta, lúc ấy ta đang chơi ở trong sân thì thấy rõ ràng là đại đường huynh!”.
Mặt Triệu thị đỏ tía tai, phun vào mặt đứa bé, nói ngươi học gì không học lại đi xen vào chuyện của người lớn đúng không? Cả ngày chỉ thích nghe lỏm, bắt chước người lớn, bảo sao gia gia ngươi thích Khương Lâm hơn ngươi!
Khương Kiệt bị mắng mà khóc òa lên.
Chu thị vội vã tới dỗ nhi tử vừa lên giọng mắng: “Kiệt ca nhi nhà ta thì làm sao chứ? Là hắn thông minh lanh lợi, vô cùng ngoan ngoãn mới có thể nhớ rõ ràng mọi việc như vậy! Có trách phải trách Bách ca nhi nhà tỷ, đọc sách bao nhiêu năm, có thi được cái gì chưa? Có học mà còn đi hạ dược chính đệ đệ trong nhà à, sợ là đi ra ngoài thì hắn là người đầu tiên không có tư cách!”.
Triệu thị xông lên tát Chu thị, Chu thị thả Khương Kiệt ra kéo tóc Triệu thị.
Loạn tới gà bay chó sủa, tiếng khóc của hài tử, tiếng thét, tiếng quát chói tai, các loại âm thanh ầm ĩ khiến đầu Khương lão thái gia như muốn nổ tung tới nơi.
“Đủ rồi!”.
Hắn hét lớn một tiếng, “Nếu các ngươi đều không chịu đựng được thì hôm nay liền phân gia! Sau này các ngươi ai lo phận người nấy!”.
“Ông à!”.
Lão thái thái không nghĩ tới ông đột nhiên nói chuyện này, vội khuyên nhủ: “Ông điên rồi!”.
Khương lão thái gia xoa xoa chân mày không nói, chỉ hô Khương Nhị đang đứng ngơ ngác một bên đi mời lí chính.
Lão thái thái vội nói với hai người con dâu: “Các người khéo ăn nói, còn không khuyên nhủ cha ngươi?”.
Hiện giờ, Triệu thị cùng Chu thị lôi thôi không tả được, đầu tóc rối bời cả lên, cũng chẳng hé răng nửa lời, thầm nghĩ phân gia mới tốt, chỉ có phân gia bọn họ mới có thể có được những ngày tháng an lành.
Chút tâm hự của edit: edit mấy chương đầu này đúng là muốn tăng xông, may mà tui edit qua rồi :)))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...