Ý tưởng của hai người Triệu, Chu thực rất rõ ràng:
Tuy rằng sau khi đính hôn, Khương Đào đã tính là người nhà khác, ác mệnh sẽ không khắc tới trên đầu người nhà.
Nhưng giải quyết xong chuyện này còn chưa đủ, còn có một vấn đề thực tế hơn: nàng một ngày còn chưa xuất giá, một ngày ở nhà còn phải lo cơm ăn áo mặc, tất cả những thứ đó đều là tiền nha! Tam phòng đã không có tiền, tiền kiếm được của hai phòng cho dù có nộp lên cho phụ mẫu thì đó cũng chỉ là cọng lông thôi? Nếu dùng thêm tiền của hai vợ chồng già, sau này phân gia thì chính là nhà mình bị thiệt! Hai người các nàng lúc trước đã ngây ngốc tốn một lượng bạc nhưng loại mua bán lâu dài không có lợi ích này các nàng không làm!
Chu thị lại nghĩ muốn Triệu thị đi nói nhưng lần này Triệu thị đã thông minh, nói gì cũng không chịu mở miệng.
Vì thế, tối muộn hôm nay, khi người nhà họ Khương đang dùng bữa tối, Chu thị liền cố ý nói cái gì mà chính mình đã xem hoàng lịch, năm sau có vài ngày không tồi.
Lời này vừa nói ra, lão thái gia liền quát lớn, quăng ngã chén đũa, trực tiếp đuổi nàng về, nói nàng gấp gáp cái gì chứ? Hôm nay mới đính hôn, chẳng lẽ qua hai ngày sau liền đem nó gả đi? Phu thê lão tam thây cốt còn chưa lạnh, Khương Đào còn đang chịu tang, lúc này đính hôn đã là không hợp quy củ rồi, nếu còn vội vã gả nàng đi, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ gì đây? Còn muốn đứng ra thanh minh từ hôn sao?
Chu thị bị mắng tới không dám nói tiếp nữa, ở dưới bàn ăn trộm kéo vạt áo Khương nhị.
Khương Nhị bình thường sẽ luôn nghe theo nương tử nhà mình, lúc này thấy lão thái gia trừng mắt tức giận nên không dám giúp đỡ lung tung.
Triệu thị thì càng đừng nói, bởi vì bản thân tự tiện để người nhà mẹ đẻ dẫn người tới xem mắt đã bị ăn một trận mắng lôi đình của lão thái gia, lại càng hận không thể trở thành người vô hình, cũng không dám mở miệng nói gì.
Tuy vậy phong ba trên bàn ăn này Khương Đào không biết vì nàng còn nhốt mình trong phòng bận thêu bức bình thêu.
Thời gian hai ngày thực sự quá gấp, hơn nữa ngày hôm nay đã qua hơn nửa, nàng vừa nghĩ ra thêu cái gì liền không dám chậm trễ bắt tay vào làm việc.
Nàng vừa bắt đầu thêu, Khương Dương hầm hừ mở mành đi vào, theo sau là cái đuôi nhỏ Khương Lâm.
Khương Đào hỏi hắn là ai chọc hắn?
Khương Dương khẩu khí bất thiện nói: “Còn có thể là ai?”.
Tuy vậy hắn là người biết lễ phép, cũng không muốn nói chuyện của trưởng bối làm sai, sau cũng không nói gì nữa.
Khương Đào đành phải hỏi Khương Lâm, Khương Lâm gãi gãi ót, nỗ lực hồi tưởng: “Hình như vừa rồi khi ăn tối, nhị bá nương nói cái gì xem hoàng lịch, chọn ngày, sau đó bị gia gia mắng cho một hồi.
Ông nghe xong cũng không vui, ăn hai miếng liền nói no rồi”.
Khương Đào liền mím môi nói: “Đệ tức giận hai nàng làm gì? Tức tới thân mình há chẳng phải là vừa lòng các nàng sao? Gia gia là người quyết đoán, sẽ không để mắc mấy mưu mẹo nhỏ này của các nàng đâu”.
Lão thái gia là đại gia trưởng quyền uy của Khương gia, hôm nay tuy rằng chiều theo hai con dâu đính hôn cho Khương Đào nhưng rốt cuộc cũng sẽ cảm thấy hai con dâu ném mặt mũi của ông, sẽ không theo ý các nàng nữa.
Nghĩ như vậy, sắc mặt Khương Dương mới tốt hơn một chút.
Bọn họ đang nói tới đó, Khương Lâm không biết từ đâu lấy ra mấy quả trứng luộc, giữ như bảo bối mà theo thứ tự phát tới trong tay mọi người.
Đây là trứng gà hôm nay Khương Đào mua về nên không cần hỏi ý của lão thái thái, tự mình có thể ăn.
Khương Đào được hai quả, Khương Dương được một quả, hắn tức giận nói: “Vừa mới ăn cơm tối, sao đệ lại muốn ăn rồi? Ăn nhiều như vậy buổi tối không tiêu hóa được, đau bụng thì đừng có khóc!”.
Khương Lâm xoa eo hắn nói nơi nào hắn ăn nhiều? Trước đó khi cha mẹ còn, hắn là mỗi ngày ăn không ngừng, cha mẹ nói có thể ăn được là phúc đó!
Khương Dương cũng cãi lại, nói hắn chính là quá tham ăn, ăn tới mức tiền bạc trong nhà cũng hết rồi, cho nên hiện tại cha mẹ không còn nữa, tỷ tỷ bọn họ giờ phải lo lắng chuyện tiền bạc tới mức cơm tối cũng chưa ăn.
Không chừng lại sinh bệnh.
Hắn đầu tiên là nhắc tới cha mẹ.
lại nhắc tới Khương Đào chưa ăn cơm tối là do trong nhà không có tiền, tiểu bá vương Khương Lâm dường như bị tạt một gáo nước, hắn có chút vô thố mà hỏi Khương Đào: “Tỷ tỷ, ca nói có thật không?”.
Sau đó còn chưa đợi Khương Đào trả lời, hắn lại thả hai quả trứng gà trong tay xuống, “Đệ không ăn nữa.
Có phải sau này nếu đệ ăn ít một chút, tỷ tỷ không cần vất vả như vậy nữa, đúng không? A Lâm không muốn tỷ tỷ giống như cha mẹ, đi tới nơi rất xa rất xa liền không trở về nữa…”
Hắn rốt cuộc cũng chỉ mới năm, sáu tuổi, nói nói liền đỏ hồng hai con mắt.
Khương Đào bất đắc dĩ mà buông việc trong tay, kéo tiểu Khương Lâm ngồi lên chân mình, lại trừng mắt nhìn Khương Dương đang chột dạ không dám nhìn nàng, nhẹ nhàng an ủi nói: “Tâm trạng của ca đệ không tốt, thuận miệng nói vậy thôi.
Cũng chỉ là mấy quả trứng gà, không đáng giá bao nhiêu, A Lâm của chúng ta muốn ăn thì ăn.
Cha mẹ chúng ta nói rất đúng, có thể ăn được là phúc, đệ xem mấy ngày nay đệ gầy nhiều lắm.
Chờ tỷ bận qua hai ngày này thì sẽ có rất nhiều tiền, tỷ đưa đệ lên trên trấn ăn đồ ăn ngon được không?”.
Tiểu Khương Lâm gật đầu gật như trống bỏi nhưng vẫn kiên trì nói có trứng gà ăn thì tốt rồi, tiền để lại để tỷ tỷ mua y phục mới.
Khương Đào yêu thương mà hung hăng xoa đầu hắn, để hắn đi chơi với Tuyết Đoàn nhi.
Chờ Khương Lâm đi ra ngoài, Khương Đào mới có chút tức giận nói với Khương Dương: “Tỷ biết tâm đệ là có ý tốt cho nên đệ nói với tỷ như nào tỷ cũng sẽ không giận vì tỷ biết đệ không có ác ý.
Nhưng A Lâm thì không như vậy, tuổi tác của đệ ấy còn chưa tới tuổi hiểu chuyện, nó chỉ có thể hiểu ý tứ trên mặt chữ của mọi người.
Đệ cũng đã nói hiện tại cha mẹ không còn, chỉ còn ba chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, tỷ toàn tâm toàn ý muốn hai đệ sống tốt, đệ làm ca ca không muốn đoàn kết hữu ái mà còn muốn đẩy đệ ấy ra ngoài ư?”.
Đây cũng là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất mà Khương Đào nghiêm túc nói như vậy với hắn.
Kỳ thật Khương Dương nhìn bộ dáng muốn khóc kia của đệ đệ béo cũng là hối hận nghĩ chính mình nghĩ sai lời rồi nhưng hắn cứ chính là như vậy, đối với người khác thì tốt nhưng với tỷ đệ trong nhà lại không có lời hay nào, trong đầu hắn nghĩ gì thì liền nói như vậy.
Hắn trầm mặc mà đứng dậy, đi tới cạnh cửa thì nói về sau hắn sẽ không như vậy nữa.
Cuối cùng trước khi rời đi, hắn còn không quên dặn dò Khương Đào chú ý nghỉ ngơi, tuy rằng thù lao mười lượng là phong phú nhưng mệt quá cũng không tốt.
Khương Đào nói được, bảo hắn mau về sớm nghỉ ngơi, không cần học tới muộn quá.
Có một đoạn nhạc đệm như vậy, tỷ đệ hai người mới quên mất chuyện sốt ruột khác trong nhà.
…………..
Mà trong phòng nhị phòng, Chu thị đang ở cùng Khương nhị mà nghiến răng.
Chu thị oán trách hắn nói: “Mới rồi phụ thân nói ta như vậy, chàng cũng không biết đỡ giúp ta? Bọn nhỏ cũng ở đó, chàng để mặt mũi ta ở đâu?”.
Lúc trước tuy rằng Khương lão thái gia cũng giáo huấn Triệu thị một hồi nhưng lúc ấy cũng chỉ có mấy người lớn bọn họ nên không tính là quá mất mặt.
Nào có giống nàng, vừa mới thăm dò mà nói tới hoàng lịch đã bị mắng té tát, lại còn bị mắng ngay trước mặt bọn tiểu bối, mất mặt hết sức.
Chu thị càng nghĩ càng giận, ánh mắt nhìn Khương nhị thiếu chút nữa thì bắn ra tia lửa.
Khương nhị nhíu mày nói: “Cha ta xưa nay ở nhà nói một thì sẽ không hai, hôm nay các nàng chưa đánh tiếng trước đã đem người tới, tới người không hiểu chuyện như ta cũng thấy tức giận, càng đừng nói tới cha ta.
Hơn nữa, A Đào cũng thật đáng thương, hiện giờ nó đính hôn, cũng tính như là người nhà khác, sau nếu lời phê mệnh của nó thực ứng nghiệm, cũng không tới đầu nhà chúng ta.
Bá nương như nàng tại sao lại không thể cho nó ở nhà một thời gian nữa?”.
Chu thị vừa nghe lời này liền biết Khương nhị mềm lòng, tựa như lần đó đưa Khương Đào lên núi vậy, hắn đầu tiên là đưa dao chẻ củi cho Khương Đào, khi trở về lại còn day dứt tới ăn không ngon ngủ không yên, nếu không phải nàng ngăn cản thì Khương nhị thậm chí còn muốn đi tìm lão thái gia cầu tình, muốn đón Khương Đào từ miếu trở về.
Chu thị càng nghĩ càng thêm giận, duỗi tay muốn nắm cánh tay hắn mà Khương nhị không kiên nhẫn hất phăng tay nàng đi.
Hai vợ chồng vừa muốn nháo lên thì rèm vải được gạt lên, thân hình thiếu nữ tinh tế, khuôn mặt thanh tú ấy chính là khuê nữ của Chu thị, Khương Liễu.
Trước đó khi Triệu thị và Chu thị hành động, trước tiên phải an bài tốt hết thảy, để Khương Lâm và Khương Kiệt tự chạy ra ngoài chơi, lại đưa Khương Liễu về nhà ngoại làm khách.
Gặp được khuê nữ, sắc mặt Chu thị mới hòa hoãn một chút, hỏi nàng sao tối nay lại về, không ở lại nhà ngoại một hôm.
Khương Liễu hầm hừ mà ngồi lên giường, oán trách nói: “Con không muốn tới nhà ngoại, từ sau nương đừng ép con nữa.
Con hôm nay vừa mới tới, bị mợ và biểu tỷ răn dạy hẳn một ngày liền”.
Khương Liễu 13, 14 tuổi, cũng giống như nguyên thân, đều là cô nương được chiều chuộng từ bé, nơi nào chịu được những chuyện như vậy nên ở nhà ngoại cơm tối cũng không ăn liền vội chạy về nhà.
Chu thị nghe xong liền hỏi các nàng nói cái gì.
Khương Liễu đáp còn có thể là cái gì nữa? Còn không phải nói Khương gia nhà nàng có một người khắc chết song thân phụ mẫu, đã cuối năm rồi mà còn đi khắp nơi, cũng không sợ đưa vận đen tới nhà người khác?
Chu thị nghe xong cũng giận nhưng rốt cuộc là nhà mẹ đẻ của mình, Chu thị cũng không dám nói gì, chỉ có thể khuyên khuê nữ của mình: “Mợ chính là đồ đầu đất.
Tuy vậy cũng không thể trách các nàng, trách thì trách đường tỷ cái đồ sao chổi của con ấy, hiện tại đã ổn rồi, nàng hôm nay đã đính hôn, không coi như là người nhà họ Khương, về sau cũng không ảnh hưởng tới trên đầu chúng ta”.
Khương Liễu nhéo khăn cả giận: “Sao lại không ngại chứ? Nàng lớn tới như vậy, sống mãi ở nhà chúng ta thì chỉ cần nhìn thấy cũng thấy đen đủi! Nương nói năm sau còn muốn tìm một mối hôn sự cho con, có nàng ở đây thì nào có ai dám tới? Chẳng lẽ lúc đi xem mắt con còn phải chạy tới nhà người ta sao? Còn nói gì mà thân với không thân? Tới lúc lỡ cả đời con gái thì mới được mất!”.
“Tiểu tổ tông của ta ơi, sao con lại nói lời như vậy?! Tới đường tỷ của con còn gả đi được thì cô nương như hoa như ngọc như con sao lại không gả đi được chứ?”.
Khương Liễu không nghe lời khuyên mà tức giận tới rơi nước mắt, khóc rống lên.
Chu thị mới vừa bị lão thái gia giáo huấn, nam nhân nhà mình lại không chịu giúp đỡ nên đã thôi không nghĩ tới chuyện bức hôn.
Lại thấy khuê nữ nhà mình ủy khuất thành bộ dáng như vậy, nàng lại đứng ngồi không yên, xuống giường đi giầy nói: “Ta sẽ đi thương lượng với đại bá nương, ta không tin chúng ta hai người lại còn áp không được cái đồ sao chổi kia!”.
Khương nhị há miệng thở dốc muốn ngăn nàng nhưng nhìn tới bộ dạng ủy khuất của khuê nữ nhà mình, nghĩ tới năm sau chuyện khuê nữ nhà mình làm mai đúng thật là đại sự hàng đầu nên lời tới bên miệng rồi lại nuốt xuống.
Chu thị vội vã ra khỏi phòng, tới đại phòng tìm Triệu thị.
Lại không nghĩ rằng Triệu thị căn bản không muốn gặp nàng, cửa cũng đóng rồi, chỉ hé cửa sổ nói hiện tại đã muộn, nàng có hơi mệt, đã đi nghỉ rồi nên có gì mai lại nói.
Ở nông thông vốn là tối sớm nhưng lúc này cũng chỉ mới sẩm tối, nào đã tới giờ đi ngủ, đây rõ ràng là tìm bừa một lý do để thoái thác, Chu thị đứng ở ngoài mà tức tới dậm chân.
Triệu thị thông qua khe cửa thấy Chu thị tức giận thì cười trộm không thôi – hôm nay dẫn người tới xem mắt vốn là chủ ý của Chu thị, tới việc chọn người ở mỏ đá cũng là Chu thị chọn ra.
Nhưng Chu thị quá không thành thật, ban ngày ở trước mặt lão thái gia thì rắm cũng không dám thả một cái, hệt như nàng mới là người khởi xướng chuyện này, bị lão thái giá giáo huấn không thương tiếc một hồi.
Sau tới khi dùng cơm tối lại khích nàng một lần, cũng may chính mình thông minh nên mới không ra mặt nói đỡ cho nàng...!Em dâu này coi mình hệt như một cái chày gỗ! Xứng đáng ăn quả đắng!
Mà lúc này trong phòng của đại phòng không chỉ có Triệu thị cùng Khương đại mà còn có nhi tử duy nhất của đại phòng Khương Bách.
Khương Bách là trưởng tôn của Khương gia, lớn hơn Khương Đào một tháng, từ nhỏ đã đi theo cha Khương Đào đọc sách nhưng thiên phú lại không hơn được người có thân thể yếu kém hơn là Khương Dương.
Hắn đã tham gia thi cử hai lần nhưng hai lần đều là còn một chút nữa thì đỗ, tới bây giờ vẫn chưa đạt được công danh gì.
Nhưng Triệu thị khẳng định nhi tử của nàng không thể nào không bằng người khác, chẳng qua là do phương pháp dạy của cha Khương Đào có vấn đề thôi, bằng không với tài trí thông minh của con nàng, sao có thể tới một cái tú tài nho nhỏ cũng không đậu được chứ? Càng ghê tởm hơn chính là phụ thân Khương Đào còn đưa nhi tử thân sinh của mình tới nơi của tiến sĩ dạy dỗ học tập.
Tú tài đọc sách sao có thể so được với cử nhân?
Tuy rằng phí nhập học của Khương Dương là tự tam phòng bỏ ra, đại phòng bọn họ càng không kiếm ra được một số tiền như vậy.
Nhưng đều là con cháu Khương gia, tam phòng có thể kiếm tiền như vậy thì sao lại không thể cho Bách ca nhi nhà nàng một ít tiền học chứ? Chờ tương lại Bách ca nhi có công danh, không phải là sẽ đem tiền trả hết cho bọn hắn sao!
Càng đáng giận là tam phòng chỉ lo che chở cho nữ nhi nhà hắn mà không để ý tới ác mệnh.
Chính mình bị khắc chết, hại cả nhà mang tiếng dạy dỗ không nghiêm không nói.
Nhi tử nhà mình còn không có lão sư, hiện tại muốn đi tìm lão sư khác thật sự rất khó khăn!
Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao dù Triệu thị nhát gan nhưng lại dám đi theo Chu thị năm lần bảy lượt muốn đi tính kế Khương Đào.
Khương Bách thấy nương hắn cười tới thoải mái liền nói: “Con hay nói với nương rồi là bớt ở cùng với nhị bá nương đi, bà ấy một bụng ý đồ xấu, hôm nay đẩy nương lên đứng mũi chịu sào, sau này còn không biết sẽ hại nương ra sao đâu”.
Đổi thành ở nhà khác, nếu tiểu bối nói chuyện như vậy với trưởng bối, khẳng định nếu không chịu đòn thì cũng sẽ bị phạt nặng.
Nhưng đại phòng thì không giống như vậy, Khương Bách là nhi tử bảo bối duy nhất của đại phòng, còn là người đọc sách, đã là bảo bối tâm can của Khương Đại cùng Triệu thị.
Triệu thị không những không trách nhi tử còn phụ họa nói: “Lời con nói nương đều hiểu rõ, hiện tại mục tiêu ta và nhị bá nương con nhất trí chính là phải tiêu diệt cái sao chổi kia.
Chờ chuyện này kết thúc, còn lâu ta mới lại để ý tới nàng”.
Khương Bách chống cằm suy nghĩ chuyện này.
Hắn hôm nay luôn đóng cửa đọc sách trong phòng, đối với sự tình phát sinh trong nhà đều biết rõ.
Hắn cũng muốn Khương Đào mau chóng gả đi, như vậy chờ qua năm mới, Khương Dương về lại trong thành đi học, hắn có thể tới thư phòng của tam phòng để lấy sách.
Không sai, Khương Bách tuy rằng không biết thúc thúc chết đi thì nhà ấy còn lại bao nhiêu tiền bạc nhưng một phòng sách kia lại đủ để cho hắn đỏ mắt.
Tuy rằng thời điểm hắn theo thúc thúc đọc sách, thúc ấy cũng cho hắn mượn.
Nhưng khi mượn lại phải chú ý đủ điều, nào là thời gian mượn là bao nhiêu, khi xem thì phải thật cẩn thận, sợ sẽ làm rách hay hỏng cái gì, nào so được với lúc sách là của mình, muốn xem như nào thì xem, sao còn cần phải chú ý cái gì?
Cho nên một lúc sau, Khương Bách mở miệng nói: “Hôn kỳ của Khương Đào chưa định, con rất lo lắng chuyện này, sợ là mấy ngày ở nhà đọc sách sẽ không được yên ổn”.
Triệu thị vừa nghe nói nhi tử đọc sách không vào liền gấp như có chuyện lớn: “Con nghĩ những việc này làm cái gì? Đương nhiên ta và nhị bá nương của con sẽ lo liệu.
Hơn nữa, hôm nay ở trên bàn cơm, nhị bá nương con chỉ mới nói một chút đã bị gia gia con mắng dữ dội.
Ta càng không dám nói cái gì, có nghĩ cũng nghĩ không ra cách nào”.
Khương Bách rốt cuộc cũng là người đọc sách, hắn đã có kế hoạch của chính mình không nhanh không chậm thì thầm với Triệu thị: “Mình đi nói đương nhiên là không được, hơn nữa hôm nay nương cũng làm cho gia gia tức giận, về lý nên kiềm chế vài hôm, chờ tới ngày khổ dịch kia tới hạ sính, nương làm như vậy….”.
Lời tác giả: Trước đó vẫn chưa giới thiệu những người khác của Khương gia tới mọi người, nay ta tiện giới thiệu một thể:
Đại phòng: Khương Đại (tên là Khương Chính, dù sao mọi người cũng không cần quan tâm hắn tên gì nên cứ gọi tắt), thê tử Triệu thị, hài tử duy nhất Khương Bách (trưởng tôn, sắp 17)
Nhị phòng: Khương Nhị (tên: Khương Trực, cũng cùng suy nghĩ là nên gọi tắt), thê tử Chu thị, một người con gái tên Khương Liễu (13,14) , một con trai Khương Kiệt (cũng tầm 5, 6 tuổi)
Tam phòng: Phu thê đã mất, còn lại con gái lớn Khương Đào, đệ đệ lớn là Khương Dương, đệ đệ nhỏ là Khương Lâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...