Sau khi Thẩm Thời Ân chọn vị cô nươnh Khương gia kia, trưởng tỷ hắn cho người điều tra phẩm tính của nàng, ngoài việc thân thể nàng có chút suy nhược thì những mặt khác không có gì không tốt, liền an bài cho họ, vì cô nương kia giành lấy chút vinh quang, trưởng tỷ hắn cho người đưa đồ thêu của nàng tới trước mặt Thái Hậu nương nương.
Thái Hậu nương nương quả nhiên vui vẻ, nói đồ thêu này có vài phần phong thái của Tô đại gia.
Trưởng tỷ nàng liền giải thích nói chủ nhân của đồ thêu này là đồ đệ của Tô đại gia, đại cô nương Ninh Bắc Hầu phủ.
Thái Hậu nương nương cũng là người tinh ý, nghe ẩn ý liền biết có chuyện, cười nói: “Ai gia tuy chưa từng thấy qua cô nương kia nhưng thời điểm mẫu thân nàng còn sống, đã từng gặp qua một hai lần, xác thật là một người nhã nhặn, lịch sự, lễ phép, chắc hẳn nữ nhi nàng cũng được dạy dỗ rất tốt.
Hơn nữa, nét chữ nết người, ai gia nhìn đồ thêu này hẳn cũng là một cô nương tâm tư ngay thẳng hào phóng.
Vậy đi, ai gia cho người làm ít đồ ban thưởng, để nàng có cơ hội vào cung tạ ơn, tới lúc đó chúng ta sẽ cùng trò chuyện với nàng”.
Trưởng tỷ hắn đáp ứng, về nhà liền nói cho hắn biết việc thành được một nửa, chỉ chờ ý chỉ tứ hôn của Thái Hậu nương nương.
Hắn cũng không để bụng cái gì, chỉ mừng rỡ vì được giải cấm túc, mang theo biểu đệ và cháu ngoại trai ra ngoài chơi.
Qua mấy ngày sau, trưởng tỷ hắn lại hầm hừ ở trong điện, quăng ngã chung trà.
Hắn hỏi có chuyện gì, trưởng tỷ hắn nói: “Kế mẫu của Ninh Bắc Hầu phủ kia tính tốt lắm, chân trước Thái Hậu nương nương vừa đi, chân sau nàng ta dám tùy tiện làm mai cho đại cô nương.
Mới đầu ta nào hay biết gì, để người đi gặp đại cô nương trao canh thiếp, tiện đi hỏi cô nương ấy sao không vào cung tạ ơn, thế mới biết xuẩn phụ kia không coi ai ra gì, nói đại cô nương nhà mình thân thể không tốt, lại là người đã có mai mối, không tiện xuất đầu lộ diện, nếu là tiến cung tạ ơn, bồi các nương nương nói chuyện, nhị cô nương nhà nàng cũng có thể.
Lại nói nhị cô nương nhà nàng rất thú vị, sau này nhất định có thể trở thành hiền thê lương mẫu.
Ta lại cho người cẩn thận điều tra một phen, canh thiếp kia không của đại cô nương mà lại là nhị cô nương thân sinh của vợ kế! Hiện giờ khắp kinh thành đều đồn rằng nhà chúng ta muốn cười nhị cô nương vào cửa! Thật là tức chết ta!”.
Trưởng tỷ hắn cũng là chú ý dáng vẻ, khi ấy cũng là tàn nhẫn mắng một hồi, mắng xong còn chưa hết giận, lại nói với Thẩm Thời Ân: “Đệ không cần vội, việc hôn nhân này đệ đã nhìn trúng, chạy không được, a tỷ nhất định giành tức phụ của đệ về”.
Lúc ấy Thẩm Thời Ân trầm mặc, hắn có chút do dự.
Trước đó một đêm, hoàng đế liền hạ mười hai đạo kim lệnh triệu phụ thân cùng huynh trưởng của hắn trở về gấp.
Việc này dù hắn không hiểu việc triều đình thì cũng thấy có gì đó không ổn.
Sau đó hắn lại nói thôi bỏ đi, trước mắt cũng không phải thời điểm tốt để đính hôn, chỉ cần đảm bảo cô nương đó không bị kế mẫu khinh dễ là được, dù sao đồ thêu nàng được Thái Hậu thưởng thức, lại để Thái Hậu định hôn cho nàng, nàng có thể sống bình an, không cần thế nào cũng phải là hắn.
Trưởng tỷ hắn đột nhiên bình tĩnh lại, thở dài mà nói: “Thời Ân, có một số việc a tỷ vốn không muốn nói với đệ.
Nhưng đệ phải biết, thân là cháu ngoại trai lớn của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tuổi tác đã lớn.
Đệ nghe a tỷ nói, yên bề gia thất ở kinh thành, mới an được tâm của ngài ấy…”
Thẩm Thời Ân khi đó mới biết nguyên do của cuộc hôn nhân của mình, vậy mà lại không chỉ là việc riêng của hắn mà còn là vinh nhục của cả Thẩm thị.
Hắn ngầm đồng ý những việc làm của trưởng tỷ, cơ hồ không có gợn sóng nào liền thực mau thấy được vị cô nương Khương gia kia thành thê tử của hắn.
Định hôn sự chưa lâu, phụ thân cùng huynh trưởng hắn về kinh thành, hoàng đế ban một đạo thánh chỉ, nói bọn hắn mưu nghịch làm phản, cướp đi sự vinh quang cả đời của gia tộc họ.
Hắn bị nhốt vào tử lao, chưa nhìn được mặt của người nhà, thẳng tới nửa năm sau mới được phụ thân của Tiêu Thế Nam âm thầm tráo đổi.
An Quốc Công khi ấy nói Thời Ân con đi đi, ta vì con mà đã an bài một thân phận như người bình thường, chỉ có như vậy phụ thân, huynh trưởng, trưởng tỷ của con mới có thể an lòng mà xuôi tay.
Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhức, tinh thần kích động, tới thở cũng không thông.
Trước khi rời kinh thành, hắn nhờ An Quốc Công chăm sóc vị đại cô nương của Ninh Bắc Hầu phủ kia một chút, nói nàng vốn là vô tội, vì một câu nói của mình mà bị liên lụy, hiện giờ trên danh nghĩa hắn đã chết, việc hôn nhân cũng tự nhiên phải bỏ.
An Quốc Công do dự một lúc mới nói cho hắn nghe, vị Khương cô nương kia sớm đã bị người nhà đưa tới am ni cô ngoại thành, không lâu sau liền có một trận lửa lớn, cô nương ấy không may mắn, đã chết cháy rồi.
Từ đó về sau, nhiều lúc Thẩm Thời Ân luôn nghĩ, nhà mình công cao cái chủ, quá mức nổi bật, chọc tới sự nghi kỵ của đế vương, việc gì cũng có nguyên nhân.
Nhưng thiếu nữ ấy đâu làm gì sai? Nàng có lẽ tới người đính hôn là hắn cũng không biết, cứ mơ hồ như vậy mất đi tính mạng.
Nếu trước đó hắn không chú ý, không nhắc tới nàng trước mặt trưởng tỷ, tuy rằng nàng sống với kế mẫu gian khổ nhưng cũng không cần chết.
Nếu sau đó, kế mẫu tuyển cho nàng mối hôn sự khác, nếu hắn không kiên trì chọn nàng, nàng cũng không cần chết.
“Nàng đã chết, vì ta mà chết”.
Cho nên Thẩm Thời Ân mới nói như vậy.
“A, hóa ra là vậy”.
Khương Đào nghe được những lời này mới biết chính mình có chút lỗ mãng.
Nàng còn tưởng rằng ân công chọc tới người ta nên mới bỏ lại, không nghĩ tới lại có một kết cục đau buồn như vậy, “Thực xin lỗi, muội không biết”.
Thẩm Thời Ân lắc đầu, ý nói không sao.
Khương Đào tự biết nói sai lời rồi, khí thế càng thấp, nhẹ giọng nói: “Cho nên công tử muốn nói huynh là không quên được vị cô nương ấy cho nên…”
Cho nên mới không muốn làm mai.
Tuy rằng cọc hôn sự ngày hôm nay là một sự trùng hợp, nàng cũng đã sớm biết trước rằng sẽ bị cự tuyệt nhưng dù biết như vậy, nàng vẫn cảm thấy rất buồn, hệt như có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng nàng, chèn ép hô hấp của nàng, cổ họng cũng trở nên đau rát.
“Huynh xác thật không buông được xuống, chỉ vì huynh thẹn với lòng mình.
Nếu ngày nào đó có cơ hội trở lại kinh thành, huynh muốn lập bài vị, tu sửa mộ phần cho nàng ấy”.
Người nhà Khương cô nương kia đối với nàng ấy không tốt, sau khi chết khẳng định không chuẩn bị tốt hậu sự cho nàng ấy.
Hắn không biết nên bồi thường như nào, chỉ nghĩ sẽ lập bài vị, mộ phần, cũng không để nàng thành cô hồn dã quỷ.
Khương Đào hiểu rõ gật đầu.
Nàng ở am ni cô từng làm cô hồn một đoạn thời gian, đúng thật là cái loại sinh hoạt phiêu đãng ấy không hề dễ chịu.
Ân công của nàng trọng tình trọng nghĩa, đúng thật là nên làm như vậy.
“Huynh không thể xin muội không để ý nhưng là nếu như… Nếu như muội thực sự không ngại, huynh sẽ đính hôn, huynh đảm bảo từ này về sau trong lòng chỉ có một mình muội”.
Khương Đào: Ai ai ai ai ai???!!!!
Bên tai Khương Đào hệt như sấm vang sét nổ, hai má đỏ bừng, trái tim dường như phải dừng một lúc lâu mới bắt đầu nảy lên kịch liệt.
Hôm nay nhiều biến cố như vậy cũng không bằng một phần mười Thẩm Thời Ân cho nàng.
Đầu nàng cảm thấy choáng váng, đến nỗi nên trả lời như nào cũng không biết.
Mà Thẩm Thời Ân đăm đăm nhìn nàng, nôn nóng chờ đợi phản ứng của nàng.
Lại qua một lúc lâu sau, Triệu thị cùng Chu thị không đợi được ở trong phòng liền ra thúc giục: “A Đào, các ngươi nói xong chưa? Không lại phải trì hoãn tới trưa”.
Khương Đào khôi phục một chút thần chí, vội nói: “Xong rồi, xong rồi”.
“Chúng ta có thể đi mời bà mối rồi”.
Nói xong, Triệu thị cùng Chu thị vội vã ra khỏi cửa.
Nàng đây là ...đáp ứng rồi? Trong lòng Thẩm Thời Ân cũng kinh hoàng không thôi, chỉ là không giống Khương Đào mặt đỏ tai hồng, hắn trông khá trấn tĩnh.
Hai người đều đứng tại chỗ, cùng không nói lời nào.
Mãi cho tới không lâu sau, vị phụ nhân Tiền thị nàng gặp được ngoài cổng thôn tới thì lúc đó hai người mới bắt đầu bình thường trở lại.
Tiền thị vào cửa liền nói: “Ta vừa mới gặp A Đào ở ngoài, còn nói với nàng có người tới cửa cầu thân, xem phản ứng của A Đào ta còn chưa tin đâu.
Không nghĩ tới mới chưa được bao lâu, nhà các ngươi đã chuẩn bị đính hôn"
Triệu thị cùng Chu thị cười mà không nói, thúc giục Tiền thị mau giúp viết hôn thư.
Tiền thị đã làm bà mối đã lâu, bút mực và giấy đỏ đều đã chuẩn bị đầy đủ hết.
Tuy vậy trước khi viết hôn thư, Tiền thị theo lệ hỏi thiếp canh của đôi phu thê.
Thiếp canh của Khương Đào đã được phụ mẫu chuẩn bị sẵn trước khi hai người họ qua đời.
Thẩm Thời Ân hôm nay là tới cùng Tiêu Thế Nam, đương nhiên không có canh thiếp, chỉ đành phải viết.
Bà mối hỏi sinh thần bát tự của hắn, trên tư liệu của Thẩm Thời Ân vốn dĩ là có sinh thần khác, tuy không thể nói ra ngoài miệng nhưng cũng không nghĩ làm giả ở đây.
Cũng may hôn thư này viết xuống cũng chỉ có trưởng bối Khương gia có thể xem, cũng không có ai khác, hắn liền dứt khoát nâng bút, tự mình viết.
Khương lão gia ở bên cạnh nhìn hắn viết, chỉ thấy chữ viết trên giấy mạnh mẽ hữu lực, vô cùng hiếm thấy, đúng là khó gặp được nét chữ tốt như vậy, ấn tượng đối với hắn cũng tốt hơn rất nhiều.
Không lâu sau, hai canh thiếp được đổi cho nhau, Tiền thị lại nói bọn hắn cần phải được xem hợp hôn.
Hợp hôn hay chính là hợp bát tự.
Tiền thị không biết Thẩm Thời Ân, không biết bát tự của hắn có được hay không nhưng phê mệnh của Khương Đào thì mọi người đều biết.
Nàng hỏi như vậy cũng là sợ hậu sinh lạ mặt này bị người nhà họ Khương che giấu, quay đầu lại kết hỏng một mối nhân duyên, phá hỏng danh tiếng của bà.
Khương lão thái gia nói: “Không cần hợp hôn, trực tiếp viết hôn thư là được”.
Tiền thị cười mà không nói, xoay mặt nhìn về phía Thẩm Thời Ân.
Thẩm Thời Ân cũng nói: “Tất cả đều nghe lão thái gia an bài”.
Không có nghi ngờ gì nữa, Tiền thị viết hôn thư cho hai người, chỉ không viết ngày gả cưới mà để cho họ tự định hôn kỳ, cuối cùng cầm một hồng bao lớn mà vui vẻ ra về.
Nói cũng khéo, hôn thư viết xong,toàn Khương gia vô cùng náo nhiệt, nói chuyện vui vẻ ở nhà chính, thanh âm ồn ào liền đánh thức Khương Dương.
“Khương Đào!!!”.
Khi biết được sau khi hắn hôn mê, tỷ tỷ nhà mình liền định thân xong với người ta rồi, Khương Dương chỉ có thể rống lên mấy tiếng giận dữ.
Khương lão thái gia và lão thái thái nghe được cũng thấy yên tâm không ít, nghe thanh âm này, hồn hậu vang dội, khí tiết đủ nhiều, thân thể khẳng định không có chuyện gì nữa!
Chu thị và Triệu thị đối với thanh âm của Khương Dương cũng không khỏi nghĩ thầm: Sao lại trùng hợp vậy, tỷ tỷ hắn chân trước vừa đính hôn, chân sau Khương Dương liền tỉnh, còn tung tăng nhảy nhót! Hay mệnh cách của Khương Đào thật sự tà môn như vậy? Không được không được, đính hôn đã khó, thành hôn này còn là cả một quá trình dài…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...