“Con của ta a, sao lại là con chứ?! Con đừng dọa nương!”.
Triệu thị sau khi phản ứng lại mới khóc đầy tình ý chân thành, nước mắt trực tiếp rơi xuống.
Khương lão thái gia đen mặt quát lớn: “Bách ca nhi chỉ là uống nhiều rượu quá nên tiêu chảy, ngươi ở đây rống thét gì chứ?!”
Triệu thị bị dọa giật mình, cũng không dám lên tiếng nữa, gắt gao cắn môi nghẹn ngào.
Lão thái gia để Khương Đại cùng Khương Nhị nâng Khương Bách trở về phòng, lại chắp tay tạ lỗi với mọi người: “Tôn tử nhà ta mê rượu, để mọi người chê cười rồi.
Mọi người cứ tiếp tục ăn uống, đừng để trong lòng”.
Nghe nói chỉ là uống nhiều quá, các hương thân lúc này mới yên lòng, trêu ghẹo vài câu liền về bàn của mình.
Mọi người tan hết, lão thái thái ôm ngực lo lắng nói: “Đang tốt mà sao lại hôn mê”.
Lại sợ hãi mà quay đầu nhìn Khương Dương, hỏi hắn có không thoải mái ở đâu không.
Khương Dương tự nhiên lắc đầu nói không có.
Sau qua buổi trưa, mọi người cũng đã ăn uống no đủ, giúp đỡ thu dọn bàn ghế chén đũa, sau mới quay trở về.
Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam đương nhiên là muốn rời đi cuối cùng nhưng Tiêu Thế Nam đã say mèm ngủ mất rồi, Thẩm Thời Ân liền nhờ Triệu Đại Toàn đưa hắn về trước.
Khương Đào nháy mắt ra dấu với Thẩm Thời Ân, lại sợ hắn không hiểu, còn chưa đợi nàng nghĩ lại, Thẩm Thời Ân đã hiểu, vô cùng thỏa đáng mà mở miệng dò hỏi: “Khương Bách nhìn sắc mặt rất kém, hẳn cũng không đơn giản là say rượu.
Vẫn là cẩn thận một chút mới tốt, lần trước cháu đi mời đại phu ở trong thành còn nhớ đường.
Thừa dịp sắc trời còn sớm, không bằng hiện tại cháu sẽ đi mời đại phu về!”.
Ánh mắt hắn tĩnh lặng, thần sắc quan tâm, nhìn thật đúng là một bộ tính ý chân thành, vô cùng lo lắng.
Khương Đào ở bên cạnh nghe tới giương giương khóe miệng, phải cực lực kiềm chế bản thân không cười thành tiếng.
Khương lão thái gia trầm mặt xua tay nói không cần phiền toái như vậy, để Chu thị gọi hai vợ chồng đại phòng qua.
Khương Bách sau khi được đỡ về phòng lại chạy đi nhà xí hai lần, mặt lúc này còn trắng hơn cả giấy Tuyên Thành, vẫn giãy giụa đòi xuống giường, cùng cha mẹ hắn tới nhà chính.
Lúc này Thẩm Thời Ân nói không bằng hắn đi về trước.
Đây là chuyện nhà của Khương gia, hắn là cháu rể tương lai, hiện nay vẫn chưa có quan hệ gì với Khương gia, tự nhiên là phải tránh đi.
Nhưng nếu hắn một mực đề ra chuyện này, Khương lão thái gia ngược lại không cho hắn đi, bằng không thực sự giống như nhà mình xảy ra chuyện gì không thể bị người khác nhìn thấy.
Thẩm Thời Ân vốn cũng không định rời đi, hắn sợ Khương Đào không đối phó được với những người kia nên Khương lão thái gia ngăn cản một chút, hắn liền đứng đó không nhúc nhích.
“Tức phụ lão đại, ngươi nói một chút chuyện hôm nay sao lại thế này!”.
Không có khách khứa ở đây, Khương lão thái gia cũng không cần giữ thể diện cho họ nữa, tức tới trừng mắt, bắt đầu đập bàn.
Triệu thị gả tới đây ngần ấy năm lần đầu tiên thấy lão thái thái tức giận lớn như vậy, lập tức sợ tới mức nổi da gà, tuy vậy nàng vẫn nhớ rõ nhi tử dạy nàng nói như nào, nơm nớp lo sợ mà giả ngu nói cha hỏi chuyện gì vậy ạ? Con không rõ là chuyện gì.
Khương lão thái gia cả giận nói: “Ngươi ở nhà bếp nghe được có người té xỉu, tới nhìn cũng bình thường không đáng nói.
Nhưng rõ ràng ngất là Bách ca nhi, tại sao ngươi lại kêu thẳng tên Dương ca nhi? Ngươi ngược lại sớm biết sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ là không nghĩ tới xảy ra chuyện sẽ là Bách ca nhi!”.
Triệu thị liên tục bị đả kích, tuy còn nhớ rõ nhi tử dạy như nào nhưng sắc mặt vẫn càng lúc càng trắng bệch, môi run run, hồi lâu cũng chưa nói được một câu, chỉ thiếu điều đem hai chữ chột dạ viết lên trên mặt.
Khương Bách thật sự nhìn không được, oán hận mà liếc nương hắn, sau mới vô khí lực mở miệng: “Gia gia bớt giận, nghĩ tới nương ở nhà bếp nghe nói nhà ta đã xảy ra chuyện, hơn nữa ngày thường thân thể A Dương rất kém, nương nhất thời hồ đồ, theo bản năng mà hô lên tên Khương Dương”.
Khương Bách vốn là người đọc sách, nói chuyện rất có trật tự, thật đúng là giảm bớt sự tức giận của Khương lão thái gia.
Lúc này tới lượt Khương Đào lên sàn, nàng rất xấu hổ mà đứng ra nói: “Gia gia đừng trách đại bá nương, chuyện hôm nay đều là con sai”.
Lão thái gia hỏi nàng làm sai chuyện gì.
Khương Đào cắn môi, khiếp đảm thốt lên: “Con, con….Tóm lại gia gia đừng hỏi, tất cả đều là con sai”.
Bộ dáng này của nàng chính là có điều khó nói, Khương lão thái gia đang muốn hỏi tiếp, lúc này lão thái thái mới bừng tỉnh ra điều gì mà thốt lên: “Lão gia, thời điểm ăn cơm A Đào nói nhìn thấy Bách ca nhi hạ dược vào rượu, ta mắng nàng một hồi. Sau Bách ca nhi tới uống rượu, ta đi lấy rượu đúng lúc gặp được A Đào cầm một bình rượu, nói là Bách ca nhi uống tới hồ đồ, cầm sai bình rượu.
Nàng ngăn ta không được cho Bách ca nhi uống, ta không nghe còn nói nàng nghi thần nghi quỷ, làm sao rượu có vấn đề được…”.
Lão thái thái theo Khương lão gia cả đời, vẫn luôn coi chồng là trời, chưa bao giờ có một lời nói dối.
Lời này nói ra từ miệng bà, Khương lão thái gia trước sau liền thông suốt, càng thêm giận tới hận không thể đập cho Khương Bách một trận mà mắng: “Thật đúng là đồ lòng lang dạ sói! Tiểu thúc của ngươi khi còn sống coi ngươi như con đẻ, để ngươi bên người dốc lòng dạy dỗ.
Hiện giờ hắn qua đời còn chưa được hai tháng, ngươi dám hạ dược Dương ca nhi?! Thân mình hắn yếu như vậy, ngươi đây là muốn cái mạng của nó! Chiêu trò dơ bẩn như vậy cũng dùng được, một bụng sách của ngươi bị chó tha đi rồi sao?!”.
Khương Bách bị lão thái gia nói tới kinh hách, hắn sững sờ ở chỗ đó lẩm bẩm: “Không có khả năng, không có khả năng….”.
Thời điểm hắn hạ dược, hắn làm ở chỗ tối, căn bản không thể có người chú ý tới! Mà bình rượu kia là hắn cầm không rời tay, nhiều nhất cũng là thời điểm chúc rượu cũng sẽ đặt dưới mí mắt, sao có khả năng rơi vào trong tay Khương Đào được?
“Súc sinh! Thật là súc sinh!”.
Khương lão thái gia nổi trận lôi đình, cũng không quan tâm Thẩm Thời Ân còn ở đây, cầm cái ghế trong tay đánh Khương Bách.
Khương Bách vẫn luôn tự xưng là mình có chút tài ăn nói, nếu là ngày thường hắn còn có thể giảo biện vài câu nhưng hiện tại hắn chưa hết cơn say, bụng lại đau quặn từng hồi, cả người khó chịu, tới nửa lời cũng không nghĩ ra được.
Lúc hắn đang ép buộc bản thân nghĩ ra lý do thoái thác thì Triệu thì đã phi ngươi qua ngăn lão thái gia lại, khóc rống lên: “Cha, con cầu xin người, con lạy người.
Hắn hiện tại còn chưa khỏe hắn, một cái ghế này đập xuống khẳng định sẽ đánh chết hắn! Đây là nhi tử duy nhất của đại phòng chúng ta, trưởng tôn Khương gia, người cũng không thể giương mắt đánh chết hắn được!”.
Lão thái gia bị nàng ngăn lại, phất tay để Khương Đại kéo tức phụ hắn ra
Triệu thị bây giờ nào còn nghĩ được cái gì, chỉ lo khóc lóc nói việc không liên quan tới Khương Bách, đều là tại con, là cách con nghĩ ra, là con không ưa tỷ đệ Khương Đào, cũng là con hạ thuốc xổ, xin người đừng đánh Bách ca nhi!
Nàng tuy rằng một lòng che chở nhưng lời nói lại hoàn toàn thừa nhận .
Khương Bách còn đang khổ sở nghĩ đối sách nghe được liền khó thở, trợn mặt trực tiếp hôn mê.
Triệu thị thấy hắn như vậy liền sợ hãi, lê đầu gối qua ôm lấy hắn gào khóc.
Khương lão thái gia thấy lỗ tai bị nàng oanh tạc, chán ghét mà bảo Khương Đại đưa mẫu tử bọn họ về phòng.
Nhị phòng Chu thị từ đầu tới cuối cũng không dám mở miệng.
Nàng chưa từng nghĩ tẩu tử trước giờ chỉ biết hỏi chủ ý của nàng nay lại to gan đi hạ dược Khương Dương? Thật là không muốn sống nữa, đây chính là đầu quả tim của lão thái gia và lão thái thái, nếu thật hại tới Khương Dương, cho bọn hắn mười cái mạng cũng không đủ!
Tuy vậy dù gì cũng là chị em dâu lâu năm, Chu thị nghe nàng khổ tâm kêu khóc vẫn không đành lòng, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cha, Bách ca nhi nhìn dáng vẻ thật không khỏe, không bằng cứ mời đại phu tới xem cho hắn đã”.
Khương lão thái gia tức giận nói mời cái gì mà mời, tức phụ lão đại nói không phải là thuốc xổ sao? Thật mà hắn bệnh rồi thì cũng là do hắn gieo gió gặt bão! Lại nói tức phụ lão nhị cũng đừng nói nhiều, đừng cho là ta không biết ngươi hay lui tới đưa chủ ý cho tẩu tử ngươi, ngươi vội vã giúp đỡ như vậy chẳng lẽ việc hôm nay ngươi cũng có phần?
Chu thị e sợ chuyện này liên lụy tới mình, chỗ nào dám nói tiếp, lui bước lại.
nói không có không có, cha nói cái gì cũng đúng.
“Là ta không có cách trị gia.
Hôm nay vốn là ngày vui của ngươi và A Đào, bị bọn họ làm loạn, để ngươi chê cười rồi”.
Lão thái gia hít sâu vài hơi, áp lửa giận xuống, tìm lại lý trí, tạ lỗi với Thẩm Thời Ân.
Trong lòng Thẩm Thời Ân đối với những người khác của Khương gia, hắn sớm đã biết chuyện Khương Đào bị người nhà vứt bỏ trên ngôi miếu cũ cho nên đối với trò khôi hài này cũng không ngoài ý muốn.
Bởi vì sự tình liên quan tới Khương Đào, hắn phối hợp mà đau lòng nói: “Lão thái gia không cần tự trách, nghĩ tới thím cùng Khương Bách chỉ là nhất thời hồ đồ mới làm ra chuyện như vậy.
Như thế nào cũng không phải lỗi của ngài, bằng không cả nhà nhiều hài tử như vậy, sao lại ra một phòng không tốt như vậy? Chỉ là bọn hắn làm sai mà thôi”.
Khương lão thái gia vốn đang lo lắng Thẩm Thời Ân sẽ đánh mất hảo cảm qua chuyện này của Khương gia, không nghĩ tới hắn còn khuyên giải an ủi ông, ông vui mừng nói: “Ngươi là đứa trẻ ngoan, ngoan lắm”.
Khương lão thái gia trầm ngâm một lúc lâu sau, nói: “Không bằng thừa dịp lúc này định ra hôn kỳ của người cùng A Đào đi”.
Thình lình có một câu như vậy khiến cho tỷ đệ Khương Đào và Khương Dương sửng sốt không thôi, tới cả Thẩm Thời Ân cũng thấy bất ngờ, nhất thời không biết nên nói như nào.
Khương lão thái gia cũng không phải hồ đồ mới nói như vậy.
Ngược lại, ông rất tỉnh táo, ý nghĩ rất rõ ràng, bằng không nhìn qua phản ứng khác thường của Triệu thị liền đoán ra sự việc ngày hôm nay không khỏi có liên quan tới nàng.
Lúc này ông bình tĩnh lại, cũng nghĩ thông suốt được một ít nguyên do trong đó – mẫu tử đại phòng làm vậy sợ là vẫn không thích Khương Đào ở trong nhà cho nên mới xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Hơn nữa ông tuy rằng cực hận mẫu tử bọn họ nhưng Khương Bách rốt cuộc vẫn là trưởng tôn của Khương gia, cũng không có khả năng vì âm mưu chưa thực hiện được của hắn mà không màng tới sống chết.
Sau này cả nhà chắc chắn vẫn sẽ sống chung một chỗ, kể cả đại phòng không ra tay thì chắc cũng là nhị phòng tới.
Nếu thật là như vậy, cái nhà này cũng không ra cái nhà nữa.
Hơn nữa ông càng không thể đem tính mạng của tôn tử bảo bối ra mạo hiểm, lúc này thoát được nhưng lần sau thì sao? Tiểu nhi tử đã không còn, nếu Khương Dương cũng đi mất, hai lão nhân bọn họ phải sống thế nào.
Dù sao Khương Đào cũng đã định thân với Thẩm Thời Ân, xuất giá sớm một chút cũng không có vấn đề gì.
“Gia gia!” Khương Dương vội vàng lên tiếng nhưng bị một cái thủ thể ngưng lại của lão thái gia chặn lại.
Khương lão thái gia nói với Thẩm Thời Ân: “A Đào tuy rằng đang chịu tang nhưng nơi này của chúng ta hoặc là sau ba năm trưởng bối mất mới gả cưới hoặc nội trong vòng 100 ngày thành hôn.
Hơn nữa tuy phụ mẫu nó không còn nhưng người làm tổ phụ tổ mẫu như chúng ta vẫn còn, lời nói của ta cha mẹ nó còn phải nghe theo.
Nếu là ngươi đồng ý, chúng ta liền định hôn kỳ thôi”.
Phụ mẫu Khương Đào đi mới được hai tháng, như vậy chẳng phải bắt bọn họ thành hôn trong một tháng này sao?
Lời của edit: Tác giả còn giải thích một đoạn rằng là tập tục trên thực sự vẫn còn tồn tại bên Trung Quốc, hơn nữa nếu thực để tang ba năm tác giả cũng gấp muốn chết huống chi con dân đang hóng truyện.
Vậy đó, tác giả giải thích rất nhiều nhưng mình tóm gọn vậy cho các bạn dễ hiểu nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...